• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng tiếng chuông điện thoại vang lên, giọng cô giúp việc vang lên qua ống nghe: “Thiếu gia, đã đến giờ xuống ăn sáng rồi.”

“Tôi biết rồi.” Thẩm Chu Niên nói.

“Tiểu thư Chu không nghe điện thoại, phiền cậu nói với cô ấy một tiếng, dẫn cô ấy cùng xuống ăn sáng.” Giọng cô giúp việc mang theo ý cười, không hiểu sao làm Chu An cảm thấy xấu hổ.

Thẩm Chu Niên cúp điện thoại, Chu An liền vội vàng đứng dậy, không dám nhìn anh, nói: “Em về phòng tắm rửa đã.”

Khóe miệng Thẩm Chu Niên lộ ý cười bước vào nhà tắm.

Sau một đêm, khoảng sân cổ kính bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày. Những người giúp việc đã quét dọn sạch sẽ lộ ra một con đường, không tới mức để mọi người không có đường để đi.

Trẻ con trong nhà đã đắp đủ các loại hình người tuyết trong sân rồi.

Chu An và Thẩm Chu Niên đi qua một cổng vòm, Chu An lấy tay từ trong túi ra, kéo áo Thẩm Chu Niên, Thẩm Chu Niên nghiêng đầu nhìn cô: “Ừ?”

Chu An: “Ở chỗ anh có quy tắc gì vào ngày đầu năm mới không?”

Sống ở một gia đình lớn như vậy, có lẽ phải cẩn trọng trong từng lời nói và hành động.

“Cũng không có gì cần chú ý đâu.” Thẩm Chu Niên cười nói: “Nhiều năm trước có lẽ cũng có quy tắc cần tuân thủ, nhưng bây giờ chỗ anh đã trở thành một gia đình bao dung rồi, những nghi thức rườm rà cũng không cần thiết nữa rồi.”

Chu An cong môi, tạm thời cảm thấy yên tâm.

Bữa sáng ngày đầu năm mới không phải cả gia đình cùng ăn, ngược lại ở đây lại rất tùy ý, gia đình nhỏ tụ tập cũng được. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Khi họ tới nhà ăn, vừa lúc nhìn thấy Tần Khanh Vận khoác tay Thẩm Như Phong đi tới.

“Ba, mẹ.” Thẩm Chu Niên chào.

“Chào buổi sáng, chú dì.” Chu An nói.

Thẩm Như Phong cười chào hỏi Chu An, Tần Khanh Vận ừ một tiếng đáp lại, sau đó dẫn bọn họ đi phòng ăn.

“Ở vẫn quen chứ cháu?” Thẩm Như Phong giúp Tần Khanh Vận đơm một bát cơm rượu, sau đó lại giúp Chu An đơm một bát.

Chu An không ngờ ba của Thẩm Chu Niên lại là một trưởng bối biết chăm sóc người khác như vậy, cười nói: “Nơi đây rất tốt ạ.”

Tần Khanh Vận cười vô cùng vui vẻ, “Sau này cháu nhất định phải tới chơi nhiều hơn. Dì không phải đang nói mấy lời khách sáo với cháu đâu, dì rất thích cháu đó.”

Nói xong, bà ấy nháy mắt với thằng con trai đang dán mắt lên người Chu An.

Chu An nhìn Thẩm Chu Niên, chớp mắt vài cái: “Vâng.”

Sau bữa sáng, Tần Khanh Vận đưa cả nhà vào vườn hoa xem kịch, một số nhà khác cũng đang ở đây. Mấy vị trưởng bối nam lớn tuổi nhà họ Thẩm không thích xem kịch, nhưng cũng không chuồn đi trong ngày đoàn tụ của đại gia đình, bọn họ ngồi đánh cờ bên dưới đài hát kịch.

Mấy đứa trẻ hơi lớn một chút ở nhà họ Thẩm thì ngồi cạnh ba mẹ chúng, mấy đứa nhỏ tuổi thì chơi trò chơi trong sự giám sát của bảo mẫu.

Trưởng bối kéo Thẩm Chu Niên tới bàn cờ vây, Chu An lặng lẽ đứng sau anh theo dõi trận đấu.

Thẩm Chu Niên nhường rất khéo, ông bác đối diện cười vô cùng vui vẻ.

Ván cờ cuối cùng, Thẩm Chu Niên không nhường ông bác nữa, sát phạt quyết đoán dành thắng lợi. Ông bác mặt nhăn mày nhó, bĩu môi nói: “Tiểu Thẩm, cháu như vậy là không kính lão đắc thọ, không hề bảo vệ trái tim nhỏ bé yếu đuối của bác.”

Thẩm Chu Niên rót một tách trà tạ tội, mỉm cười bất lực: “Người của cháu có mặt, cháu không thể thua một cách quá khó coi được.”

Ánh mắt Chu An rơi trên người anh.

Ông bác già cười he he nhìn Chu An, còn lấy một nắm kẹo từ trong túi ra đưa cho cô.

Thẩm Chu Niên đứng dậy cười liếc nhìn túi quần căng phồng của cô, ánh mắt anh đảo trên bàn cờ sau đó trở lại trên mặt cô: “Ván cờ này anh thắng cho em xem đó, có thưởng không?”

Chu An mím môi, lấy từ trong túi một cái kẹo ra. Thẩm Chu Niên mỉm cười mở lòng bàn tay.

Tuy nhiên, Chu An cúi đầu chăm chú xé gói bọc kẹo, ánh mắt hướng lên, đầu cũng hơi ngẩng, đưa viên kẹo vừa bóc lên miệng Thẩm Chu Niên.

Thẩm Chu Niên sững sờ một lúc, cười một tiếng, cúi đầu ngậm viên kẹo từ tay cô.

Hai người đi dạo bộ trong vườn, ngầm tránh những chỗ đông người.

Thẩm Chu Niên cúi đầu nhìn cô, muốn hỏi cô cảm nhận về gia đình mình, rồi lại nghĩ, anh đổi một cách hỏi khác, “Em có thích nơi này không?”

“Thích chứ.” Chu An không hề do dự đáp.

Cô rất thích nhà họ Thẩm.

Từ nhỏ cô lớn lên cạnh bà nội, chỉ có một người thân là bà. Nội tâm cô vẫn hướng tới một gia đình đầy đủ. Nhưng sau này được đưa về nhà của ba ruột, cô lại không cảm nhận được cảm giác thuộc về nơi đó.

Càng thần kỳ hơn là, cô mới ở nhà họ Thẩm chưa tới hai ngày, đã cảm thấy ở nơi đây khiến cô thoải mái hơn nhà họ Hứa, thậm chí là thoải mái hơn cả biệt thự Gia Ninh.

Cô không hề giới thiệu bản thân trước mặt cả nhà họ Thẩm, nhưng người già, người trẻ nhà họ Thẩm đều biết cô, và đối xử với cô rất tốt. Lý do của tất cả những chuyện này, có lẽ bởi vì người đàn ông bên cạnh cô.

Ngày mùng hai tết, Chu An định đi thăm mộ bà nội.

Nhìn cô mặc quần áo chỉnh tề đi từ trong phòng ra, Thẩm Chu Niên hỏi cô đi đâu. Khi biết cô muốn đi thăm bà nội, ngay lập tức Thẩm Chu Niên vào phòng lấy chìa khóa xe ra, “Anh đi cùng em.”

Trong thời gian tết nguyên đán như này, Chu An do dự hỏi: “Không cần ở cùng với chú và dì sao ạ?”

Thẩm Chu Niên mím môi cười: “Bọn họ lại càng hy vọng anh ở cùng em hơn.”

Chu An không từ chối ý tốt của anh nữa. Bọn họ lái xe tới nhà tang lễ trước. Thẩm Chu Niên lấy khăn ướt từ tay cô, cẩn thận lau bụi tích tụ trên hàng rào mắt cáo và trên di ảnh. Chu An mím môi, đặt hoa tươi lên mộ. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

“Em còn muốn về nhà cũ một chuyến.” Trên đường về, Chu An nói, “Anh có đi không? Nếu anh đi thì em đặt hai vé máy bay.”

Thẩm Chu Niên nhìn cô, cười nói: “Đi chứ.”

Căn nhà không sợ cũ, chỉ sợ không có ai ở. Bà nội từng nói, dù nhà có cũ tới mấy, chỉ cần vẫn còn người ở thì sẽ không sập, nhưng trong nhà nếu không có sinh khí thì tồn tại không lâu được.

Chu An chạy từ thủ đô tới trấn nhỏ phía nam, chỉ vì giữ cho nhà cũ này tồn tại lâu hơn một chút.

Cô mua một chút bánh kẹo tặng cho hàng xóm, Thẩm Chu Niên thì ở lại quét dọn nhà cửa. Sau khi Chu An quay lại, liền dọn dẹp cùng anh.

Tối đó hai người họ ngủ lại nhà cũ một đêm, ngày hôm sau ngồi máy bay bay về thủ đô.

Trong suốt hành trình, Chu An cảm thấy không nên để Thẩm Chu Niên tiếp tục lái xe, cô lấy điện thoại ra định gọi xe đưa bọn họ về nhà cũ nhà họ Thẩm.

Thẩm Chu Niên cất điện thoại của cô đi, tắt phần mềm gọi xe. Trước cổng sân bay, đột nhiên anh tới gần Chu An, bắt gặp ánh mắt mang ý cười của anh, cả người Chu An có chút không hiểu chuyện gì.

Thẩm Chu Niên: “Em có thấy quầng thâm trên mắt anh không?”

Mắt Chu An hơi cụp xuống, đảo qua dưới ánh mắt lạnh lùng của anh, lòng bàn tay hơi nóng lên, cô khẽ nhắm mắt lại, nói: “Không có quầng thâm nào cả.”

Thẩm Chu Niên: “Chứng tỏ tối qua ngủ ngon, vẫn lái xe được.”

Chu An cụp mắt xuống.

Tối qua, Thẩm Chu An và cô ngủ chung một phòng, cô ngủ trên giường, còn anh ngủ dưới sàn.

Chu An cũng không kiên trì nữa, cô ngồi lên ghế phụ.

Lượng xe lưu thông trên phố vào mùng bốn tết đông đúc, nhiều nhân viên lo lắng cho công việc đã bắt đầu đi làm rồi.

Thực ra Chu An có chút buồn ngủ, nhưng cô không muốn trong lúc Thẩm Chu An lái xe, bản thân cô lại ngủ mất. Cho nên cô hạ cửa kính xe xuống, để gió lạnh thổi vào, khiến cô tỉnh táo khá nhiều.

Đồng thời, trên chiếc xe công vụ ở phía còn lại của con đường lớn.

Phó Minh Sâm ngồi ở ghế sau, cúi đầu lật xem báo biểu của công ty.

“Phó Tổng.” Trợ lý ngồi ghế lái phụ nhìn khuôn mặt không lộ ra bất kì biểu cảm nào của người đàn ông qua kính chiếu hậu, run rẩy mở miệng nói, “Nhà tù phía ngoại ô có gọi điện tới nói, anh trai ngài muốn gặp ngài.”

Đầu Phó Minh Sâm cũng không ngẩng, giọng nói lạnh lùng: “Không gặp.”

“Vâng.” Trợ lý trả lời xong vẫn cảm thấy thái độ của mình chưa đủ, cho nên bổ sung nói: “Sau này tôi sẽ không để tin tức của anh ta làm phiền tới ngài nữa.”

Phó Minh Sâm ừ một tiếng, anh ta lật một trang báo cáo, đột nhiên bụng co thắt dữ dội, cảm giác đau nhói từ bụng truyền tới. Anh ta cố gắng chịu đựng, nhưng lần này cơn đau quặn thắt từ bụng dữ dội hơn trước rất nhiều.

Hai năm nay không có Chu An căn dặn, công việc và thời gian nghỉ ngơi của anh ta hoàn toàn hỗn loạn, anh ta mắc bệnh dạ dày vì cứ công việc là quên mất đúng giờ ăn cơm. Nhưng anh ta không đi khám, cứ tiếp tục hành hạ cơ thể mình. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Dùng nỗi đau của bản thân để chuộc tội.

Anh ta đặt phần báo cáo xuống, lấy cốc nước từ tủ giữ ấm của xe, nhấp một ngụm nước ấm.

Ánh mắt của trợ lý qua kính chiếu hậu rơi trên cái cốc bằng gốm thô sơ ấu trĩ trong tay Phó Minh Sâm, cậu ta không nghĩ rằng với sở thích của Phó Minh Sâm lại thích loại cốc mà trẻ con mẫu giáo mới có thể nặn ra này.

Trên thành cốc còn vẽ những đóa hoa màu vàng đơn giản.

Xấu quá.

Ánh mắt sắc bén của Phó Minh Sâm quét qua cậu ta, trợ lý sợ hãi vội vàng cúi đầu.

Phó Minh Sâm dùng đầu ngón tay mân mê cái cốc, sau đó cẩn thận đặt cốc trở lại tủ giữ ấm.

Đôi mắt khô khan, anh ta quay đầu nhìn ra phía cửa sổ.

Một cái nhìn thoáng qua mà để lại cho anh ta cảm xúc mãnh liệt.

Anh ta mở to mắt, nhìn theo chiếc ô tô màu đen vừa lướt qua, dường như nhìn thấy trong xe sườn mặt xinh đẹp của cô gái, cùng tóc đen bay theo gió bên của sổ.

Chu An…Là Chu An của anh ta…

“Dừng xe!” Phó Minh Sâm đột nhiên kích động.

Lái xe lúng túng nhìn vị trí xe đang trong thế gọng kìm trên đường cao tốc, nói: “Phó tổng, bây giờ không dừng được, chạy lên trên một đoạn rồi dừng có được không?”

Phó Minh Sâm nhìn theo bóng xe dần dần khuất tầm nhìn, hét ầm lên: “Quay đầu!”

Đợi bọn họ quay đầu đuổi theo, bóng dáng chiếc xe kia đã không thấy đâu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK