• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe tải đi xóc nảy thêm mười ngày, Thẩm Chu An đếm thời gian.

Thời gian trôi qua từng ngày, dường như anh cảm giác được độ ẩm trong không khí cao hơn một chút, chắc hẳn bọn bắt cóc này muốn bán bọn họ đến phương nam. Một khi Niên Niên và chị gái bị tiếp nhận thì hậu quả khó mà lường được.

Phải nhanh tìm biện pháp để chạy thoát.

Thôn xóm bên cạnh vang lên tiếng gà gáy, Hứa Niên trằn trọc ở trong ngực Thẩm Chu An tỉnh lại. Dường như cô bé có chút buồn phiền về tư thế ngủ của mình tối hôm qua, lông mày xinh xắn khẽ cau lại. Bởi vì hai tay hai chân bị dây gai trói chặt, cô bé chỉ có thể giống như con sâu róm ngọ nguậy để thay đổi tư thế.

Cô muốn đắp tấm thảm mà đêm qua mình bất giác giành được đêm qua lên trên người Thẩm Chu An. Nhưng mà cô hơi động thì hai người trong xe đều tỉnh dậy.

Tư thế nằm của ba người đổi thành dựa vào vách thùng trên xe.

Hứa Niên ngồi ở giữa. Cô nâng hai tay bị trói lên chải tóc cho chị gái, Thẩm Chu An thì chải cho cô.

Tiếng bước chân kéo dài đến gần, cửa xe tải bị mở ra, cửa xe bị một người đàn ông kéo ra từ bên ngoài.

Người đàn ông lại ném vào một cái túi nhựa và một bình nước. Anh ta đạp vào xe, buồn ngủ mệt mỏi tạm thời mở dây trên tay và dán miệng cho mọi người bên trong xe.

Hứa Niên đi đến lấy đồ ăn, cúi đầu xem xét, vẫn là ba cái bánh bao.

Thẩm Chu An nhìn lướt qua, thừa dịp người đàn ông vẫn chưa rời đi, lập tức nói: "Lại cho ăn chút gì."

Rất lâu anh chưa nói chuyện ở trước mặt người đàn ông, lúc nghe được giọng nói khàn khàn của anh thì kinh ngạc. Chẳng qua cũng chỉ là đứa nhỏ kiếm cơm cho anh ta nhưng anh ta không thích.

Người đàn ông đứng ở trước xe, nhìn đứa trẻ không biết tự lượng sức mình, ánh mắt lạnh lẽo giống như rắn dán chặt trên người anh, đang suy tư đánh vào chỗ nào khiến cho anh nhận được giáo huấn thê thảm nhất. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Hứa Niên rất quen thuộc với người đàn ông này biết một giây sau sẽ làm gì, cô lo lắng lôi kéo tay Thẩm Chu An.

Thẩm Chu An không e ngại, anh nhìn thẳng vào người đàn ông: "Tôi khỏe mạnh mới có thể bán được giá tốt. Hiện tại tôi ăn không đủ no không có sức lực, không khỏi bệnh được. Tôi cũng muốn được bán nhà người có tiền."

Người đàn ông nheo mắt suy nghĩ, dường như thấy có lý.

Anh ta bực bội nhìn anh một chút, "Chờ lấy!"

Mấy phút sau, anh ta lấy ra hai cái bánh bao, Thẩm Chu An nhận lấy. Đợi sau khi người đàn ông đóng cửa lại, Thẩm Chu An đưa một cái bánh bao hoàn chỉnh cho chị gái, một cái khác bị anh xé thành hai nửa, anh đưa một nửa khá lớn cho Hứa Niên.

"Cảm ơn anh trai." Hai tay cô gái nhỏ cầm lấy nửa cái bánh bao chảy mở, mắt hạnh hơi tròn nhìn chăm chú trong chốc lát, cô nuốt một chút nước bọt, ở trên chỗ dính dầu dính thịt cắn một ngụm nhỏ, đẩy phần còn lại đến trước mặt Thẩm Chu An, núc ních giọng sữa nói: "Anh trai em vẫn còn màn thầu để ăn, không ăn được bánh bao, cái này cho anh."

Thẩm Chu An lắc đầu, đẩy tay nhỏ của cô trở về, "Ngoan, ăn hết. Anh muốn chính là chúng ta cùng nhau ăn, chúng ta ăn no rồi mới có sức lực chạy trốn."

Cô gái nhỏ nháy mắt mấy cái, hai tay nâng đến trước miệng Thẩm Chu An: "Vậy anh cắn một miếng thịt, anh không có ăn thịt."

Thẩm Chu An cắn một nửa cái bánh nhân thịt, cuối cùng Hứa Niên cũng vui vẻ ăn nốt bánh bao còn lại và màn thầu.

Một người phụ nữ khác ngồi bên cạnh cô gái nhỏ cũng liếm liếm môi, xé hơn một nửa cái bánh bao đưa cho anh nhưng Thẩm Chu An cũng không muốn.

Hứa Niên bi bô thay Thẩm Chu An khuyên nhủ người phụ nữ: "Chị gái là người lớn, chúng em là trẻ con, người lớn ăn nhiều cơm hơn so với trẻ con."

"Biết." Người phụ nữ cười cúi đầu gặm bánh bao, hốc mắt có chút ướt át.

Sau khi ăn xong, ba người chia ra uống nước. Người phụ nữ đổ nước ra miếng vải lau tay lau mặt cho Hứa Niên, đến phiên bạn nam, anh nói cảm ơn rồi nhận vải lau sạch sẽ cho mình.

Buổi chiều, người đàn ông trẻ tuổi mở toa xe kéo người phụ nữ ra ngoài, loại tình huống này cơ bản hai ba ngày sẽ xảy ra một lần.

Thẩm Chu An ngồi dựa vào toa xe, chân duỗi thẳng, bàn tay vỗ vỗ bắp đùi của anh. Cô gái nhỏ không còn sức lực kêu lên, nằm nghiêng ở trên đùi của anh. Thẩm Chu Niên đưa tay che lỗ tai của cô, vì ngăn cách cô với tiếng khóc và tiếng ồn ào bên ngoài.

Lần này người phụ nữ bị thương rất nặng, lúc bị ném trở lại dường như không còn ý thức.

Hứa Niên cố gắng dùng tấm thảm bọc cả người của cô ấy, cẩn thận mớm nước cho cô ấy. Trong lòng cô hung ác chửi mắng hai tên bại hoại kia, cô dùng những từ nguyền rủa độc ác nhất mà mình học.

Buổi chiều, xe tải vô cùng xóc nảy. Thẩm Chu An đẩy ra một lỗ nhỏ ở cửa xe tải, xuyên qua khe hở quan sát hoàn cảnh bên ngoài. Bọn họ đang ở đầu một con đường vô cùng hỗn tạp, khắp nơi đều là các tảng đá lớn nhỏ, hai bên đường là vườn trà bị vứt bỏ nhưng sinh trưởng rất tốt.

Tiếng xe tải xóc nảy có thể che dấu rất tốt động tĩnh người rơi xuống xe và chạy trốn, mà các cây trà lớn vô cùng thích hợp để ẩn thân. Chỉ là cửa xe tải bị khóa, dựa vào sức của một người đàn ông thì không thể phá được.

Lúc này người phụ nữ hôn mê vừa tỉnh lại, cô ấy thấy Thẩm Chu Niên đang im lặng ở chỗ cửa ra vào, kéo lấy mỏi mệt thân thể bò qua. Hứa Niên cũng cọ đi qua, dùng cơ thể gầy gò cửa mình chống đỡ người phụ nữ.

Tay người phụ nữ vỗ nhẹ, Thẩm Chu Niên hiểu ý, đưa bàn tay của mình ngửa trước mặt cô ấy.

Hứa Niên thăm dò, nhìn thấy người phụ nữ dùng ngón tay trỏ chậm chạp viết trên bàn tay Thẩm Chu An: Chỗ này thích hợp chạy trốn sao?

Thẩm Chu An gật gật đầu, vừa định viết "Nhưng không có chìa khoá", người phụ nữ liền từ hông bên cạnh túi lấy ra một cái chìa khóa, cô viết: Mới vừa trộm được từ trên người tên dẫn đầu.

Thẩm Chu An và Hứa Niên liếc nhau, Hứa Niên lập tức cọ đến bên cạnh anh, đưa hai tay bị trói đến trước mặt anh. Thẩm Chu An lấy ra từ trong túi một tảng đá sắc bén, đây là lúc trước anh nhặt được ở dưới đáy hố rồi giấu kỹ.

Thẩm Chu An dùng tảng đá cắt đứt dây thừng cho Hứa Niên, Hứa Niên lập tức cởi trói cho hai người. Xé toang ba miếng băng dán trên miệng mình, Hứa Niên cố gắng đẩy cửa tạo thành một khe hở lớn, dùng cổ tay so, nhỏ giọng nói với bọn họ: "Em có thể vươn tay ra mở khóa."

Thẩm Chu An bôi chút nước lên cổ tay cô, giảm bớt ma sát.

Cô gái nhỏ định vươn tay ra, bỗng nhiên Thẩm Chu Niên đưa tay kéo cô trở về, "Được rồi, suy nghĩ lại những phương pháp khác một chút. Bọn họ có nhìn kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy chúng ta đi ra ngoài."

Hứa Niên nháy mắt mấy cái, cô không biết kính chiếu hậu là cái gì, nhưng có thể nghe hiểu phương pháp này không thể được, cô uể oải mà cúi thấp đầu. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Ánh mắt người phụ nữ cũng tối lại.

Thẩm Chu An cụp mắt, ánh mắt nhìn xuyên qua khe cửa xe tải quan sát mấy phút, bỗng nhiên nghĩ đến biện pháp mới.

Nếu như có thể gặp được chỗ ngoặt, bọn họ có thể dựa vào điểm mù của xe tải để chạy thoát.

Phía trước có một chỗ đường ngoặt!

"Chúng ta có thể chạy thoát."

Thẩm Chu An nhỏ giọng phân phối phương án và nhiệm vụ cho mọi người, Hứa Niên phụ trách mở khóa, anh và người phụ nữ phụ nữ phụ trách kéo tấm vải dài ra.

Sau khi Hứa Niên mở khóa, cô vịn vào hai bên cửa để phòng hai bên cửa kêu tạo ra động tĩnh, Thẩm Chu An và người phụ nữ treo hai đầu phân biệt của tấm vải buộc lên cánh cửa, lại kéo tấm vải xuống buộc hai cánh cửa từ bên ngoài. Miếng vải có một bên rất rộng, cửa có thể tạo được không gian đầy đủ để bọn họ chạy thoát mà không đến mức để cửa mở ra hai bên để người ta nhìn thấy từ kính chiếu hậu.

Ba người ngồi xổm ở trước cửa, thủ thế chờ đợi. Lái xe đến chỗ ngoặt, ngón tay Thẩm Chu Niên khẽ động, Hứa Niên và người phụ nữ lập tức nhảy xuống xe, sau đó anh cũng nhảy xuống.

Nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống đất, cố gắng giảm động tĩnh xuống.

Khi ba người nhìn thấy xe chạy qua chỗ ngoặt giao lộ chín mươi đooj, nhẹ chân nhẹ tay khom người trốn vào bụi trà bên đường.

Xe tải lắc lư đi qua đường đá, người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên tay lái phụ nhìn xuyên qua kính chiếu hậu chỉ có thể nhìn thấy một khoảng lớn cây trà còn cao hơn so với người.

Đều là cây, không có gì đẹp mắt. Anh ta thu tầm mắt lại, tiếp tục nhìn đường phía trước.

Mặc dù cửa xe tải mở, nhưng bởi vì bị vải buộc lên, không đến mức mở ra hai bên. Có tấm thảm cách, lúc cửa xe bị đụng trở lại cũng là tiếng vang nhỏ, người phía trước căn bản chú ý không đến.

Ba người trốn trong bụi cây trà nửa phút, Thẩm Chu An quan sát hoàn cảnh chung quanh. Nơi này có vườn trà, khẳng định gần đây có người.

Xe tải đi xa, Thẩm Chu An và Hứa Niên đỡ người phụ nữ đi về phía đường lớn. Trời chiều dần dần chìm xuống, Thẩm Chu An đoán rằng khoảng cách thời gian với hai tên bắt cóc không đến nửa tiếng thì hơi ngưng lại.

Một khi bọn họ dừng xe, nhất định sẽ đi ra phía sau xem xét tình huống.

Ba người tăng tốc độ, bọn họ dọc theo vườn trà di chuyển đến bên cạnh dòng suối. Con đường quanh co, phía trước tất có cảnh đẹp. Từ nơi nào đó đi qua đường hầm tới thì trước mắt xuất hiện một khoảng đồng ruộng rộng lớn. Nước chảy róc rách vòng quanh đồng ruộng, bên đường trồng đầy cây hoa lê, đầu cành mọc ra những nụ hoa trắng xanh.

Có một bà cụ già mặc áo màu xanh đang canh tác ở đồng ruộng.

Hứa Niên không biết bà cụ này, nhưng lần đầu tiên cô nhìn thấy bà cụ đã cảm thấy thân thiết. Cho nên những ngày này cũng không sinh ra lòng phòng bị với bà cụ.

"Bà ơi!" Cô lớn tiếng gọi một câu với bà cụ.

Bà cụ không có con cái, chớ nói chi là cháu gái gì đó. Nhưng bà ấy đứng thẳng lên khỏi đồng ruộng, híp mắt thấy được cô gái nhỏ và bạn của cô. Quần áo bọn họ rách rưới đầy vết bẩn, sắc mặt người phụ nữ ở giữa trắng bệch. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

"Có phải gặp chuyện gì hay không, cô gái nhỏ?" Bà cụ để quốc xuống, đi về phía bọn họ.

"Bà ơi, chúng cháu bị tên bại hoại bắt nạt rất lâu!" Mắt cô gái nhỏ hiện lên nước mắt.

Thẩm Chu An nói bổ sung: "Chúng cháu bị bắt cóc, bọn họ muốn bán chúng cháu đi. Chúng cháu vừa chạy thoát, bà ơi trong nhà bà có điện thoại không?"

Trong lòng bà cụ tràn đầy thương tiếc, thế nhưng trong nhà bà ấy cũng nghèo cũng không có muốn liên lạc với người nào cho nên không có điện thoại, "Bà dẫn các cháu đến nhà trưởng thôn, trong nhà ông ấy có!"

Thôn trưởng nghe nói ba người bọn họ gặp cảnh ngộ, vội vàng bảo Hứa Niên đưa người phụ nữ nằm trên giường ở trong phòng con gái mình, vợ thôn trưởng nấu nước nóng chăm sóc cô ấy. Thẩm Chu An hỏi rõ ràng vị trí địa lý của chỗ này, thuần thục bấm điện thoại trong nhà.

Trên dưới nhà họ Thẩm đều đang tập hợp lại trong viện Thẩm Như Phong, vợ chồng Thẩm Như Phong Tần Khanh Vận bởi vì mất con trai lại tìm lại được thì vui đến phát khóc lập tức đứng dậy đi đến phương nam đón người.

"Ba mẹ, người lừa bán bắt cóc chúng con đi xe Pika màu lam cỡ trung, " Thẩm Chu An tỉnh táo báo lại tướng mạo đặc thù và phương hướng chạy trốn của hai tên bắt cóc, cũng nói đại khái địa điểm lưu lạc của hai người khác, mời người trong nhà hỗ trợ tìm bọn họ, "Con có một người bạn ở cùng với con, em ấy tên là Hứa Niên, em ấy quên địa chỉ gia đình, chỉ nhớ rõ tên tiểu khu và tên trường học, có thể giúp con tìm người nhà của em ấy không?"

"Con trai yên tâm, mẹ sẽ cố gắng hết sức giúp con tìm người!" Tần Khanh Vận nhớ kỹ tin tức mà Thẩm Chu An nói, huy động nhân mạch của nhà họ Thẩm và nhà họ Tần, lại đăng ký máy bay cho bọn họ một chút rồi liên hệ với ba mẹ của Hứa Niên.

Con gái mất tích khoảng nửa tháng, mẹ Hứa Niên là Trần Hoài Nhân đi tìm nhưng không có kết quả, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, nửa tháng trước chồng bà ấy lại công khai mang theo con gái mà ông ta với tiểu tam tư thông với nhau vào cửa, dưới hai đả kích trầm trọng, Trần Hoài Nhân tức giận khó thở lập tức phải vào bệnh viện. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Ba Hứa nhận được tin tức của Hứa Niên, hiển nhiên lạnh nhạt hơn rất nhiều sovới Trần Hoài Nhân.

Ông ta đã chuẩn bị tốt tâm lý cả đời con gái không về, cũng trong nửa tháng này tình cảm với đôi mẹ con tình nhân cũng tốt hơn rất nhiều. Tin tức đập tới khiến ông ta tỉnh mộng.

Trần Hoài Nhân coi như chồng mình đã chết, một mình đứng lên từ giường bệnh.

Một mình bà ấy cũng muốn đón con gái về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK