• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Minh Sâm nắm tay Chu An trở về biệt thự Gia Ninh, dì Khương và những người giúp việc đều cảm thấy vô cùng vui mừng.

Nhìn như này chắc là hiểu lầm giữa cặp đôi trẻ đã được giải quyết rồi, công việc của họ chắc cũng ổn thoả rồi!

Hai ngày không gặp, Chu An gầy đi khá nhiều, sắc mặt có chút xanh xao. Phó Minh Sâm biết cô vừa mới hồi phục sau cú sốc, anh ta cũng không nói quá nhiều với cô mà phân phó người giúp việc đưa cô đi tắm.

“Buổi tối em muốn ăn gì?” Phó Minh Sâm đứng trước cửa phòng ngủ của cô hỏi: “Tôi sẽ nói dì Khương chuẩn bị cho em.”

Chu An cởi từng lớp quần áo, ngâm mình trong làn nước ấm, giọng nói dịu dàng từ trong phòng tắm truyền ra: "Cứ nấu món anh thích đi."

Phó Minh Sâm cong môi cười. Chỉ nấu những món anh ta thích, xem ra Chu An vẫn còn rất quan tâm đến anh ta.

Có lẽ sau một thời gian nữa, những khúc mắc trong lòng Chu An về anh ta sẽ được hóa giải.

Phó Minh Sâm bước đến cửa phòng bếp nhờ dì Khương nấu tất cả những món mà Chu An thích ăn.

Chu An sấy khô tóc, mặc quần áo gọn gàng đi ra khỏi phòng ngủ, nghe thấy Phó Minh Sâm vẫn còn ở đó, cô có thắc mắc: "Anh Phó, tối nay anh không phải đi cùng cô Tần sao?"

Nghe thấy chủ đề nguy hiểm như vậy, dì Khương vội vàng gọi những người giúp việc khác cùng rời khỏi phòng khách.

Phó Minh Sâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn của Chu An, trầm mặc một lúc, anh ta nói: "Không cần, hôm nay tôi chỉ ở bên em."

Trong giọng nói của anh ta có vẻ khó chịu cùng với một chút tức giận, giống như đang tự tách chính mình, lại giống như đang trách Chu An có thể thản nhiên hỏi câu hỏi này trong khi họ đang ở bên nhau.

Anh ta nói chưa đủ rõ ràng sao, trong lòng anh ta chỉ có Chu An, anh ta chỉ lợi dụng Tần Duyệt Nhan.

Sau vài giây, Phó Minh Sâm vẫn không nhịn được, cau mày nói: "Sau này đừng nhắc đến cô ta trước mặt tôi. Cô ta sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của em, tôi hứa."

Không gian rơi vào yên lặng trong vài giây.

Chu An ngẩng đầu cười: "Được, đều nghe anh Phó."

Khuôn mặt Phó Minh Sâm khôi phục lại nụ cười, gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào bát của Chu An. "Món em thích nhất - sườn xào chua ngọt của dì Khương làm."

“Cảm ơn.” Chu An cười cười, cầm đũa ăn cơm.

Lúc này, điện thoại di động trong túi Phó Minh Sâm rung lên. Anh ta lấy ra bật lên, thấy tin nhắn Tần Duyệt Nhan gửi cho anh ta.

Tần Duyệt Nhan: [Em tưởng tối nay anh tăng ca ở công ty/khóc cười, em còn mang mấy món ngon của Thanh Hà Đường qua cho anh]

Phó Minh Sâm vô thức liếc nhìn Chu An, biết nếu có đưa ra trước mặt thì cô cũng không thấy, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy.

Anh ta đặt đũa xuống, nhanh chóng gõ chữ trả lời: [Em còn ở công ty của tôi không, bây giờ tôi qua đó với em.]

Tần Duyệt Nhan gửi lại một tin nhắn thoại, Phó Minh Sâm chuyển nó thành văn bản: [Không cần đâu, không cần đâu, thư ký của anh nói hôm nay anh không được khỏe nên đã về sớm nghỉ ngơi rồi, tôi tới không đúng lúc lắm, anh ăn cơm chưa?]

Phó Minh Sâm: [Đang ăn.]

Tần Duyệt Nhan: [Tôi muốn xem anh đang ăn gì / ló đầu ra]

Phó Minh Sâm cau mày nhìn đoạn hội thoại. Anh ta nhìn lướt qua bàn ăn, cầm điện thoại di động lên chụp ảnh đồ ăn trước mặt, không để Chu An và bát đĩa của cô lọt vào khung hình.

Tần Duyệt Nhan: [Thì ra là anh thích những món ăn này, lần sau tôi sẽ mang cho anh!]

Tần Duyệt Nhan gửi một tin nhắn khác, [Tối mai chúng ta đến Thanh Hà Đường ăn tối nha, tôi có một điều bất ngờ muốn nói cho anh nghe~]

Phó Minh Sâm trả lời: [Tất nhiên là được, tôi sẽ sắp xếp thời gian cho bữa tối của chúng ta.]

Đợi khi Phó Minh Sâm đặt điện thoại xuống, Chu An đã ăn xong đang ngồi trên ghế lặng lẽ đợi anh ta. Phó Minh Sâm liếc nhìn bát của cô, còn thừa nửa bát cơm và một miếng sườn anh ta gắp cho.

Thôi bỏ đi, thức ăn cũng nguội hết rồi, không ăn thì không ăn thôi.

Sau bữa ăn, Phó Minh Sâm muốn đưa Chu An ra ngoài tản bộ, Chu An lắc đầu, nói cô mệt rồi, không muốn ra ngoài nữa.

Phó Minh Sâm lại ra phòng khách mở TV, gần đây đang chiếu một bộ phim hài, gọi Chu An đến xem cùng. Chu An xem được khoảng mười phút, sau đó ngáp dài một cái.

Chu An nói: "Anh Phó, tôi rất mệt. Tôi muốn về phòng nghỉ ngơi."

Bàn tay đang cầm điều khiển TV của Phó Minh Sâm vô thức nắm chặt, anh ta mím môi nói: "Được, vậy chúc em ngủ ngon."

Anh ta tắt TV.

Một mình anh ta xem phim thì có ý nghĩa gì, hơn nữa anh ta cũng không muốn xem phim, chỉ muốn ở bên cạnh Chu An nhiều hơn.

Phó Minh Sâm đi sau cách Chu An một mét, trầm mặc một lát sau đó nói: "Tối mai tôi bận việc, không đến được."

“Ừm.” Chu An cũng không có hỏi gì.

Cô đóng cửa.

Sau khi tắm rửa xong, Chu An gọi cho hộ lý chăm sóc bà ở viện dưỡng lão.

Hộ lý nói bà vẫn đang ngủ say.

Chu An nhớ lại từ lúc lên máy bay đến lúc vào viện điều dưỡng bà đều ngủ, liền cảm thấy lo lắng. Hộ lý kiên nhẫn giải thích rằng bà đã quên rất nhiều thứ, sau khi lo lắng chuyện này chuyện kia, tâm lý sẽ có chút căng thẳng nên sẽ buồn ngủ.

Chu An cũng an tâm một chút.

Ngày hôm sau, sau khi Phó Minh Sâm đi làm, Chu An bỏ tiết học buổi sáng, yêu cầu tài xế đưa cô vào viện dưỡng lão. Hai tuần này là tuần thi cuối cùng của Trương Phụng Khiết, chị ấy đã xin nghỉ phép, nhiệm vụ chăm sóc Chu An đều giao cho dì Khương.

Dì Khương quan sát xung quanh khuôn viên của viện dưỡng lão, nghĩ rằng tổng giám đốc Phó đã vì Chu An mà bỏ ra không ít tâm tư. Dì ấy nhỏ giọng nhắc nhở: "An An, phía trước ba mét có ba bậc thang, cẩn thận một chút."

“Cảm ơn dì Khương.” Chu An đi tới nơi, dùng gậy dò đường ước lượng một chút rồi bước lên.

Chu An còn mang đến một phần cháo hải sản ít dầu muối mà dì Khương nấu.

Hộ lý vừa mới đi ra khỏi phòng của bà Chu An thì thấy Chu An tới, liền đi tới chào hỏi, thuận tiện kể về tình hình của bà lúc sáng.

“Sáng này bà ăn hai bát cơm, còn không ngừng kêu chúng tôi đưa bà đi tìm cháu gái.” Cô hộ lý nhỏ khó xử nhìn Chu An.

"Cảm ơn cô, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ an ủi bà." Chu An cười cười đi vào phòng bệnh.

Dì Khương đứng ngoài cửa, không quấy rầy hai người nói chuyện.

“Bà ơi.” Chu An gọi một tiếng, nhưng không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì, vừa cẩn thận đi vào, vừa cất tiếng gọi bằng giọng địa phương: “Bà ơi.”

Giọng nói mềm mại dịu dàng đặc trưng của vùng sông nước Giang Nam đã thu hút được sự chú ý của bà Chu An, bà quay đầu lại từ cửa sổ, nhìn về phía Chu An, nghi hoặc đi tới trước mặt cô: "An An? Có phải là An An của bà không?"

“Là cháu, là cháu đây, bà ơi.” Chu An nắm lấy cánh tay bà, bật khóc.

Bà Chu An buồn bã vỗ về cô lau đi những giọt nước mắt trong suốt của Chu An, ký ức mấy ngày nay cũng dần hiện lên. Bà cúi người gần hơn nhìn vào mắt Chu An, giơ tay quơ qua quơ lại trước mắt Chu An, nhưng con ngươi của Chu An lại không có chút nào phản ứng nào.

Cả người bà run rẩy, suýt nữa thì không đứng vững.

Đôi mắt vẩn đục của bà ngấn lệ, bà kéo Chu An ngồi xuống ghế sô pha, tay xoa lưng Chu An, giống lúc còn bé mỗi khi Chu An choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng bà đều sẽ an ủi cô như này.

Chu An lau nước mắt, cười nói: "Bà ơi, cháu không sao."

“Mắt làm sao lại bị thương?” Bà hỏi.

“Vô tình bị ngã ạ.” Chu An không nói thật, cô sợ khi nhắc đến mẹ kế và nhà bên đó, bà sẽ đi tính sổ với bọn họ. Bà không thể chịu được kích động quá lớn.

Bà im lặng vài phút, từ từ lấy ra một xấp tiền giấy từ túi áo khoác — số tiền mà hôm qua Chu An đã trả lại cho bà.

Bà dúi tờ tiền vào tay Chu An, không cho cô cự tuyệt nói: "Cháu cầm lấy trước đi, ở nhà có sổ tiết kiệm lương hưu, bà sẽ tìm cách vay một ít tiền rồi đưa cháu đến bệnh viện tốt nhất chữa mắt."

"Nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ có cách mà. Cháu còn trẻ, không thể cả đời không nhìn thấy được", bà nói nhỏ.

Trong tay có mấy đồng tiền năm mươi, một trăm mỏng manh nhăn nhúm, Chu An lại cảm thấy rất nặng nề.

Làm sao cô có thể nói ra sự thật là cô sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy được nữa?

Chu An nuốt nước bọt, mỉm cười nói: "Bà ơi, đừng lo, bạn trai cháu đã thuê bác sĩ nhãn khoa giỏi nhất cho cháu rồi, vị bác sĩ đó rất bận, bà cũng biết bác sĩ có trình độ y khoa tốt thì có rất nhiều bệnh nhân mà, đợi đến lượt là cháu có thể khám rồi, có thể sẽ được chữa khỏi."

“Bạn trai?” Bà Chu An hoang mang suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra hình như mình đã từng nghe thấy người khác nhắc đến bạn trai của Chu An. Chính là anh ta đã thuê người tới tìm mình, đưa bà đến thủ đô đoàn tụ với cháu gái, lại còn để bà sống trong một viện dưỡng lão tốt như vậy.

“Bà nhớ ra rồi.” Bà Chu An lấy cái chai giữ nhiệt bên cạnh Chu An, mở ra đặt ở trên bàn rồi nói: “Lần sau nếu có thời gian thì để bà gặp cậu ấy nhé.”

Bà thì ngày càng già đi, bà sợ mình sẽ bỏ lại cháu gái một mình mà gả đi.

Dù sao cũng phải xem bạn trai của Chu An là người như thế nào, để nếu sau này khi bà đi cho dù An An có bị anh ta ức hiếp, bà làm ma cũng phải tới tìm người tính sổ.

“Được.” Chu An đáp: “Khi nào anh ấy không bận nữa, cháu sẽ đưa anh ấy đến gặp bà.”

Chu An ngửi thấy mùi thơm của cháo hải sản, cô sờ lên bàn rồi ngồi xuống nói: "Món này là dì chăm sóc cho cháu nấu, cháu đem đến cho bà ăn thử, sáng nay bà vẫn chưa ăn được nhiều đúng không?"

Bà cười: "Bây giờ đói rồi."

——

Đèn lồng rực sáng.

Những chiếc đèn lồng được thắp sáng trong khuôn viên nhà hàng tư nhân nổi tiếng ở Bắc Kinh, tiếng suối chảy róc rách. Trong khung cảnh tuyệt đẹp như vậy, Tần Duyệt Nhan vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Phó Minh Sâm, càng nhìn càng thấy đẹp.

Tuy rằng nhìn không được đẹp như anh họ nhưng cũng khá vừa mắt, cũng coi như là đẹp trai.

Các nhà hàng tư nhân đều hạn chế nhận đơn đặt hàng mỗi ngày, Tần Duyệt Nhan không dễ gì mới có thể đặt bàn, Tần Duyệt Nhan lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh, cũng lén chụp ảnh khuôn mặt của Phó Minh Sâm.

Tần Duyệt Nhan chống cằm, đôi mắt mang theo ý cười cong lên hỏi: "Anh Minh Sâm, tôi có thể chia sẻ ảnh của anh trên khoảnh khắc Weibo được không?"

Phó Minh Sâm: "Được."

Phó Minh Sâm đang gắp thức ăn cho Tần Duyệt Nhan thì đột nhiên ngước mắt lên hỏi cô ta: "Phải rồi, em muốn nói việc bất ngờ gì vậy?"

Tần Duyệt Nhan giả vờ thần bí được nửa phút, không nhịn được nói: "Tôi đến tập đoàn Thẩm thị để thực tập! Trước đây tôi có nghe anh nhắc đến việc này, không phải anh muốn bàn việc hợp tác với anh họ tôi sao, tôi đã bỏ phiếu cho Đường Tống."

Ánh mắt của Phó Minh Sâm sáng lên.

Tần Duyệt Nhan đưa tay đặt lên môi nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ lén giúp anh!"

Phó Minh Sâm dùng đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho cô, theo bản năng mỉm cười nói: "Thật là bất ngờ."

“Tôi không thích ăn thịt, cho anh ăn.” Tần Duyệt Nhan lại gắp miếng sườn vào bát của Phó Minh Sâm, lắc đầu nói: "Tôi cũng đã giúp anh như thế rồi, anh Minh Sâm cũng phải có biểu hiện gì đó chứ? "

Phó Minh Sâm không thể hiểu ẩn ý trong ánh mắt của Tần Duyệt Nhan.

Quần áo? Túi xách? Xe hơi? Những thứ này Tần Duyệt Nhan đều không thiếu.

Mắt của Tần Duyệt Nhan chớp chớp nhưng cô ta cũng chẳng nghe được lời ngọt ngào nào thốt ra từ miệng Phó Minh Sâm, cô ta chán nản bĩu môi. Thôi bỏ đi, lần đầu anh Minh Sâm yêu đương, không hiểu là chuyện bình thường. Người mới yêu đương cần phải có người hướng dẫn.

Tần Duyệt Nhan vươn tay lắc lắc cánh tay anh ta, chớp mắt nói: "Tuần sau tôi tới tuần lễ thời trang London, tôi muốn anh tạm thời dừng công việc để đi cùng tôi, chúng ta ra nước ngoài hai ngày nha."

Phó Minh Sâm cân nhắc trong vài giây, hai ngày cũng không phải khoảng thời gian dài. Anh ta gật đầu trả lời: "Được rồi, để tôi sắp xếp công việc trước sau đó sẽ dành thời gian đi chơi với em".

“Quyết định rồi đấy nhé, vậy lúc đó anh phải tắt điện thoại đi, để ở chỗ tôi.” Tần Duyệt Nhan cười vui vẻ: “Như vậy thì trong hai ngày này, chúng ta mới có thể vui vẻ, không bị bất cứ việc gì khác làm phiền.”

Phó Minh Sâm: "Được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK