[Xảy ra chuyện gì vậy, sao cậu lại gào thét như thế!]
Cố Tri Vi kể hết đầu đuôi mọi chuyện vừa xảy ra cho Khang Vãn Ninh nghe.
Sau đó người Spam tin nhắn lại biến thành Khang Vãn Ninh: [Mẹ khiếp mẹ khiếp mẹ khiếp!]
[Tri Tri cậu thật sự có tương lai đó! Vậy mà còn biết xin một cái ôm nữa!]
[A a a bảo bối của tớ thật đáng yêu! Cảm thấy thật vui mừng.jpg]
[Tớ muốn rút lại lời nói đã bảo cậu nhât gan lúc nãy, cậu quả thật chính là kẻ háo sắc nhất mà tớ biết đấy! Ngay cả tiện nghi của Giang Thuật mà cậu cũng dám chiếm!]
[Tớ to gan hỏi một chút, ôm Giang Thuật có cảm giác gì thế? Khi ôm anh ấy cậu có cảm nhận được cơ bụng của anh ấy không! Hả?]
[…]
Cố Tri Vi bị hỏi đến mức choáng váng.
Khi cô ôm Giang Thuật, mặt của cô rất nóng, suy nghĩ trong đầu cũng trở nên trống rỗng, chỉ còn mỗi trái tim đập nhanh dồn dập.
Làm gì còn có tâm tư quan tâm đến những gì Khang Vãn Ninh nói.
[Tri Tri?]
[Sao lại không nói gì thế?]
Cố Tri Vi nhìn tin nhắn không ngừng đổi mới trong khung đối thoại, từ từ bình tĩnh tâm trạng đang vô cùng kích động của mình, nhanh chóng trả lời tin nhắn của Khang Vãn Ninh: [Không có… Lúc đó cả người tớ đều choáng váng mơ màng, hoàn toàn không dám nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy…]
[Cái ôm của Giang Thuật thật sự rất ấm áp.]
Đúng vậy, cái ôm của Giang Thuật thật sự vô cùng ấm áp.
Hoàn toàn khác biệt với cảm giác lạnh lẽo mà bản thân anh mang đến.
Chỉ khi tiếp xúc gần gũi cô mới biết được, anh cũng có máu thịt và hơi ấm.
Thiếu đi một ít cảm giác hư vô mờ mịt, khiến người ta có cảm giác, anh cũng không xa xôi không thể với tới như vậy.
[Ôi trời ạ, dù cách một cái màn hình nhưng tớ vẫn ngửi thấy mùi vị chua chát của tình yêu đấy!]
[Nhưng mà theo tớ thấy, cậu và Giang Thuật thật sự có triển vọng đấy! Dù sao một người như anh ấy, không phải vẫn luôn luôn giữ mình trong sạch, không đến gần phụ nữ sao?]
[Nếu anh ấy đã đồng ý ôm cậu, ít nhất điều này cũng đã chứng minh rằng cậu trong lòng anh ấy không giống với những người khác.]
Hiếm khi Khang Vãn Ninh trở nên đứng đắn, nghiêm túc phân tích cho Cố Tri Vi nghe.
Nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng Cố Tri Vi liền cảm thấy tình yêu thầm kín của mình sắp biến thành sự thật.
Cả đêm hôm nay cô luôn trằn trọc, nghĩ về cái ôm của Giang Thuật và những gì anh đã nói.
Thế cho nên cả đêm cô không hề ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Tri Vi dậy rất sớm.
Cô gọi đồ ăn mang về, mua một ít nguyên liệu để làm bữa sáng.
Giang Thuật dậy trễ hơn một chút, hơn tám giờ anh mới dậy.
Hôm nay anh phải đến Khoa học kỹ thuật Sang Dị để báo cáo công việc.
Quách Tiến cũng đã suy nghĩ đến việc anh mới về nước, có thể sẽ sai lệch múi giờ một chút, cho nên anh ấy đã cho phép Giang Thuật đến công ty vào buổi chiều.
Giang Thuật không nói gì cả, nhưng trong lòng vẫn nghĩ muốn đến sớm một chút.
Sau khi rời giường, Giang Thuật tắm rửa sạch sẽ rồi mới xuống lầu.
Khi anh xuống lầu lại đi qua phòng ngủ của Cố Tri Vi, anh dừng lại một chút rồi liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt.
Trong đầu anh không khỏi nhớ lại những việc đã xảy ra đêm qua.
Cảm giác kỳ lạ lúc ấy đến nay vẫn giống như một chiếc lông vũ quét nhẹ vào trong lòng anh.
Vài giây sau, Giang Thuật thu hồi suy nghĩ đi xuống lầu.
Anh định trực tiếp đi ra ngoài ăn sáng.
Còn bữa sáng của Cố Tri Vi, Giang Thuật đang cân nhắc xem nên gọi đồ ăn cho cô hay là trực tiếp chuyển khoản WeChat cho cô thì tốt hơn.
Trong lúc đang suy nghĩ, anh cũng đã đi đến lầu một.
Đúng lúc Cố Tri Vi chuẩn bị bữa sáng trong bếp đã xong, cô đang định đi lên lầu gọi Giang Thuật dậy.
Hai người bất ngờ gặp nhau ở lối đi trên hành lang.
Giang Thuật và Cố Tri Vi đều sửng sốt.
Cuối cùng người đến sau vẫn là người phản ứng trước, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười sáng lạn hiện lên trên khuôn mặt: “Buổi sáng tốt lành, Giang Thuật.”
“Tôi đang định lên lầu gọi anh xuống đấy.” Cố Tri Vi lùi về phía sau nửa bước, chiếc cằm xinh đẹp khẽ nâng lên, nụ cười trên môi càng sâu hơn.
Không khó để nhận ra, tâm trạng của cô đang rất tốt.
Cũng giống như thời tiết đầy nắng ấm áp trên ngoài.
Tuy rằng Giang Thuật không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn bị cảm xúc của cô lây nhiễm, tâm trạng của anh cũng trở nên nhẹ nhàng thông suốt hơn.
Anh gật đầu, giọng nói trầm thấp dịu dàng, giống như dòng suối róc rách chảy xuống từ trên núi cao.
“Buổi sáng tốt lành.”
“Anh định ra ngoài sao?” Cố Tri Vi đánh giá người đàn ông từ trên xuống dưới.
Anh đã thay một bộ tây trang, như thể đang chuẩn bị cho những trường hợp quan trong cần ra ngoài vậy.
Không chờ Giang Thuật trả lời, Cố Tri Vi đã ngập ngừng nói tiếp: “Anh có vội không? Nếu không vội thì cứ ăn sáng xong rồi đi nhé?”
Mặc kệ nói như thế nào, chắc chắn Giang Thuật cũng cần phải ăn sáng.
Không ăn ở nhà cũng sẽ ra bên ngoài để ăn.
Tóm lại cũng sẽ mất một ít thời gian.
Cố Tri Vi chỉ có thể ôm tâm trạng may mắn để hỏi thử một lần.
Không ngờ Giang Thuật chỉ im lặng một chút, sau đó gật đầu đồng ý.
Tuy rằng thái độ của anh vẫn lạnh nhạt giống như trước đây, nhưng khách quan mà nói, anh luôn đáp ứng các yêu cầu của cô.
Nghĩ như vậy, Cố Tri Vi cũng không hề để ý đến tính tình lạnh lùng của anh.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn tự mình thay đổi bản chất của anh.
“Vậy anh đến phòng ăn đợi tôi một chút nhé, cô lập tức đem bữa sáng lên ngay.” Cố Tri Vi nói xong, xoay người trở về phòng bếp.
Chỉ còn lại Giang Thuật đứng ở hành lang im lặng trong chốc lát, sau đó anh mới nhấc chân đi về phía nhà ăn.
Anh chưa bao giờ biết, Cố Tri Vi còn biết nấu ăn.
Trong trí nhớ của anh, cô vẫn luôn là cô công chúa nhỏ được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, anh còn tưởng rằng cô đã được nuôi nấng vô cùng tỉ mỉ.
Ít nhất cũng phải là một cô chủ mười ngón tay không dính dương xuân thủy*.
*Chú thích: "Dương xuân thủy" là nước tháng ba vào mùa xuân, nước rất lạnh, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.
Giang Thuật thu hồi suy nghĩ trong đầu, đi về phía phòng ăn.
Phòng ăn quay mặt ra sân sau, một bên phòng ăn toàn bộ đều là mặt kính, ánh sáng đầy đủ, là một nơi ngắm cảnh tuyệt đẹp.
Sau khi Giang Thuật ngồi xuống, anh chỉ hơi ghé mắt nhìn đã có thể nhìn thấy đủ loại cây xanh ở sân sau.
Thời tiết đầu mùa thu, lá của các loại cây cũng trở nên xanh bóng, phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh nắng buổi sáng sớm như lòng đỏ trứng gà.
Giang Thuật nhìn chằm chằm vào điểm sáng phản chiếu một chút, cảm thấy đôi mắt có chút khó chịu, mới yên lặng dời tầm mắt đi.
Lúc này Cố Tri Vi cũng đã mang bữa sáng Trung Quốc được chuẩn bị tỉ mỉ lên bàn, đặt tất cả chúng trước mặt Giang Thuật, tinh xảo giống như những tác phẩm nghệ thuật, bàn ăn cũng biến thành một chiếc tủ trưng bày. Từ chương sau sẽ đăng mỗi ngày 1 chương vào lúc 12h. Mọi người có thể theo dõi fanpage nhóm Sắc - Cấm Thành hoặc trang luvevaland.co để đọc bản đầy đủ nhé.
“Há cáo hấp pha lê, cháo táo đen, cháo sườn heo khoai mỡ và khoai mỡ chiên, bánh bao chiên, bánh quẩy…”
“Không biết anh thích ăn cái gì, nên mỗi thứ làm một ít.”
Cố Tri Vi từng vắt óc suy nghĩ về khẩu vị và các món ăn yêu thích của Giang Thuật.
Nhưng cô suy nghĩ rất lâu, cũng không biết Giang Thuật thích cái gì và không thích cái gì.
Bởi vì trong trí nhớ của cô, dường như bất cứ món ăn nào mà người khác đưa đến anh đều không từ chối, đối xử rất bình đẳng, dù là ăn cái gì cảm xúc cũng không dao động quá lớn.
Đương nhiên cũng khiến người khác không thể phân biệt rốt cuộc anh thích hay là ghét.
Người giống như Giang Thuật, thật sự rất khó theo đuổi.
Theo những gì Cố Tri Vi biết, những người lúc trước từng theo đuổi Giang Thuật, có không ít người đã thất bại khi tìm hiểu sở thích của Giang Thuật.
Mọi người đều biết muốn theo đuổi một người cũng cần phải gãi đúng chỗ ngứa, nhưng từ nhỏ đến lớn, sở thích duy nhất của Giang Thuật mà mọi người đều biết đó chính là——AI.
Trong trí nhớ của Cố Tri Vi, lần Giang Thuật dao động lớn nhất có lẽ chính là sinh nhật năm mười tuổi của anh, khi anh nhận được một người máy AI.
Nghe nói đó chính là robot hình người thu nhỏ thế hệ thứ nhất được một nghiên cứu và phát triển bởi một kỹ thuật sư AI vô cùng nổi tiếng, đó là bản dùng thử, khi đó cả thế giới chỉ có một trăm robot như vậy, giá cả rất xa xỉ.
Đến tận bây giờ Cố Tri Vi vẫn nhớ rõ biểu cảm sinh động của Giang Thuật khi nhận được món quà đó.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm hạnh phúc mà một đứa trẻ mười tuổi nên có ở trên người anh.
Có lẽ cũng bắt đầu từ lúc đó, trong lòng Giang Thuật đã có suy nghĩ, cũng đã xác định được con đường tương lai của chính mình.
Vì lý tưởng này nên anh học tập vô cùng chăm chỉ, đối với những người và việc khác đều mang một thái độ thờ ơ.
Cho nên người khác cũng không thám thính được gì liên quan đến sở thích của anh.
Dù sao thì ngay cả người thân của anh cũng không hiểu rõ được những vui buồn hờn giận của anh.
Trước kia Cố Tri Vi không có cơ hội gần gũi quan sát Giang Thuật, cho nên sự hiểu biết của cô với anh cũng không nhiều hơn những người đã từng theo đuổi anh.
Hiện tại vất vả lắm mới có một cơ hội, Cố Tri Vi đương nhiên phải cố gắng nắm bắt.
Ngay khi Cố Tri Vi đầy lòng chờ mong ngồi xuống đối diện với Giang Thuật, người đàn ông vẫn luôn đánh giá các món ăn trên bàn khẽ nhíu mày.
Anh dùng giọng điệu bình tĩnh và lạnh lùng nói: “Quá nhiều, vượt xa sức ăn của hai người chúng ta.”
Hơn nữa Cố Tri Vi làm nhiều thức ăn như vậy, chắc đã hao phí rất nhiều thời gian và sức lực của cô?
Vì sao phải dành thời gian và sức lực để làm một việc vô bổ như vậy?
Giang Thuật không thể hiểu được.
Anh lại càng không biết, những lời vừa rồi của anh đã khiến sự chờ mong trong lòng Cố Tri Vi rơi vào khoảng không.
Hơn nữa thậm chí cô còn nghe được ý tứ “Lãng phí đáng xấu hổ” trong lời nói của người đàn ông này.
Trong khoảng thời gian ngắn, trái tim của Cố Tri Vi trở nên lạnh giá.
Sau đó là sự tự trách chê trời lấp đất…
Cô thật sự đã làm rất nhiều, nếu cô và Giang Thuật ăn không hết, mấy thứ này thật sự sẽ bị lãng phí.
“Xin lỗi…” Sau một lúc lâu Cố Tri Vi mới khó khăn mở miệng trong giọng nói tràn đầy sự áy náy.
Cô cũng không có ý định giải thích cho bản thân mình, chỉ cố gắng suy nghĩ biện pháp để bù đắp: “Lát nữa tôi sẽ gói lại một ít, mang đến cho mấy người Ninh Ninh ăn.”
Lấy dự hiểu biết của cô đối với mấy người Khang Vãn Ninh, chỉ sợ chờ đến khi cô rời khỏi Nam Chi Thủy Tạ rồi trở về chung cư, mấy người bọn họ chắc chắn vẫn chưa rời giường.
Mang bữa sáng đến cho bọn họ cũng rất thích hợp.
Giang Thuật sững sờ như thể anh không hiểu được vì sao cô lại xin lỗi.
Anh nhíu mày, nhìn cô một lát, thu vào mắt sự hoảng loạn và áy náy của cô gái này.
Giang Thuật không nói gì nữa, chỉ bắt đầu im lặng ăn cơm.
Sau đó dường như suy nghĩ đến việc gì đó, anh trả lời câu hỏi lúc trước của Cố Tri Vi: “Tôi không kén chọn thức ăn, em không cần quá lo lắng.”
“Còn nữa… Cảm ơn em vì đã chuẩn bị những thứ này.”
“Nhưng mà sau này cũng không cần phải lo lắng như vậy, tất cả làm đơn giản là được rồi.”
“Hãy tập trung thời gian và sức lực của em để làm những việc quan trọng hơn."
Mặc dù Giang Thuật không hiểu rõ về Cố Tri Vi, nhưng anh cũng biết từ nhỏ cô đã học khiêu vũ, từng tham gia rất nhiều cuộc thi đấu. So với việc lãng phí thời gian làm bữa sáng, không bằng dùng thời gian đó để luyện tập khiêu vũ. Từ chương sau sẽ đăng mỗi ngày 1 chương vào lúc 12h. Mọi người có thể theo dõi fanpage nhóm Sắc - Cấm Thành hoặc trang luvevaland.co để đọc bản đầy đủ nhé.
Như vậy chẳng phải càng có ý nghĩa hơn sao?
Hơn nữa cô còn là cô hai của tập đoàn Thành Xa, vốn nên mười ngón tay không dính dương xuân thủy.
Không cần vì gả cho anh mà ép buộc bản thân phải xuống bếp, rửa cơm rửa tay làm canh cho anh.
Anh nói như vậy khiến Cố Tri Vi chỉ biết trố mắt nhìn.
Khi người đàn ông này lại cúi đầu tập trung ăn sáng, cô mới từ từ hoàn hồn, cái hiểu cái không gật đầu.
Mãi đến khi dùng xong bữa sáng, Cố Tri Vi mới nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng.
Cái ôm tối hôm qua…
Cô vẫn luôn muốn hỏi Giang Thuật, tối hôm qua vì sao anh lại đồng ý với yêu cầu của cô.
Anh không nghĩ rằng việc cô muốn một cái ôm thật sự quá vô lý và phản cảm sao?
Dù sao trước giờ anh ấy vẫn luôn rất bài xích người khác giới.
Như để chứng minh suy nghĩ trong lòng của anh, Cố Tri Vi mở miệng hỏi ra suy nghĩ trong lòng mình.
Giang Thuật vốn không muốn nhắc lại chuyện đã qua, nhưng Cố Tri Vi lại nhắc đến nó.
Hơn nữa cô còn mang dáng vẻ truy hỏi đến cùng.
Việc này khiến anh cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Bởi vì trong ấn tượng của tôi, dường như anh… Không thích tiếp xúc với người khác giới.” Cố Tri Vi quay mặt đi chỗ khác dưới ánh nhìn đầy nghi hoặc của Giang Thuật.
Giọng nói nhỏ bé yếu ớt, gần như không thể nghe thấy.
Giang Thuật lại nghe rõ, trầm tư một lát, sau đó mới chậm rãi trả lời cô: “Căn cứ theo thỏa thuận của chúng ta, chỉ cần em an phận thủ thường, tôi sẽ bảo vệ em thật tốt."
“Nếu đã thỏa thuận xong, đương nhiên tôi sẽ cố gắng đóng vai một người chồng tốt.”
“Nếu em muốn tôi thực hiện nghĩa vụ gì đó, em có thể đề nghị tôi.”
“Tôi sẽ cố gắng làm tốt.”
Khi nói ra những suy nghĩ này, Giang Thuật đã suy nghĩ rất kỹ.
Anh không muốn Cố Tri Vi hiểu lầm rằng anh không muốn tiếp xúc với cô, dù sao thì nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, họ sẽ sống cùng nhau cả đời.
Nhưng suy nghĩ của anh lại khiến Cố Tri Vi hiểu theo cách hoàn toàn khác.
Những lời nói của người đàn ông này giống như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu Cố Tri Vi.
Ngọn lửa hừng hực đốt cháy trong lòng cô cả đêm vì cái ôm tối qua đã hoàn toàn bị dập tắt trong vô vọng.
Sau khi ngọn lửa bị dập tắt, làn khói cay xè đó khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, chóp mũi trở nên chua xót.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Cố Tri Vi mới tìm lại được giọng nói của chính mình: “Cho nên… Dù có thay đổi một người phụ nữ khác ký thỏa thuận kết hôn cùng anh, anh cũng sẽ đáp ứng những yêu cầu của cô ấy, ôm cô ấy… Đúng không?”