“Ông nói có phải hay không? Ông Trương? Ông Vương?”
Quách Tiến bưng ly rượu khen ngợi Giang Thuật với hai vị tiền bối trước mặt.
Làm Bá Nhạc của Giang Thuật, Quách Tiến đối với anh là thuộc như lòng bàn tay.
Ngay khi Quách Tiến vừa nói xong, Giang Thuật vẫn luôn đứng bên cạnh anh ấy bỗng nhiên tiếp lời: “Thật ngại quá các vị, xin lỗi không thể tiếp chuyện được.”
Anh vừa dứt lời đã muốn rời đi, lại bị Quách Tiến giữ lại: “Cậu đi đâu thế?”
Thật vất vả lắm mới mời được các vị tiền bối trong giới tới tham gia bữa tiệc tối, đương nhiên Quách Tiến hy vọng Giang Thuật có thể được lợi ích rồi.
Không phải bình thường anh vẫn luôn cảm thấy hứng thú với AI hay sao? Còn có việc gì quan trọng hơn cả việc xin chỉ bảo từ các vị tiền bối chứ?
Giang Thuật quay người lại, vẻ mắt vô cùng nghiêm trọng nhìn Quách Tiến: “Đi đón vợ của tôi.”
“…” Quách Tiến sửng sốt mất mấy giây.
Giang Thuật rút cánh tay của mình ra khỏi tay anh ấy, đi vào trong đám người mà không hề quay đầu lại.
Nửa đường đi còn đặt ly rượu vào trong khay của nhân viên phục vụ.
Quách Tiến rất nhanh đã thu hồi tầm mắt.
Giang Thuật có thể đi trước, nhưng anh ấy thì không thể.
Thân là cấp cao của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị, anh ấy phải chào đón và tiếp khách mời chu đáo.
Chỉ là Quách Tiến vừa tiếp khách vừa không nhịn được mà suy nghĩ, Giang Thuật kết hôn lúc nào vậy nhỉ?
Tại sao lại chưa từng nghe anh nhắc tới?
… Khó trách lúc trước khi Quách Tiến hỏi anh buổi tiệc thường niên có bạn nhảy hay không, anh nói đã có.
Lúc đó Quách Tiến còn nghĩ, từ khi quen biết Giang Thuật ở nước ngoài cho đến nay, anh ấy chưa từng nhìn thấy bên cạnh Giang Thuật có người khác phái đi theo bao giờ.
Hơn nữa anh còn mang cái bộ dạng người sống chớ lại gần kia, thật sự sẽ dẫn bạn nhảy đến tham dự sao?
Không ngờ rằng, vậy mà anh đã kết hôn rồi.
Quách Tiến không khỏi tò mò, vợ của Giang Thuật trông như thế nào đây.
Cái tính tình thanh tâm quả dục của thằng nhóc đó là vì vợ của anh cho nên mới dưỡng thành sao?
Ngay khi Quách Tiến còn đang nghi ngờ, Nhiệm Huệ khoan thai đến muộn lại vô tình xuất hiện trong tầm mắt của anh ấy.
Sự chú ý của người đàn ông lập tức bị chuyển hướng, anh ấy chào hỏi với một vài vị tiến bối cùng ngành trước mặt rồi vội vàng đi đón Nhiệm Huệ.
…
Trong hội trường rộng lớn, tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo, yến tiệc linh đình.
Bóng người lui tới sôi nổi nhốn nháo.
Cố Tri Vi chẳng qua chỉ là một giọt nước nhỏ bé giữa biển người mênh mông này mà thôi.
Cô tự cho rằng mọi người đều rất bận rộn.
Bận trò chuyện xã giao, bận ăn uống, bọn họ sẽ không quá để ý đến cô.
Mãi cho đến khi cô bị người ta chặn đường.
Màu đỏ rực rỡ lòe loẹt chen vào trong tầm mắt của Cố Tri Vi, là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu đỏ.
Các đường nét trên khuôn mặt người đàn ông rất tuyệt vời, tinh tế đến mức quyến rũ mê người.
Khi thấy rõ gương mặt của anh ta, trong lòng Cố Tri Vi bất giác muốn dùng từ “da trắng mặt đẹp” để miêu tả người đàn ông này.
Bởi vì anh ta sinh ra đã đẹp hơn vô số phụ nữ.
Ngẩn ngơ trong chốc lát, Cố Tri Vi thu lại ánh mắt quan sát của mình.
Vừa rồi khi người đàn ông đi tới chắn đường, cô đã lùi về phía sau nửa bước, duy trì khoảng cách nửa mét với đối phương.
Đôi mắt cô điềm nhiên như không lại nhìn về khuôn mặt của người đàn ông, hàng lông mày lá liễu của Cố Tri Vi khẽ nhíu lại: “Thật ngại quá… Chúng ta có quen biết sao?”
Cô thực sự tin chắc rằng đối phương không phải trùng hợp đi ngang qua và suýt chút nữa đã đụng phải cô.
Anh ta đột nhiên xuất hiện, cố ý cản đường của cô.
Cố Tri Vi cho rằng người đàn ông này biết mình.
Thật không ngờ, người đàn ông mặc âu phục màu đỏ lại nhếch môi mỉm cười, thân hình thẳng tắp hơi cúi thấp xuống, giống như là để phù hợp với chiều cao của Cố Tri Vi.
Đôi môi mỏng gợi cảm hình chữ M của anh ta khẽ động đậy, giọng nói tỏ ra vẻ trầm thấp: “Xin chào, quý cô xinh đẹp.”
“Tôi là Triệu Phương Diễm, làm việc trong bộ phận nghiên cứu và phát triển của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị.”
Cố Tri Vi trố mắt vài giây mới từ từ phân tích lời nói của người đàn ông.
Theo như lời anh ta nói thì hình như người này không quen biết cô?
Triệu Phương Diễm…
Bộ phận nghiên cứu và phát triển của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị.
Cố Tri Vi vắt óc nghĩ mãi cũng không nhớ nổi mình đã từng gặp người này.
Điểm duy nhất có liên quan, chẳng qua chỉ là người đàn ông này giống với Giang Thuật, đều là nhân viên thuộc bộ phận nghiên cứu và phát triển của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị mà thôi.
Nếu đã như vậy thì anh ta và Giang Thuật cũng xem như là đồng nghiệp nhỉ?
“Xin chào, tôi là Cố Tri Vi.”
Giọng nữ mềm mại giống như một lớp lụa mỏng bao bọc lấy Triệu Phương Diễm.
Trong lòng anh ta kêu lên một tiếng dễ nghe, lỗ tai đều tê dại hết cả lên.
Vì vậy cho nên không chờ Cố Tri Vi tiếp tục giới thiệu bản thân.
Triệu Phương Diễm đã ngắt lời cô trước: “Rất vui được làm quen với cô, cô Cố xinh đẹp.”
Trong lúc người đàn ông nói chuyện, anh ta đã khom lưng như một quý ông, nắm lấy bàn tay của Cố Tri Vi.
Giống như muốn tiến hành lễ nghi hôn tay vậy.
Cố Tri Vi thấy vậy, các đốt ngón tay của cô theo bản năng dùng thêm lực, ngược lại trở thành bắt tay với người đàn ông: “Rất vui được làm quen với anh, anh Triệu.”
Sau khi nhanh chóng bắt tay bày tỏ thiện chí với anh ta, Cố Tri Vi rút tay về, từ chối lễ nghi hôn tay của người đàn ông này.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Triệu Phương Diễm hơi khom lưng còn chưa kịp đứng thẳng người.
Anh ta vẫn đang duy trì tư thế cúi đầu, nhưng trong lòng bàn tay đã trống không.
Đối với sự phát triển này, Triệu Phương Diễm cảm thấy có hơi hoài nghi nhân sinh.
Anh ta là muốn hôn lên mu bàn tay của Cố Tri Vi để bày tỏ sự thân thiện và lòng yêu thích của mình dành cho cô.
Chứ đâu phải là muốn bắt tay với cô đâu.
Có điều rất nhanh, người đàn ông đã phản ứng lại, hẳn là vừa rồi Cố Tri Vi khéo léo từ chối lễ nghi hôn tay của anh ta.
Sau khi nghĩ thông suốt, Triệu Phương Diễm đứng thẳng người, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ trở nên hứng thú.
“Cô Cố không phải là người trong công ty chúng tôi phải không?”
Tối nay là buổi tiệc thường niên của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị, những người có thể tới tham gia hoặc là thành viên nội bộ của công ty.
Hoặc là các vị khách quý được mời đến.
Triệu Phương Diễm quan sát Cố Tri Vi một lúc, chắc chắn rằng mình chưa từng gặp cô ở trong công ty.
Lại nhìn cách ăn mặc và trang điểm của cô, quyến rũ động lòng người nhưng không mất đi vẻ cao quý tao nhã.
Phần lớn là những vị khách cao quý đều nhận được lời mời mà đến.
Đối với vấn đề này của người đàn ông, Cố Tri Vi không biết đáp lời như thế nào.
Cô thực sự không phải thành viên của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị.
Nhưng cô tới đây với thân phận là bạn nhảy của Giang Thuật, chắc hẳn cũng được xem như là người của anh nhỉ?
Giang Thuật là thành viên của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị… Như vậy thì bốn bỏ lên năm, cô cũng được tính là thành viên của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị phải không?
Trong lúc Cố Tri Vi cố gắng tìm một câu trả lời từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình thì tầm mắt của Triệu Phương Diễm rơi xuống đỉnh đầu cô, anh ta bị thu hút bởi phụ kiện màu bạc trên mái tóc ấy.
Chủ yếu là có một sợi tua rua mắc trên búi tóc của Cố Tri Vi, đối với những người theo chủ nghĩa hoàn hảo như Triệu Phương Diễm mà nói thì nó luôn khiến người ta cảm thấy chướng mắt, ảnh hưởng đến mỹ cảm tổng thể.
Huống chi anh ta đối với Cố Tri Vi là vừa gặp đã yêu, nhịn không được mà muốn đến gần cô một chút.
Trước mắt chính là một cơ hội tốt.
“Cô Cố, phụ kiện trên tóc cô bị rối rồi.” Người đàn ông mỉm cười lên tiếng, giọng nói của anh ta cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn độn của Cố Tri Vi.
Cô ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy một màu đỏ rực trước mặt đang tiến lại gần mình.
Người đàn ông giơ tay lên một cách vô cùng tự nhiên, dường như muốn giúp cô gẩy phụ kiện trên tóc ra.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Cố Tri Vi tức khắc kêu vang.
Cô không hiểu tại sao bộ phận nghiên cứu và phát triển của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị lại có loại người phô trương và tùy tiện giống Triệu Phương Diễm như vậy.
Những người làm công việc nghiên cứu và phát triển chẳng phải là nên nghiêm túc đứng đắn như Giang Thuật hay sao?
Vì sao cái người Triệu Phương Diễm này lại không có một chút ý thức chừng mực nào như thế? Động tay động chân với một người khác phái vừa gặp mặt chưa đầy mười phút như cô mà vẻ mặt anh ta vẫn thong dong tản mạn như vậy.
Dường như đối với anh ta mà nói, những việc này hoàn toàn không được tính là cái gì cả, nó chỉ bình thường giống như một ngày ăn ba bữa mà thôi.
Tình hình trước mắt hoàn toàn không cho phép Cố Tri Vi suy nghĩ nhiều.
Bởi vì Triệu Phương Diễm đã nâng tay lên, đang sờ tới đỉnh đầu của cô.
Thấy thế, phản ứng đầu tiên của Cố Tri Vi vẫn là lui về phía sau, giọng nói cũng có hơi nôn nóng: “Không cần đâu, tôi tự làm là được rồi!”
Nhưng cô đã xem nhẹ chiều dài cánh tay của người đàn ông cùng với mức độ “lãng tai” của anh ta rồi.
Triệu Phương Diễn ở nước ngoài nhiều năm, ít nhiều cũng bị tiêm nhiễm bầu không khí cởi mở của nước ngoài, không hề có khái niệm “nam nữ thụ thụ bất thân”.
Lúc trước anh ta theo đuổi con gái ở nước ngoài cũng rất thẳng thắn.
Theo anh ta, nếu đã thích thì phải dũng cảm bày tỏ, tìm mọi cách để thể hiện lòng yêu mến của mình dành cho đối phương.
Cho nên sau khi Triệu Phương Diễm xác định mình có ý với Cố Tri Vi, anh ta gấp không chờ nổi muốn triển khai tấn công cô.
Dù sao thì khi còn ở nước ngoài, kỷ lục cao nhất của anh ta cũng chỉ tốn mất nửa tiếng đồng hồ để tán đổ cô gái mình coi trọng về trong tay.
Mặc dù phần lớn là do tướng mạo xuất sắc của anh ta.
Nhưng Triệu Phương Diễm cho rằng, điều đó cũng có liên quan rất lớn đến sự nhiệt tình và chủ động của mình.
Anh ta tự nhận là không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của một người đàn ông vừa có vẻ ngoài xuất chúng lại vừa chủ động tán tỉnh.
Ít nhất là cho tới nay, trong số những cô gái mà anh ta cưa cẩm vẫn chưa xuất hiện trường hợp ngoại lệ.
Vì vậy cho nên, Triệu Phương Diễm cũng không bởi vì lời từ chối của Cố Tri Vi mà thu tay trở về.
Anh ta vẫn giơ tay lên chạm vào đỉnh đầu của cô, muốn giúp cô gỡ sợi tua rua trên búi tóc xuống.
Nếu như may mắn thì có lẽ một lát nữa, anh ta còn có thể thuận tiện sờ mái tóc của Cố Tri Vi.
Chắc hẳn con gái đều thích cảm giác được sờ vào đầu.
Ít nhất thì Triệu Phương Diễm cảm thấy, hành động này là biểu hiện trực tiếp nhất cho việc cưng chiều một ai đó.
Vốn dĩ anh ta tưởng rằng, rất nhanh thôi là có thể lại gần Cố Tri Vi rồi.
Bàn tay cũng đã sắp chạm đến tua rua trên tóc cô.
Thật không ngờ, vào một giây cuối cùng, cánh tay của Triệu Phương Diễm bỗng nhiên bị một bàn tay to lớn có khớp xương rõ ràng nắm chặt.
Người nọ dùng sức rất lớn, tựa như dùng hết mười phần sức lực của mình.
Triệu Phương Diễm chỉ cảm thấy xương cánh tay của mình sắp bị bóp nát đến nơi rồi, anh ta ăn đau hít một hơi, cánh tay cũng bị gập lên trên, cách xa đỉnh đầu của Cố Tri Vi.
“Đau đau đau! Ai vậy hả? Có bệnh à?” Triệu Phương Diễm hét lớn một tiếng.
Ánh mắt của anh ta chuyển từ trên người Cố Tri Vi sang người đàn ông không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh mình.
Triệu Phương Diễm: “Giang Thuật! Ông nội nhà cậu!”
“Cậu nắm tay tôi làm cái gì hả? Mau buông ra, đau chết mất!”
Người tới đúng là Giang Thuật.
Một đường đi qua đây, đôi chân dài của anh sải bước rất vội vã.
Sau khi anh đi tới phía sau Triệu Phương Diễm, đúng lúc nghe được cuộc đối thoại cuối cùng của anh ta và Cố Tri Vi, sau đó nhìn thấy người đàn ông không quan tâm đến điều gì mà đưa tay lên đầu Cố Tri Vi.
Giang Thuật cũng không biết lúc ấy mình suy nghĩ thế nào nữa, anh chỉ cảm thấy trong đầu lóe lên một tia sáng trắng, cảm xúc đột nhiên dao động.