Sau khi Chúc Nghiên đến không được bao lâu, thì Cố Tri Vi tắm xong đi ra từ trong phòng tắm. Cô chưa gội đầu, bởi vì buổi chiều cần phải ra ngoài nghịch nước. Đến lúc đó buổi tối về khách sạn còn phải tắm rửa gội đầu. Hơn nữa, bây giờ đã đến giờ cơm rồi, nếu như cô còn gội đầu nữa, còn không biết sẽ làm chậm trễ biết bao nhiêu thời gian.
Cố Tri Vi thay một bộ váy dài hai dây với họa tiết hoa tường vi, mái tóc dài được buộc cao, tết thành búi. Chiếc váy màu hoa tường vi làm tôn lên làn da trắng như tuyết đầu mùa của cô.
“Tôi xong rồi, có thể đi rồi.” Cố Tri Vi vừa nói, vừa lấy một đôi hoa tai hoa hồng từ hộp trang sức và đeo vào. Ánh mắt dừng lại trước gương, cô lặng lẽ quan sát mình một lượt, nhìn quần áo đầu tóc, xem có chỗ nào không đúng hay không.
Nhìn thấy Cố Tri Vi đã đeo xong trang sức, Giang Thuật cũng tắt máy tính xách tay đi. Ánh mắt của anh dừng lại trên người cô một lúc lâu, không nói gì cả.
Còn Cố Tri Vi, trước khi đi ra ngoài đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, vội vội vàng vàng quay trở lại: “Giang Thuật anh đi trước đi, tôi bôi kem chống nắng, sẽ đuổi theo anh mau thôi.”
Giang Thuật còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy Cố Tri Vi quay người về trong phòng. Anh đứng ngây ra tại chỗ một lúc, lại hiếm khi không nghe theo lời cô, cũng về phòng theo.
Cố Tri Vi lấy ra kem chống nắng từ trong vali bôi lên mặt và cổ, sau đó là cánh tay và chân. Tất cả phần da thịt để lộ ra bên ngoài, cô đều không thể bỏ qua. Nếu không chắc chắn sẽ bị mặt trời chiếu bong một tầng da.
Lúc xoa đến vùng da sau gáy, Giang Thuật cho rằng Cố Tri Vi sẽ tìm anh giúp.
Kết quả cô gái nhỏ lật tay lại tự mình xoa, mức độ mềm dẻo của cơ thể đó, quả thực không phải là người thường có thể so sánh được. Giang Thuật nhìn đến ngơ ngác một lúc lâu.
Cố Tri Vi nhanh chóng bôi xong kem chống nắng, xoay người nhìn thấy Giang Thuật lặng lẽ không phát ra tiếng động đứng ở phía sau cách mình không xa, trái tim đột nhiên đập loạn xạ. Ánh mắt tràn đầy bất ngờ nhìn anh: “Anh sao còn chưa đi.”
Giang Thuật bừng tỉnh trở lại, ánh mắt dừng lại trên tuýp kem chống nắng của cô, đầu óc giống như bị chấn động, đến cả bản thân anh cũng không biết bản thân đã nói gì.
“Tôi cũng muốn dùng cái đó một chút.”
Cố Tri Vi: “...”
Một lúc sau cô mới hiểu ý, vội vàng đưa tuýp kem chống nắng cho anh. Giang Thuật nói cảm ơn, cúi đầu xuống tự mình mày mò.
Cố Tri Vi ở bên cạnh nhìn, nhìn biểu cảm nghiêm túc thoa kem chống nắng của anh, cảm thấy đáng yêu một cách khó hiểu. Cô mím môi cười, có hơi chê bai động tác chậm chạp của Giang Thuật: “Để tôi giúp anh, anh chậm như thế này, thoa xong trời cũng sắp tối rồi.”
Nói xong, Cố Tri Vi đi lên trước, cầm lấy tuýp kem chống nắng trong tay anh một cách vô cùng tự nhiên, giúp anh thoa lên cánh tay, sau gáy và cổ,... động tác của cô nhanh hơn Giang Thuật rất nhiều, thủ pháp thuần thục, lực tay không mạnh không nhẹ, ngón tay và lòng bàn tay mềm mại giống như một con cá xinh đẹp đang bơi xung quanh cơ thể lạnh lẽo của anh.
Rất nhanh, chỉ còn lại mặt là chưa bôi.
Cố Tri Vi đã vô thức tiến sát lại gần trước mặt Giang Thuật, một nửa cơ thể dán sát vào trong vòng tay của anh. Vừa ngước mắt lên, đôi mắt thư thái tươi cười của cô đã tràn ngập trong đôi đồng tử sâu thẳm của người đàn ông. Trong lúc nhất thời, nụ cười trong mắt Cố Tri Vi như đông cứng lại, thoáng qua một tia hoảng sợ.
Tay cô đang bôi kem chống nắng cho anh cũng khựng lại trong không trung, trong nhất thời, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, trong lòng như sấm chớp, mây gió nổi lên, hỗn loạn chưa từng có.
Ánh mắt sâu thẳm của Giang Thuật phức tạp và khó hiểu. Như mặt ao lạnh yên lặng, sâu không dò thấu, trong veo không gợn sóng.
Anh cụp hàng mi dài xuống và nhìn xuống Cố Tri Vi từ một khoảng cách rất gần.
Trong ánh mắt, những đốt ngón tay nhợt nhạt của cô khựng lại, lơ lửng giữa không trung, cách mặt anh một khoảng ngắn. Giang Thuật không hiểu tại sao Cố Tri Vi đột nhiên dừng lại.
Anh chỉ cảm thấy trái tim mình hình như có chút nóng lên, hai tay như mất kiểm soát, không kìm được nắm lấy tay phải của Cố Tri Vi đang lơ lửng trên không trung, kéo tay cô áp vào má mình.
Khi đầu ngón tay ấm áp của Cố Tri Vi chạm vào gò má lạnh giá của anh, trái tim ấm áp của Jiang Shu dường như run lên, nhịp tim của anh có hơi mất cân bằng. Cảm giác nóng chưa từng có khiến Giang Thuật cảm thấy hơi bối rối.
Anh nhìn thấy đôi mắt trong veo của Cố Tri Vi dao động, cũng cảm thấy tay phải của cô ấy dường như muốn rút ra khỏi lòng bàn tay anh.
Hơi thở của Giang Thuật hơi ngừng lại, bàn tay nắm lấy tay cô kia, lực không giảm đi, nói với giọng khàn khàn: “Còn chưa bôi xong.” Trái tim của Cố Tri Vi sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Đôi mắt cô lấp lánh bất định, sự hoảng loạn trong lòng đều viết cả trên mặt, Giang Thuật lại như thể không thấy, chỉ nhắc nhở cô kem chống nắng còn chưa bôi xong. Ý của anh là… muốn cô tiếp tục?
Cố Tri Vi vô thức mím chặt môi dưới, bàn tay phải bị anh nắm lấy dường như đang nóng bừng lên. Cô cố nói chút gì đó, nhưng cổ họng dường như bị chặn lại, cứ im lặng mãi.
Không biết qua bao lâu, Cố Tri Vi sắp khóc đến nơi rồi.
Cô thực sự không thể nào giữ bình tĩnh dưới cái nhìn chằm chằm của Giang Thuật. Tay và mặt cô lúc này đều nóng bỏng, đỏ đến mức sắp chảy máu.
Cố Tri Vi hít vào vài hơi, ôm theo quyết tâm ắt phải chết mà nhắm chặt mắt lại.
Giang Thuật bởi vì sắc mặt đỏ bừng và hành động nhắm mắt lại của cô mà sững sờ trong giây lát, có chút lo lắng: “Cố Tri Vi, em không khỏe sao?” Mặt quá đỏ, còn nhắm mắt lại. Có phải say nắng chóng mặt không?
Cố Tri Vi vốn dĩ mạch suy nghĩ đã loạn, CPU sắp bị cháy hỏng: “...” Cô bây giờ chỉ muốn tìm một vết nứt nào đấy trên mặt đất để chui vào.
Trong lúc hoảng loạn, cũng không quan tâm Giang Thuật sẽ nghĩ như thế nào, Cố Tri Vi dùng hết sức lực, nhân lúc anh không đề phòng, cũng xem như là rút được tay của mình về. Cô quay người lại, quay lưng lại với Giang Thuật, hơi thở cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường: “... Phần còn lại anh tự mình xoa đi, tay tôi tê rồi.” Dứt lời, Cố Tri Vi vội vã đi vào trong nhà vệ sinh, rầm một tiếng, đóng sầm cửa nhà vệ sinh lại.
Giang Thuật còn đứng nguyên tại chỗ, lòng bàn tay trống không, dường như trong lòng cũng trống rỗng theo. Có một cảm giác khó có thể miêu tả được, lan tỏa trong lồng ngực anh.
Sau đó không biết đã qua bao lâu, trong nhà vệ sinh truyền ra giọng nói của Cố Tri Vi. Cô bảo Giang Thuật đi trước, không cần đợi cô, giọng điệu của cô kiên quyết chưa từng có.
Điều này khiến Giang Thuật bất ngờ trong phút chốc, cuối cùng anh không nói thêm gì cả, đồng ý với cô.
Cố Tri Vi ở trong nhà vệ sinh rất lâu. Cô thực sự không có cách nào có thể khiến độ nóng trên mặt mình nhanh chóng giảm xuống, chỉ có thể bảo Giang Thuật rời đi trước.
May là người cứng đầu như Giang Thuật này, không truy hỏi cô đến cùng. Cũng rất phối hợp đi trước một bước.
Cố Tri Vi đợi chừng ba đến năm phút, cuối cùng bởi vì Khang Vãn Ninh gọi điện thoại đến giục, cô lúc này mới đi ra từ trong nhà vệ sinh.
Trong phòng đã không còn một bóng người.
Giang Thuật đã đi rồi.
Cố Tri Vi thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng lại bị Khang Vãn Ninh ở đầu bên kia phàn nàn là chẳng được tích sự gì. “Cơ hội tốt đến như thế, cậu lại chỉ biết đỏ mặt là thế nào?” “Cậu cũng không thể nhát gan cả đời chứ! Bước đầu tiên luôn phải bước ra!” Giọng điệu của Khang Vãn Ninh rất nghiêm khắc.
Cố Tri Vi có hơi bất lực: “Tớ đã bước ra rất nhiều bước rồi.” Về Nam Chi Thủy Tạ ở, sống chung phòng với Giang Thuật, cùng anh tham gia khiêu vũ… Những thứ này đều là chuyện mà mấy năm trước cô không thể làm được.
“Vẫn còn chưa đủ! Cậu không thể bởi vì đỏ mặt mà chảy trốn chứ!”
“Nhưng anh ấy hỏi tớ có phải là cảm thấy không khỏe ở đâu không… Anh ấy cho rằng tớ đỏ mặt là do bị bệnh.”
Đầu bên kia điện thoại, trong giây lát Khang Vãn Ninh không nói lên lời, lại là một giọng điệu vô cùng nghiêm khắc: “Cái đồ ngốc Giang Thuật kia! Ngại ngùng và bị bệnh cũng không phân biệt được!”
“Đừng nói nữa, cậu không biết tớ lúc đó xấu hổ đến thế nào đâu.” Cố Tri Vi xoa trán. Nói chuyện với Khang Vãn Ninh lâu như thế, cảm xúc của cô đã bình thường trở lại, đang đi ra khỏi phòng.
Trước khi ra ngoài, không quên rút thẻ phòng.
Lúc đi ra khỏi phòng, Cố Tri Vi nói với Khang Vãn Ninh: “Bỏ đi, tạm thời không nói nữa.” “Mọi người ăn cơm ở đâu, gửi định vị qua Wechat cho tớ.”
Cố Tri Vi nói xong, thì cúp điện thoại.
Cô đi về phía cửa thang máy, không ngờ rằng, vừa rẽ qua góc hành lang, đã nhìn thấy Giang Thuật.
Anh đang dựa vào bức tường đối diện với lối vào thang máy, một tay đút túi, tay kia cầm điện thoại, cúi đầu nhìn gì đó. Cố Tri Vi dừng lại một lúc, cuối cùng vẫn là lấy can đảm đi qua đó.
“Giang Thuật.” Cố Tri Vi hít một hơi thật sâu, chào anh bằng giọng điệu bình thường nhất có thể. Nghe thấy tiếng gọi, anh ngước mắt ra khỏi điện thoại, đối diện với Cố Tri Vi.
Cố Tri Vi: “Anh còn chưa đi à, đang đợi thang máy?”
Cô cố tỏ ra thản nhiên, lại không dám tiếp tục nhìn đối diện anh, quay mặt về phía cửa thang máy. Sau đó, Cố Tri Vi chú ý đến, số tầng trên bảng điều khiển bên cạnh cửa thang máy là “5L”. Cũng chính là nói… thang máy bây giờ đang dừng lại ở tầng này của bọn họ.
Cố Tri Vi sững người.
Cùng lúc đó, Giang Thuật vốn đang dựa vào tường đứng thẳng dậy, đi lên trước, bấm thang máy: “Không đợi thang máy.” Giang Thuật thấp giọng nói, giọng điệu rất bình tĩnh: “Đang đợi em.”
Cố Tri Vi cảm thấy hơi thở của mình dường như dừng cả lại. Thế giới tĩnh lặng, tiếng tim đập của cô nghe đinh tai nhức óc.