Mọi người ai muốn xã giao thì xã giao, ai muốn ôn chuyện cũ thì ôn chuyện cũ, người nào người nấy đều có chuyện riêng để làm.
Giang Thuật nắm tay Cố Tri Vi đi ra ngoài, vốn định dẫn cô ra ngoài hít thở không khí.
Ban nãy khi ánh đèn chiếu xuống, anh chú ý tới mặt cô hơi đỏ, tưởng cô ở trong hội trường buồn bực.
Chỉ là Giang Thuật chưa kịp dẫn Cố Tri Vi rời đi, Quách Tiến ở mạn kia đã tìm tới trước.
Nói là chủ tịch muốn gặp Giang Thuật, bảo anh qua đó chào hỏi.
Giang Thuật hiếm khi chần chờ, tầm mắt dừng trên mặt Cố Tri Vi.
Dường như nhìn thấu tâm tư của anh, Quách Tiến nói: “Vợ cậu có vợ tôi trông nom, không lạc được đâu.”
“Đi thôi.”
Mặt Cố Tri Vi thoáng cái lại hơi ửng đỏ.
Cô liếc trộm Giang Thuật.
Tin chắc, chắc chắn Quách Tiến đã hiểu lầm ý của Giang Thuật rồi.
Con người anh ấy, vẫn luôn không thích xã giao, nếu không đã chẳng say mê nghiên cứu AI, ngay cả gia nghiệp cũng không quan tâm.
Cho nên chắc là anh ấy đang muốn tìm cớ từ chối xã giao.
Cố Tri Vi nghĩ vậy.
Cùng lúc ấy cô cũng nghĩ, có nên giúp Giang một tay hay không.
Không đợi cô suy nghĩ kỹ càng, Nhiệm Huệ ở bên cạnh đã đi tới, ôm lấy cô, nói với Giang Thuật: “Anh đi đi, tôi sẽ dẫn cô ấy đi dạo, ăn chút gì đó.”
Cố Tri Vi ngậm miệng lại.
Bởi vì Giang Thuật đã gật đầu, còn lịch sự nói cảm ơn với Nhiệm Huệ.
Đợi Quách Tiến dẫn Giang Thuật đi xa, Nhiệm Huệ mới vỗ vỗ bả vai Cố Tri Vi: “Đi thôi, ăn chút gì đi.”
Bữa tiệc có dạng giống với tiệc buffet, khu vực ăn uống ở rìa hội trường, tất cả các loại thức ăn đều có sẵn, tùy ý chọn lựa.
Nhưng mà hơn phân nửa người đến tham gia bữa tiệc đều không quan trọng chuyện ăn uống, ai cũng bận việc riêng của mình.
Trước khi tới Cố Tri Vi không ăn gì cả, buổi trưa cũng chỉ ăn một ít,úc này quả thật cô hơi đói bụng.
Chỉ là Nhiệm Huệ lại không cho cô cơ hội ăn thả ga.
Chẳng qua chỉ dẫn cô đến vùng ven hội trường, tới nơi hẻo lánh một chút để nói chuyện phiếm mà thôi.
“Vừa rồi chị thấy em và Giang Thuật như ôm lấy nhau, ôm rất lâu.” Vừa nãy Nhiệm Huệ và Quách Tiến cũng vậy
Trên sàn nhảy.
Trong lúc lơ đãng cô ấy nhìn thấy Cố Tri Vi và Giang Thuật.
Khi đó hai người họ đã dừng bước nhảy, Giang Thuật như ôm lấy Cố Tri Vi, hai người yên lặng đứng giữa bóng người chập chờn, yên tĩnh mông lung, duy mỹ giống như một bức họa.
Cố Tri Vi vừa mới bưng lên một ly rượu trái cây màu xanh nhạt, cô kề sát ngửi mùi vị.
Hình như là hương vị táo xanh, cô đang muốn nếm thử.
Nghe Nhiệm Huệ nói thế, suýt nữa thì bị nước miếng của mình chẹn họng.
“Khụ khụ...” Cố Tri Vi che miệng mũi ho nhẹ một hồi, bị câu nói “Ôm rất lâu” của Nhiệm Huệ làm đỏ mặt.
Một lúc lâu sau, cô mới chậm lại dưới động tác vuốt lưng của Nhiệm Huệ, cô giải thích: “Không phải... Chị Huệ chị hiểu lầm rồi.”
“Lúc ấy là em... chóng mặt, anh ấy cho em dựa đỡ một lát.” Cái cớ này, ngay cả Cố Tri Vi cũng cảm thấy quá mức qua loa.
Đương nhiên Nhiệm Huệ sẽ không tin, nhưng cô ấy không vạch trần: “Vậy bây giờ tình trạng giữa hai người là gì?”
“Rốt cuộc là vợ chồng thỏa thuận không có tình cảm, hay là...” Cô ấy cố ý nhắc đến mới thôi.
Bởi vì ý mà cô ấy muốn biểu đạt, Cố Tri Vi đã hiểu được.
Rốt cuộc thì Nhiệm Huệ lớn tuổi hơn một chút, nhìn người xem chuyện, nhạy bén thông suốt hơn Cố Tri Vi.
Cho nên chút tâm tư của Cố Tri Vi đối với Giang Thuật kia, căn bản không giấu được cô ấy.
Cô dứt khoát thú nhận: “Là em... Yêu thầm anh ấy.”
Tuy rằng biểu hiện của Giang Thuật tối nay, giống như là rải cơn mưa kẹo ngọt cho Cố Tri Vi, khiến trong lòng cô đến bây giờ vẫn còn đọng lại ngọt ngào.
Nhưng khi nói ra hai chữ “yêu thầm”, trong lòng Cố Tri Vi vẫn hơi chua xót.
Nhiệm Huệ sững sờ vài giây, đánh giá cô từ trên xuống dưới, làm như không thể tin được, Cố Tri Vi như vậy, thế mà cũng có kiểu thầm thương trộm nhớ này.
“Mấy cô gái nhỏ các em, thật sự là...” Nhiệm Huệ cũng không biết nên nói cô cái gì mới tốt.
Dù sao cô ấy cũng từng thầm mến.
Chỉ là thời gian đã quá lâu, đã sắp quên đi cái thứ cảm giác cay đắng ấy rồi.
Quan trọng nhất là, cô ấy hiểu rất rõ, phần đa mối yêu thầm đều sẽ chết yểu.
Bản thân cô ấy là ví dụ tốt nhất.
Cũng chính bởi vận đổi sao dời, trải bao sự đời, cô ấy mới có thể thản nhiên nhìn lại quá khứ.
Ngẫm lại còn cảm thấy mình trước kia.
Là một kẻ khờ dại.
Học cái gì không học, học theo người ta yêu thầm.
Lãng phí thời gian lãng phí thanh xuân.
“Em chưa từng nghĩ nói tâm ý của mình với cậu ấy biết sao?” Nhiệm Huệ là người từng trải, vẫn muốn khuyên Cố Tri Vi không nên yêu thầm nữa.
Thích một người, lại không nói với đối phương, thực sự là chuyện khờ dại nhất trên thế giới.
Chính vì lúc trước cô ấy từng khờ dại, cho nên không muốn Cố Tri Vi giống như mình, tiếp tục dại khờ.
Nhưng Nhiệm Huệ không biết, có một số việc, cứ phải chờ người đến tuổi tương ứng mới có thể thật sự hiểu được.
Hôm nay cô ấy có thể nhìn thấu, chẳng qua là bởi cô ấy đã trải qua thời gian gột rửa đằng đẵng, nếm đủ phong sương mà thôi.
Phần can đảm và thông suốt này đối với Cố Tri Vi của hiện tại mà nói, rất khó tích góp được.
Tuy rằng quả thật cô hạ quyết tâm, muốn chuyển chuyện yêu thầm ấy sang yêu công khai.
Nhưng trong lòng cô càng hy vọng một ngày nào đó, Giang Thuật có thể tự mình cảm nhận được tình ý lẳng lặng của cô, tự mình thông suốt.
“Vậy nếu cả đời cậu ấy không thấu hiểu, em sẽ làm gì?” Vấn đề của Nhiệm Huệ, tựa như một con dao sắc bén, cứa mạnh qua lòng Cố Tri Vi.
Cô cảm thấy đau đớn khôn nguôi, buồn phải biết.
Nhưng Cố Tri Vi không thể làm gì được, ai bảo cô thích Giang Thuật, thích đến mức không thể tự kiềm chế mình.
“Vậy thì... Tương kính như tân* cả đời với anh ấy. qua hồi lâu Cố Tri Vi mới trả lời Nhiệm Huệ.
Tương kính như tân*: vợ chồng tôn trọng nhau như khách.
Đấy là ý nghĩ ban đầu của cô.
Cho dù Giang Thuật lạnh lùng hờ hững, cho dù là hôn nhân không có tình yêu, cô cũng không thấy sợ, chỉ muốn gả cho anh thôi.
Hiện giờ Cố Tri Vi cũng chỉ có thể lấy thứ này làm đáp án.
Nhiệm Huệ nghe xong, thở dài: “Tương kính như tân cả đời, nói nghe thì dễ.”
“Chuyện ấy sẽ như một con dao cùn, róc từng miếng thịt trên người em, sẽ đau đớn dai dẳng.”
“Em thật sự chịu đựng được sao?”
Trong lời nói, Nhiệm Huệ lộ ra sự lo lắng và cả quan tâm.
Trong giây lát Cố Tri Vi không nói lời nào.
Dường như cô bị vấn đề của mình làm khó dễ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Hoặc là nói, Cố Tri Vi đang do dự.
Cô không còn giống như một năm trước đây, tin rằng mình có thể chịu đựng được nỗi đau khi mong mà không được.
Khi ấy, chẳng qua cô chỉ mong chiếm giữ cái thân phận “Bà Giang”, dẫu cho thứ Giang Thuật cho cô cũng chỉ có thể là một danh phận.
Chuyện tới nước này, Cố Tri Vi phát hiện mình dường như đã trở nên tham lam.
Vậy mà lại vọng tưởng có được tình yêu của Giang Thuật.
Quả nhiên bản chất của con người là tham lam, ham muốn của con người như một hố đen, mãi mãi chẳng thể lấp đầy
Cái im lặng của Cố Tri Vi khiến Nhiệm Huệ nhìn ra sự do dự trong cô.
Thấy cô nhíu chặt lông mày, vẻ mặt khổ não, Nhiệm Huệ cũng không ép cô nữa: “Quên đi, không sao đâu.”
“Nếu thật sự đến ngày không chịu nổi nữa, dằn lòng vứt bỏ là được.”
“Trước mắt em cứ làm việc mà mình muốn làm đi.”
Cho dù là vấp ngã, vậy cũng phải để cố Tri Vi tự ngã đau mới có thể tỉnh ngộ lại, không phải sao.
Huống chi còn có “lỡ’ nữa mà.
Lỡ Giang Thuật thật sự hiểu được, vậy Cố Tri Vi cũng có thể được như mong ước.
Bất kể là anh có hiểu được hay không, Nhiệm Huệ đều hy vọng Cố Tri Vi có thể dễ dàng chấm dứt thứ tình yêu thầm lặng hèn mọn ấy.
Sao cũng đừng rơi vào trường hợp tồi tệ nhất.
Như cô ấy đã trải qua.
… Thầm thương một người mấy năm, cứ mãi chờ đối phương hiểu được.
Sau đó người nọ quả thật đã hiểu được, nhưng đối tượng được hiểu lại không phải là cô ấy.
Đó mới là thảm hải thật sự.
Suy nghĩ của Cố Tri Vi buông lơi, không còn rối rắm với sự phát triển và kết cục sau này của cô với Giang Thuật nữa.
Tuy rằng không chắc là cô có thể giống như Nhiệm Huệ nói, nhẫn tâm vứt bỏ Giang Thuật.
Nhưng cô rất biết ơn Nhiệm Huệ đã nhắc nhở và khuyên bảo mình.
Chỉ là sau khi suy nghĩ dời đi, Cố Tri Vi vẫn không thoải mái như có dằm trong tim.
Thế cho nên sau đó khi Nhiệm Huệ bị phu nhân lãnh đạo cao cấp khác của khoa học kỹ thuật Sang Dị gọi đi, Cố Tri Vi đã một mình lưu luyến trong phòng rượu ngon thức ngọt, dùng chuyện dễ gây thỏa mãn cũng như tương đối vui vẻ là ăn uống này, để xoa dịu cái dằm trong tim.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, rốt cục Giang Thuật cũng thoát thân khỏi Quách Tiến.
Anh vốn không am hiểu xã giao, đêm nay vì có thể có nhiều cơ hội trao đổi thảo luận với nhân sĩ trong giới, bấy giờ mới đi theo Quách Tiến qua lại đám người.
Vừa lúc Quách Tiến dẫn anh làm quen với môi trường công việc trong nước.
Trong lúc ấy Giang Thuật ngược lại cũng thu hoạch được rất nhiều.
Nhờ phúc của Quách Tiến và chủ tịch, khi bữa tiệc sắp kết thúc anh gặp được một bậc tiền bối khá nổi tiếng ở giới AI trong nước.
Cũng hỏi đối phương một số khía cạnh chuyên ngành của vấn đề, đều được đối phương trả lời rất tốt.
Đây có lẽ là thu hoạch lớn nhất của Giang Thuật trong đêm nay khi cùng Quách Tiến đi xã giao lâu như vậy.
Nhưng mà, khi Giang Thuật đang tán gẫu hăng say với tiền bối, Nhiệm Huệ lại tới tìm anh, nói không thấy Cố Tri Vi đâu cả.
“Bữa tiệc sắp kết thúc rồi, cũng không biết cô nhóc kia chạy đi đâu.”
“Cũng đừng xảy ra chuyện gì.” Nhiệm Huệ tràn đầy lo lắng.
Cô ấy nói những lời này trước mặt Giang Thuật, rất nghi là cố ý.
Giang Thuật nghe Nhiệm Huệ nói xong, chào hỏi Quách Tiến rồi lập tức cất bước đi tìm Cố Tri Vi.
Dù sao, tối nay cũng do anh mời cô đến bữa tiệc.
Bất kể là xuất phát từ suy nghĩ gì, Giang Thuật đều có trách nhiệm bảo đảm an toàn cá nhân cho Cố Tri Vi.
Nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, Giang Thuật không biết nên giải thích với các ông cụ hai nhà Cố Giang như thế nào.
Quách Tiến biết được vợ của Giang Thuật biến mất, cũng có lòng hỗ trợ cùng nhau tìm.
Ngay khi anh ấy chuẩn bị gọi điện thoại cho bộ phận an ninh khách sạn, Nhiệm Huệ đã ngăn cản anh ấy: “Anh hùa vào làm gì, chuyện của vợ chồng son người ta, anh đừng đi quấy rối.”
Quách Tiến: “...”
Anh ấy nhìn dáng vẻ bình tĩnh như không của cô vợ mình…
Tóm lại là Cố Tri Vi không biến mất sao?
Cố Tri Vi quả thật không biến mất.
Mấy phút trước, Nhiệm Huệ xã giao xong trở về tìm cô, vừa vặn nhìn thấy Cố Tri Vi lảo đảo rời khỏi hội trường, đi ra phía hậu viện khách sạn.
Cô đi rất chậm, gần như dính vào tường, dường như có vẻ đứng không vững.
Nhiệm Huệ đuổi theo kiểm tra một hồi, mới biết Cố Tri Vi đã uống quá nhiều rượu trái cây, say rồi.
Cô ấy vốn định dẫn Cố Tri Vi về hội trường, nhưng cô nàng Cố Tri Vi kia, rượu xộc lên não, kêu gào nóng bức muốn ra ngoài hít thở không khí. Còn nói chân đau, muốn đi ngâm chân.
Nhiệm Huệ thấy cô say rượu, hai gò má đỏ bừng, dáng vẻ mắt say lờ đờ mông lung, trong lòng không khỏi nảy ra một kế.
Cô ấy đi theo Cố Tri Vi đến hồ cá ở sân sau khách sạn, thấy cô cởi giày cao gót.
Ngồi trên một cây cầu đá lát đá xanh rồi buông thả “ngâm chân” mình.
Sau đó cô ấy quay về hội trường trước, đi tìm Giang Thuật.
Cô cứ cảm thấy dáng vẻ Cố Tri Vi uống rượu say đáng yêu đến lạ, nên để Giang Thuật xem thử xem.
Giang Thuật tìm một vòng trong hội trường, gặp Tiết Thịnh và Triệu Phương Diễm, hỏi thăm hành tung cố Tri Vi một hồi.
Lúc ấy Triệu Phương Diễm đã uống say, đang lôi kéo Tiết Thịnh làm đủ trò nát rượu ngớ ngẩn, vừa khóc vừa cười, oán trời trách người.
Khi Giang Thuật đến gần hai người bọn họ, vừa lúc nghe thấy Triệu Phương Diễm cùng Tiết Thịnh mắng anh: “Cái tên trời đánh Giang Thuật kia, dựa vào có cái gì tốt cũng để cho anh ta chiếm mất!”
“Chứ phó tổ trưởng là của anh ta. Cô vợ xinh đẹp cũng là của anh ta...”
“Anh nói! Anh nói... có phải ông trời phái anh ta tới tra tấn tôi hay không!”
“Tôi nói cho anh biết này, lão Tiết, bây giờ tôi. Bây giờ tôi xem như hiểu được “Đã sinh Du, cớ sao còn sinh Lượng” là cảm giác gì rồi...”
Triệu Phương Diễm chửi bới xong một chặp, còn không quên lôi Quách Tiến ra mắng hai câu.
Cảm thấy Quách Tiến cố ý, nếu đã chiêu mộ anh ta vào công ty, vì sao còn muốn tìm Giang Thuật tới.
Thật lòng kiếm chuyện khó chịu cho anh ta đúng không!
Tiết Thịnh nghe thấy nhức hết cả đầu, cảm thấy trong đầu có một đống ong kêu cứu ù ù.
Đúng lúc này, Giang Thuật lại tới.