Hiện tại lại nhận được tin nhắn Wechat của Chúc Nghiên, Cố Tri Vi cảm thấy chuyện này rất lạ, sau màn nghi vấn cô cũng bèn click mở tin nhắn. Chúc Nghiên: [Đang ở đâu?]
Cố Tri Vi nhíu mày, nhận thấy được giữa những hàng chữ này của Chúc Nghiên tỏa ra một cảm giác tiểu thư, thậm chí cô còn tưởng tượng ra được vẻ mặt tối sầm của người kia, lạnh giọng hỏi cô "Đang ở đâu?". Điều này chung quy cũng là ân tượng mà Chúc Nghiên để lại trong mắt Cố Tri Vi sau quãng thời gian ba năm trung học và bốn năm đại học.
Trước thái độ đó của Chúc Nghiên, từ lâu Cố Tri Vi đã cảm thấy khó chịu rồi.
Hồi còn học trung học phổ thông cô có thể bị cô ta chọc tức, xiên xỏ vài câu, ngậm bồ hòn làm ngọt, uất giận đến run cả người. Nhưng bây giờ cô đã qua tuổi đó rồi, không muốn lãng phí cảm xúc của mình để tâm tới Chúc Nghiên nữa. Chính vì thế mà sau khi đọc xong tin nhắn, cô chọn cách trực tiếp ngó lơ không muốn để ý tới. Dù sao thì mỗi lần cô ta tìm tới cô nếu không phải khoe khoang thì đều là làm khó làm dễ, Cố Tri Vi lại không muốn gây gổ ầm ĩ với người này.
Nhưng mà hiển nhiên là Chúc Nghiên không có nghĩ như thế.
Cô ta ước lượng đúng lúc nhìn thấy bên phía Cố Tri Vi hiện lên dòng trạng thái "đang soạn tin", cho nên lập tức gửi thêm một tin nữa: [Cố Tri Vi, cô đừng có mà giả chết với tôi.]
[Tôi biết cô có đọc tin nhắn! Cô đang ở đâu, tôi qua đó tìm cô, chúng ta gặp nhau nói chuyện!]
Tiếng thông báo Wechat liên tục vang lên khiến Cố Tri Vi không thể nào tiếp tục ngó lơ tin nhắn của Chúc Nghiên nữa, sau khi vào phòng cùng đám người Khang Vãn Ninh, nhân lúc mọi người đang xếp hàng đợi tắm thì cô lại di chuyển về phía ghế sofa ngồi đó.
Cuối cùng Cố Tri Vi cũng phản hồi tin nhắn Wechat của Chúc Nghiên: [Chuyện gì?] Cô vốn dĩ không có cảm tình gì với Chúc Nghiên, cho nên phản hồi tin nhắn cũng lộ một vẻ rất lạnh lùng.
Chúc Nghiên: [Sao hả, không dám gặp mặt? Sợ tôi đánh cô?]
Cố Tri Vi: [Đúng đó, tôi sợ cô đánh tôi rồi ăn cơm tù cả đời.]
Chúc Nghiên ở phía đầu dây bên kia: "..." Cô ta thật rất căm ghét cái cảm giác này, như thể mình bỗng đánh một cú thật mạnh vào một cục bông gòn vậy.
Qua một hồi lâu, Chúc Nghiên mới thuận tiện bùng nổ, tức giận đùng đùng mà gửi một tin nhắn tới: [Cố Tri Vi, cô thật không biết xấu hổ!]
[Chuyện về video đó nhất định là cô cố ý đúng không! Sao từ trước giờ tôi lại không phát hiện cô là loại người mưu mô như vậy chứ!]
[Chẳng trách sao cô có thể kết hôn cùng với anh Giang Thuật, hẳn là đã làm mấy chuyện bại hoại sau lưng rồi chứ gì. *Nực cười.jpg*]
[Cô chờ đó cho tôi, rồi cũng sẽ có ngày tôi vạch trần bộ mặt thật của cô ở trước mặt anh Giang Thuật.]
Cố Tri Vi: "..."
Cô thật sự muốn để Chúc Nghiên theo Tiền Đóa Đóa và Khang Vãn Ninh học một khóa thế nào là nghệ thuật mắng người. Xem một tràng người kia xả giận mà lại chẳng có lấy một câu gây sát thương.
Cách một lớp màn hình, Cố Tri Vi cũng có thể cảm nhận được Chúc Nghiên căm phẫn mình đến nhường nào, suýt chút nữa cô đã bật cười, nhìn không biết còn tưởng người đang tám chuyện với cô là một học sinh tiểu học nữa cơ.
Cuối cùng, Cố Tri Vi trả lời Chúc Nghiên một câu: [Tôi chờ.] Bản thân cô cũng lười phải giải thích chuyện chiếm spotlight trong video.
Sau khi gửi tin, Cố Tri Vi lập tức ẩn Chúc Nghiên đi, nếu như không phải nghĩ tới chuyện Nhâm Huệ có thể sẽ cần cô chuyển lời gì đó lại với Chúc Nghiên, Cố Tri Vi thật sự rất muốn block thẳng người này.
Sau khi để điện thoại xuống, Cố Tri Vi liếc nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ tối. Sau đó, cô lại ngoái đầu thoáng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trận mưa như trút nước ngoài kia vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm đi.
Giờ này chắc Giang Thuật cũng đã trở về Nam Chi Thủy Tạ rồi, anh bảo hôm nay về sớm một chút để khuân vác đồ đạc, nhưng từ sau khi anh rời đi cũng không hề gửi cho cô một tin nhắn nào.
Đến cả tin giục Cố Tri Vi quay về cũng đều không có, có thể thấy được anh thật sự chỉ coi chuyện kia là "nghĩa vụ vợ chồng" mà thôi, hẳn là dự định sẽ thỏa mãn điều kiện của cô trong tâm thế không có chút tình cảm nào rồi.
Trong lòng Cố Tri Vi có một khe vực.
Vì Khang Vãn Ninh mà cô rất nhiều lần đã thử muốn bước qua khe vực này, nhưng bây giờ cô vẫn là đang đứng ở lằn ranh bên bờ khe vực đó, không biết nên tiến tới hay thụt lùi.
Cô cứ thế mà nghĩ ngợi một lúc đến hơn mười giờ tối, vào lúc nghe được Khang Vãn Ninh dò hỏi muốn tắm ở đây hay là trở về Nam Chi Thủy Tạ rồi tắm, Cố Tri Vi mới hoàn hồn về được.
Mười giờ rưỡi tối.
Cố Tri Vi chào tạm biệt với đám người Khang Vãn Ninh, sau đó xuống lầu đón xe quay về Nam Chi Thủy Tạ. Cô quyết định... thuận theo con tim của mình.
Trong lòng cô vốn dĩ luôn khát khao Giang Thuật.
Đến cả chuyện quan trọng của đời người là hôn nhân cũng đều đã lợi dụng rồi, bây giờ cô việc gì phải giả vờ thanh cao, kiềm chế dục vọng của bản thân nữa chứ.
Nếu như bản thân Giang Thuật cũng đã đồng ý rồi, vậy tối nay cô cứ thử làm kẻ bại hoại một lần thì có làm sao.
Màn đêm dày đặc dần bao phủ lấy thành phố, tiếng sấm chớp vang rền, mưa rơi xối xả.
Trong biệt thự Nam Chi Thủy Tạ, ở phòng làm việc cuối hành lang trên lầu ba, Giang Thuật đang viết lịch trình. Đội nhóm của anh gần đây đang vào công tác chuẩn bị cho dự án máy thăm dò sao Hỏa "Tuần Tra Số Một".
Khoa học kỹ thuật Sang Dị cần phải trúng được thầu trong đại hội gọi thầu của cục hàng không tổ chức vào hai tháng tới, mới có thể chính thức gia nhập vào đội nhóm phát minh nghiên cứu máy thăm dò sao Hỏa "Tuần Tra Số Một".
Tới lúc đó, công ty của họ sẽ hỗ trợ cung cấp kỹ thuật AI tiên tiến nhất cho nghiên cứu của máy thăm dò sao Hỏa "Tuần Tra Số Một".
Với khoa học kỹ thuật Sang Dị mà nói, tiêu chí đối ngoại của cục hàng không lần này chính là một cơ hội vô cùng quan trọng cần phải nắm bắt.
Thế nhưng lần gọi thầu này cũng có sự cạnh tranh rất lớn, trong giới đều là những công ty khoa học kỹ thuật có chút tiếng tăm cũng đều tham gia vào đội ngũ gọi thầu, cho nên áp lực của đội nhóm Giang Thuật rất lớn.
Nếu như không phải bởi vì tối qua Cố Tri Vi say rượu rồi nói mấy câu kia, Giang Thuật hiện tại hẳn đã ngồi trong phòng thí nghiệm hăng hái mà làm việc xuyên đêm rồi. Nhưng mà anh đã đồng ý với Cố Tri Vi, phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Hôm nay tan ca xong đã trở về từ sớm, mang hết đồ của mình vào phòng ngủ.
Xử lý phòng ốc xong xuôi, Giang Thuật từ làm cơm tối ăn qua loa một chút, anh không biết Cố Tri Vi bao lâu mới về, cũng không có ý muốn giục cô quay về. Ăn cơm xong anh lập tức vào phòng làm việc trên lầu, vùi đầu vào công việc.
Nhưng mà Giang Thuật lại có một thói quen không tốt lắm.
Một khi anh đã cắm đầu vào làm việc sẽ không có khái niệm về thời gian, cũng sẽ không phân tâm bởi bất cứ chuyện gì cả, cho nên vùi đầu làm việc thoắt cái đã đến mười hai giờ đêm.
Cũng do tiếng chuông cửa phiền phức vang lên mới kéo anh từ đống công việc kia ra ngoài được.
Tiếng chuông vang thẳng mỗi một tầng lầu.
Lúc Giang Thuật rời khỏi phòng làm việc, micro trong hành lang vẫn còn vang vang tiếng chuông, anh nghĩ ngợi một lát rồi chầm chậm xuống lầu mở cửa.
Mặc dù trong lòng Giang Thuật có đoán được người nhấn chuông rất có thể là Cố Tri Vi, nhưng lúc anh kéo mở cửa nhà, nhìn thấy cô cả người ướt đẫm nước mưa vẫn kinh ngạc mất hai giây. Một bên là thắc mắc tại sao Cố Tri Vi lại không tự mình mở cửa, bởi cô biết mật khẩu cửa nhà, mặt khác lại không nghĩ cô sẽ đội mưa quay trở về.
Cố Tri Vi đứng ngoài cửa, người mặc một bộ váy liền màu vàng nhạt điểm vài nụ hoa, cả người đều ướt sũng vì dầm mưa y hệt như mới được vớt ra từ trong nước, lớp vải váy mỏng manh dán dính sát vào cơ thể làm đồ lót bên trong cứ thoắt ẩn thoắt hiện.
Dưới ánh đèn led yếu ớt bên ngoài cửa, dáng vẻ của cô trông thoáng qua vừa đáng thương lại bất lực, khiến người khác rất khó để không thương yêu.
Sau khi hoàn hồn, Giang Thuật theo bản năng muốn nhường lối vào cho người kia để cô vào nhà trước, nhưng Cố Tri Vi lại làm động tác trước một bước.
Ánh mắt đen láy như màu mực của cô nhìn chằm chằm vào Giang Thuật một lúc, trong một thoáng im lặng ngắn ngủi đó trái tim lại nhanh chóng rạo rực lên, chính là vì cô đã thầm đưa ra quyết định, một quyết định đầy mưu mô đen tối.
Giang Thuật không biết Cố Tri Vi là cố ý bảo xe taxi dừng lại bên ngoài cổng của biệt thự, tự mình từ phía cổng mà đi vào trong biệt thự, một đường đi đội mưa như thế khiến bản thân nhanh chóng bị ướt đến xuyên thấu. Đây chính là chiêu "Tấm thân ướt át quyến rũ" mà Khang Vãn Ninh đã dạy cho cô.
Cố Tri Vi cố ý nhấn chuông cửa, bắt Giang Thuật phải tự ra mở cửa.
Tất cả là vì để tích góp dũng khí cho bản thân mình, tất cả đều dồn lại vào đúng khoảnh khắc cánh cửa nhà được mở này đây.
Uỳnh uỳnh...
Một tia sét xé toạc trắng sáng bầu trời đêm, sấm chớp đùng đùng.
Chính vào lúc tiếng sấm nổ rền trời này, Cố Tri Vi di chuyển bước chân dùng hết tất cả dũng khí mà nhào về phía của Giang Thuật. Hai tay ướt nhẹp của cô đặt lên lồng ngực của anh, thuận thế nhón chân lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hôn lên bờ môi không chút rung động đang khẽ mím lại của người đàn ông trước mặt.
Rõ ràng đây là chuyện diễn ra và kết thúc trong chớp nhoáng, nhưng Cố Tri Vi lại cảm thấy xung quanh bốn phía, đến cả thời gian cũng bị trôi chậm lại.
Tiếng mưa rơi ào ạt, tiếng gió đêm rít gào, còn có cả tiếng sấm chớp bủa vây... Trong một thoáng dường như tất cả những âm thanh đó đều biến mất.
Trong mắt Cố Tri Vi chỉ còn thấy chiếc cằm ưu tú của người đàn ông cùng đôi môi với độ dày phù hợp, càng lúc càng gần...
Đột nhiên, tất cả đèn trong biệt thự lập tức tắt đi, màn đêm đen như con thú hoang điên dại mà nuốt chửng lấy tòa kiến trúc đồ sộ này.
Ánh mắt Cố Tri Vi tối sầm lại, trái tim vốn đang trong trạng thái căng thẳng bỗng chuyển sang sợ đến kinh hồn bạt vía, cả người đều mất khống chế mà run lên bần bật. Bóng tối đột nhiên xuất hiện khiến đôi môi mềm mại của cô chạm tới một vùng lành lạnh, cố ý mất đà mà ngã thẳng vào lồng ngực của Giang Thuật, được người đàn ông trước mặt dang hai tay, vững vàng đỡ được.
Sau đó, không gian yên lặng như tờ.
Không biết đã qua bao lâu, từ trên đỉnh đầu của Cố Tri Vi mới truyền tới giọng nói trầm ấm của Giang Thuật: "Chắc là bị cúp điện."
Giọng của người đàn ông vang lên với nhịp độ bình thường, không có nghe được chút gì khác lạ, điều này khiến Cố Tri Vi đang ngả vào trong lồng ngực của anh không khỏi nghi ngờ, vừa nãy rốt cuộc là cô có hôn được môi của anh hay không vậy?
Cảm giác lành lạnh đó, chắc là hôn được rồi nhỉ? Nhưng tại sao Giang Thuật lại không có chút phản ứng nào thế?