Cố Tri Vi đã lĩnh hội điều này.
Dường như lục phủ ngũ tạng đều bị đảo lộn vị trí, rồi vào lúc cô không để ý mà trở lại như ban đầu.
Nhưng mà say rượu cũng xem như may mắn, lâu lắm rồi cô mới ngủ say như tối qua.
Nếu không phải tiếng chuông điện thoại inh ỏi như đòi mạng, cô có thể sẽ ngủ đến khi trời đất tan hoang.
Chuông reo một lúc lâu, Cố Tri Vi đang trùm chăn trên giường vươn cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh mềm mại mò mẫm một lúc trên tủ đầu giường nhưng không tìm thấy.
Sau đó tiếng chuông dừng lại, Cố Tri Vi nghĩ rằng tai họa của cô đã kết thúc.
Kết quả là chỉ hai giây sau, chuông lại reo, như bám riết lấy cô.
Nếu cô còn tiếp tục không trả lời, bên kia gọi cháy máy mất.
Cố Tri Vi bị đánh thức hoàn toàn bởi tiếng động, như một con cá chép ngồi thẳng người dậy khỏi giường.
Nhưng vì đứng dậy quá mạnh, dường như một đường gân trong não bị kéo, đầu cô đau mất một lúc.
Vì vậy Cố Tri Vi ngồi trên giường một lúc định thần lại.
Đến khi chuông reo lần thứ ba cô mới rời khỏi giường đi đến bàn trang điểm tìm túi của mình và lấy điện thoại di động ra khỏi túi xách.
Chiếc túi xách này là Cố Tri Vi phối với lễ phục để tham gia bữa tiệc kỷ niệm của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị tối qua.
Nó nhỏ gọn đến mức chỉ để vừa một chiếc điện thoại di động.
Hôm qua khi vào hội trường, Cố Tri Vi đã để quên túi xách của mình ở quầy lễ tân của khách sạn vì cô khiêu vũ, tay còn cầm ly rượu, như vậy thật bất tiện.
Nhưng cô không thể nhớ mình đã lấy chiếc túi từ quầy lễ tân của khách sạn khi nào.
Không đi sâu vào vấn đề này nữa, Cố Tri Vi lấy điện thoại di động đang rung và đổ chuông trong túi ra xem cuộc gọi đến.
Thì ra là người nhà họ Tô bên nhà cũ gọi đến.
Dù chưa bắt máy nhưng trong lòng cô đã đoán được người gọi là ai.
Vì vậy vừa nhấc máy cô đã chào nhẹ nhàng:
"Ông nội… "
Một lúc sau, giọng nói của ông cụ Cố thực sự vang lên:
"Vi Vi à, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?"
Giọng nói của ông cụ ân cần và nhẹ nhàng, rất thân thiện.
Sự cáu kỉnh vì bị đánh thức của Cố Tri Vi lặng lẽ tan biến, cô thành thật nói:
"Tối hôm qua uống say… nên ngủ hơi sâu."
Ông cụ Cố cũng không nói nhiều, ông chỉ đổi giọng nghiêm túc hỏi một chuyện:
"Vi Vi à, ông nội hỏi con, có phải Tiểu Thuật về Trung Quốc rồi không con?"
Ngay lúc ấy trái tim của Cố Tri Vi đánh lệch một nhịp, cô có chút bối rối.
Bởi vì cô không giỏi nói dối ông cụ.
Huống hồ câu hỏi của ông cụ chắc chắn không phải là không có căn cứ:
"Ông nghe ông nội Giang của con nói rằng ngày hôm qua có người đã nhìn thấy con và Tiểu Thuật tại bữa tiệc kỷ niệm của một công ty công nghệ."
"Thật hay giả vậy?"
Cố Tri Vi cô càng lúc càng không biết trả lời như thế nào, một lúc lâu không nói ra được câu hoàn chỉnh.
Quả nhiên là vậy, ông cụ Cố nhận được câu trả lời từ thái độ ngập ngừng của Cố Tri Vi không khỏi suy nghĩ về nó:
“Giang Thuật này đúng thật là, về nước rồi cũng không biết chào hỏi người nhà."
"Cũng may là cậu ấy không giấu con."
Cố Tri Vi lại im lặng, tim cô đập thình thịch, cô cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Cô không dám nói với ông cụ, thật ra chuyện Giang Thuật về nước cũng không nói cho cô biết.
Chỉ là tình cờ cô biết được chuyện này vừa vặn lại gặp anh.
Nhưng nghe ông cụ nói đến Giang Thuật, Cố Tri Vi vô thức thốt lên:
"Anh ấy có cách nghĩ của mình… ông nội Giang cũng không nói gì, ông đừng trách anh ấy nữa."
Ông cụ Cố ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi cười hiền:
"Được rồi, được rồi, ông nội không nói cậu ấy nữa."
Dứt lời ông cụ không khỏi nói:
"Ông còn chưa kịp nói gì con đã bảo vệ như vậy rồi…"
Cố Tri Vi:
"..."
Mặt cô đỏ bừng, cô kéo giọng nói mềm mại của mình làm nũng gọi một tiếng "Ông nội"
Ngữ khí mang theo chút giận dỗi.
Ông cụ ở đầu dây bên kia biết cô ngại ngùng nên càng cười tươi hơn:
"Vi Vi à, bây giờ Giang Thuật đã trở về Trung Quốc, con với cậu ấy nên bồi đắp tình cảm một phen."
"Mặc dù các con hy sinh bản thân đồng ý kết hôn vì lợi ích của hai gia đình giống như anh trai và chị dâu của con."
"Đứa bé Giang Thuật này, ông nội cũng là nhìn cậu ấy lớn lên."
"Mặc dù hơi chậm nhiệt nhưng nhân phẩm tốt đáng dựa vào."
“Ngay từ lúc đầu, ông nội không phải tùy tiện đồng ý lời cầu hôn của ông nội Giang chấp nhận cuộc hôn nhân này đâu, nguyên nhân chính là vì đối tượng kết hôn với con là đứa bé Tiểu Thuật, ông nội có thể thấy cậu ấy là một người rất có trách nhiệm, nếu con gả cho cậu ấy thì cậu ấy nhất định sẽ làm tròn cương vị người chồng và đối xử tốt với con cả đời. "
Khi ông cụ nhắc đến cuộc hôn nhân, ông không khỏi nói thêm vài lời với Cố Tri Vi.
Chẳng qua là bởi vì ông cụ cảm thấy bản thân tự quyết định chuyện liên hôn nên Cố Tri Vi không tránh khỏi có chút thiệt thòi.
Ngay cả khi Giang Thuật là một ứng cử viên sáng giá cho hôn nhân thì anh cũng là người tước bỏ mất quyền tự do kết hôn của cháu gái.
Trên thực tế, Cố Tri Vi chưa bao giờ từ chối cuộc hôn nhân do ông cụ sắp đặt.
Cô biết rõ rằng mắt nhìn người của trưởng bối và thanh niên không giống nhau.
Nhưng Cố Tri Vi biết rằng ông nội luôn yêu cô rất nhiều và sẽ không bao giờ làm điều gì tổn thương cô.
Trên thực tế, cho dù đối tượng kết hôn không phải Giang Thuật thì cô cũng sẽ đồng ý.
Bởi vì Cố Tri Vi tin vào mắt nhìn người của ông cụ.
Nếu kiếp này cô đã xác định không lấy được người mình thích, dù sao cũng phải tiến vào hôn nhân thì kết hôn với người đàn ông mà ông nội hài lòng có thể được coi là một kết cục không tệ.
Có lẽ thời gian lâu dần cô có thể không thể quên Giang Thuật.
Nhưng những thứ giả dối này, cả hai giả định đều không đúng.
Ông trời vẫn thương xót cô, mặc dù liên hôn là một điều tàn nhẫn, nhưng may mắn thay người kết hôn với cô là Giang Thuật, người mà cô đã yêu thầm trong nhiều năm.
Đối với Cố Tri Vi, đây đã là một sự may mắn.
Đối với "hạnh phúc" mà ông nội nói, phụ thuộc vào nỗ lực của chính cô để đấu tranh giành lấy.
Cố Tri Vi an ủi ông cụ hồi lâu, hứa khi nào ông cụ rảnh rỗi sẽ đưa Giang Thuật về nhà cũ ăn cơm cùng ông.
Vậy kết thúc cuộc gọi một cách thỏa đáng.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tri Vi đặt điện thoại lên bàn trang điểm, quay người đi vào phòng tắm.
Nhưng vừa bước được hai bước, cô đã vội lùi ra sau, quay đầu nhìn hình ảnh trong gương trang điểm.
Bản thân tiều tụy đờ đẫn.
Tình huống gì đây?
Váy ngủ của cô dường như... mặc ngược.
Cố Tri Vi quay người trước gương, ngày càng tin chắc rằng cô đã mặc ngược váy ngủ.
Cô cố vắt óc nhớ lại lúc mặc váy ngủ nhưng đầu óc trống rỗng.
Sau đó, khi Cố Tri Vi đi vệ sinh, cô rất ngạc nhiên khi thấy vết trầy xước ở gót chân của mình có vẻ như đã được chăm sóc cẩn thận, có một miếng băng cá nhân dán trên đó.
Nhưng cô vẫn không có chút ấn tượng nào về nó.
Cô hoàn toàn không nhớ mình đã thay váy ngủ này khi nào và xử lý gót chân bao giờ.
Cố Tri Vi chỉ nhớ rằng đêm qua cô đã say.
Có vẻ như tìm một nơi để thực hiện liệu trình cá.
Sau đó... hình như cô đã nhìn thấy Giang Thuật trong "tiệm spa cá" đó?
Cố Tri Vi hơi ngơ người.
Bây giờ cô nghi ngờ Giang Thuật đã xử lý vết trầy xước ở gót chân sau giúp cô.
Nhưng cô không có bằng chứng.
Về câu hỏi này, Cố Tri Vi không nghĩ về nó quá lâu.
Cô say rượu cả đêm, giờ cần tắm nước nóng để tỉnh táo lại.
Trước khi đi tắm, Cố Tri Vi liếc nhìn đồng hồ.
Đã hơn chín giờ sáng.
Có một tin nhắn Wechat chưa đọc trong điện thoại di động, nhưng do Cố Tri Vi cài đặt nên ở trạng thái màn hình khóa chỉ có thể thấy lời nhắc rằng có một tin nhắn nhưng không thể xem ai đã gửi tin nhắn và nội dung tin nhắn.
Cô không vội bấm vào tin nhắn để kiểm tra.
Vì nếu ai đó có việc quan trọng cần tìm cô gấp thì họ chắc chắn sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
Đối với Cố Tri Vi vào lúc này, điều quan trọng nhất là đi tắm.
Cô không chịu nổi mùi rượu trên người mình.
Sau gần một giờ, Cố Tri Vi bước ra khỏi phòng tắm với vẻ sảng khoái.
Cô sấy khô tóc, mặc một chiếc váy hai dây hoa màu vàng, vô tư nghịch mái tóc xõa ngang vai của mình, cô cầm điện thoại bước ra khỏi phòng ngủ.
Khi đi xuống cầu thang, Cố Tri Vi kiểm tra tin nhắn Wechat.
Khi ra khỏi phòng, cô đặc biệt chú ý đến phòng của Giang Thuật bên cạnh.
Thấy cửa phòng đóng chặt, biệt thự yên tĩnh không một bóng người.
Cố Tri Vi đoán rằng có lẽ anh đã đi làm sớm.
Dù sao Giang Thuật cũng không giống cô, không có kì hè để nghỉ ngơi.
Về phần Cố Tri Vi, vì đêm qua cô uống say nên hôm nay có khả năng sẽ đến lớp học khiêu vũ muộn một chút.
Sự thật đã chứng minh rằng suy đoán của Cố Tri Vi là chính xác.
Bởi vì tin nhắn Wechat là Giang Thuật gửi và thời gian hiển thị là 7:30 sáng.
Khoảng thời gian đó anh vừa ra ngoài.
Cố Tri Vi cẩn thận kiểm tra tin nhắn mà anh đã gửi.
[Chào buổi sáng, tôi đến công ty rồi, bữa sáng ở trong bếp, có thể cần hâm nóng lại, hy vọng hợp với khẩu vị của em.]
Sau khi đọc tin nhắn này, Cố Tri Vi vừa lúc đi đến tầng một.
Cô vốn định đi thẳng vào cửa thay giày rồi mới ra ngoài, đợi đến gần trường học mới gọi điện thoại cho nhóm Khang Vãn Ninh và hẹn ăn bữa sáng muộn.
Nhưng vì những lời mà Giang Thuật nói, Cố Tri Vi dừng lại ở hành lang dẫn đến cửa ra vào.
Chỉ ở lại một lúc, cô đột nhiên quay người và đi về phía nhà bếp.
Giang Thuật đúng là đã chuẩn bị bữa sáng của cô.
Đó là cháo chà là bí đỏ hạt kê.
Nó đơn giản nhưng rất phù hợp với cô, người cảm thấy bụng cồn cào sau khi say rượu.
Nhìn thấy cháo hạt kê mềm, dẻo và đặc trong hầm, Cố Tri Vi có chút hoài nghi.
Cô chưa từng biết rằng Giang Thuật biết nấu ăn.