Mỗi lần bắt gặp đôi vợ chồng già dựa sát vào nhau đi dạo ở bên ngoài, Cố Tri Vi đều nhịn không được mà thả chậm bước chân, nhìn bọn họ nhiều thêm vài lần.
Đó chính là cảnh giới mà cô khao khát muốn đi đến cùng với Giang Thuật.
Rất rõ ràng, vị chủ tịch của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị và vợ của ông ấy chính là những tồn tại như vậy.
Vì vậy, Cố Tri Vi không nhịn được mà kiễng chân, vươn cổ nhìn lên trên sân khấu.
Nhưng cô lại quên mất rằng mình đang đi giày cao gót.
Khoảnh khắc kiễng chân lên, vì để giữ thăng bằng cho nên bàn tay cô đang nắm lấy cánh tay Giang Thuật bất giác siết chặt lại.
Hành động này khiến Giang Thuật lại cảm nhận được sự mềm mại một lần nữa.
Cùng lúc đó, ánh mắt đang dừng trên sân khấu của anh cũng thu lại, lặng lẽ liếc sang Cố Tri Vi đang kiễng chân quan sát xung quanh.
Hội trường im lặng không một tiếng động, chỉ có thể nghe thấy giọng nói đã trải qua thăng trầm của vị chủ tịch.
Giờ phút này, tất cả ánh đèn trong hội trường đều tập trung về phía sân khấu, mọi người đều bị vây hãm trong bóng tối vô biên, chỉ ở trong khoảng cách gần mới có thể thấy rõ đường nét diện mạo của người bên cạnh.
Giang Thuật và Cố Tri Vi đứng gần nhau, đương nhiên anh có thể thấy rõ khuôn mặt của cô.
Tầm mắt của anh bất giác lướt từ chiếc cằm hơi giương cao xuống cần cổ thiên nga thon dài, rồi lại rơi xuống vòng ngực của cô.
Cuối cùng, người đàn ông nhìn chằm chằm khuỷu tay của mình.
Dưới sự gia tăng thị giác, cảm xúc mềm mại kia tựa như dòng nước lũ cuộn trào mãnh liệt, điên cuồng đánh thẳng vào phòng tuyến của anh.
Cái cảm giác trái tim rung động khiến Giang Thuật cảm thấy vô cùng xa lạ.
Có một loại tình cảm không thể giải thích giống như sợi chỉ vô hình trói chặt lấy hơi thở của anh.
Nó khiến mạch suy nghĩ của anh trở nên mơ mơ màng màng, đến cả việc chủ tịch đang nói cái gì trên sân khấu anh cũng không thể chú ý lắng nghe được nữa.
Cố Tri Vi lại lắng nghe rất nghiêm túc, bởi vì vị chủ tịch gần sáu mươi tuổi kia nói ba câu cũng không thể không nhắc đến vợ của mình.
Dưới ánh đèn sân khấu, những tương tác rất nhỏ của hai vợ chồng họ thật sự trông vô cùng ân ái.
Cố Tri Vi ngắm nhìn, khóe miệng bất giác cong lên, quả thực là còn vui hơn cả khi mình yêu đương nữa.
Ánh mắt của cô quá mức chăm chú, một chút dư quang nơi khóe mắt cũng không chia cho người đàn ông bên cạnh.
Cho nên cô đương nhiên không biết rằng Giang Thuật vẫn luôn nhìn mình.
Không biết đã trải qua bao lâu, chủ tịch của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị trên sân khấu đã phát biểu xong, rốt cuộc ánh đèn cũng tản ra bốn phía.
Đúng lúc có một tia sáng lướt qua khuôn mặt Cố Tri Vi.
Trong một hai giây ngắn ngủi đó, dường như Giang Thuật nhìn thấy cảnh tượng một nụ hoa tường vi nở rộ trong nháy mắt.
Trái tim giống như bị vật nặng nào đó nặng nề đập mạnh, nảy thình thịch một cái.
Điều này vẫn chưa đủ, Cố Tri Vi vốn dĩ vẫn đang nhìn lên sân khấu bỗng nhiên nghiêng mặt sang, giống như muốn nói gì đó với Giang Thuật.
Nhưng cô lại không ngờ, trong giây phút quay đầu nhìn lại đã bắt gặp đôi mắt thâm trầm yên tĩnh của người đàn ông.
Hô hấp của Giang Thuật có hơi ngưng trệ, sóng mắt lay động, lại lặng im bình tĩnh.
Trông anh vẫn còn ổn, không có gì khác thường.
Nhưng Cố Tri Vi lại không ổn chút nào, rõ ràng trái tim đã lỡ mất một nhịp, hai má nóng bừng ửng đỏ.
Trong lòng toàn là “xong rồi xong rồi”.
Lúc nãy cô nhất thời không phát hiện ra, cần cổ vươn ra giống như hươu cao cổ vậy, tất cả đều bị Giang Thuật nhìn thấy hết rồi.
Có phải anh cảm thấy cổ của cô rất dài hay không?
Nếu không thì tại sao anh lại nhìn cô với ánh mắt nghiên cứu sinh vật kỳ quái như vậy chứ?
Trong lòng hai người đều có suy nghĩ riêng của mình.
Giữa hội trường im lặng không một tiếng động, buổi tiệc khiêu vũ được mở màn.
Âm nhạc du dương tao nhã vang lên, chủ tịch của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị dẫn đầu mời vợ của mình bước vào sân nhảy.
Ngay sau đó, mọi người xung quanh cũng tản ra khắp nơi.
Từng người dẫn theo bạn nhảy yên lặng khiêu vũ.
Lúc này Cố Tri Vi và Giang Thuật mới thu hồi tầm mắt của mình, bàn tay của cô cũng trượt khỏi cánh tay anh, hai người đứng đối diện với nhau, kéo ra một chút khoảng cách.
Im lặng trong giây lát, Giang Thuật ga lăng khom lưng xuống, vươn tay ra, mời Cố Tri Vi cùng nhau khiêu vũ.
Anh không nói gì, nhưng với tư thế đưa ra lời mời kia của anh đã khiến Cố Tri Vi không thể từ chối nổi rồi.
Cơ thể phản ứng còn nhanh hơn cả não bộ, cô theo bản năng đặt bàn tay của mình lên lòng bàn tay rộng lớn của người đàn ông.
Các đốt ngón tay với khớp xương rõ ràng của Giang Thuật cũng bất giác nắm lấy bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của Cố Tri Vi, bàn tay còn lại của anh bởi vì nương theo động tác đứng thẳng người và khoảng cách giữa bọn họ lặng lẽ thu hẹp lại, mà tự nhiên rơi xuống phía sau eo của cô.
Đây là lần đầu tiên Giang Thuật ôm eo Cố Tri Vi.
Bàn tay anh mang theo nhiệt độ ấm áp, cho dù anh cố tình đặt bàn tay của mình lên mảnh vải ren nhỏ ở phía sau, tránh để phần lớn da thịt của cô lộ ra bên ngoài.
Cố Tri Vi vẫn có thể cảm giác được khí nóng cuồn cuộn truyền sang không ngừng từ lòng bàn tay của người đàn ông.
Giống như lửa nóng thiêu đốt vùng da phía sau của cô, khiến hơi thở cô trở nên rối loạn.
Điệu Waltz là một điệu múa vừa lãng mạn lại vừa tao nhã.
Dưới sự tiếp xúc gần gũi của hai người khác phái, rất dễ dàng ấp ủ sự mập mờ.
Đặc biệt là những người giống như Cố Tri Vi và Giang Thuật vậy, yên tĩnh hài hòa đi qua đi lại, không nói với nhau lời nào mà chỉ ngẫu nhiên đối mắt.
Sự mập mờ lan tràn giống như cỏ dại.
Đương nhiên, Cố Tri Vi cho rằng đây là chỉ suy nghĩ chủ quan của một mình cô mà thôi.
Người thanh tâm quả dục như Giang Thuật, chắc chắn trái tim còn vững chắc hơn cả vàng, anh sẽ không dễ dàng bị quấy nhiễu.
Nhưng Cố Tri Vi lại không thể nhẫn nhịn được nữa, cô cần phải nói ra điều gì đó để ngăn mình tiếp tục suy nghĩ lung tung.
“Giang Thuật…”
Cố Tri Vi nhỏ giọng lên tiếng, ngước mắt lên, giả vờ bình tĩnh nhìn người đàn ông đang rũ mắt xuống: “Ánh mắt của anh không tệ đâu, bộ lễ phục này rất đẹp.”
“Đến cả bạn của tôi cũng khen anh có con mắt rất tốt đấy!”
Mắt nhìn của Khang Vãn Ninh vẫn luôn kén chọn, nếu cô ấy đã khen ánh mắt của Giang Thuật thì cũng đủ để thấy khiếu thẩm mỹ của anh thực sự không tệ.
Giang Thuật nhìn cô, bàn tay đang nắm tay cô và cả bàn tay đang dừng sau eo đều có dấu hiệu đổ mồ hôi.
Anh cố gắng coi nhẹ nó, nghiêm túc trả lời cô: “Là em xinh đẹp.”
Lễ phục đẹp mắt, nhưng nếu được mặc trên những người khác nhau thì hiệu quả cũng sẽ khác nhau.
Sự thật chứng minh rằng, Cố Tri Vi mặc bộ lễ phục này vô cùng xinh đẹp.
Cho nên, kết luận hẳn là cả quần áo và người đều đẹp.
Giang Thuật bình tĩnh phân tích rồi mới đưa ra kết luận.
Nhưng anh lại không biết, lời khen ngợi nghiêm trang của anh có lực sát thương lớn đến mức nào đối với Cố Tri Vi.
Cô cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, khuôn mặt nóng vô cùng, vết đỏ ửng lan ra từ hai gò má xuống đến cần cổ.
Vì vậy, Cố Tri Vi cúi đầu xuống, điệu nhảy cũng theo đó mà dừng lại.
Bây giờ cô giống như bị phát sốt vậy, suy nghĩ thì lung tung rối bời, chỉ sợ nếu cứ tiếp tục khiêu vũ như vậy thì sẽ dẫm phải chân Giang Thuật mất thôi.
Nếu xảy ra chuyện ấy thì thật sự quá mất mặt!
Giang Thuật không rõ nguyên do, nhưng khi nhận ra Cố Tri Vi dừng lại, anh cũng dừng lại theo, giống như cây cọc gỗ đứng trước mặt cô gái.
Thấy cô cúi đầu, anh cho rằng Cố Tri Vi không thoải mái ở đâu đó, quan tâm hỏi cô một câu: “Em sao thế?”
Cố Tri Vi lắc đầu, rũ đầu xuống, cô không ngừng hít thở sâu để ổn định tâm trạng hỗn loạn của mình.
Thấy cô như vậy, Giang Thuật cũng không hỏi nhiều nữa, anh nhích chân lại gần một chút, có hơi do dự ưỡn ngực về phía trước để Cố Tri Vi có thể tựa trán vào.
Chính vì động tác nhỏ này của anh lại khiến tâm tình miễng cưỡng bình tĩnh của Cố Tri Vi lại nổi lên sóng to gió lớn.
Lần này khắp người cô đều bị thiêu cháy, hơi thở nóng rực như lửa đốt.
Cô có cảm giác không chân thật như đang chìm trong giấc mộng.
Thời gian dường như dừng lại, bóng người bốn phía đang di chuyển nhịp nhàng, ánh sáng và bóng tối luân phiên thay chỗ cho nhau.
Nhưng nó không hề ảnh hưởng đến hai người đang đứng yên trong sân nhảy.
Cố Tri Vi cứ an tĩnh như vậy, nín thở đứng đó.
Vầng trán tựa lên lồng ngực rộng lớn của Giang Thuật, một tay vẫn nắm lấy tay anh, bàn tay còn lại không biết từ lúc nào đã cẩn thận nắm góc áo của người đàn ông.
Một bàn tay khác của Giang Thuật dừng lại phía sau eo của Cố Tri Vi đã quên rút về, cho nên giờ phút này, trong mắt người ngoài, anh càng giống như đơn phương ôm Cố Tri Vi vào trong lòng.
Ít nhất thì khi Triệu Phương Diễm xuyên qua đám người rời khỏi sân nhảy, anh ta đã lơ đãng nhìn thoáng qua bóng dáng hai người đang đứng đó.
Anh ta cho rằng chính là như vậy.
Sau khi rời khỏi sân nhảy, Triệu Phương Diễm phàn nàn với Tiết Thịnh vừa mới đến hội trường: “Không phải cậu nói Giang Thuật không gần nữ sắc hay sao?”
“Tôi thấy cậu ta có vẻ khá nôn nóng với bà xã của mình đấy.”
“Người khác thì đang khiêu vũ, cậu ta ở bên kia thì ôm bà xã tình chàng ý thiếp, thật đúng là không biết xấu hổ mà.”
Tiết Thịnh trên đường kẹt xe cho nên đến trễ rất lâu, đã bỏ lỡ mất một vở kịch lớn: “…”
…
Âm nhạc sắp đi đến hồi kết.
Giang Thuật đứng yên một hồi lâu mà thấy Cố Tri Vi vẫn đang cúi đầu, anh không khỏi lo lắng cho cái cổ của cô.
Sau đó anh lại suy đoán lung tung, chẳng lẽ cô cúi đầu là vì đang khóc hay sao?
Nghĩ đến đây, anh nhịn không được mà nhớ tới dáng vẻ hốc mắt đỏ bừng của cô.
Anh nghĩ tới câu hỏi mà lúc trước anh đã hỏi Chúc Nghiên và câu trả lời của cô ta.
Ngay sau đó, bàn tay của Giang Thuật đang đặt trên eo Cố Tri Vi rời đi rồi dừng lại trên đầu vai của cô.
Giọng nói dò hỏi của người đàn ông cũng rơi xuống theo: “Cố Tri Vi… Em đang khóc sao?”
Bả vai lộ ra ngoài không khí bỗng nhiên được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp người đàn ông, trái tim của Cố Tri Vi run rẩy kịch liệt.
Nhưng bởi vì vấn đề của Giang Thuật, cô đứng thẳng người, dời trán ra khỏi lồng ngực anh.
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Thuật.
“Tôi… không có mà.” Cố Tri Vi có hơi mù mờ.
Sau đó cô nghĩ lại, chắc hẳn Giang Thuật đã hiểu lầm rồi.
Suy cho cùng thì vừa rồi cô vẫn không ngẩng đầu lên là bởi vì cảm giác tham luyến muốn tựa vào ngực anh.
Có lẽ anh nghĩ rằng cô cúi thấp đầu xuống là vì đang khóc.
Giang Thuật nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cô, mặc dù ánh sáng lờ mờ nhưng anh có thể xác định rằng Cố Tri Vi thực sự không khóc.
Chẳng qua là anh vẫn có hơi để ý dến bộ dạng hai mắt đỏ hoe của cô lúc trước, cho nên anh hỏi thêm một câu: “Buổi sáng hôm qua thì sao?”
Vẻ mắt Cố Tri Vi sửng sốt, cô không có cách nào nói dối Giang Thuật được.
“Là do lúc đó tôi đã nói gì sai sao?”
Tuy rằng Cố Tri Vi không trả lời câu hỏi của anh nhưng từ biểu cảm ngẩn người của cô, Giang Thuật đã có được đáp án.
Buổi sáng hôm qua cô thực sự đã khóc.
Cố Tri Vi vẫn đang ngây người, không rõ tại sao Giang Thuật lại hỏi như vậy.
Với tính cách của anh, làm sao có thể nhạy bén như vậy được chứ?
Chẳng lẽ sau khi mọi chuyện xảy ra, anh vẫn luôn tự xem xét lại mình sao?
Câu hỏi của Baidu… còn không phải là minh chứng tốt nhất ư?
Trong lòng Cố Tri Vi có hơi kích động.
Cô cảm giác được, dường như Giang Thuật không giống với một năm trước lắm.
Đoán chừng là Cố Tri Vi vẫn không nói lời nào, Giang Thuật tạm dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Con người tôi khi nói chuyện tương đối thẳng thắn, nếu như khiến em không thoải mái thì em cứ nói với tôi một tiếng là được.”
Lại dừng một chút, người đàn ông trầm giọng lên tiếng: “Tôi sẽ thay đổi.”
“Sau này… em đừng khóc nữa.”
Giọng nói ôn lương như ngọc của Giang Thuật, dường như từng câu từng chữ đều giống như cơn mưa xối xả giữa ngày hè, mạnh mẽ trút vào lòng Cố Tri Vi.
“Những đòn chí mạng” liên tiếp tung ra như vậy khiến trái tim Cố Tri Vi hoàn toàn quá tải, kích động đến mức sắp nổ tung.
Đây chính là Giang Thuật!
Người đàn ông mà cô thầm mến hơn bảy năm trời!
Sao anh có thể nói ra những lời phạm quy như vậy với cô chứ?
Anh như vậy…
Bảo cô làm sao mà không yêu cho được?
Khoảnh khắc này, cô đã bị những lời nói vừa rồi của anh làm cho phát điên, nội tâm sôi trào, kích động không thôi.
… Có cảm giác như sắp thiếu khí oxy.