Vẫn là Khang Vãn Ninh âm thầm đánh tín hiệu với Tiền Đóa Đóa và Trần Tĩnh, trong bữa tiệc chẳng ai hỏi Cố Tri Vi về chuyện tối hôm qua. Bốn người tụ tập tám đủ thứ chuyện phiếm như thường ngày, từ chuyện gia đình đến chuyện tình cảm, xong lại nói tiếp về chủ đề chuyên ngành, cứ như nói mãi cũng chẳng hết chủ đề vậy.
Tâm trạng của Cố Tri Vi dần tốt lên, cảm giác như được hội chị em chữa lành, suýt chút nữa đã không kìm nổi mà lại đụng tới rượu bia.
"Đúng rồi, mấy cậu hôm nay có vào diễn đàn của trường không? Tớ thấy video mà hội học sinh đã quay kia đã ra rồi đó, trên diễn đàn bàn luận rất sôi nổi á."
Tiền Đóa Đóa đặt ly bia xuống, lấy điện thoại từ trong túi xách ra muốn vào đường link video trên diễn đàn.
Lúc chiều cô ấy có lướt trên diễn đàn trong lúc làm thêm ở cơ quan đào tạo, khi đó video vừa mới được đăng lên không bao lâu, trên trang đầu của diễn đàn treo một tấm thiệp đỏ, dưới phần bình luận có rất nhiều người thảo luận.
Chỉ là lúc đó Tiền Đóa Đóa không có kịp coi kỹ, cũng chỉ là lướt qua rồi thoát ra ngoài. Cô ấy nhờ mang máng, trong thiệp đỏ đó hình như có người nhắc tới Cố Tri Vi, dường như là nói nhìn thấy Cố Tri Vi trong video của trường học.
Trần Tĩnh đang cúi đầu nhúng miếng cá nướng vào trong món rau đi kèm, cô ấy không biết ăn cay cho lắm, nhưng lần nào đi cùng đám người Cố Tri Vi vẫn là ăn mấy món có hơi cay.
Nghe tới Tiền Đóa Đóa nhắc về video kia, cô ấy cũng không có hứng thú cho lắm chỉ là điềm đạm hỏi tới: "Học viên khóa mới cũng sắp nhập học rồi, bây giờ mới đăng video hả?"
"Là để chuẩn bị cho lần chiêu sinh sang năm sao nhỉ?"
Trong một thoáng, bữa tiệc bỗng hóa im lặng.
Sau đó là tiếng cười ha hả của Cố Tri Vi và Khang Vãn Ninh phát ra, cả đám đang nhấn vào đường link video của Tiền Đóa Đóa: "Cậu nói rất có lý đó chứ."
Tiền Đóa Đáo vừa dứt lời, điện thoại của cô đã hiện ra video trong đường link, cảnh đầu tiên là phong cảnh thoáng đãng từng ngóc ngách bên trong học viện hí kịch, ngôi trường có thâm niên trăm tuổi lại thoáng mang một nét âm trầm.
Ánh mặt trời chiếu từng tia sáng nhỏ trên con đường đầy cây cối, xung quanh vang rộ lên tiếng ve kêu, còn có cả thư viện ngập tràn dấu vết thời gian trong tòa nhà lớn... Mỗi một thước hình ảnh đều âm thầm nói lên lịch sử lâu đời của học viện hí kịch, thật khiến cho người ta có cảm giác vô hình khao khát được học ở đây.
Tiền Đóa Đóa bày tỏ cảm giác rung động khi xem video, đưa điện thoại qua muốn đám người Cố Tri Vi cùng xem thử.
Cô ấy kìm lòng không được mà khoe mẽ: "Đám đàn em của ban tuyên truyền trong hội học sinh thật đúng là hơi bị giỏi luôn á, coi video mà thấy đã vô cùng, từ ánh sáng đến góc quay đều vượt qua chuyên môn luôn rồi."
"Coi video mà cảm thấy có thêm cái nhìn sâu sắc về trường mình luôn ý."
Ba người Cố Tri Vi nghiêm túc xem thử, cũng rất tán thành với những lời khen của Tiền Đóa Đóa.
"Quay rất đẹp, nói không chừng thật sự năm sau có thể thu hút được lứa học sinh thi vào đại học đó nha." Khang Vãn Ninh trêu, Cố Tri Vi mỉm cười không đáp lời, nghiêm túc xem video.
Mấy cảnh trước của video nhuốm đầy bối cảnh vườn trường, sau đó là vào chủ đề mời mỗi bạn sinh viên của từng khoa ra phỏng vấn, mang đầy hình thức tuyên tuyền của mấy trường đại học về học viện hí kịch.
Mấy bạn sinh viên đó dĩ nhiên cũng có Chúc Nghiên - bạn cùng khoa cùng lớp với bọn họ.
Lúc máy quay đổi sang phòng tập nhảy, bóng dáng Chúc Nghiên đang nhảy múa xuất hiện bên trong màn hình, từ xa cho tới gần, từ mờ ảo cho đến rõ nét, quay rất giống như thật.
Mặc dù video quay cảnh Chúc Nghiên múa rất đẹp, nhưng Khang Vãn Ninh lại không có khen tới.
"Đáng tiếc thật đó, vốn dĩ người nên xuất hiện trong video phải là Tri Tri của chúng ta." Bọn họ đều biết người mà lúc đầu ban tuyên truyền kia tìm tới chính là Cố Tri Vi, lại cả nể giáo sư Nhâm không cho, vì không muốn cho Cố Tri Vi tốn thời gian cho chuyện quay chụp lên sóng này.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là Cố Tri Vi cũng không có hứng thú lắm với mấy chuyện như này.
"Đừng nôn nóng mà, trước đó lúc tớ lên diễn đàn có nghe người ta nhắc có Tri Tri trong video á, chúng ta coi lại thêm lần nữa xem." Tiền Đóa Đóa đưa tay cầm lấy điện thoại.
Ngay lúc cô ấy vừa nói xong thì thoắt một cái, quả nhiên nơi góc màn hình có xuất hiện một bóng dáng xinh xắn quanh quẩn ở đó. Mặc dù không rõ nét nhưng đám người Khang Vãn Ninh vẫn lập tức có thể nhận ra được Cố Tri Vi.
Lúc đó cô cũng luyện tập ở phòng tập múa, vô tình lại rất phù hợp mà rơi vào trong ống kính.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là máy quay vốn đang tập trung vào Chúc Nghiên bên này lại bỗng dưng lia ra phía xa, zoom cận vào Cố Tri Vi đang bị làm mờ. Trong khoảnh khắc đó, Chúc Nghiên vốn đang là nhân vật chính bỗng bị làm mờ đi, dường như trở thành bối cảnh cho bóng dáng xinh xắn đang loay hoay ở phía sau kia.
Chí ít thì lúc đám người Khang Vãn Ninh xem video, chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi nhưng bọn họ vừa liếc mắt đã nhận ra được động tác lưu loát cùng kỹ thuật tự nhiên thuần thục của Cố Tri Vi.
Lúc cô nhảy múa thật sự rất có ma lực thu hút sự chú ý của người khác, đẹp đến mức khiến người khác không kìm được hô hấp, vốn dĩ không thể dời mắt đi chỗ khác được.
Lúc cô nhảy múa đều sẽ rất chăm chú, tập trung cao độ.
Lúc đó vẫn không hề nhận ra được mình đang xuất hiện trong khung hình, hơn nữa đám đàn em trong ban tuyên truyền cũng không có nhắc nhở cô trước, cho nên đoạn này là quả đúng là Cố Tri Vi vô tình bị lọt vào ống kính.
Nhưng mà lúc tổ biên tập chỉnh sửa video, ban tuyên truyền hẳn phải phát hiện ra vấn đề này mới đúng, sao lại không cắt đoạn này đi nhỉ?
Cố Tri Vi một bụng nghi vấn, đám người Khang Vãn Ninh từ chăm chú xem video cũng dần lấy lại tinh thần.
Cảnh quay Cố Tri Vi nhảy múa mấy chục giây trôi qua, máy quay lại di chuyển về phía của Chúc Nghiên. Chẳng hiểu tại sao mà trước đó còn cảm thấy Chúc Nghiên múa cũng đẹp, nhưng bây giờ nhìn thì càng thấy nhàm chán tẻ nhạt.
"Thật không hổ là người đứng đầu khoa nhảy múa nha, Tri Tri cực đỉnh!" Tiền Đóa Đóa khôi phục tinh thần sớm nhất, không nhịn được mà hai mắt sáng lóe nhìn về phía Cố Tri Vi.
Bên trong ánh mắt kia ngập tràn một vẻ sùng bái với chị đại trong nghề, khen đến mức làm Cố Tri Vi đỏ mặt không thôi, không biết nên phải nói gì cho đúng.
Lời nói của Tiền Đóa Đóa là sự thật, thành tích của Cố Tri Vi trong khóa vẫn luôn là người đứng đầu, dù sao cô cũng là học trò cưng của Nhâm Huệ, từ nhỏ tới lớn đã không biết nhận được bao nhiêu giải thưởng.
Những cuộc thi trong nước ngoài nước gì cô cũng đều tham gia, trong giới nhảy múa cũng có được chút tiếng tăm.
Từ lúc vào đại học năm nhất, Cố Tri Vi cũng đã nằm trong bảng những nhân vật nổi tiếng trong trường rồi, cho nên lần này việc cô xuất hiện trong video mới khiến diễn đàn của trường học dấy lên cơn sóng bình luận như vậy.
Xem video xong, Tiền Đóa Đóa nhanh chóng xem thử mấy bài đăng trên diễn đàn, quả nhiên mấy cái topic hot đều là những cuộc tranh luận liên quan tới sự xuất hiện của Cố Tri Vi.
Trong phần bình luận phần lớn đều là mấy cô nàng đàn em khóa dưới ngưỡng mộ Cố Tri Vi, khen không ngớt lời, độ hot của Cố Tri Vi đã vượt xa độ hot của video.
"Mọi người ai cũng đều khen Tri Tri nè, còn có sinh viên hỏi thăm về thân phận của Tri Tri nữa."
"Phần bình luận có rất nhiều người nhiệt tình phổ cập kiến thức cho đám tân sinh viên... Trường hợp này quả thật không nên quá hăng hái náo nhiệt." Tiền Đóa Đóa một bên nhìn một bên lại cảm thán.
Sau đó vì trong phần bình luận có người nhắc tới hotsearch nên cô ấy cũng cố tình nhìn thoáng qua, lại phát hiện "video tuyên truyền thâm thúy" này đã leo lên hotsearch rồi!
"Tuyệt vời, Tri Tri sắp hot rồi!" Tiền Đóa Đóa đưa điện thoại cho đám người Khang Vãn Ninh xem: "Video của trường chúng ta được lên hotsearch rồi, có rất nhiều video ngắn được biên tập lại, tất cả đều là phân đoạn có Tri Tri nè!"
Nhìn phần bình luận trên Weibo, quả thật có rất nhiều người đang thảo luận về tính chuyên nghiệp của màn nhảy múa kia.
Bên cạnh đó cũng có người nhiều chuyện về thân phận của Cố Tri Vi, còn có người so sánh cô với Chúc Nghiên, chất vấn về con mắt nhìn người của ban tuyên truyền trường học.
Chuyện này, dân cư mạng lướt web có rất nhiều.
Cho nên video được truyền đi rất nhanh, độ hot càng lúc càng cao, bảng xếp hạng hotsearch cũng từ vị trí mấy chục lên tới hai mươi mấy, trong đó chủ đề bàn tán nhiều và nhiệt tình nhất chính là Cố Tri Vi.
Có rất nhiều người muốn biết cô là ai, cũng có những đàn em khóa dưới gửi vào ảnh chụp của Cố Tri Vi vào khu bình luận, hình ảnh thu hút lượt tương tác của người khác nhiều nhất chính là bảng những người nổi tiếng trong trường.
Cố Tri Vi trong hình mặc áo sơ mi trắng, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như trứng gà, nở nụ cười ngập tràn sức sống thanh xuân. Đó là hình ảnh chữa lành lòng người, cô giống như một mặt trời nhỏ tỏa nắng.
Bên dưới tấm hình này của Cố Tri Vi kéo được vô số bình luận, phần lớn cư dân mạng đều gào thét chói tai vì dáng vẻ xuất sắc của cô, cũng vì nụ cười dịu dàng của cô cùng với cảm giác ngập tràn năng lượng tươi mới mà cô tỏa ra.
Khang Vãn Ninh cầm điện thoại đọc bình luận, vừa lướt vừa kích động: "Thật sự là hot rồi nè, cư dân mạng đều nói Tri Tri nhà chúng ta đúng thực là thiên sứ hạ phàm!"
Cố Tri Vi ngồi một bên, vẻ mặt đã đỏ ửng như cà chua chín: "..." Cô thật sự là bị đám người Khang Vãn Ninh này tâng bốc đến lâng lâng luôn rồi.
Bỗng, Khang Vãn Ninh quay qua nói: "Tri Tri, tớ thấy tối nay cậu không thể khiếp sợ được đâu, cậu coi thử xem trong lòng cư dân mạng cậu có vị thế cao như thế nào nè, thật sự cậu nên tin tưởng vào mình nhiều hơn một chút!"
"Làm sao cậu lại biết, cái tên Giang Thuật đó không phải là vì nghĩa vụ vợ chồng mới đòi hỏi cậu chứ? Dù sao trông anh ta kiểu nhẫn nhịn như thế, cho dù trong lòng đã bị cậu mê hoặc từ lâu đi nữa thì nhất định cũng sẽ không biểu hiện ra đâu."
"Nếu anh ta không từ chối yêu cầu của cậu, vậy chứng tỏ trong lòng anh ta hẳn đã chấp nhận điều đó rồi, cậu hiểu không?"
Trong lòng Cố Tri Vi hơi rung động, mắt đối mắt với Khang Vãn Ninh, không hiểu sao tim cũng đập loạn nhịp. Cô thừa nhận cô bị Khang Vãn Ninh thuyết phục rồi, chí ít thì trong lòng cũng đã hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ gửi tin nhắn cho Giang Thuật nói đêm nay sẽ không quay về rồi.
Buổi tối cuối cùng cũng tới, kéo theo một trận mưa như trút nước lúc chiều. Đám người Cố Tri Vi và Khang Vãn Ninh ăn tối xong xuôi cũng rời khỏi cửa tiệm cá nướng. Lúc rời đi ông chủ còn đưa cho bọn họ hai cây dù, nói là lần sau tới ăn cứ mang theo trả là được.
Có dù rồi nên đám người Cố Tri Vi cũng thuận tiện quay trở về chung cư. Hai người một nhóm cùng che dù, đội mưa đi về.
Vì chung cư ở cổng phía bắc của trường học nên đám người Cố Tri Vi quyết định sẽ đi băng qua trường, như vậy sẽ rút ngắn được quãng đường rất nhiều. Lúc đến dưới khu nhà trọ, Cố Tri Vi cảm giác điện thoại trong túi xách rung lên một cái, tiếng thông báo tin nhắn Wechat dường như bị lấn át bởi tiếng mưa dồn dập.
Cô vào trong sảnh lớn đã lấy điện thoại ra xem tin nhắn, còn tưởng là Giang Thuật nhắn qua Wechat hỏi cô khi nào thì về, lại không ngờ người gửi Wechat lại là người đã kết bạn từ lâu - Chúc Nghiên.
Suy cho cùng thì Cố Tri Vi và Chúc Nghiên học cùng một khoa, cho dù đã tốt nghiệp nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là tiếp tục theo học chung một huấn luyện viên.