"Là Nhu Thủy của Lan Tinh Các! Nhanh nhanh nhanh ——" Trang Phi bị một trận xô đẩy, đoàn người nhanh chóng làm thành một bức tường gió thổi không lọt, Trang Phi ở lớp giữa, căn bản không nhìn thấy cái vị gọi là Hoa khôi Lan Tinh kia, dốc hết sức bình sinh mới thoát ra khỏi phạm vi đoàn người, vội đi nhanh vài bước rời đi, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng hoa mắt có chút muốn nôn.
"Không sao chứ?"Một cánh tay của người nào đó vươn ra đỡ, trước mắt xuất hiện một cái sọt bện, trong đó có rất nhiều màu sắc tươi đẹp, truyền ra mùi hoa tươi mát, làm cho tinh thần Trang Phi bỗng cảm thấy phấn chấn lên.
Ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là tiểu thương bán hoa, nói cảm ơn, nghĩ đến gần đây không thấy hoa có màu sắc xinh đẹp như thế này, thuận tiện đem hoa màu tím xanh bên trong khuông trúc của tiểu thương mua ước chừng mười cành, nghĩ quay về sẽ cắm vào bình.
Bất ngờ phát hiện tiểu thương này tuổi còn rất trẻ trong tay còn có một chậu đựng hoa sơn trà màu tím nhạt, Trang Phi càng cao hứng mua thêm, bình cắm hoa mấy ngày nay không có tinh thần, có bồn hoa là tốt nhất. Y từ trước đó đã hỏi qua, đều nói không có, không dễ dàng mới thấy cái chậu này, sao có thể không mua.
"Khách nhân..." Tiểu thương rất chu đáo, "Nếu không thì ta giúp ngươi chọn nha, đưa đến tận cửa cho ngươi, sẽ không lấy nhiều tiền, ngươi lấy nhiều như vậy, rất vất vả cầm không nổi đâu."
Trang Phi lúc này mới chú ý đến tiểu thương, tuổi rất nhỏ, bất quá chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng trưởng thành cao ráo cường tráng, cũng không tránh khỏi việc phải mưu sinh sớm, thấy Trang phi nhìn về phía hắn, có chút ngượng ngùng, thì ra là một tiểu tử thành thật, không có một chút ác ý nào. Trang Phi nở một nụ cười, "Vậy, đa tạ ngươi."
Tiểu thương tiễn Trang Phi đến cửa nhỏ Trường phong lâu, nhìn thấy Trang Phi gọi người đến cầm đồ vật, nhìn hành lang đã rỗng tuếch liền có chút cảm giác thất vọng mất mát, chuyện bồn hoa, y không nhớ sao? Vì hắn chuyên môn đi lên núi tìm... Bất quá, có thể đổi lấy một nụ cười của ngươi, cũng đáng giá. Tiểu thương gãi đầu ngây ngốc nở nụ cười, đường thượng nhân đều la lên đi xem Hoa khôi Lan tinh, hắn không muốn đi, nhưng cũng không uổng công chờ. Hoa khôi Lan tinh, cũng chưa chắc có người xinh đẹp như vậy... Đáng tiếc, ngay cả tên của hắn, có khả năng y vĩnh viễn cũng sẽ không biết được.
***
Trang Phi căn dặn hạ phó đem những thứ đồ vật khác đưa đến môn phòng Vũ Tuyết Các, tất nhiên sẽ có hạ nhân tìm thời gian thích đáng đưa đến cho y, chính y chỉ việc xách theo chậu hoa, hướng đến chỗ thư phòng Trang Khinh Hồng đi qua —— vừa lúc hoa cũng đang nở rộ, đưa tới trang trí cho thư phòng Trang Khinh Hồng.
Gần đây trời lạnh, lại không thể mở ra cửa sổ cũ, thư phòng thực sự quá mức sầu muộn, một gốc đặt thêm hoa vào, sẽ càng có thêm sức sống.
Công tử cũng sẽ cao hứng đi, nghĩ như vậy, Trang phi rất vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng.
Nhưng không nghĩ liền nhìn thấy Kỳ cảnh mang theo Liễu Tân đi tới trước mặt, sắc mặt Trang Phi trắng nhợt, buông xuống chậu hoa trong tay, ở ven đường quỳ xuống, cúi thấp đầu căn bản không dám mở miệng.
Hiện hữu một lần dị thường, là do Kỳ Cảnh tạo thành, khiến cho tình huống kém chút nữa không thể khống chế được, trong lòng Trang Phi đối với vị Tấn vương này quả thực không có bất luận hảo cảm gì, chỉ nghĩ Kỳ Cảnh tuyệt đối đừng chú ý tới y, nhanh lên một chút cứ lướt qua trước mặt y, sau đó rời đi, muốn làm gì thì làm, đừng tiếp tục thêm phiền phức cho y nữa.
Nhưng mà hiện thực thường đi ngược lại với hi vọng.
Kỳ Cảnh bước chân nhàn nhã, thậm chí là hết sức, đi có chút chậm, cuối cùng đứng lại ở trước mặt Trang Phi, trên mặt tuy rằng cười, nhưng Kỳ Cảnh lại hết sức không vui.
"Trang tiểu thị, ngươi đi đâu vậy? Sao lại không ở bên cạnh hầu hạ Khinh Hồng." Kỳ Cảnh nhìn thấy bồn hoa kia, trong mắt xẹt qua ý hiểu rõ, mà lại còn hỏi lời thừa, khiến Liễu Tân ở bên cạnh có hơi kinh ngạc, Vương gia đây là muốn tìm chuyện để nói sao?
"Hồi Điện hạ, " Trang phi vùi đầu càng thấp hơn, thái độ càng thấp kém tới cực điểm, y không dám không như vậy, lần trước rõ ràng y không làm gì, mà lại còn khiến cho Kỳ Cảnh không vui, còn cảnh cáo y, y thực sự đoán không ra suy nghĩ của Kỳ Cảnh, Trang Phi châm chước cẩn thận từng li từng tí một hồi đáp, "Năm mới sắp đến, công tử dặn dò tiểu nô đặt mua một ít đồ vật, tiểu nô về trễ... Thỉnh Điện hạ thứ tội."
Kỳ cảnh trầm mặc một hồi. Mới nói, "Bản vương không có ý trách tội ngươi."
"Đa tạ điện hạ, " Trang phi thở phào nhẹ nhõm, cân nhắc thấy Kỳ cảnh không có gì tốt, liền khấu đầu nói, "Nếu như Điện hạ không có phân phó gì khác, nô xin cáo lui trước."
Kỳ Cảnh di chuyển động bước chân một hồi, trong lòng có chút bất đắc dĩ, hắn tất nhiên là nhìn ra thái độ hiện tại Trang Phi đối với hắn, nói là sợ hãi hắn như Mãnh hổ không một chút nào quá phận, nhưng hắn biết, coi như hắn hiện tại làm lại bộ dáng nhã nhặn, Trang Phi cũng không có khả năng không úy kỵ hắn. Ngôn Tình Nữ Phụ
Dù sao lần trước, hắn suýt chút nữa khiến Trang Phi bị Trang Khinh Hồng chán ghét, y sợ sệt hắn cũng là chuyện đương nhiên. Trang Phi xin nghỉ để rời đi, thập phần quy củ, không nghe thấy hồi đáp, nhận thức là ngầm thừa nhận lui ra cũng rất thoả đáng. Kỳ cảnh nhìn Trang Phi khom người rời đi, dáng dấp của người kia e sợ hắn giống như chim sợ cành cong vậy, làm trong lòng hắn vẫn còn có chút ủ dột.
"Liễu Tân, Bản vương... Lẽ nào đáng sợ như thế?" Kỳ cảnh hỏi thị vệ tuyệt đối trung thành của hắn.
"..." Liễu Tân trầm mặc một hồi, mới đáp, "Vương gia phong thần tuấn lãng, khí thế bất phàm. Trang Phi từ trước đến giờ nhát gan, hơi khiếp đảm uy thế của Vương gia, nghĩ đến cũng là chuyện rất bình thường, Vương gia không cần để ý."
Kỳ cảnh không có trả lời, Liễu Tân thực sự không chịu nổi nhớ nhung trong lòng, đã sớm đem suy tư ngàn vạn lần gì đó, hóa thành sự thăm dò tựa như nghi vấn hỏi ra, "Vương gia... Trang phi bản phận quy củ, không như bọn chuột nhắt phản bội chủ, cũng sẽ không làm chuyện yêu mị diêm dúa, Vương gia không cần..."
"Liễu Tân, ngươi quá phận rồi." Âm thanh lạnh băng của Kỳ Cảnh đánh gãy lời nói của Liễu Tân, hơi có chút như đang suy tư, cũng không quản lời thỉnh tội của Liễu Tân, đã rời đi trước, tay áo bào rộng lớn trên không trung xẹt qua một độ cong lớn, chắp tay rời đi.
Liễu Tân thấy thế, đuổi sát theo. Vẫn như cũ nghĩ không rõ, Vô trần công tử xuất trần như tiên, Trang Phi đối với Vô trần công tử thoả đáng cực kỳ, lại là thiếp thân hầu hạ, Vương gia lo lắng Trang Phi đối với công tử sinh tình, cận thủy lâu đài làm ra chuyện trơ trẽn gì, Liễu Tân cảm thấy có thể lý giải.
Khả coi như như vậy, Vương gia cũng không cần lại nhiều lần đe doạ Trang phi.
Liễu tân nghi hoặc, nhưng không có ai vì hắn giải đáp.
***
Trang phi bước nhanh rời khỏi đường nhỏ có Kỳ cảnh ở đấy, rất có vài phần ý vị chạy trối chết, đối với vị Tấn vương gia này, y thật đúng là không trêu chọc nổi.
Mãi đến tận khi tiến vào thư phòng Trang Khinh Hồng, Trang Phi mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Trang Khinh Hồng ngồi tại chỗ tựa hồ có chút xuất thần, Trang Phi cũng không thỉnh an, trực tiếp đem chậu hoa tìm chỗ thích hợp dọn đến, đóa hoa có màu sắc rực rỡ, giống như là vật trang sức ở trong thư phòng trắng đen trầm trọng, Lục ý khả quan, Trang Phi nhìn phi thường hài lòng.
"Trở về rồi?" Chờ Trang phi làm xong những việc này, Trang Khinh Hồng cũng hoãn thần, ánh mắt nhìn Trang Phi có chút phức tạp.
"Vâng." Trang Phi mím mím môi, hỏi ra một câu khiến Trang Khinh Hồng tuyệt đối không nghĩ tới, "Công tử, lẽ nào Trang phi... Tướng mạo rất mê hoặc sao?"
Y đã từng dùng qua gương bạc của Trang Khinh Hồng nhìn qua dung mạo của mình, cũng không quá mê hoặc, nhưng khi y tiếp xúc với người khác, một người hay hai người đều coi y như Hồ ly tinh.
Trang Khinh Hồng bật cười, nhấc tay lên, đem Trang phi gọi đến trước mặt, đưa tay ra nhấc cằm Trang Phi lên, ở trên cao nhìn xuống Trang Phi, nhẹ giọng nói, "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
"Hồi công tử, " Trang Phi có hơi do dự, còn là đem trong lòng lời toàn bộ thổ lộ còn không bảo lưu, "Sớm tại năm trước, Tiền phu nhân đã nghi ngờ Trang Phi, nên mời đem Trang Phi bán đi, mấy tháng trước, công tử cũng khuyến cáo Trang Phi không được sinh ra ý nghĩ xằng bậy lưu tình cùng Liễu đại nhân, trước, thời gian trước một chút, Vương gia hắn lo lắng Trang phi đối với công tử..." Trang Phi không có đem lời nói ra hết, nhưng ý tứ đã nói rõ, y làm việc rõ như ban ngày, tất nhiên là luôn an phận nhất, nhưng dù ra sao cũng sẽ bị hiểu lầm như thế.
Trang Khinh Hồng không có trả lời, nhìn kỹ Trang Phi, Trang Phi như là bản chất cuối cùng ở dưới ánh mắt hắn, trên gò má hiện lên màu hồng phấn, mí mắt che lại đôi mắt, bờ môi khẽ cắn, cực kỳ ngượng ngùng.
Lập tức, trong đôi mắt của Trang Khinh Hồng càng sâu đi.
Trang Phi như vậy, dĩ nhiên thật sự khiến hắn có chút tim đập như trống vỗ. Trên mặt vẫn như cũ nhẹ như mây gió, Trang Khinh Hồng buông Trang Phi ra, đối với lời nói của Trang Phi, chung quy cũng không hề trả lời —— hắn nên nói như thế nào, chẳng lẽ nói hắn xưa nay không cảm thấy Trang phi sẽ có cái dạng tâm tư kia sao? Nếu nói ra lời như vậy, vậy lời nói cảnh cáo trước kia của hắn tính ra sao đây?
Trang Khinh Hồng hắn, bất quá cũng chỉ là một người sợ sệt lạnh giá thôi. Cho nên đối với Trang phi, hắn không muốn cho người khác cướp đi. Sở dĩ tình nguyện khiến Trang Phi bị thương, cũng muốn đoạn tuyệt loại khả năng kia, khiến cho y sẽ không có tư tưởng rời đi.
Điều này cũng là đề tài không có cách nào nói ra khỏi miệng.
"Trang Phi, điều này là bởi vì cả ngươi, lẫn ta, địa vị chúng ta thấp kém, " Trang Khinh Hồng đứng dậy, "Sở dĩ, bất luận làm cái gì, cũng đều không có cách nào thoát khỏi gánh nặng của mị tục. Cho dù được rất nhiều người truy đuổi phủng trong lòng bàn tay, nhưng chân chính ở trong mắt kẻ bề trên, bất quá cũng chỉ là một con hát, để đùa giỡn, một vật đê tiện mà thôi."
"Cho nên dù thật lòng yêu nhau, cũng sẽ biến thành vi phạm đạo đức...Cầu hòa." Trang Khinh Hồng lại nói có chút vô tình, trong đó ý vị thâm trầm, coi như là Trang Phi, lẳng lặng mà nghe cũng có thể cảm nhận được một hai phần, người thấp hèn, ai cũng đều có thể giẫm ở trên hai chân.
Trang khinh hồng quan niệm, dĩ nhiên hiện thực như vậy.
Trang Phi có chút nghĩ không ra, dù sao đến cuối cùng Trang Khinh Hồng cũng sẽ trở thành người trên người, hiện tại đối với việc làm quan không có khát vọng tầm thường, nhưng bi ai của hắn cũng rất rõ ràng.
Lời nói này của hắn, là đang ám chỉ hắn cùng với Tấn vương sao? Coi như bọn hắn là chân tâm tương giao, loại người này xem ở trong mắt Tấn vương, chỉ sợ có lẽ cũng cho rằng là Trang Khinh Hồng mê hoặc Tấn vương đi... Người khắp bốn phía đều nhìn thấy như thế, Tấn vương bị ảnh hưởng như vậy cũng chỉ là vấn đề thời gian. Tình khó lâu dài, đến cuối cùng, bản thân Tấn vương cũng khó nói sẽ cảm thấy là Trang Khinh Hồng đối với hắn dùng thủ đoạn gì, đến cuối cùng cũng sẽ rơi vào tan cuộc thê lương.
"Công tử..." Trang phi tưởng an ủi Trang Khinh Hồng một hồi, cũng không biết nên mở miệng như thế nào, chuyện y yêu mến Trang Khinh Hồng này, tuyệt đối không thể dễ dàng nói ra khỏi miệng, lỡ đâu vạn nhất xảy ra chuyện gì, hậu quả khó mà lường được.
Trang Khinh Hồng rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ vô trần vốn có, lạnh nhạt nói, "Đột nhiên hỏi như vậy, lại gặp phải Tấn vương gia sao?"
Trang phi gật gật đầu, "Tấn vương gia chất vấn Trang phi, vì sao không ở bên người hầu hạ công tử."
"Nga? Hừ." Trang Khinh Hồng khẽ xì một tiếng, ánh mắt có chút lạnh, chỉ sợ là phái công Hạng Trang múa kiếm mà thôi, Kỳ Cảnh thật là ngụy quân tử, khiến người khác buồn nôn.
Bất quá chỉ là kẻ háo sắc, lúc trước có thể là do bị dung nhan của hắn dụ dỗ, nên mới cùng hắn quen biết kết bạn, còn bây giờ rất có thể đã bị Trang Phi mê hoặc, còn một mực(nghiêng trời) phơi ra một dáng vẻ thâm tình, nhưng lại ở trong bóng tối không từ thủ đoạn thăm dò bản thân, thực sự là buồn cười.
"..." Trang Khinh Hồng vuốt ve tóc Trang Phi, trầm trọng nói, "Ngươi cách xa hắn một chút."
Trang Phi ngoan ngoãn đáp lại. Nếu như có khả năng, y nửa phần cũng không nguyện ý xuất hiện ở trước mặt Kỳ Cảnh, không cẩn thận bị giận lây, cái mạng nhỏ của y, không thể so với con kiến trân đắt hơn bao nhiêu, y không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Trang Khinh Hồng ánh mắt buông thả, có rất nhiều lời không thể nói rõ với Trang Phi—— Trang phi chưa từng va chạm xã hội, chưa biết nhiều thứ nguy hiểm khác. Nếu như nói cho Trang phi biết, Kỳ cảnh đối với y có ý nghĩ đẹp đẽ, Trang phi sợ là sẽ phải vì hắn mà phẫn nộ, trong lòng lại sợ sệt không biết nói thế nào cho phải.
Trang Phi của hắn, một khi rời đi khỏi sự bảo vệ của hắn thì nên làm gì bây giờ? Trang Khinh Hồng than nhẹ một tiếng, Trang phi a Trang phi, nếu có thể rời đi khỏi nơi Vong Ưu này, ta định sẽ đem ngươi giấu đi, sẽ không để bất luận người nào lại khinh bạc ngươi, ngươi chỉ có thể ở cùng một chỗ với ta.
Yên tâm đi, ngày này sẽ không còn xa đâu.
"Trang Phi, ngươi chắc chắn lớn lên so với ta càng xinh đẹp hơn." Trang Khinh Hồng hầu như là lẩm bẩm than nhẹ, chỉ hy vọng ngươi có thể nẩy nở chậm một chút, để ta có năng lực hoàn toàn bảo vệ ngươi về sau, sau đó hẳn tỏa ra sự đẹp nhất của bản thân.
"Ân? Công tử?" Trang phi không nghe rõ Trang khinh hồng nói cái gì, nên hơi khó hiểu một chút.
"Ngươi đi ra ngoài đi." Trang Khinh Hồng phất phất tay, "Đồ vật cần mua rồi bố trí ngày hôm nay mọi thứ, hoa rất đẹp, ta rất thích."
"Vâng, công tử." Trang Phi cười cợt, đối với Trang Khinh Hồng hành lễ sau đó liền lùi ra, dáng vẻ hưng phấn khiến Trang Khinh Hồng thầm nghĩ quả nhiên là tiểu hài tử không thể lớn lên, sự vui mừng đều lộ ra ngoài mặt một chút ẩn giấu cũng không có.
Sau khi Trang phi rời đi, Trang Khinh Hồng đi dạo đến chỗ hoa Sơn Trà ở phía trước, ánh mắt dần dần lạnh xuống, hắn không thể không lại lần nữa khẩn trương bước tiến, Trang Phi đã khiến Kỳ Cảnh sinh ra hứng thú, đương nhiên hứng thú này phi thường bé nhỏ không đáng kể, bởi vì thân phận Trang Phi thực sự quá mức thấp kém, tùy tiện nâng vào cửa làm một tiện thị để động phòng đều phải được cân nhắc.
Cảm tạ Trang phi thân làm nô tài mà thân phận thấp kém, coi như Kỳ Cảnh muốn làm gì, cũng sẽ không đem Trang Phi để ở trong lòng, nhưng ở chung lâu thì khó nói.
Dù sao thì bản thân Trang phi...là người sáng suốt, nhưng chính vì là người sáng suốt như thế, có lúc mới là thứ mê hoặc nhất. Chỉ cần y muốn, y có thể mê hoặc hết thảy nam nhân.
Chỉ là bản thân Trang Phi không có phát hiện, cũng sẽ không sinh ra tâm tư đáng sợ như vậy. Trang Khinh Hồng nhẹ nhàng nở một nụ cười, hắn vẫn như cũ nhớ rõ, Trang Phi cầu hắn che chở nguyên do lớn nhất, là người kia không nguyện ý hầu hạ dưới thân nam nhân, không nguyện ý để bản thân vào tiện tịch.
Nếu như cứ kiên quyết làm nhục y, Trang Phi nhất định sẽ tình nguyện đập đầu mà chết đi.
Mặc dù thấp kém, nhưng lại có mấy phần quật cường cứng rắn, sở dĩ lần kia, y chịu quỳ trước cửa, là muốn đông chết ý nghĩ trong đầu, cọ rửa oan uất của bản thân.
Nhưng sau khi tỉnh lại, y lại bận tâm đến tâm tình của hắn, mặt mũi của hắn, sở dĩ đeo oan ức lên lưng... Trang Phi Trang Phi, ta chắc chắn sẽ không phụ tình cảm sâu nặng của ngươi. Hãy chờ ta.
Trang Khinh Hồng thở ra một hơi, ở trong không khí đông lạnh, trở thành sương trắng mờ ảo, tiêu tan không thấy, chỉ có hơi lạnh không ngừng đánh úp tới.
🥀HOÀN CHƯƠNG 10🥀