Bản thân bị ủy khuất, tùy hứng một chút, chắc cũng không quá phận đâu nhỉ? Nếu bên trong lâu có lỗ hỏng như vậy, Hồng Lệ lại dung túng bản thân như thế, đây chính là chổ tốt của sự nổi tiếng.
Trang Khinh Hồng đứng ở ngoài cửa, thấy Trang Phi quay lại thì vô cùng kinh ngạc, lại không nghĩ đến Trang Phi cứ thế mà nhào vào trong lòng hắn. Trang khinh hồng đơ người vài giấy, rất nhanh giả vờ như không có chuyện gì đẩy Trang Phi ra, chạm vào đầu Trang Phi tựa như động viên hỏi, "Làm sao vậy?"
Càng mẫn cảm sẽ càng khả nghi, càng quang minh ngược lại sẽ bình thường.
Trang Phi lắc lắc đầu, hướng về Trang Khinh Hồng mím môi, khóe mắt rưng rưng khóe môi khẽ cong nhẹ, bởi vì góc độ này, người có thể nhìn thấy Trang Phi cười chỉ có một mình Trang Khinh Hồng, Trang Khinh Hồng vốn vì chuyện Trang phi rời đi giờ khắc nặng nề này lại như vô hình mà biến mất, là ai dám bỡn cợt Trang phi như vậy, khiến một đứa trẻ Trang Phi tức giận đến thế, nhưng mà vừa rồi chỉ có một mình hắn thấy thôi đúng không? Cười thầm một tiếng rồi cùng Trang Phi dạo chơi trong sân.
Dạo chơi tất nhiên là ở trong sân Vũ Tuyết Các.
Trang Phi ở lại nơi này của Trang Khinh Hồng dùng cơm, mới ung dung trở lại tiểu viện của mình, sau khi vào trong phòng, Trang Phi cong môi, quả nhiên, hôm nay không đến thúc giục y rời đi, phải biết, nước ấm nấu ếch xưa nay là khó đối phó nhất, cứ từng bước tính toán như vậy sẽ khiến Hồng Lệ cảnh giác, những người còn lại dùng cách dụ dỗ, dùng cách hứa hẹn, dùng quyền ép bức, bọn họ bất luận làm cái gì, sẽ không xảy ra vấn đề lớn nào, không là rất tốt mới đúng.
Sau khi tắm xong, Thanh nhi bên người Hồng Lệ đến gặp, nói là đã biết người để lộ bí mật, chỉ là nói Chu Chu tạm thời còn hữu dụng, cho nên chỉ tạm thời cảnh cáo, mong Trang Phi thông cảm cho.
Trang Phi tất nhiên không có ý bất mãn gì, dưới cái nhìn của y, bản thân Chu Chu không thể gây ra sóng gió gì, Chu Chu làm tiểu quan, là sự thất bại không thể nghi ngờ, bởi vì không muốn mất đi, nên càng muốn nắm chắc vị khách đặc biệt của bản thân, há không biết giữ càng chặt thì sẽ càng dễ mất sao? Mở lời gièm pha là phương pháp kém cỏi nhất, bản thân hành sự rõ như ban ngày, nô tài nhà ai lại có khí phách lớn như vậy chứ?
Dù thế nào phố hoa cũng có quy củ riêng, việc bôi đen Hoa khôi, không người nào dám làm, đây là tự hủy tương lai của chính mình, hôm nay ngươi dám bôi đen hoa khôi của người ta, ngày mai sẽ có người khác đến cho ngươi ăn đòn, bất lợi nhất là người tổn hại đó đã là chuyện mà người thông minh ở phố hoa sẽ không làm.
Phố hoa theo đuổi lợi nhuận vì muốn đôi bên cùng có lợi.
Trang Phi ngủ rất ngon, hết thảy đã nằm trong kế hoạch.
***
Cuộc sống như vậy cứ thế trôi qua một tháng, danh tiếng của Trang Phi cũng càng ngày càng vang xa.
Một tháng này vẫn chưa phát sinh ra chuyện lớn gì, chỉ có Kỳ Cảnh là chịu khó tới đây rất nhiều lần, đối với Trang Phi cũng xem là chuyện tốt, mỗi lần ngủ lại đều sẽ tặng cho Trang Phi rất nhiều thứ, đại khái là do thân phận cao quý, trong mắt người ngoài những món đồ được đưa tới tuy được xem là đồ tốt, nhưng ở trong mắt Kỳ Cảnh không tính là gì cả.
Kỳ Tịch cũng đến một lần, Trang Phi chưa từng đến tiếp, nhưng từng rương phỉ thúy xa hoa cứ thế được đưa đến chỗ Trang Phi, còn có sự áy náy nhờ Hồng lệ truyền đạt, cùng với ám chỉ lần sau không cho phép y từ chối nữa.
Trang Phi cũng không đơn giản đồng ý như vậy, Trường Phong Lâu sẽ mất ba năm nữa để đào tạo Hoa khôi, hiện tại bản thân y là cây rụng tiền, nên Hồng Lệ không nỡ động đến. Bởi vậy nên Trang Phi cũng được đổi tự do nhiều hơn, Trang Phi hiện tại lại đi đến chỗ của Trang Khinh Hồng, cơ bản chỉ có một tên hạ phó tùy tiện trông coi, lại không có người giám sát bên ngoài. Đây là Hồng Lệ cấp mặt mũi cho Trang Phi.
Đương nhiên điều này cũng được cho là Trang Phi vô cùng hiểu chuyện và an phận. Y sống yên ổn làm hoa khôi của mình, biết phản kháng không được, cho nên không muốn phản kháng, chỉ cố hết sức để làm cho bản thân sống thoải mái hơn một chút.
Đôi khi tính tình có đôi chút bướng bỉnh, nhưng Hồng Lệ có thể dung túng được.
Hôm nay, Trang Phi cùng Trang Khinh Hồng chơi cờ, thời gian chỉ khoảng nửa tiếng, tiểu thị lại tới báo, nói là đến tiếp quý khách, Trang Phi không thể làm gì khác bèn thả quân cờ xuống, đôi mắt áy náy nhìn Trang Khinh Hồng, thả xuống quân cờ ra khỏi cửa.
Hoa khôi gặp khách, xưa nay không thể tùy ý, tắm rửa trang điểm lại một chút là điều không thể thiếu sót, nếu như Hoa khôi không cố tình trì hoãn thời gian, thì sẽ không để người ta chờ đợi đến trình độ thiếu kiên nhẫn trong khoảng thời gian này.
Trang Phi rời khỏi Vũ Tuyết Các, Trang Khinh Hồng che giấu rất tốt, nhưng sau khi y rời đi, Trang Khinh Hồng cứ thế đập nát một tách trà, trong mắt là sự bi ai khắc vào trong xương, khiến cả người hắn lộ ra vẻ âm u cực kỳ.
Biết được người đến là Kỳ Tịch, Chu Chu lại tự động đến làm, trước khi Hoa khôi đến thì vội vì khách nhân rót rượu, Trang Phi cố ý đeo vào trang sức phỉ thúy mà Kỳ Tịch đưa đến. Sợi dây bạc xuyên vào đá phỉ thúy vô cùng hoa lệ, theo mái tóc đen trơn bóng buông xuống, cùng quần áo trên thân tô điểm, càng lộ ra sự đẹp đẽ từ viên ngọc được mài dũa của Trang Phi, đẹp đến nổi không giống người phàm.
Có mấy người, một mực muốn tác quái. Lần trước dựa vào Kỳ Tịch sỉ nhục y, lần này lại dám tới sao? Dựa vào xuất thân của y, nếu như còn chưa bỏ ý định này, thì lúc này đây sẽ khiến hắn ta không ngóc đầu lên nổi.
Không cần thiết phải có ý tốt với người muốn cản trở mình. Trang Phi rũ xuống mí mắt, che lại ánh mắt lạnh lùng.
Vừa đến lâu hoa khôi ở dưới đã bị người vây kín, Kỳ tịch vẫn chờ đợi ở trong phòng thứ hai, ở cửa có một người hầu đang quỳ, Trang Phi liếc mắt nhìn, cái tên Chu Chu xinh đẹp kia cũng ở trong đó, trên vẻ mặt khó nén sự căm hận trong lòng.
Trang Phi cong lên một nụ cười, không chút nào để hắn ta vào trong mắt dáng vẻ ấy khiến Chu Chu tức muốn nổ phổi, nhưng lại kiềm nén không dám phát tác, chỉ sau khi Trang Phi đi vào phòng mới nở nụ cười, tiện nô Trang Phi, hôm nay sẽ xé rách mặt nạ của ngươi! Phải để Vương gia biết chỉ có Chu Chu hắn là tốt nhất!
Giống như lần trước, Trang Phi ngồi ở bên cạnh Kỳ Tịch.
Kỳ Tịch thấy trang phục của Trang Phi rất là hài lòng, nhưng vẫn trịnh trọng cúi đầu đối với Trang Phi, "Trang Phi, hôm nay ta tới đây là muốn tạ lỗi lần trước. Thực sự xin lỗi về chuyện lần trước, nói lời thất lễ, giờ khắc này ta rút về lời mở đầu."
Trang Phi vừa nghe khóe miệng khẽ cong lên, đối Kỳ Tịch hơi khom người, sau đó ngồi thẳng lưng trở lại, "Đại nhân không cần như vậy, sai cũng không phải ở đại nhân, mà là do Trang Phi. Hoa khôi, đúng là cần rất nhiều ngân lượng để tiêu phí và duy trì, mà thứ thuộc về Hoa khôi, cũng chỉ có rương hòm mà thôi."
Không chờ Kỳ Tịch phản ứng, Trang Phi cũng đã một nụ cười mang qua cái đề tài này, "Đồ mà đại nhân đưa đến, Trang Phi rất thích. Gần đây Trang Phi học được kĩ thuật pha trà, không bằng mời đại nhân dời bước, Trang Phi cũng nên đáp lại đi."
Kỳ Tịch đứng dậy, cùng Trang phi sóng vai ra khỏi phòng, đến phòng tiếp khách.
Rất nhanh trà cụ đã chuẩn bị tốt, cách pha trà của Trang Phi là nhờ học được từ Trang Khinh Hồng, pha như thế nào y không biết, nhưng y biết động tác nhất định phải hoàn mỹ nhất, mới có thể để người ta cảm nhận được sự tao nhã của trà đạo.
Pha một chén, đôi tay trắng nhỏ mảnh khảnh, đôi mắt xinh đẹp lay động, Kỳ Tịch ngửi thấy được hương trà, chỉ như thế mà đã làm hắn có chút như say, nhấp một ngụm trà, trà mà hắn uống có mùi thơm ngát rất khác biệt.
Trang Phi không phải là người đẹp nhất mà hắn từng gặp, nhưng mà y lại khiến người ta say mê. Mà hắn, từ trước đến giờ yêu lại rất thích được chiêm ngưỡng dung nhan của mỹ nhân.
Chu Chu làm người hầu ở bên cạnh, nhìn thấy nụ cười khiêu khích bên môi của Trang Phi, hơi rủ xuống mí mắt, thái độ miệt thị, lại nhìn thấy dáng vẻ mê muội của Kỳ Tịch, lý trí cuối cùng lại không qua nổi sự đố kỵ, cau mày đối với người bên cạnh dặn dò điều gì đó, trong chốc lát đào kép mà Kỳ Tịch mời lặng lẽ tiến vào phòng khách, tấu lên nhạc khúc, mà Chu Chu thì đang cởi giày, chân trần múa ở trong sảnh.
Chu Chu múa rất là khéo, có nét mềm mại của nữ tử, nhưng lại không có phong thái như nữ tử, nhưng chung quy lại phá vỡ bầu không khí như tiên cảnh trong phòng.
Kỳ Tịch có chút không vui, nhìn Chu Chu ánh mắt cũng có chút u ám, Trang Phi thẳng tính, lúc này không nên tức giận thì tốt hơn.
Chờ hắn ta múa một khúc xong, Trang Phi là người đầu tiên vỗ tay, trong mắt không thèm để ý lại bị Chu Chu nhìn ra mùi vị châm biến, bày ra kỹ thuật múa tốt nhất của bản thân, Chu Chu thấy sẽ nắm chắc phần thắng, nhìn vẻ mặt tự kiêu mà bất mãn của Trang phi, tự nhiên khiêu khích.
"Tài nghệ tiểu nhân thấp kém, vẫn không bằng hoa khôi đẹp nhất Trường Phong Lâu ngài đây, không biết ngài có thể làm cho tiểu nhân mở rộng tầm mắt hay không?" Một túi cỏ mà nghĩ mình là túi thêu hoa, hắn còn không biết tiện nô Trang Phi này là mặt hàng gì sao?
Khóe môi Trang Phi hàm chứa một nụ cười hời hợt, khiến Kỳ Tịch nhìn thấy mà ánh mắt lấp loé, cùng sự chán nản nhàn nhạt đối với Chu Chu. Phỏng chừng là do bản thân ở đây, nên Kỳ Tịch cũng không tiện phát tác.
Có vài người, đã bước chân vào Địa ngục mà lại chẳng hay. Kỳ Tịch nhiều lần tới Trường phong lâu, đều là do Chu Chu hầu hạ, hiện tại bao cả hoa khôi các, cũng không phải để Chu Chu tới hiến nghệ, hướng về Hoa khôi lấy lòng nếu như lại lần nữa...Yêu thật lòng có thể khiến con người ta trở nên ngu xuẩn, Chu Chu đã như thế rồi.
Trang Phi cười ngoắc tay với một đào kép khác, ra hiệu nàng đưa trường cầm đến. Nếu y bỏ đi như vậy, Chu Chu tất nhiên sẽ bị Kỳ Tịch chán ghét, nhưng Trang Phi không dự định làm như vậy, Định vương người này, còn có cách dùng khác.
Đào kép khom người đưa trường cầm đến, trà cụ trên bàn rất nhanh đã được dọn đi, Trang Phi đem cầm đặt trên bàn, gãy thử một chút âm tiết, tiếng cầm trong trẻo giống như ngọc trai rơi trên chiếc đĩa ngọc, không hổ là người nổi tiếng, sử dụng cầm vô cùng tốt.
Trong mắt Chu Chu nổi lên sự hoảng loạn, rất nhanh ép buộc bản thân mình bình tĩnh lại.
🥀HOÀN CHƯƠNG 22🥀