• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trang Phi quỳ trên mặt đất, nhìn tình hình trước mắt.

Ngày đông gió lạnh tựa như xuyên thấu qua tầng tầng vách tường bình phong thổi tới trên người y, khiến y quỳ trên mặt đất mà đầu gối từng trận phát ra đau đớn, toàn thân bởi vì lần trước mà để lại bệnh trạng, sự bủn rủn giống như bị đông cứng thành khối băng, trong đầu từng trận ong ong ——

Trang Khinh Hồng nằm ở trên giường, xuất thần nhìn chằm chằm cửa sổ, không biết đang suy nghĩ đến điều gì.

Giờ khắc này trong mắt Hồng Lệ hoàn toàn không có thiện ý nhìn Trang khinh hồng như trước đây nữa, vẻ mặt đầy vẻ lạnh lùng của người làm ăn, còn có một loại tàn nhẫn—— suốt ngày đánh nhạn, lại bị Chim nhạn mổ vào mắt. Cũng thiệt thòi cho sự ngụy trang tốt của Trang Khinh Hồng, dĩ nhiên không để nàng phát hiện, Trang Khinh Hồng vốn ngay từ đầu đã không dự định tuân thủ lời hứa hẹn của hắn.

"Trang Khinh Hồng, lời ngừng ở đây, thủ đoạn của ngươi ta đều đã rõ ràng, không cần mơ tưởng sẽ chơi chiêu nữa, bằng không..." Hồng Lệ hé mắt, ánh sáng giết người hiện ra.

Sắc mặt Trang Khinh Hồng xám xịt, trong đôi mắt tựa như băng tuyết vậy, tuyệt vọng, không cam lòng, giận dữ đủ loại cuối cùng quy về bình tĩnh, giống như nước đọng vậy, hắn há miệng, thân thể suy yếu khiến hắn phát ra âm thanh cực kỳ yếu ớt, ngay cả trong lời nói hắn cũng không biệt được rõ ràng, lại nghe thấy bên cạnh, một giọng nói quen thuộc, nói ra đều hắn không dám tin tưởng.

"Hồng Lệ mụ mụ, Trang Phi nguyện ý thay công tử treo biển hành nghề tiếp khách. Cầu mụ mụ bỏ qua cho công tử, trên người công tử còn bị thương nghiêm trọng, ba ngày sẽ không có khả năng khỏi hẳn." Trang Phi dập đầu, thân thể đều run rẩy, mà lại cực lực khống chế được bản thân, giữ vững bình tĩnh cho mình.

Hồng Lệ khinh bỉ liếc mắt nhìn Trang Phi, Thanh nhi tiến lên đi tới một bước, như là muốn nói cái gì, cuối cùng lại không hề làm gì cả.

Giờ khắc này nửa khuôn mặt của Trang Phi đều là dấu tay sưng đỏ, có chút buồn cười, Hồng Lệ khinh thường nói, "Ngươi thì tính là gì, sao có thể so được với danh tiếng của Khinh Hồng, danh tiếng của Khinh Hồng ở Vong Ưu, đã định có thể vì ta kiếm lời ra vạn kim." Nàng biết Trang Phi, không có Trang Phi vì Trang Khinh Hồng chạy lao che lấp, Trang Khinh Hồng bị thương, sao có thể gạt được ba ngày lâu dài như thế. Nếu không do Vương gia đưa người đến đây, nàng cũng sẽ không phát hiện ra tâm tư của Trang Khinh Hồng, chờ Trang Khinh Hồng lành thương đào tẩu, chẳng phải sẽ không đủ bù đắp cái mất sao?

Hồng Lệ quá tức giận, đánh Trang Phi một cái tát kia là dùng toàn lực, tuy nhiên không muốn cho Trang Phi nhập tiện tịch, y có lòng trung thành hiếm thấy, Hồng Lệ có tâm tư bồi dưỡng Trang phi.

"Trang Phi nguyện ý thay công tử treo biển hành nghề tiếp khách." Lần thứ hai, lần này âm thanh đã bình tĩnh lại, không có run rẩy không có mê man, lại lần nữa dập đầu, động tác dập đầu, có một loại cảm giác không có cách nào truyền lời.

Y đầu tiên là tay trái, xẹt qua một đoạn độ cong nho nhỏ, nhẹ nhàng dán trên mặt đất, tay áo tự nhiên ở trên mặt đất trải ra nửa phiến, tiếp đó tay phải cũng là động tác như một, hai đầu ngón tay tương đối, cuối cùng cúi người, cái trán đặt ở bên trên mu bàn tay, toàn bộ người giống như cánh hoa đang bung nở, như lá sen thẳng tắp, nhất cử nhất động thanh nhã đến tột cùng, so với hoa khôi được người đề cử tỉ mỉ bồi dưỡng thì không kém chút nào, thậm chí càng thêm hoàn mỹ...Động tác bên trong của y, có một loại thú vị mê người, phảng phất giống như có thể hấp dẫn con mắt người khác vậy, khiến người ta không dời nổi mắt.

Hồng Lệ đã không còn xem thường tâm tình, trầm giọng nói, "Ngươi ngẩng đầu lên."

Trang Phi không có động, Trang Khinh Hồng thì lại giống như sống lại, cực kỳ tức giận như muốn phổi, trạng thái bình thường như đỉnh Tuyết liên trên núi cao, cũng không còn giống như dáng vẻ nhận mệnh vừa rồi, mắt đều đỏ lên, trên người hắn còn có vết thương, cho nên không thể động đậy được, chỉ có thể một tay đem cái gối nằm quét xuống, lớn tiếng nói, "Trang Phi ngươi dám! Ngươi câm miệng! Câm miệng cho ta!" Hắn đã ám chỉ, lẽ nào Trang Phi không thấy rõ à!

Cái gối nằm chất lượng tốt mềm mại nện ở trên người Trang Phi còn đang quỳ dưới sàn, phát ra một tiếng "Lạch cạch", ở trong hoàn cảnh phía dưới như vậy có vẻ hơi điếc tai.

Trang Phi cũng không để ý tới cái gối nằm rơi xuống bên người bản thân, mà lại không nghe theo lời ngẩng đầu lên, trấn định cùng Hồng lệ nói chuyện, "Hồng Lệ mụ mụ, thỉnh mượn một bước nói chuyện..."

Hồng Lệ lập tức rõ ràng ý của Trang Phi.

Đối với Thanh nhi liếc mắt ra hiệu, Thanh nhi hiểu rõ gật đầu, bảo người trông coi Vũ Tuyết Các, bản thân ở lại bên trong nhìn Trang khinh hồng, để Hồng Lệ mang theo Trang Phi rời khỏi nơi này.

Thanh nhi nhặt lên gối trên đất, một lần nữa bỏ lại trên giường, không ngạc nhiên chút nào nhìn Trang Khinh Hồng đang xiết chặt nắm tay, Thanh nhi thở dài một tiếng, vương tôn công tử thật sự được không? Rõ ràng đối Vô trần công tử được Tấn vương theo đuổi nắm trong lòng bàn tay, nhưng lại là kẻ cầm đầu đem Vô trần công tử đẩy về phía vực sâu, nếu như Tấn vương Điện hạ không tuyệt tình làm như vậy, nếu biểu hiện ra một chút lưu niệm hoặc là căn bản không làm ra, Hồng Lệ mụ mụ sẽ không động đến Trang Khinh Hồng, nhưng hắn một mự đem những thứ đó đưa đến trước mắt Hồng lệ mụ mụ, khiến Hồng lệ mụ mụ biết đến dự định của Vô trần công tử, để Hồng lệ mụ mụ nhìn thấy Vô trần công tử bất lực cùng bội ước, dùng tư thái kiên quyết biểu thị công khai Tấn vương đã chán ghét đối Trang Khinh Hồng... Rất tuyệt tình.

So với hắn, thì Trang Phi thực sự là người rất có tâm.

"Vô trần công tử, ngươi tiết kiệm sức lực chút đi." Thanh Nhi ngồi ở bên giường, " Vận mệnh của ngươi là do Trang Phi trao đổi trở về, không cần giày xéo tâm ý của y. Chuyện ngươi lừa dối mụ mụ sẽ không dễ dàng bỏ qua thế đâu, chỉ sợ rằng sau này qua không được thời gian thoải mái như trước đây vậy... Đáng thương cho Trang Phi, bất quá đây là lựa chôn của bản thân y, y rất trung thành."

Trong miệng Trang Khinh Hồng nếm ra rỉ sắt tựa như mùi máu tanh vậy, hắn thế mà lại bừng tỉnh không ngờ, Trang Phi! Trang Phi! Tại sao không nghe lời ta nói? Rõ ràng không muốn nhập tiện tịch như vậy, để cho người khác coi rẻ, vì sao lại muốn làm như vậy!

Dùng dung mạo của Trang Phi, thêm vào biểu hiện hết sức của mình, như vậy vừa đi, sẽ không còn cơ hội quay trở về được nữa.

Trang khinh hồng nằm lỳ ở trên giường, ánh mắt phảng phất giống như ngâm độc vậy, toàn bộ gân xanh trên mu bàn tay bất ngờ nổi lên, biểu hiện cực kỳ khủng bố.

Giờ khắc này trong lòng Trang Khinh Hồng nổi lên hận ý nồng đậm, đối với bản thân, đối với Kỳ Cảnh! Hận hắn vì sao không có sức mạnh để cản được sóng to, hận Kỳ Cảnh tàn nhẫn không lưu lại đường lui, viền mắt đau đến dữ dội, Trang Khinh Hồng chui đầu vào giữa gối, một giọt lệ nóng cuối cùng chảy xuống.

Hắn từ nhỏ, dù cho có bị bắt nạt cũng chưa từng khóc qua, ngay cả một nô bộc duy nhất bằng lòng thay hắn đẩy xuống oan ức, nên bị đuổi ra khỏi phủ, hắn cũng sẽ không thương tâm, giờ khắc này thế nhưng lại cảm thấy ngực như bị phá thành một cáiđộng, sự đau đớn phát sinh tất cả đều mang tên Trang phi... Thời điểm Trang Phi rơi lệ, cũng là loại đau đớn này sao?

Trang Phi, Trang Phi... Có lẽ, ta cũng yêu ngươi rồi. Chỉ là hiện tại mới rõ ràng, có phải đã quá muộn rồi không?

🥀HOÀN CHƯƠNG 13🥀

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK