Đối với người cẩn trọng kiếm ăn trong phố hoa mà nói, nhớ kỹ một người, chỉ cần đối mặt một lần cũng đã đủ.
Trang Phi từ lúc mới vào anh nguyệt Trường Phong Lâu đến bây giờ đã đem các loại chi tiết nhỏ ghi nhớ trong lòng, sinh hoạt từng bước mà đi lên, cơ hồ chuyện mỗi ngày phải làm chính là từng chút như vậy, phụ trách chính là cuộc sống hàng ngày của Trang Khinh Hồng cùng làm hương liệu, hương liệu phải tự đi đến chỗ phụ trách nội trợ của Trường Phong Lâu để nhận, tất nhiên cũng làm Trang Phi hiểu rõ thứ gọi là bóc lột - áp bức, về những nhóm tiểu quan nếu không có địa vị, sinh hoạt sẽ cực kỳ không như ý muốn.
Hương liệu đồ vật linh tinh, Trang Phi vốn còn tưởng rằng Trang Khinh Hồng sẽ không quan tâm đến y, dù sao cũng không tín nhiệm y. Nhưng không nghĩ tới Trang Khinh Hồng quả thực không ra tay, ngẫm lại thì, Trang Khinh Hồng sao có thể không thu phục được mấy người, chắc chắn có sai người âm thầm đề phòng y. Vì thế Trang Phi cũng không để hắn được như mong đợi, dù sao thì trong lòng y không mang thai quỷ, cũng không muốn làm tay chân gì, toàn tâm toàn ý vì Trang Khinh Hồng mà làm việc, nếu không chính mình cũng không hẳn phải như vậy, mỗi lần châm hương đều sẽ hỏi qua Trang Khinh Hồng.
Đến nỗi đồ cổ Trang Khinh Hồng, quần áo đồ vật linh tinh, đều từ lão bản Trường Phong Lâu an bài người Hồng Lệ xử lý, mỗi tháng đưa tới quần áo vật phẩm trang sức mới, cũng không cần Trang Phi hỏi đến.
Này không phải thoả đáng, mà là thời thời khắc khắc làm người cảm thụ được, ngươi dựa vào Trường Phong Lâu mà sống, là một loại áp bách rất lớn.
Trang Khinh Hồng có thư phòng riêng của chính mình, Trang Phi chưa từng đi vào, mà điểm này, Trang Khinh Hồng tựa hồ có chút vừa lòng.
Nhưng vào hôm nay, Trang Khinh Hồng lại đột nhiên hỏi Trang Phi một vấn đề kỳ quái, hắn nói, "Trang Phi, ngươi có biết chữ không?"
"Hồi công tử," Trang Phi vì Trang Khinh Hồng mở ra ô che mưa, nhẹ giọng đáp, "Trang Phi vẫn chưa đọc qua sách, trước ở chỗ chủ cũ từng học được vài từ."
Trang Khinh Hồng đột nhiên dừng bước, trên mặt có chút không cao hứng, Trang Phi đi theo hắn, cũng chỉ tạm được, mưa phùn mênh mông tinh mịn dừng ở đầu vai Trang Phi, đầu thu đã bắt đầu lạnh, Trang Phi nhịn không được co rúm lại một chút, Trang Khinh Hồng ngày thường lạnh nhạt, hiện giờ ánh mắt hắn càng làm Trang Phi cảm thấy lạnh thấu xương.
"Trang Phi," Trang Khinh Hồng đứng ở bên trong màn mưa, vươn bàn tay trắng nõn đến, nâng lên cằm Trang Phi, "Không cần lại ở trước mặt ta nhắc tới chủ cũ ngươi. Nhớ kỹ, ta mới là chủ của ngươi."
Trang Khinh Hồng thưởng thức hai mắt chớp động của Trang Phi, nhìn Trang Phi từ lúc bắt đầu có chút hoảng loạn dần trở nên bình tĩnh, rũ mi mắt đáp ứng, rốt cuộc vừa lòng gật gật đầu, lại lần nữa hướng phía trước đi đến.
Buông tay xuống, Trang Khinh Hồng cọ xát ngón tay một chút, cảm giác trơn trượt không có biến mất, ngón tay lạnh băng cùng với sự ấm áp của y. Đúng vậy, nếu đi vào nơi này, hầu hạ hắn, luôn đem chủ cũ treo ở bên miệng làm gì chứ? Thật khiến người khác không vui.
"Biết mấy chữ, ngươi nói thử xem?" Trang Khinh Hồng một lần nữa bước chân ra, "Quên đi, ngươi xem lỗ tai đều đỏ rồi này, nghĩ thế nào cũng không nhận biết được mấy chữ lớn, hôm nay đi theo ta học đi."
"Đa tạ công tử." Trang Phi cảm tạ Trang Khinh Hồng, thư phòng đã gần ngay trước mắt, thu dù giấy treo ở một bên, Trang Phi đẩy cửa ra, để Trang Khinh Hồng đi vào nhà trước, sau đó có chút do dự có nên đi vào hay không.
Cân nhắc ý tứ trong lời nói Trang Khinh Hồng, tựa hồ là muốn y đi vào. Nhưng mà hơn mười ngày cũng chưa nói qua việc này, nói không chừng có lẽ chỉ là thử y, Trang Phi còn đang do dự, Trang Khinh Hồng bên trong liền mở miệng, "Còn không tiến vào?"
"Vâng." Trang Phi vào phòng, Trang Khinh Hồng liếc mắt nhìn y một cái, nói, "Đem cửa đóng lại, công tử ta không thích ngắm mưa đâu."
Trang Phi trong lòng hơi choáng, tới sao...... Tay chân động tác lại không chậm, đóng cửa lại.
***
Những thứ y linh tinh đoán trước, mọi chuyện cơ hồ đều không phát sinh.
Trang Phi nằm ở trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ ánh lửa đèn lồng bị màn mưa làm cho mơ hồ, nghe tiếng mưa rơi tí tách, Trang Phi nhớ tới thời điểm ban ngày, Trang Khinh Hồng vòng qua vai y, tay cầm tay dạy y viết chữ.
Trang Khinh Hồng quả thực vô cùng xuất sắc, hắn đứng múa bút, giống như thanh tùng, hắn là người có dung nhan tuấn mỹ nhất mà Trang Phi trước giờ từng gặp, hơn nữa khí chất bên ngoài lạnh nhạt cự tuyệt người tránh xa ngàn dặm, càng làm cho người khác cảm thấy hắn đẹp đến nổi không thể nhìn gần. Hắn từ trên giấy viết xuống hai chữ Trang Phi, như cảnh đẹp năm đó từ trên mặt đất họa ra hai chữ Trang Phi.
Tựa hồ cái gì cũng chưa từng biến mất, nhưng hết thảy đều đã khác biệt.
Trang Phi đột nhiên cảm thấy rét lạnh, không khỏi ôm lấy hai vai, tay chính mình, quả nhiên là khác biệt với Trang Khinh Hồng, không cho nổi chính mình ấm áp. Nhiệt độ cơ thể của Trang Khinh Hồng mang lại cho người ta cảm giác rất thoải mái, Trang Khinh Hồng, rốt cuộc đang muốn làm gì? Đối với y như vậy...... Là muốn dụ hoặc y sao? Có chỗ gì tốt? Bị Trường Phong Lâu phát hiện mà nói, hai người bọn họ đều sẽ gặp xui xẻo.
Mơ mơ hồ hồ, Trang Phi tựa hồ nghe được động tĩnh gì đó, lại mơ hồ nhìn bóng người trước mắt, nhưng vô luận như thế nào cũng không mở ra được đôi mắt, chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, rốt cuộc nhịn không được đã ngủ.
Trang Phi sau khi nặng nề ngủ, có người đẩy cửa ra, đi đến chỗ Trang Phi ngủ tiến về phía trước, ngồi xổm xuống thân mình.
"......" Trang Khinh Hồng xoa xoa mặt Trang Phi, quay người đi, tay áo phất một cái đi ra khỏi cửa.
Cầu ta phù hộ ngươi, vĩnh viễn sẽ không biết ta làm chuyện nguy hiểm gì. Ta sẽ tận lực để ngươi sống thư thái, nếu ngươi chết, cũng không thể oán hận ta.
Thành thật mà ngủ đi, Trang Phi.
***
Trang Khinh Hồng có đôi khi sẽ bí mật ra cửa, Trang Phi đã sớm nhìn thấy rõ ràng. Một ngày kia dạy y tập viết, cũng không phải thử, mà là lợi dụng huân hương, trong tay áo hắn có một loại hương đặc biệt, cùng mùi hương hỗn hợp bên ngoài hay trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ của Trang Khinh Hồng, có thể làm cho đầu óc người đần độn, mơ màng muốn ngủ.
Nghĩ đến hẳn là vì chuyện chứng cứ không muốn cho y biết. Trang Phi đã biết chuyện này, cũng không đi cưỡng cầu, lý do vì y không thể làm Trang Khinh Hồng tín nhiệm cùng tin tưởng, cũng không có năng lực trợ giúp hắn, Trang Khinh Hồng không tính nói cho y, y cũng chuẩn bị coi như không biết, ngẫu nhiên gác đêm đều dựa theo tâm ý Trang Khinh Hồng nặng nề mà ngủ.
Một tuần, cũng đủ cho Trang Phi hiểu biết cách làm người của Trang Khinh Hồng, quả thực vô cùng lạnh nhạt, không chỉ riêng việc cự tuyệt người ngàn dặm, những thứ có thể làm hắn động tâm rất ít, Trang Phi cảm thấy muốn hoàn thành khế ước là đều rất khó.
Nhưng đồng thời, Trang Phi cũng có ý tưởng bước đầu. Trường Phong Lâu là sở quán, y thích Trang Khinh Hồng, đương nhiên không thể tùy tiện biểu hiện ra ngoài, bởi vì Trang Khinh Hồng là tâm điểm trong mắt Tấn Vương Kỳ Cảnh cùng lão bản Hồng Lệ, ngược lại rất được ra sức dụng tâm che giấu.
Nhưng lại không thể hoàn toàn biểu hiện giống như một tiểu thị, như vậy không có ý nghĩa. Thái độ thích hợp nhất chính là—— khiêm tốn. Nói như vậy, là che giấu tốt nhất, cũng là bại lộ tốt nhất.
Đối đãi người mình thích, khiêm tốn như thế nào, cũng sẽ nếm được những điều khác thường. Đương nhiên thời gian này không thể rút ngắn được.
Trang Phi nhắm mắt lại, cảm thấy mắt phải có chút đau đớn, vì nó, y đã từ bỏ, từ ban đầu đã biết nếu chính mình lựa chọn con đường này, cho nên cũng đã chuẩn bị tốt giác ngộ. Hy sinh cái gì cũng đều không sao cả!
Thiếu gia của y, quả nhiên vẫn không thay đổi. Vẫn như vậy làm y đau lòng, nếu có thể vì hắn làm chút gì đó, cho dù là chết, cũng không có gì sợ hãi.
Thời gian cứ như vậy trôi nhanh, hai tháng qua đi, mùa đông đã đến.
Hai tháng này, Trang Phi thành công làm Trang Khinh Hồng tiêu trừ phòng bị lúc ban đầu, tiểu thị được sai tới nói, Trang Khinh Hồng cảm thấy không ai có thể thân thiết hơn so với Trang Phi, tuyệt đối khiêm tốn đúng chỗ, cũng không gây chuyện, hơn nữa không yêu cầu nhiều hay ít —— chỉ an phận làm tiểu thị, như thế cũng đủ thỏa mãn.
Tóm lại Trang Phi rất vừa lòng, ít nhất Trang Khinh Hồng đã có thói quen xem y tồn tại, thế giới y quay xung quanh Trang Khinh Hồng, Trang Khinh Hồng sẽ không bao giờ cảm thấy có người càng thêm thích hợp hơn so với y.
Hôm nay, trận đầu tuyết vào đông, chỉ rơi một ít tuyết, cũng tỏ rõ thời tiết bắt đầu lạnh đi.
Trang Phi giờ phút này ở thư phòng Trang Khinh Hồng, cầm tập thơ Trang Khinh Hồng chỉ định đọc, một khi đọc sai hoặc là có chữ không biết, sẽ phải bị Trang Khinh Hồng cầm thước đánh vào lòng bàn tay, Trang Khinh Hồng tựa hồ rất thích hành động dạy dỗ Trang Phi như vậy.
Vốn ban đầu Trang Khinh Hồng còn chuẩn bị dạy cho y viết chữ, giống như ngày đầu tiên dùng loại tư thế từ phía sau cầm tay y viết chữ, lại có một lần bị Vương gia nhìn thấy, liền bị nói, Trang Phi bất quá chỉ là tiểu thị biết chữ thì thôi, có thể viết hay không cũng không phải chuyện quan trọng.
Trang Phi biết Vương gia này có thể đang ăn dấm, thức thời cáo tội, Trang Khinh Hồng cũng không dạy Trang Phi viết chữ nữa.
Chỉ là biết thêm chữ mỗi ngày đều không thể thiếu, đọc đều là thơ từ biền phú, rất có vận luật, một khi đọc sai rất dễ dàng phát hiện, Trang Khinh Hồng có thể một bên đọc sách một bên sửa đúng sai cho y.
Thời điểm Kỳ Cảnh đến nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, Trang Khinh Hồng thanh thản nửa nằm xem một quyển du ký, Trang Phi kéo cái ghế đến cúi đầu ngồi xuống, cầm một quyển thơ chậm rãi đọc, tiếng đọc sách trong trẻo leng keng lọt vào tai.
Tính tình Kỳ Cảnh có chút không kiên nhẫn nhưng lại phải chịu đựng bộ dáng đọc thơ của người khác, trong mắt thế mà lộ ra một mạt ý cười.
"Hứng thú của ngươi cũng thật tốt đấy, mỗi ngày tóm Trang Phi đến đọc thơ, vào đông cũng có hứng thú ra trò thật, không biết bổn vương đây nhàm chán cực kỳ sao." Kỳ Cảnh chịu khó tới, cũng không so đo Trang Khinh Hồng không hành lễ, lấy ra quyển sách trên tay Trang Khinh Hồng trêu đùa.
Trang Phi an tĩnh hành lễ, vô cùng tự nhiên buông sách, y cho rằng hành động của chính mình làm rất bình đạm, không nghĩ tới sự trốn tránh nho nhỏ may mắn của chính mình lại bị hai người xem ở trong mắt, đều là ý cười lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Trang Phi thật sự không muốn đọc những câu thơ đó, chỉ là bị Trang Khinh Hồng đè nặng không thể không đọc, hiện giờ Kỳ Cảnh tới y quả thực cảm ơn không hết, vì thế thời điểm khi lui ra, đuôi lông mày khóe mắt liền mang theo một ít nhỏ bé vui sướng, làm y càng có vẻ hoạt bát, làm tâm người cảm thấy yêu mến.
Trang Phi đi đến gian ngoài, xoa xoa đôi mắt đọc sách đến mệt mỏi, ở bên bếp lò pha trà, trước khi bưng vào trong nhà cho hộ vệ bên ngoài một ly nước ấm, cười cười đi vào nhà.
Ngay từ đầu làm như vậy, bất quá là nhìn thấy cấp bậc hộ vệ này hẳn không thấp, để lại ấn tượng tốt nói không chừng sẽ có trợ giúp sau này, bất quá là chuyện nhỏ không tốn sức gì, cũng có thể xem như là một loại thiện duyên, nói không chừng có lúc sẽ có tác dụng.
Trang Khinh Hồng thoải mái nhìn Kỳ Cảnh liếc mắt một cái, "Vương gia cảm thấy không thú vị sao, chỉ sợ người phía dưới đều như con kiến trong chảo nóng, giờ còn đang tìm mọi cách làm trò." Trang Khinh Hồng nói rồi đứng lên, đem Kỳ Cảnh nghênh đón thủ tọa, chính mình ngồi ở một bên bồi, Trang Phi pha trà, hành lễ xong liền lui xuống.
Thời gian Kỳ Cảnh tới cũng không ít, nhưng theo quan điểm của Trang Phi thì có lẽ không phải thích Trang Khinh Hồng, thân phận hắn cao quý, chỉ sợ hiện tại bất quá là đem Trang Khinh Hồng coi như việc vui mà lui tới nhìn thôi.
Đương nhiên Trang Khinh Hồng bề ngoài rất đẹp, hấp dẫn hắn chỉ sợ cũng chiếm một lý do trong số bộ phận nhỏ này. Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng về sau, hắn là thật sự yêu sâu đậm Trang Khinh Hồng, Trang Phi không muốn biến thành cái đinh trong mắt Kỳ Cảnh, nếu không chỉ một giây đã bị gậy côn đánh chết mất, cho nên thời điểm có Kỳ Cảnh ở đây, đều là trầm mặc ít lời, bất quá cũng vì quy củ.
Trang Phi cụp mi rũ mắt rời khỏi nhà ở, không nhìn thấy ý cười trong mắt Kỳ Cảnh cùng sự bất đắc dĩ trong mắt Trang Khinh Hồng.
"Tiểu thị này của ngươi, rất thú vị." Kỳ Cảnh nhấp một miệng trà, phun ra một ngụm nhiệt khí, "Nhìn thấy bổn vương mà giống như thấy mãnh thú hồng thủy vậy."
Trang Khinh Hồng lắc đầu, "Y sợ đọc thơ mới là thật. Nơi nào có mãnh thú hồng thủy chứ, là Bồ Tát hạ phàm mới đúng." Nói rồi đáng tiếc thở dài, "Trang Phi ngộ tính không thấp, chịu dụng tâm học tập sẽ rất giỏi."
Than một câu, Trang Khinh Hồng liền bất động thanh sắc xoay đề tài, hai người liền từ thơ nói đến lời, nói tới cảnh tuyết dân sinh vào mùa đông, chủ để xoay chuyển quá độ tự nhiên cũng không thèm để ý đến Trang Phi nữa.
Trang Phi ra cửa, thấy thị vệ kia còn cầm chén trà phát ngốc, nhấp môi lộ ra một nụ cười mềm mại, rõ ràng để giảm bớt xấu hổ, thị vệ kia gương mặt phiếm hồng, nhìn Trang Phi có hai phần không biết làm sao cho phải.
"Liễu đại nhân, nghĩ cái gì mà lại xuất thần như vậy?" Xét thấy mỗi lần Kỳ Cảnh tới Trang Phi liền "Lui giữ nhị tuyến", vô cùng tự nhiên, cùng thị vệ bên người Kỳ Cảnh quan hệ đã không tồi.
Quen thuộc sau này khó tránh khỏi có hai phần quen thuộc, nhưng Trang Phi vẫn rất đúng mực, cho dù là về thân phận, bọn họ nhìn như đều là người hầu, trên thực tế lại cách biệt một trời.
"Tại hạ, này......" Ánh mắt Liễu Tân có chút mơ hồ, đôi tay ôm quyền lại đã quên trên tay còn có cái ly, nên bị nghiêng về một bên nửa chén nước còn sót lại toàn bộ bị đỗ xuống.
Đôi mắt Trang Phi nhẹ nhàng đảo qua mặt đất, đi qua bên cạnh Liễu Tân rất tự nhiên mà tiếp nhận cái ly, sẽ không thất lễ mà đồng thời còn kéo gần quan hệ hai người, người vụng về như vậy, sao lại có thể ngồi trên vị trí bên cạnh thủ tịch, nói vậy nhất định là thân thủ rất lợi hại.
"Trang Phi mới vừa rồi phụng dưỡng Vương gia và công tử, chiếu cố không chu toàn, Liễu đại nhân muốn uống thêm một ly trà nữa không?"
Trang Phi làm việc trước nay đều thoả đáng như vậy, làm lòng người yên tâm.
Liễu Tân xấu hổ không biết phải làm sao, nhìn bóng dáng Trang Phi chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh hoảng loạn —— Vô Trần công tử tất nhiên là thiên hạ vô song, cùng hắn đứng ở một chỗ sẽ cảm thấy tự ti, giống như chính mình chỉ là một hạt bụi đất, hắn, hắn vẫn là thích Trang Phi như thế này hơn.
Chờ Vương gia cùng công tử thành chuyện tốt rồi, hắn có phải hay không cũng có thể hướng Vương gia cầu xin ân điển?
Thời điểm Trang Khinh Hồng đưa Kỳ Cảnh rời đi, vừa lúc nhìn thấy Trang Phi cùng Liễu Tân đứng ở một chỗ nói chuyện, Liễu Tân là một hán tử cao to cường tráng, cũng là dạng tuấn tú lịch sự ngọc thụ lâm phong, đầu óc cũng không kém thân thủ thì rất nhanh nhẹn, nếu không cũng không xếp vào vị trí thị vệ bên người Kỳ Cảnh, nhưng hắn đứng ở bên người Trang Phi, dáng vẻ lại vô cùng vụng về, ánh mắt chứa tâm ý nhỏ khi nhìn về Trang Phi đầy sự cẩn thận cùng ôn nhu, Trang Khinh Hồng nhìn mà ánh mắt lạnh lùng.
Tiễn Kỳ Cảnh đi, Trang Khinh Hồng đối với Trang Phi nói, "Về sau cách hắn xa một chút, hắn không phải là người mà ngươi có thể nghĩ đến."
Trang Phi sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra lời Trang Khinh Hồng nói chính là cái gì, cúi đầu ảm đạm, nhưng vẫn đáp lại, "Vâng."
🥀HOÀN CHƯƠNG 5🥀