Vào đêm tuyết ba ngày trước, lại bất chấp tuyết mà đi ra ngoài, sau khi trở về liền ngã bệnh, hiện giờ đã qua ba ngày rồi, dù được Trang Phi tỉ mỉ chăm sóc, thì bệnh lui đi vẫn như kéo tơ vậy, rất chậm, vì thế Trang Khinh Hồng vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi.
Trong sân hồng mai đã trổ bông, hương thơm lan tỏa vào khứu giác của người ta, sau khi hầu hạ Trang Khinh Hồng dùng thuốc, sắp xếp cho Trang Khinh Hồng nằm xuống nghỉ ngơi, Trang Phi ra cửa, gần đây khẩu vị của Trang Khinh Hồng không tốt, vì thế y muốn cầm dụng cụ ra ngoài hái ít hồng mai mới nở, chuẩn bị buổi chiều pha một ấm trà hoa cho Trang Khinh Hồng, lấy hương thơm của hoa mai kích thích sự thèm ăn, để Trang Khinh Hồng tốt xấu gì cũng ăn được một chút.
Tuyết đọng trên con đường bên ngoài đã được dọn dẹp sạch sẽ từ sớm, nhưng bên trong rừng mai lại không ai quét tước, Trang Phi hái hoa, muốn lựa những bông hoa vừa mới nở, không được là nụ hoa, bị tuyết đè hư lại càng không chọn, thế nên không đi vào trong rừng là không được, chẳng được bao lâu tuyết tan thành nước liền làm ướt giày, tay cũng bị cóng lạnh đến nổi có chút cứng đờ.
Tuy rằng có khoác áo choàng, nhưng lại không có tác dụng gì, trên nhánh cây đều là tuyết vì thế nước do tuyết tan cứ nhỏ giọt rơi xuống, chẳng mấy chốc đã làm ướt bờ vai của chiếc áo choàng màu xanh đen, mới vừa hái chưa được nửa rổ, quay người lại đã thấy Tấn Vương Kỳ Cảnh đang trên đường đi đến Vũ Tuyết Các, mà hiện tại hắn cũng đã thấy y, Trang Phi liền rời khỏi rừng mai, đến ven đường theo quy củ mà quỳ xuống, "Trang Phi bái kiến Tấn Vương điện hạ."
Nhìn đầu gối Trang Phi quỳ xuống nền tuyết, trong lòng từng đợt lo lắng, trời ạ quỳ dưới đất như vậy rất lạnh đó, áo choàng Trang Phi cũng ướt cả rồi, ngay cả trên lông mày và lông mi đều có tuyết, sắc mặt càng vì bị lạnh mà biến thành màu trắng xanh, rất chọc người đau lòng, Liễu Tân hận không thể thay thế chủ tử cho phép Trang Phi đứng lên. Tuy là nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Liễu Tân cũng tuyệt không mang theo chút thương tiếc nào.
"Đứng dậy đi." Kỳ Cảnh cho Trang Phi đứng lên, thấy rổ hoa trong tay Trang Phi, "Trời đang rất lạnh, ngươi không ở bên hầu hạ Khinh Hồng, lại chạy ra đây làm cái gì?"
"Hồi Vương gia," Trang Phi gặp phải Kỳ Cảnh, tất nhiên không thể tiếp tục hái hoa được nữa, cung kính đi trước Kỳ Cảnh nửa bước để dẫn đường, "Hôm trước công tử bị bệnh, nên không ăn uống được bao nhiêu, lại phải uống thuốc đắng rất vất vả, Trang Phi muốn hái chút hoa mai để tạo cảm giác thèm ăn, mùi thơm mát của hoa sẽ giúp ngon miệng hơn, mong muốn công tử ăn được nhiều thức ăn sẽ nhanh khỏe trở lại."
"Hắn bị bệnh?" Trong giọng nói của Kỳ Cảnh không nghe ra bất kỳ sự lo lắng nào, "Có nghiêm trọng không?"
Trang Phi càng thêm khẳng định Kỳ Cảnh này một chút cũng không có yêu thương Trang Khinh Hồng, nếu bảo rằng có cảm tình, thì kia cũng chỉ là ở giai đoạn sau nảy sinh, hiện tại hết thảy những chuyện bọn họ phải trải qua để có đoạn tình cảm này còn chưa phát sinh, bức bách đánh côn, ám sát nhảy vực...... tất cả những chuyện đó còn chưa xảy đến.
Mà Trang Phi, không có ý định để cho những chuyện kia lại phát sinh. Y không có nhiều thời gian để chờ hai người yêu nhau như vậy, nếu thật để phát triển đến một bước kia, thì cho dù y là thần tiên hạ phàm, cũng không hoàn thành nổi khế ước.
"Công tử uống thuốc hai ngày, đã có khởi sắc." Trang Phi trả lời, "Chỉ là bệnh tới như núi đổ bệnh đi như kéo tơ, khẩu vị ăn uống của công tử khó tránh khỏi không tốt...... Lúc này công tử đang ngủ, cũng e là không hề an ổn......"
"Trang Phi." Đột nhiên tay bị nắm, đối lập với bàn tay lạnh như băng của y, lòng bàn tay của Kỳ Cảnh rất ấm áp, ngữ khí của hắn có chút khó hiểu, "Sao trong miệng ngươi luôn đầy chữ công tử thế, lúc nào cũng công tử, Khinh Hồng hắn......" Có thể tốt đến như vậy sao?
Trang Phi rũ mắt xuống, có vẻ vô cùng thuận theo, "Công tử đối với Trang Phi có ân, Trang Phi một chút cũng không dám quên, mạng Trang Phi là của công tử, tất nhiên mọi chuyện đều lấy công tử làm đầu."
"Ân cứu mạng sao?" Kỳ Cảnh hừ lạnh một tiếng, Trang Phi không thể biết được có bao nhiêu trào phúng ẩn chứa trong tiếng hừ này, cái đầu đang cúi thấp bị mạnh mẽ cưỡng ép nâng lên, Trang Phi chịu đựng việc Kỳ Cảnh xâm lược mang theo tính tham luyến, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn y, sức lực ngón tay trên cằm tăng lên, khiến Trang Phi cảm thấy đau đớn, cuối cùng Kỳ Cảnh cười lạnh một tiếng, cúi sát vào Trang Phi, "Chỉ có hai phần xinh đẹp, đừng vọng tưởng thứ mà ngươi không nên mơ ước."
Trang Phi rũ mi xuống trong con ngươi bỗng lóe sáng, điều này không bị bất cứ kẻ nào nhìn thấy.
Kỳ Cảnh nhẹ nhàng nở nụ cười, cảm thấy mi mắt Trang Phi run rẩy, đặc biệt đáng yêu. Dưới chân nhịn không được tiến về phía trước hai bước, độ ấm trên thân thể hai người tức khắc quấn lấy nhau.
Trên môi truyền đến cảm giác ép buộc, Kỳ Cảnh vươn ngón cái ma sát nghiền áp cánh môi Trang Phi, chẳng được bao lâu đôi môi lạnh băng liền nhiễm sắc đỏ của hồng mai, máu đột nhiên tập trung vào một bộ phận làm Trang Phi cảm thấy trên môi vừa ngứa lại vừa đau, rồi lại không dám tránh khỏi gông cùm xiềng xích của Kỳ Cảnh, chỉ có thể tận lực nghiêng đầu đi, ít nhất không để hơi thở cực nóng của Kỳ Cảnh phun vào tai y.
Liễu Tân đứng ở một bên sắc mặt đột nhiên trắng bệch, vội vàng nhắm chặt mắt cúi đầu, cố gắng kiềm chế các loại cảm xúc đang muốn bùng nổ, cuối cùng tất cả đều trở thành bất đắc dĩ, chỉ có nắm tay siết chặt lại mới biểu đạt công khai cảm xúc chân chính của hắn.
Kỳ Cảnh tâm tình tốt nhìn Trang Phi nín thở liền thu lại bộ dáng tức giận của mình, Trang Phi quay đầu đi, vừa vặn để Kỳ Cảnh nhìn thấy phần cổ thon dài mà trắng nõn của Trang Phi, làn da thật giống với sứ trắng, mạch máu tinh tế ẩn hiện, quanh người phảng phất tản ra hương thơm mát mẻ hoàn mỹ, Kỳ Cảnh tiến lên một bước, vùi đầu vào cần cổ Trang Phi, cảm nhận được sự cứng ngắc và kháng cự của Trang Phi, tay giữ cằm liền nhịn không được mà tăng thêm lực đạo, một tay còn mạnh mẽ ép buộc ôm eo Trang Phi, làm Trang Phi phản kháng không được.
Hít một hơi thật sâu, làn da ấm áp nơi chóp mũi khiến Kỳ Cảnh trầm mê, đôi môi chạm vào làn da, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng cẩn thận liếm từng vân da tinh tế.
Trang Phi gắt gao nắm lẵng hoa trong tay, trong ánh mắt tất cả đều là ẩn nhẫn, vừa nâng ánh mắt lên lại đúng lúc thấy Trang Khinh Hồng dựa cửa mà đứng, không biết đứng đấy được bao lâu, đã thấy được bao nhiêu, Trang Phi trong lòng lộp bộp một tiếng, tất cả cảm xúc trong lòng bỗng chốc biến thành tuyệt vọng, đầu gối mềm nhũn, thanh âm phát ra tràn đầy hoảng loạn, "Công tử......"
Động tác Kỳ Cảnh dừng lại, lập tức buông Trang Phi ra.
Trang Khinh Hồng đứng ở cửa, thần sắc dù có bệnh cũng đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng sắc mặt so với băng tuyết bên ngoài còn lạnh hơn, ánh mắt đều như đã kết băng, Trang Phi rùng mình một cái. Trang Khinh Hồng ánh mắt chưa từng nhìn đến Trang Phi, chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn Kỳ Cảnh.
Thần sắc Kỳ Cảnh chợt lóe, sắc mặt này cùng ngày thường không khác nhau chút nào, không để ý tới Trang Phi, mà bước nhanh về phía trước, "Khinh Hồng......"
"Vương gia mời ngài trở về." Trang Khinh Hồng mở miệng, "Vô Trần thân thể có bệnh, không dám chiêu đãi Vương gia. Nếu như Vương gia thích tiểu thị này của ta, liền mang y đi đi, đỡ dơ mắt ta."
Lần này Trang Phi thật sự không đứng nổi nữa, hai đầu gối gập lại, quỳ xuống mặt đất, thẳng tắp dập đầu, một lúc lâu sau cũng không hề ngẩng lên, đây cũng là đang thể hiện một loại thái độ, khiêm tốn mà kiên trì.
Thái độ này chính là kiên quyết không muốn nghe lệnh mà rời đi. Kỳ Cảnh nhìn Trang Khinh Hồng, lại liếc qua Trang Phi, cuối cùng vẫn nên đi thì hơn, "Được rồi, vậy, ngày khác ta lại đến gặp ngươi.".
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||
Liễu Tân đi theo phía sau Kỳ Cảnh, đến chỗ rẽ trên đường nhỏ là lúc nhịn không được mà quay đầu nhìn lại, bên trong một mảnh tuyết trắng, thân ảnh màu xanh đen phủ phục quỳ trên mặt đất, bóng dáng yếu ớt, nhưng lại rất kiên quyết.
"Sao thế, ngươi coi trọng Trang Phi ư?" Giọng nói không vui của Kỳ Cảnh truyền đến, Liễu Tân trong nháy mắt tìm về thần trí, bị Kỳ Cảnh liếc mắt một cái thì da đầu liền tê dại, lập tức nói, "Thuộc hạ không dám!"
Kỳ Cảnh hừ nhẹ một tiếng, con mắt sâu thẳm, tốt nhất là như vậy, "Tìm người theo dõi, ta phải biết kết cục của việc lần này."
Liễu Tân lên tiếng, trong lòng tự giễu, Trang Phi, Vương gia vì cái gì sẽ chú ý tới ngươi đây? Là vì ngươi chưa bao giờ đem ánh mắt đặt ở trên người Vương gia, cho nên khiến Vương gia có cảm giác mới lạ yêu thích sao? Hay là do khí chất của ngươi quá sạch sẽ tinh khiết...... Chung quy là do ta vẫn không có cơ hội nắm giữ được ngươi.
Nhưng mà, còn Vô Trần Công Tử thì sao? Nếu Vương gia coi trọng Trang Phi, vậy vị Vô Trần Công Tử kia sẽ như thế nào? Liễu Tân nhìn bóng lưng Kỳ Cảnh, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, rồi lại nghĩ cả trăm lần cũng không ra kết quả.
***
Trang Phi quỳ gối bên ngoài, dù là thời tiết hay là ánh mắt lạnh băng của Trang Khinh Hồng, đều làm Trang Phi cảm thấy lạnh đến thấu xương, cho rằng chính mình sắp đông thành người băng luôn rồi, tất cả suy nghĩ trong đầu đều là nỗi băn khoăn, trong lòng nôn nóng vô cùng, không, y không thể! Không thể mất đi cân bằng mà vất vả lắm mới thành lập được này, nếu không hết thảy công phu y làm lâu như vậy tới nay đều là uổng phí!
Cho dù phải quỳ gối nơi này, đến khi Trang Khinh Hồng nguôi giận, thì Trang Phi cũng sẽ không lùi bước dù là một chút.
Tại thời khắc sinh mệnh hấp hối, y có quyền quyết định. Chỉ cần không chủ động rời khỏi thế giới này, khế ước liền sẽ duy trì linh hồn giữ lại ở trong thân thể, cho đến khi mạng sống trong thân thể hoàn toàn đoạn tuyệt, cho nên sẽ không dễ gì chết được, nhiều nhất sẽ mất đi khống chế đối với thân thể mà rơi vào trạng thái ngủ say —— chỉ cần y còn sống, chỉ cần còn có thể ở lại bên người Trang Khinh Hồng, y vẫn có thể vãn hồi, mặc cho thân thể suy sụp rách nát, hay là tất cả thống khổ tra tấn, y đều có thể chịu đựng.
Mười lăm phút qua đi, ánh mắt của Trang Khinh Hồng mềm nhũn ra, nhìn Trang Phi quỳ gối bên ngoài, trong tâm phát ra một loại đau lòng, che lại ngực ho khan vài tiếng. Quả nhiên cái người đang dán trán trên mặt đất kia, ngay lập tức ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt, đôi đồng tử Trang Khinh Hồng co rụt lại, ngẩn ra trong nháy mắt.
"Công tử, ngài bệnh nặng chưa lành, thỉnh về phòng nghỉ ngơi." Trang Phi dập đầu.
"Có trở về hay không thì có cái gì khác biệt, ai sẽ quan tâm ta?" Trang Khinh Hồng rũ mí mắt xuống, trào phúng nói, "Ngươi đã thích Vương gia, thì nên cùng hắn rời đi, lưu lại nơi này của ta làm cái gì?"
"Trang Phi không có." Trang Phi ngẩng đầu nhìn Trang Khinh Hồng, trong đôi mắt kia tất cả đều là bi thương vô cùng rõ ràng, "Công tử, công tử đối với Trang Phi có ân cứu mạng, ơn đức tái tạo, Trang Phi sẽ không làm ra chuyện có lỗi với công tử."
"Ngụy biện." Trang Khinh Hồng khinh miệt nhìn Trang Phi, "Không phải ngươi luôn muôn vàn thủ đoạn câu dẫn Tấn Vương gia sao, vậy giờ phút này chắc đang xấu hổ và giận dữ muốn chết, có phải nghĩ hắn vì sao không mang theo ngươi rời đi? Đường đường là Vương gia tôn quý, chẳng lẽ còn không thể cho ngươi thứ gọi là an ổn sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai! Ta đã từng cảnh cáo ngươi, hừ, xem ra là Trang Phi ngươi lòng dạ lớn, Vũ Tuyết Các này của ta dung không nổi loại người như ngươi, ngươi đi đi."
Trang Khinh Hồng phẩy tay áo một cái, đóng cửa phòng thật mạnh, sau đó cũng không hề nhìn ra ngoài một lần nào nữa.
Trang Phi dập đầu thật sâu không hề phản kháng, trong miệng vô ý thức nói, "Trang Phi vẫn chưa làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với công tử, công tử...... Vì sao ngài không tin Trang Phi?"
***
Không đến buổi chiều, khắp Trường Phong Lâu đều biết Trang Phi bị Trang Khinh Hồng phạt, Trang Khinh Hồng tâm cao khí ngạo, sẽ không tùy tiện phạt người, đã phạt...... thì dù là không chết cũng mất đi nửa lớp da.
Ở phố Hoa, nhân vật không tàn nhẫn đều không thành công được.
Mọi người sôi nổi suy đoán Trang Phi là làm ra chuyện sai gì, suy đoán nhiều nhất cũng quanh quẩn việc câu dẫn Vương gia, xét ra Trang Phi so với tiểu thị trước đây thì có bản lĩnh hơn nhiều, thế mà lại không bị đánh chết tại chỗ cho xong việc, chỉ khiến Trang Khinh Hồng nổi giận phạt người.
Vô Trần Công Tử, cái gì là Vô Trần, tất cả đều là do người ngoài tự gọi như thế, hắn là kẻ mà mỗi người ở trong lâu đều tôn kính, ngầm đều hiểu đó là nhân vật nào, cho dù Vương gia không hề mê luyến Trang Khinh Hồng, địa vị Trang Khinh Hồng vẫn được củng cố như cũ, Hồng Lệ ma ma đối với Trang Khinh Hồng là cưng chiều, ai dám ức hiếp hắn chứ?
Ở Trường Phong Lâu, lão bản Hồng Lệ chính là trời. Nào có ai dám phản kháng chứ.
Trang Phi bị phạt, mọi người đều biết. Vũ Tuyết Các của Trang Khinh Hồng, là nơi trọng điểm chú ý của Hồng Lệ, tất nhiên bà ta là người nhanh nhất biết được tin tức...... Hơn nữa, Liễu Tân bên người Tấn Vương gia, tựa hồ đối với Trang Phi có ý tứ, biếu cho bà ta chút quà hi vọng bà ta quan tâm đến y một chút, nếu không bà ta cũng sẽ không quá mức để ý, một tên tiểu thị mà thôi, Trường Phong Lâu của bà ta, còn sợ thiếu tiểu thị sao?
Nhưng có nhân vật lớn yêu thích tên tiểu thị thì lại khác biệt, có thể làm công cụ lợi thế cho Trường Phong Lâu của bà ta. Thời điểm bữa tối, Hồng Lệ mang theo một đại nha đầu và một vị tổng quản rồi hướng Vũ Tuyết Các đi tới, còn cách một đoạn xa, thì đã thấy có một người quỳ trên đá bên đường, trên người đã bị tuyết bao trùm một lớp.
"Như vậy xem ra, câu dẫn Vương gia là chuyện có thật?" Hồng Lệ nói với đại nha đầu Thanh Nhi, trong lòng có chút nghi hoặc, nếu không hề phạm tội gì, thì Vô Trần cũng sẽ không tức giận đến như vậy mà đi tra tấn một tên tiểu thị?
Thanh Nhi cùng Trang Phi từng gặp nhau vài lần, lắc đầu nói, "Ta nghĩ không phải, ma ma ngài có điều không biết, Trang Phi đối với Vô Trần Công Tử...... Nói như thế nào, thì cũng là sự thật luôn tận tâm tận lực, mọi việc đều là tự mình làm, thật sự là thoả đáng đến mức cực hạn. Vô Trần Công Tử đối với y lại có ân cứu mạng, y cũng không giống loại người phản chủ." Nếu không phải Trang Phi yên phận quá mức, không có nửa điểm vượt quyền, chắc nàng đã hoài nghi Trang Phi là ái mộ Vô Trần Công Tử cũng nên.
Hồng Lệ lắc đầu, "Biết người biết mặt không biết lòng, cái loại chuyện này chúng ta nhìn còn ít sao?" Nói xong lời này liền không nói gì nữa, chậm rãi đi tới Vũ Tuyết Các, để Thanh Nhi đi gõ cửa.
Từ lúc nãy đến giờ chưa từng thấy Trang Phi khẽ động, cho dù là bị phạt, cũng thật sự quy củ đến cực điểm rồi. Hồng Lệ kéo ra khóe miệng, quy củ là tốt nhất, bởi vì nếu không quy củ, Vô Trần sẽ làm y hối tiếc đến mức hận chính bản thân mình đã từng không quy củ.
Vô trần là người tàn nhẫn, mặc kệ là đối với chính mình, hay là đối với người khác, cũng đều là một dạng tình cảm lạnh lẽo, cho nên bà ta mới coi trọng Vô Trần, cùng hắn đề ra ước định. Tên này chú định sẽ là cây rụng tiền, chuyện hắn có người chống lưng hay không cũng không ảnh hưởng gì.
Thanh Nhi gõ cửa, giương giọng nói, "Vô Trần Công Tử có đó không, Hồng Lệ ma ma đến thăm ngươi."
Trong chốc lát Trang Khinh Hồng liền tới mở cửa, hướng Hồng Lệ chắp tay nói, "Cực khổ ma ma đi một chuyến, bệnh của Vô Trần không quá mức trở ngại." Bộ dáng lãnh đạm, tựa hồ hôm nay cũng giống như ngày thường, không có một chút biến đổi nào, như không hề có chuyện gì xảy ra.
Hồng Lệ nở nụ cười, "Ngươi cũng nên chú ý sức khỏe một chút, thân thể dù sao cũng là của chính mình."
Trang Khinh Hồng gật đầu tỏ vẻ đã biết, đôi mắt lướt qua người còn quỳ gối bên ngoài – Trang Phi, ánh mắt trở nên lạnh đi nói, "Như thế nào, ngươi còn chưa đi?"
Hồng Lệ trên mặt lộ ra một vẻ mặt nghi hoặc vừa đủ, "A? Đây không phải là tiểu thị Trang Phi ư? Y phạm lỗi gì sao?"
"Y sao...... Y không có phạm lỗi," Trang Khinh Hồng rũ đôi mắt xuống, che đậy hết thảy cảm xúc bên trong, lời nói lạnh lẽo ngữ điệu bình bình, "Nhưng mà Vũ Tuyết Các của ta chỉ là miếu nhỏ, y ở lại đây có chút không quen."
Tinh thần của Trang Phi giờ phút này đã thuộc dạng phải ráng chống đỡ mới không bất tỉnh, vừa nghe thấy Trang Khinh Hồng nói, sợ đây là Trang Khinh Hồng muốn mượn cơ hội đuổi y đi, tâm tư cấp tốc xoay tròn, Trang Phi cắn môi dưới, cho đến khi trong miệng nếm được vị máu tanh, mới có thể cưỡng ép chính mình tỉnh táo, cung kính dập đầu, "Công tử......"
Mở miệng mới phát hiện thanh âm kia đã khàn khàn đến không thành hình dạng, hơn nữa thân thể cũng đã đông cứng, căn bản không thể phân biệt ra lời nói, Trang Phi liền không mở miệng nữa, chỉ hướng Trang Khinh Hồng vái lạy chín lần, đây là đại lễ. Mỗi một động tác của y đều gian nan vô cùng, khiến người đứng xem cũng lo lắng rằng ngay sau đó y sẽ ngã xuống bất tỉnh.
Và quả thật vậy, kết thúc lần vái cuối cùng, Trang Phi không thể ngẩng đầu lên nữa, thân mình ngã nghiêng sang bên cạnh, đã nửa rơi vào bất tỉnh, thân thể bởi vì lạnh mà vô ý thức cuộn tròn lại, thấy tình cảnh này thì những lời nói như là "ta muốn tên tiểu thị này" của Hồng Lệ hiện liền bị nghẹn ở ngực, bà ta muốn ra mặt làm người tốt, ban ân cho Trang Phi, nhưng giờ phút này...... cái danh người tốt nên làm như thế nào cho hợp tình hợp lý đây, còn cần cân nhắc một chút.
"Vô Trần, ngươi xem......chuyện này nên xử lý như thế nào?" Hồng Lệ rất nhanh lại nở nụ cười, nhìn sắc mặt Trang Khinh Hồng, thử thăm dò nói, "Ta nghĩ Trang tiểu thị không giống loại nô tài ỷ mình có chút nhan sắc nên đi mị hoặc bề trên...... trong chuyện lần này phải chăng có hiểu lầm gì đó?" Bà ta nhìn ra trong mắt của Trang Khinh Hồng thoáng hiện sắc thái rối rắm, buồn cười, Trang Khinh Hồng đến Trường Phong Lâu thời gian dài như vậy, khi nào từng có thời điểm do dự chỉ vì lòng tốt chứ?
Xem ra, Trang Phi này xác thật không có thủ đoạn gian dối. Bất quá chuyện này không phải trọng điểm, điều quan trọng hiện giờ là, bà ta nên làm tròn vai người tốt này như thế nào đây, khiến cả hai kẻ này đều thiếu nợ nhân tình của mình, phải biết rằng, Trường Phong Lâu xưa nay chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.
"Đương nhiên, nếu Vô Trần thật sự không thích người này, thì cứ đem Trang Phi giao cho ta, rồi ta sẽ cho người an bài tiểu thị mới thoả đáng cho ngươi, ngươi không cần lo lắng nữa." Xem thái độ của tên Trang Phi này, tựa hồ thà chết cũng không muốn bỏ Vô Trần, chịu ủy khuất lớn đến như vậy, thế nhưng nửa câu oán hận cũng không có...... Khống chế Trang Phi tựa hồ rất đơn giản đây.
Trang Khinh Hồng nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng, "Ma ma, Trang Phi không có gì không tốt cả." bên trong thở dài có chút mất mát, cảm xúc bên ngoài lộ ra một chút cô đơn mù mịt, khiến Trang Khinh Hồng nhìn qua nhiều thêm vài phần khí chất phàm nhân, "Vậy phải nhờ ma ma, giúp Vũ Tuyết Các gọi một vị đại phu đến rồi."
Nói đến đây, người đã thành tinh giống như Hồng Lệ sao có thể không hiểu ý?
Trang Khinh Hồng lạnh lẽo cao ngạo như vậy, không có khả năng tự cam chịu thấp hèn mà săn đón Vương gia, nam nhân chính là như vậy, nhiều lần chạm mặt thì khó tránh khỏi xao động, cuối cùng dẫn đến việc ham muốn tiểu thị Trang Phi...... Hồng Lệ liếc nhìn Trang Phi, bà ta cũng biết Trang Phi, là một tiểu thị xinh đẹp, ôn nhu thuần khiết hiểu ý hiền lành, lại luôn lấy Vô Trần làm trọng, chỉ sợ Tấn Vương cũng là coi trọng điểm này đi...... Đã từng nói yêu thích Vô Trần, lại làm ra sự việc thế này chẳng phải là đang vũ nhục hắn sao? Hồng Lệ ánh mắt lạnh dần, cho nên bà ta chưa từng tin tưởng nam nhân, hoặc là nói không tin tình yêu, bà ta chỉ tin tưởng giao dịch và tiền bạc.
Hiểu ra sự tình là loại tình trạng này, Hồng Lệ cũng mất đi hứng thú, đồng ý thỉnh cầu của Trang Khinh Hồng, rồi mang theo người trở về, thuận tiện giao phó xuống dưới không cho phép chuyện này có gợn sóng, miễn chọc cho vị Tấn Vương kia có ấn tượng không tốt với Trường Phong Lâu.
Đây chính là bịt kín mồm miệng.
🥀HOÀN CHƯƠNG 6🥀