Trang Phi ngồi trên giường ở cạnh cửa sổ, xuyên qua cửa sổ được mở rộng nhìn bầu trời bên ngoài, cùng với tưởng tượng của y không có gì là khác nhau. Không nghĩ tới Kỳ Cảnh sẽ đi tìm Trang Khinh Hồng trút giận —— Trang Khinh Hồng là người thế nào, sao có thể để Kỳ Cảnh được như ý muốn?
Vốn còn tưởng rằng ngày hôm nay sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt, tự tôn của Kỳ Cảnh, sẽ không cho phép hắn đến Trường Phong Lâu nữa, bây giờ tuy rằng so với sự tưởng tượng phát triển có chút sai lệch, nhưng không đủ để làm Trang Phi phải hoảng loạn.
Bất quá Kỳ Cảnh người này... Thực sự là đủ bạc tình, thời điểm chán ghét Trang Khinh Hồng, thế mà lại không chút do dự đẩy hắn vào bụi trần, bây giờ đến phiên bản thân, cũng giống như vậy.
Thế nhưng cũng có thể lý giải được? Đối với người ở địa vị như Kỳ Cảnh, vứt bỏ người khác là chuyện rất bình thường, nhưng ngược lại nếu bị người khác từ bỏ thì sẽ tức giận sao?
Thực sự là một mạch não kỳ lạ, muốn cải chính tình yêu mới của mình, cư nhiên tìm ra cách phô trương hung ác như vậy, chẳng lẽ vì Trang Khinh Hồng là người có quan hệ tốt nhất với bản thân trong Trường Phong Lâu ư? Trang Phi sờ cằm suy nghĩ, hay là mục đích của Kỳ Cảnh là muốn dùng miệng Trang Khinh Hồng để uy hiếp mình?
Bất quá rất đáng tiếc, đã định trước hi vong tan vỡ —— lại không nói Kỳ Cảnh cũng không biết y ở chỗ của Trang Khinh Hồng, Trang Khinh Hồng cũng sẽ không dựa theo hy vọng của Kỳ Cảnh tiết lộ nửa phần cho hắn.
Tuy rằng hắn đã nghe được, nhưng cũng chỉ như gió thoảng qua tai mà thôi.
Không lo Kỳ Cảnh có phải muốn đối với y hay không, tất cả đã không đáng kể.
Chỉ vì điều này, kế hoạch sẽ có thay đổi một chút—— sẽ để y thao tác càng tốt hơn, quả thực chính là thần trợ công. Còn tưởng khi thoát khỏi Kỳ Cảnh, thì chỉ cần lo về áp lực từ Hồng Lệ bên kia, bản thân là bởi vì Hồng Lệ ép bức mà chết, hoặc là vào thời điểm chạy trốn mà chết, ngược lại Trang Khinh Hồng đã nhận được sự tự do, bản thân không thể không kể công, sẽ ở trong lòng Trang Khinh Hồng lưu lại một vị trí, chết cũng không tiếc.
Nếu như Kỳ Cảnh tham gia, như thế cái chết của y sẽ càng thêm tự nhiên.
Vì tình mà chết, bất luận cổ kim, cũng chẳng lạ lùng gì đúng không?
Vừa nghĩ tới đây, thì có người đến mời, nói là Định vương điện hạ yêu cầu nhất định phải gặp mặt Trang Phi.
Trang Phi buông xuống mí mắt, khóe miệng hơi hơi hướng lên trên khẽ cong, thời điểm mở mắt ra, cả người Trang Phi tỏa ra một loại bi thương khó mà nói thành lời, viền mắt cũng có chút phát đỏ.
Kỳ Tịch nhất định là tới từ biệt.
Chư hầu vương, ở kinh thành chơi tới bây giờ, đã là cực hạn rồi.
Vì sao lại kéo dài lâu như vậy? Có thể là do Kỳ Tịch có việc quan trọng khác, có thể là vì để người khác không nghi ngờ, triều đình tôn vinh Hoa khôi là cái cớ rất tốt, huống chi vị này trước kia còn từng tuyên bố vì y chuộc thân? Sở dĩ trước khi đi, nhất định sẽ tới cùng bản thân từ biệt.
Mà từ biệt này, chính là cơ hội mà Trang Phi chờ đợi, là cơ hội để Trang Khinh Hồng rời khỏi vũng bùn này.
Kỳ Tịch là nhan cẩu, nhìn thấy Trang Khinh Hồng không có khả năng không động tâm. Chỉ cần để Kỳ Tịch đem Trang Khinh Hồng mang về ven biển Đông Hải, ở chung lâu dài, Kỳ Tịch tất nhiên sẽ thưởng thức Trang Khinh Hồng, nói không chắc còn sẽ dựa theo hướng đi của thế giới, mà yêu thích Trang Khinh Hồng cũng nên, rời khỏi Kinh thành, tất nhiên Trang Khinh Hồng sẽ bớt bị ràng buộc, nhưng cũng không có thân phận thích hợp.
Đây không phải là vấn đề, mặc kệ là xuất phát từ thân phận bạn bè hay người yêu của Kỳ Tịch, đều sẽ cho Trang Khinh Hồng một thân phận tốt, còn sầu không thể ra vào triều đình?
Bây giờ theo lời của Kỳ Cảnh bằng chứng cho việc lật ngược vụ án của Trang Khinh Hồng vẫn chưa bị phá hủy, nhưng y không thể làm gì được, theo đạo lý của y không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, nhưng y không có năng lực bảo chứng sự an toàn của bản thân—— không thể bởi vì nhỏ mà mất lớn, vạn nhất bởi vì tham nhiều mà mất đi được cơ hội tự do, vậy thì sẽ tốn công vô ích.
Dù vậy, y cũng sẽ hoàn thành khế ước cho tốt, không thẹn với lương tâm.
Trang Phi đi theo nô bộc, đi đến Hoa Khôi Các. Hoa Khôi Các vẫn là Hoa Khôi Các ban đầu, Kỳ Tịch vẫn là Kỳ Tịch như ban đầu, yên tĩnh ngồi xuống đất bên cạnh cái bàn thấp, trên vẻ mặt có một chút vắng vẻ, cũng có chút xoắn xuýt, lộ ra mấy phần phức tạp.
Đúng vậy, so với khi Kỳ Cảnh tới, Kỳ Tịch hào hiệp hơn rất nhiều, cho dù hắn cái gì, cũng lười che lấp, bây giờ tới chào từ biệt, chỉ sợ cũng đa dạng tâm tư như vậy đi.
"Trang Phi, ngươi đến rồi? Lần trước..." Nghe thấy tiếng Trang Phi vào phòng, Kỳ Tịch ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười, nhìn thấy sắc mặt Trang Phi không được tốt trong nháy mắt liền lo lắng đứng dậy, quan tâm nói, "Ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
Kỳ Tịch nhìn thấy Trang Phi không thích hợp, Trang Phi luôn là hoa khôi hoàn mỹ nhất, bất kể như thế nào, thời điểm vào phòng gặp khách lại một câu cũng không nói như thế được, sau khi đóng cửa lại thì cúi đầu trầm mặc.
Nghe thấy câu hỏi của Kỳ Tịch, thân thể Trang Phi run rẫy một hồi.
Cuối cùng ngẩng đầu lên, đã là hai hàng lệ dài, hội tụ trên cái cằm gầy gò, đi về phía trước hai bước, Trang Phi dịu dàng quỳ gối ở trước người Kỳ Tịch, nhất cử nhất động của y rất thong dong có độ, sau khi quỳ lạy thật lâu vẫn không chịu đứng dậy.
Kỳ Tịch ngạc nhiên nháy mắt.
"Trang Phi, có một chuyện muốn nhờ Điện hạ." Trang Phi không có ngẩng đầu, âm thanh rất bình ổn, trong trẻo, khiến người ta nghe không ra ngữ khí của y, nếu như không phải nhìn thấy nước mắt của y, Kỳ tịch sẽ nghĩ ngày hôm nay Trang Phi không có gì khác biệt so với bình thường cả.
Vẻ mặt Kỳ Tịch trầm như nước, không trả lời lại, trái lại phức tạp đánh giá Trang Phi.
Trang Phi đương nhiên cũng không hi vọng Kỳ Tịch sẽ trả lời, Trang Phi đoán hắn hiện tại khẳng định có chuyện buồn bực, bởi vì chính mình đối với hắn từng là người có ấn tượng rất tốt, nhưng bây giờ khả năng chỉ là một kẻ dối trá, đã thế còn tham lam.
Đương nhiên, Trang Phi không thể để Kỳ Cảnh tiếp tục tự bỗ não nữa.
"Điện hạ, ngài từng khen dung mạo của Trang Phi, " Trang Phi ngẩng đầu lên, nước mắt trên mặt đã bị lau đi, chỉ là ở trên tay áo rộng lớn, có hai vệt nước không dễ nhìn ra, Trang Phi tựa như đang nghĩ đến thứ xinh đẹp nào đó, lộ ra ngóng trông mà lại hoài niệm mỉm cười, ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía Kỳ Tịch, "Có một người, so với dung mạo của Trang Phi, thì không thể sánh bằng."
Kỳ Tịch cũng không tò mò, chỉ là đánh giá Trang Phi, tựa hồ muốn tìm hiểu rốt cuộc Trang Phi đang suy nghĩ gì.
"Điện hạ muốn vì Trang Phi chuộc thân, Trang phi không nên, không biết cân nhắc, bây giờ lại cầu Điện hạ, thật sự xấu hổ vô cùng." Trang Phi miễn cưỡng mỉm mỉm, chỉ là nụ cười kia cay đắng cực kỳ, "Bây giờ mong rằng Điện hạ không tính đến sự vô lễ của Trang Phi, mà cứu Trang Phi một lần."
Nói xong cũng không tiếp tục nói nữa, cũng không bày ra ánh mắt trông mông mà nhìn Kỳ Tịch, bởi vì căng thẳng cùng thấp thỏm, hai tay nắm lấy nhau hơi có chút run rẩy ——ý cầu cứu của y, sẽ không biến thành uy hiếp cho hắn.
Y cho Kỳ Tịch điều kiện hoàn toàn khách quan để suy nghĩ, nếu như giúp y, y tự nhiên sẽ nói êm tai; nếu như Kỳ Tịch không giúp, y cũng sẽ không cưỡng cầu, khiến cho quan hệ giữa hai bên không thể cứu vãn.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?" Kỳ tịch nhấc lên mi phong, cũng không như tưởng tượng của Trang Phi suy nghĩ lâu như vậy, mà là rất nhanh đáp lại, "Muốn ta nói với Hồng Lệ chuyện chuộc thân sao?"
"Đa tạ điện hạ, " Trang Phi lắc đầu một cái, "Sợ rằng như vậy không thành, Hồng Lệ mụ mụ sẽ không dễ dàng nhả ra, coi như đáp ứng cũng sẽ cố định giá khởi điểm, hao tổn của cải lớn, Trang Phi sao có thể như vậy?"
"Vậy thì nên thế nào?" Kỳ Tịch cau mày, nhìn về phía Trang Phi, "Ngươi lẽ nào đã có cách riêng?"
Trang phi thong dong gật đầu, nói, "Đúng vậy."
Kỳ Tịch nâng cằm, ra hiệu Trang Phi nói nghe một chút.
"Trang Phi làm kỹ, cũng không phải là tự nguyện." Trang Phi cắn răng, cúi người xuống bên cạnh Kỳ Tịch, ngừng lại một chút, Trang Phi mới nói tiếp, "Điện hạ chắc cùng từng nghe Chu Chu kể qua, nói vậy chắc cũng từng nghe nói, Trang Phi vốn xuất thân là nô bộc ——đây cũng không phải lời nói dối. Trang Phi vốn là tiểu thị hầu hạ Vô trần công tử, công tử bởi vì đắc tội Quý nhân, lại bị Hồng lệ mụ mụ ghét bỏ, mà buộc công tử nhập tiện. Công tử với Trang Phi có ân lớn, Trang Phi không thể không báo đáp... Hồng lệ mụ mụ nắm điểm yếu của Trang Phi. Bên trong phố hoa, thân bất do kỉ, vị quý nhân kia biết công tử vô sự, bây giờ lại vén lên tâm tư muốn trả thù, Trang Phi thực sự đã cùng đường mạt lộ, không cửa cầu viện, chỉ gửi hy vọng vào Điện hạ, thỉnh cầu Điện hạ cứu công tử, cứu Trang Phi!"
Trang Phi cúi đầu, không nhìn thấy ánh sáng lóe qua trong mắt Kỳ Tịch. Kỳ Tịch ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đặt ở trên đầu Trang Phi, sờ sờ mái tóc đen trơn bóng của y.
"Nói như vậy, hi vọng của ngươi là muốn ta mang Vô Trần công tử rời khỏi đây sao?" Kỳ Tịch trầm ngâm, "Bản vương nhớ tới, Vô trần công tử Trang Khinh Hồng, hình như là tội thần thân mang tội, muốn dẫn hắn đi, sợ rằng không phải chuyện đơn giản."
Trang Phi tất nhiên biết, mà đến cuối cùng, cũng không mở miệng.
Trầm mặc với lại khiêm tốn, ôn nhu mà lại quật cường.
Kỳ tịch thở dài một tiếng, trong lòng có chút không thoải mái, đưa tay đem Trang Phi đỡ dậy, nắm lấy tay Trang Phi, đem Trang Phi ôm vào trong lòng, ghé vào tai Trang Phi nói chuyện, "Bất quá cũng không phải là không có biện pháp, ta sẽ giúp ngươi. Ta giúp ngươi ân tình lớn như vậy, Trang Phi định dùng cái gì để cảm ơn ta đây?"
Trong lòng Trang Phi kinh ngạc, y có thứ gì đáng giá vừa ý Kỳ Tịch chứ?! Hô hấp phun ở bên tai, tiếng thở gấp trầm thấp tỏ rõ sự mê muội của Kỳ Tịch, sự sốt ruột truyền đến tư bàn tay, như vậy rõ ràng ám chỉ, Trang Phi đã hiểu rõ rang ý của Kỳ Tịch.
—— thân thể y.... À.
Hay là nói, chỉ là bởi vì Kỳ Tịch còn chưa có được? Bất quá, đều không còn quan trọng nữa. Trang Phi rũ mắt, lông mi run rẩy vài lần, duỗi ra hai tay ôm lấy Kỳ Tịch, nhẹ nhàng tiến đến trước mặt Kỳ Tịch, đụng vào đôi môi của hắn, thấy Kỳ tịch không có phản ứng, liền kéo tay Kỳ Tịch đặt ở trên vạt áo bản thân, nhấc lên đôi mắt kiên định lóe sáng, "Trang Phi... Nguyện dùng bản thân dâng cho Điện hạ. Mãi đến tận khi Điện hạ chán ghét."
Kỳ tịch thấp giọng nở nụ cười, hai mắt chăm chú khóa lại trên người Trang Phi, ánh mắt kia sắc bén giống như chim ưng, tràn đầy tình thế bắt buộc, âm cuối hắn giương lên, lộ ra sự thoải mái, "Trang Phi cho là ta hôm nay tới đây, chỉ là vì từ biệt sao?"
Trang Phi ngẩn ngơ, trong lòng nhíu mày, chẳng lẽ không đúng?
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Trang Phi, trong lòng Kỳ Tịch ngứa không thôi, không nhịn được ở hai gò má Trang Phi hôn vài cái, giống như bảo bối đem Trang Phi ôm vào trong ngực, lời nói lại trái ngược với hành động, "Trang Phi, ngươi đã định trước là người của ta. Nếu như ngày hôm nay ngươi lại từ chối ta, ta cũng sẽ đem ngươi mang đi. Vì vậy lễ tạ ơn của ngươi—— còn đem thứ vốn thuộc về ta đưa đến? Vậy không phải càng tốt cho ta sao?"
Kỳ Tịch cũng không đợi Trang Phi trả lời, cầm tay che đi đôi mắt Trang Phi, Kỳ Tịch nói đặc biệt chăm chú, đến trình độ trịnh trọng, "Trang Phi, ta muốn, không vẻn vẹn chỉ là ngươi, ta còn muốn ngươi —— toàn bộ từ thân đến tâm đều thuộc về ta. Ta muốn trong lòng ngươi cũng có ta."
Một mảnh tăm tối ở trước mắt Trang Phi, nháy mắt một cái, nằm ở trong lòng Kỳ Tịch, y đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, nên hỏi một câu "Tại sao", hỏi đặc biệt mơ hồ, tựa hồ giống như cơn gió thổi qua rồi tan rã.
"Đứa ngốc." Kỳ Tịch nhẹ nhàng nở nụ cười, vùi đầu vào cần cổ Trang Phi, thì thầm những lời hứa hẹn thân mật giống như những đôi tình nhân, "Đương nhiên là bởi vì vừa ý ngươi. Cũng không biết là làm sao, cho dù nhắc nhở bản thân không nghĩ đến ngươi, nhưng đa phần lại không nhịn được... Hơn một tháng không thấy, càng không nghĩ, lại càng nhớ. Nếu như không tương tư, sẽ bị tương tư dằn vặt." Kỳ tịch biết bản thân đã triệt để luân hãm, "Cũng biết sự biểu hiện của ngươi, đều không phải là thật, ngươi không trọn vẹn, mặc dù như thế, nhưng ta lại không cách nào khống chế tâm ý của bản thân."
Từ lúc bắt đầu chìm vào sự dịu dàng đó, trái tim hắn đã không còn là của hắn nữa.
Kỳ Tịch thở dài một tiếng, tựa hồ như được nhẹ nhõm điều gì đó, ở bên tai Trang Phi, một tay che mắt Trang Phi, một tay cầm lấy tay của Trang Phi, nửa ép buộc, cùng y mười ngón quấn lấy nhau, nhỏ giọng mà lại kiên định nói, "Trang Phi, ta nghĩ muốn lấy ngươi—— làm chính quân. Sau này chúng ta sẽ càng hiểu lẫn nhau, cho dù sau này có phát hiện ra nhiều khuyết điểm của đối phương, nhưng dù như thế nào ta cũng không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ mà mình sẽ chán ghét ngươi... Trang Phi, đi theo ta."
Lòng bàn tay khô ráo lướt qua xúc cảm nơi lông mi, bị nước mắt rơi xuống thấm ướt, nước mắt ấm áp từ kẽ tay Kỳ Tịch gian nan tràn ra, ở trên khuôn mặt trắng nõn của Trang Phi xẹt qua dấu vết vô cùng rõ ràng, Trang Phi không ngừng được sự nghẹn ngào của bản thân, Kỳ Tịch trìu mến nhìn hắn, bên môi hiện ra một nụ cười cưng chiều.
Chỉ là như vậy, đã khiến tâm Kỳ Tịch mềm nhũn không thôi, nếu như nhìn đôi mắt của Trang Phi, tâm hắn nhất định sẽ đau đớn vô cùng.
Thật sự trầm luân, bất quá cũng tựa như những gì hắn nói, cũng cam tâm tình nguyện.
🥀HOÀN CHƯƠNG 29🥀