Trang Khinh Hồng đang nhắm mắt, hắn định ngủ một lát, nghe thấy động tĩnh lập tức mở to mắt, nhìn thấy Trang Phi đang lên dây cót tinh thần để thỉnh tội, trong lòng mười phần đều là cảm giác không dễ chịu, trên mặt làm ra bộ dạng còn đang tức giận, rất lãnh đạm nói, "Trang Phi, ngươi đã biết sai chưa?"
Đang tính mở miệng muốn đáp lời, Trang Phi phát hiện y cái gì cũng không nói được, nói mình không làm gì sai sao? Thế nhưng cảnh tượng như thế đã được Trang Khinh Hồng tận mắt nhìn thấy...... Bắt trộm có chứng ngay tại hiện trường, chối bỏ không được, vậy y nên nói Kỳ Cảnh ép buộc y sao? Nhưng nói như thế thì mặt mũi công tử để vào đâu? Trang Khinh Hồng trong lòng tức giận, đây là tất nhiên. Trang Phi ngậm miệng lại, im ắng bao trùm cả căn phòng.
Kỳ Cảnh đáng chết!
Nếu không phải tại Kỳ Cảnh, y làm sao sẽ rơi vào tình huống bị động như bây giờ! Kỳ Cảnh! Còn chưa có yêu công tử, lòng tham lam chiếm hữu cũng đã bắt đầu trổi dậy, khó trách về sau vô luận thân phận Trang Khinh Hồng biến hóa ra làm sao, thì người hầu hạ bên cạnh đều là lão bộc già nua trên mặt nhăn nhúm hệt sủi cảo.
Trang Phi nắm tay lại, siết thật chặt, đầu ngón tay liền đâm vào lòng bàn tay lưu lại vết hằn thật sâu.
Không, cho dù oán trách cũng không thể thay đổi được gì? Quan trọng chính là, Trang Khinh Hồng không trực tiếp để người ta ném y đi, nhất định là biết chân tướng sự tình, xử sự như hiện tại cũng là đang lừa mình dối người! Có biện pháp, nhất định có biện pháp, có thể tiếp tục lưu lại bên Trang Khinh Hồng, mất đi thân phận tiểu thị này, y còn con đường tắt nào có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng đây?
Y quyết không thể dừng bước tại đây!
"Trang Phi biết sai, chỉ cầu công tử niệm tình chủ tớ ngày xưa......" Trang Phi nói không được, y là tận tâm hầu hạ Trang Khinh Hồng, thế nhưng không phải loại tình cảm thâm hậu sinh tử cùng chủ nhân, dù sao thì y chỉ mới hầu hạ Trang Khinh Hồng có hai ba tháng, Trang Khinh Hồng còn chưa tin tưởng y hoàn toàn, vậy thì có cái gì để mà niệm tình đây.
"Công tử," Trang Phi dập đầu liên tục, mỗi lần như thế cái trán đều là thẳng tắp đập trên mặt đất, rất nhanh đã xanh tím một mảnh, "Công tử, Tấn Vương điện hạ mày rồng mắt phượng, Trang Phi là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, Trang Phi cũng không dám nữa, cầu xin công tử để Trang Phi lưu lại, Trang Phi nguyện ý chịu bất kỳ trừng phạt nào, cầu công tử lưu lại Trang Phi......"
Ngoại trừ thay Kỳ Cảnh ôm lấy cái danh háo sắc này thì y còn có biện pháp gì khác, ngoài ra nói không tốt, Kỳ Cảnh chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể ấn chết y.
Vì ta, ủy khuất gì đều nguyện ý tiếp nhận sao? Trang Khinh Hồng nghe từ miệng Trang Phi lời biện bạch thay Kỳ Cảnh, trong lòng lại cảm thán một câu—— Trang Phi, ngươi quả nhiên rất thông minh. Tình yêu chân chính này là thứ cấm kỵ, vĩnh viễn không cách nào nói ra miệng, đủ loại lý do, thêm vào một cái "mình bị Kỳ Cảnh mê đảo" thì có làm sao......
Mà hắn, cũng không thể không phối hợp với Trang Phi, đem màn kịch này diễn đến hoàn mỹ, để kẻ có tâm lẫn người vô tâm có thứ để xem có cái để bàn.
Mà hết thảy chuyện này, cũng chỉ để thỏa mãn người nào đó dư thừa lòng nghi ngờ.
Trang Khinh Hồng giờ phút này, mãnh liệt phản cảm với Kỳ Cảnh—— Đây cũng chỉ là chuyện sau khi tiền nhiệm tể tướng Trang chết đi, mối quan hệ trước đây với vị Vương gia này cũng chỉ là cùng chia một chén canh thôi, quả nhiên xác minh lời đồn kia, người ra vẻ đạo mạo là mẫn cảm nhất.
Hắn là đang điều tra tìm chứng cứ, đương nhiên biết người nào có thể động, người nào dính cũng không thể dính, hắn cũng không phải thật sự vì tể tướng Trang mà sửa lại án sai, chỉ là muốn thoát khỏi giờ phút giãy dụa trong bất lực này, rửa oan nhập sĩ*. (*nhập sĩ = tham gia vào quan trường)
Chỉ muốn để cho cuộc sống của mình từ nay về sau không cần dựa vào hơi thở kẻ khác, khắp nơi đều bị bức bách, ngay cả vận mệnh lẫn mạng sống đều bị khống chế ở trong tay tiểu nhân. Nhưng Kỳ Cảnh, đã sinh lòng nghi ngờ đến loại tình trạng này, sợ mình nhập sĩ sẽ là một vết nhơ trên thanh danh của hắn.
Đây chính là sự dối trá của vương tôn quý tộc, không có thuốc chữa.
Trên đầu Trang Phi bắt đầu chảy máu, trên mặt Trang Khinh Hồng rốt cục cũng xuất hiện một ít mềm lòng, đang muốn mở miệng, ở chỗ cánh cửa truyền đến một tiếng ho khan, thanh âm Kỳ Cảnh mang theo chút xấu hổ vang lên, lời nói ra là muốn xin lỗi Trang Khinh Hồng, "Khinh Hồng, việc này cũng trách bản vương không tốt......"
Đây là đang trắng trợn biến tướng sự việc, muốn thừa nhận lời Trang Phi nói, ý tứ chính là ý loạn tình mê, chuyện chỉ đơn giản là ngoài ý muốn.
Trang Khinh Hồng trầm ngâm, Kỳ Cảnh nhìn thấy Trang Phi còn đang dập đầu, vài phần giả vờ tức giận nói, "Tên nô tài kia, sao lại không hiểu chuyện như vậy, Khinh Hồng còn chưa khỏi hẳn, không thể thấy máu, ngươi còn đập đầu cho rách da, có chủ tâm muốn Khinh Hồng không khỏe lên có phải không? Hay là muốn bôi đen Khinh Hồng, khiến người ngoài nói hắn ngoan độc, đối với một tên tiểu thị thôi cũng nghĩ ra trăm phương ngàn kế tra tấn?"
"Vương gia......lời này, dạy phải." Trang Phi không còn dập đầu, chỉ đem cái trán dán lên mặt đất, hai vai khẽ run, trong thanh âm có chút nghẹn ngào, Trang Phi đáp, "Nô tài thụ giáo".
Tiếng nói hòa lẫn rách nát, khiến người nghe có cảm giác như đang bị ai đó dùng dao cùn vẽ loạn trong lòng, thẳng thắn khiến ba người ở đây, không một ai trong lòng dễ chịu, hận không thể kéo Trang Phi ôm vào trong ngực xoa xoa an ủi, nhưng hết lần này đến lần khác, ai cũng không thể làm.
Trang Khinh Hồng nghe xong lời Trang Phi nói, thì chậm rãi ngẩng đầu lên, chậm rãi nói, "Nếu như thế, ngươi......ngươi ngay lập tức vào giáo phường làm hạ nhân đi, ma ma ở đó cùng ngươi có giao tình, cũng coi như chu toàn tình nghĩa chủ tớ của ta với ngươi."
Liễu Tân đứng ở cổng, nghe được lời này liền ngo ngoe muốn động, giáo phường đó là nơi địa phương gì chứ? Là nơi nổi tiếng tàn nhẫn nhất phố Hoa, là địa điểm đen tối mà thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, mặt ngoài phố Hoa phồn hoa, tất cả hư thối bên trong đều nằm tại giáo phường, Trang Phi nếu đi vào đó, cùng phán y chết, cũng không có gì khác nhau.
Hắn không thể để cho Trang Phi rơi vào cái hang chứa đầy hổ sói kia. Liễu Tân muốn nói chuyện, bỗng nghĩ đến ánh mắt Kỳ Cảnh lần trước, lời răn đe lúc đó rất lạnh lùng, những gì hắn muốn nói liền lập tức bị nuốt xuống.
Hai ngày nay, Vương gia luôn tỏ ra vô ý mà hỏi đến sự tình bên này, chắc chắn sẽ không để cho tình hình phát triển đến tình trạng kia đâu.
Trang Phi đầu gối mềm nhũn, coi như Trang Khinh Hồng cũng đủ lạnh lùng, sau chuyện của Kỳ Cảnh càng là tuyệt tình, dạng người này, coi như cuối cùng y vì hắn mà chết, thật có thể khiến cho hắn đặt trong lòng để trong tim sao, có thể chết tạo ra ý nghĩa với hắn được sao?
Sắc mặt Kỳ Cảnh khi nghe đến lời Trang Khinh Hồng quyết định liền trở nên hơi khó coi, hắn đi hai bước tiến tới gần Trang Khinh Hồng, vươn tay ôm vai Trang Khinh Hồng, "Khinh Hồng vẫn không tin ta sao? Được rồi, ngươi cứ quan sát thêm đi, đem tiểu thị này đặt ở bên cạnh ngươi, rồi để ý xem bản vương có thèm liếc mắt nhìn y thêm một chút nào hay không?"
Kỳ Cảnh vừa nói vừa gièm pha Trang Phi, cái gì mà mễ lạp chi quang rồi bồ liễu chuyết tư*, dỗ dành Trang Khinh Hồng rời đi phòng Trang Phi, lại đưa tay ra sau lưng làm một động tác, trong lòng Liễu Tân vừa là may mắn vừa là chua xót, sau khi hai người kia rời khỏi, liền đưa tay đỡ Trang Phi đang phủ phục trên đất, để người nằm lên giường. (*mễ lạp chi quang = ánh sáng của hạt gạo, bồ liễu chuyết tư = thân phận thấp hèn điệu bộ thô thiển)
"Đa tạ Liễu đại nhân.....". Trang Phi quay đầu, nước mắt tràn bờ mi mà rơi xuống, lướt qua gương mặt ửng hồng, bị giường chiếu hấp thu, không muốn Liễu Tân trông thấy một mặt chật vật như vậy của mình, khóe miệng Trang Phi nhếch nhếch, lộ ra một nụ cười cực kỳ khó coi, "Xin Liễu đại nhân thay mặt Trang......thay mặt nô tài đa tạ Vương gia đã mở miệng cứu giúp."
Liễu Tân khó chịu trong lòng, lại không biết an ủi ra sao, hắn cảm thấy Trang Phi giờ phút này không muốn nhìn thấy hắn, dù sao vào lúc đó, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, lại không có năng lực vì Trang Phi làm ra chuyện gì, đắp chăn cho Trang Phi, Liễu Tân khô khan nói một câu cố gắng nghỉ ngơi, mở cửa ra bước tới chính sảnh của Vũ Tuyết Các.
Vương gia đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì? Liễu Tân không biết. Hắn từng cho rằng Vương gia vì Vô Trần Công Tử, từ bỏ quá khứ phong lưu, đó là thể hiện tình yêu với Vô Trần Công Tử, nhưng chuyện của Trang Phi hôm nay, là muốn gì đây? Đến cuối cùng, Vương gia vẫn là Vương gia của trước kia.
Nhưng hắn biết, ngoại trừ trong âm thầm để Hồng Lệ chăm sóc Trang Phi, những cái khác hắn đều làm không được, cái gì cũng không thể làm.
Việc này dù coi như đã xong nhưng thực tế lại chẳng giải quyết được gì, Trang Phi vẫn còn ở lại nơi đây hầu hạ Trang Khinh Hồng, thậm chí thân phận tiểu thị cũng không hề thay đổi.
Sau khi đưa tiễn Kỳ Cảnh, Trang Khinh Hồng nhịn không được cười lạnh, nói thật sự là êm tai, ý loạn tình mê, nhất thời cổ nhập*? Cũng chỉ là đang thử thăm dò, bởi vì muốn lấy lòng của y đi. Trang Khinh Hồng cho tới bây giờ đều hiểu được, tư thái cao lãnh như hoa của mình, tuyệt đối là thứ mà người ta muốn chinh phục. (*cổ nhập = con vật độc hại chiếm lĩnh cơ thể = ma nhập, quỷ nhập)
Còn Trang Phi, giờ phút này đơn giản chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, bị cuốn vào lần cảnh cáo mà Kỳ Cảnh dành cho y, đây là cảnh báo cho y biết, Kỳ Cảnh hắn thậm chí chỉ cần nói sơ sơ vài lời, liền có thể khiến cho bọn họ không thể trở mình!
Thế nhưng vẫn là cảm tạ ngươi đã làm bộ làm tịch, giúp Trang Phi có thể lưu lại. Trang Khinh Hồng nhìn lòng bàn tay của mình, nơi đó cũng có mấy vết máu, đây là vì lúc nói để Trang Phi đi giáo phường hắn siết tay quá chặt gây nên, nói ra những lời này, hắn cũng không hề muốn, không hề muốn nhìn Trang Phi mặt xám như tro tàn, nhưng hắn không thể không làm như vậy.
Có làm thế này mới khiến Trang Phi an toàn, mới khiến Trang Phi không phải gặp lại loại hành vi thối nát kia từ Vương gia lần nữa.
Hắn quá vô dụng. Nếu như hắn thật sự là chủ nhân, Trang Phi cũng không phải hạ nhân nơi phố Hoa, bọn họ cũng không cần nóng vội đưa đi đẩy lại như thế, che che lấp lấp, nếu như hắn là một chủ nhân chân chính.
Thì Trang Phi cũng thật sự là một người hầu nhỏ chỉ thuộc về hắn.
Trong mắt Trang Khinh Hồng ánh sáng mãnh liệt dâng lên, nhắm lại đôi đồng tử, mở ra lần nữa trong mắt chỉ còn đôi ngươi sắc bén lạnh lùng, trừ cảm xúc quạnh quẽ cái gì cũng không có, phảng phất như chẳng điều gì có thể lọt được vào mắt hắn, kiên định trước đó tựa như đồng dạng với ảo ảnh hư vô.
Trang Phi, ngươi phải chờ ta. Cho dù sau này đối với ta là tâm ý nguội lạnh, tuyệt tình tuyệt nghĩa cũng chẳng hề gì, tóm lại phần tình cảm này của ngươi, ta đã cảm nhận được rồi. Trang Khinh Hồng cũng không rõ cảm giác của hắn với Trang Phi, chỉ biết là hắn dành cho Trang Phi khá nhiều mềm mại lẫn đau lòng, cũng chú ý nhiều hơn một chút, nhưng đó chưa phải là yêu.
Cái gọi là người yêu, đơn giản chỉ là trong lúc rét lạnh thấu xương, dựa sát vào nhau hòa lẫn mà sưởi ấm.
Nói đến cùng Trang Khinh Hồng, cũng là một người thiếu thốn tình yêu, mặc kệ là yêu hay không yêu, tình cảm Trang Phi dành cho hắn, đã giúp hắn cực kỳ ấm áp.
Thế là đã đủ.
🥀HOÀN CHƯƠNG 8🥀