Đang cẩn thận lột vỏ tôm phóng tới trong bát Ngôn Du, Ngôn Tĩnh nghe vậy, động tác trên tay dừng một chút, trong mắt xẹt qua bất đắc dĩ, cầm lấy đũa gắp tôm bỏ vào bát Lạc Học Khâm, tiếp tục để đũa xuống, lột vỏ tôm.
“Để tự nó lột không được sao?” Ngôn ba ba tựa hồ luôn xem Ngôn Du không vừa mắt, để đũa xuống, trừng mắt nhìn người vẫn mải miết dùng cơm, “Muốn ăn tôm thì tự mình lột, cứ nhường tỷ tỷ ngươi lột cho ngươi riết! Có ai làm muội muội như ngươi không!”
Ngôn Du chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đằng sau thấu kính làm cho người ta phân không rõ là đang mở hay là nhắm, lại gục đầu xuống tiếp tục ăn cơm. Ngôn Tĩnh thở dài, “Cha, Tiểu Du mỗi lần lột đều sẽ đâm vào tay...”
“Không biết lột cũng đừng có ăn, bao nhiêu người còn thèm không được!” Ngôn ba ba nghiêm mặt, “Con ăn nhanh cho ta! Ăn hết rồi cùng Học Khâm đi ra ngoài một chút, hảo hảo ở lại đây công tác, không nên bồi đứa con gái bất hiếu hồ nháo nữa!”
“Lão sư...” Luôn luôn quan tâm nhìn chằm chằm Ngôn Tĩnh, Lạc Học Khâm không hề bỏ qua tia ủy khuất cùng bất mãn chợt lóe trong mắt Ngôn Tĩnh, vội mở miệng, “Tiểu Tĩnh cùng Tiểu Du cảm tình hảo...”
“Nàng là quen chiều như vậy!” Ngôn ba ba căm tức lại trừng mắt nhìn Ngôn Du cứ thế dùng cơm, lại muốn tiếp tục phát hoả. Ngôn mẹ rốt cục lên tiếng, “Tốt lắm! Nhi đồng khó được trở về một lần, ông đừng cứ mãi dùng cái sắc mặt không tốt kia!”
“Bà...” Ngôn ba ba đang muốn nói gì, Ngôn Du buông bát đũa xuống, cúi thấp đầu, mặt không chút thay đổi đứng lên, “Ăn no.”
“Thái độ ngươi như vầy là sao đây!” Thuận tay muốn vỗ bàn, bị thê tử trừng mắt một cái mới chịu ngừng động tác, Ngôn ba ba chịu đựng phát hỏa, “Người một nhà cùng nhau ăn cơm, ngươi ngồi xuống cho ta!”
Ngôn Du vẫn đứng không nhúc nhích liền lại ngồi xuống, vẫn là cúi thấp đầu. Trường quyền phát ra bởi vì dạng tư thế này mà có chút rối tung phía trước, thoạt nhìn cũng có chút quỷ dị. Ngôn Tĩnh xoa xoa thủ, một lần nữa cầm lên đũa ăn cơm, thế nhưng bên tai lại nghe tiếng hít thở đều đều của Ngôn Du, không khỏi buồn cười.
Ngôn Du kỳ thật so với nàng thông minh hơn, chính là ba ba cho tới bây giờ vẫn chỉ đối với Ngôn Du mà phát hoả là bởi vì Ngôn Du không nghe lời. Toàn bộ hết thảy đều là tự bản thân nàng quyết định, chính là điền nguyện vọng thi vào trường cao đẳng.
Theo mấy năm trước Ngôn Du chọn thi vào trường cao đẳng chứ không phải trường sư phạm loại chuyên nghiệp, quyết định này làm cho phụ tử hai người xảy ra chiến tranh, rốt cục được châm một mồi lửa lớn, bạo phát dữ dội.
Đương nhiên, Ngôn Du chưa bao giờ lộ rõ sự phản kháng đối với ba ba, chính là lại luyện được công phu giữa tiếng gầm gừ phẫn nộ của ba ba, chỉ mất không đến mười giây đồng hồ liền có thể ngủ. Như cũ, toàn bộ lựa chọn đều do Ngôn Du tự mình làm, chỉ có công tác... Nếu không phải do ba ba nàng năm lần bảy lượt gây áp lực lên những sở nghiên cứu, thì Ngôn Du đã sớm dấn thân vào ngành nghiên cứu học thuật yêu thích nhất, đâu cần phải chịu đựng mãi như thế này, ngày đêm đảo lộn.
Ngôn Tĩnh cho tới bây giờ đều là đứa trẻ hoàn toàn bất đồng với Ngôn Du. Nàng không giống Ngôn Du, ở học thuật không có thiên phú giống người thường, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân cố gắng học tập mới có thể biết cách giải quyết những đề mục mà đối với Ngôn Du kì thực hết sức dễ dàng. Nàng ôn nhu, động tác nói chuyện cũng như một tiểu thư khuê, mang theo tốt đẹp, chính là nhờ vào rèn luyện hàng ngày cùng tư thế tao nhã sẵn có.
Ở trong mắt Ngôn gia ba mẹ, Ngôn Tĩnh chính là một đứa bé ngoan, một hảo hài tử, tôn trọng cha mẹ, yêu thương muội muội, có phần hảo công tác, có một tiền đồ tốt, mà nay thì... Cũng muốn có một hảo vị hôn phu.
Nhưng mà, kể từ khi Ngôn Tĩnh biết phản kháng là gì, lại ở vấn đề công tác của Ngôn Du mà phản kháng. Nàng không giúp được Ngôn Du, khuyên không dứt được cha mẹ, vì thế liền lén lút xin điều đến trường đại học trong thành phố nơi mà Ngôn Du được phân công công tác, thẳng đến thư điều động đồng ý phát xuống cha mẹ nàng mới biết.
Mà rõ ràng cũng là nguyên nhân mỗi lần Ngôn ba ba gặp Ngôn Du sẽ càng thêm tức giận.
Nữ nhi tối nhu thuận lại có thể bởi vì nàng, một đứa con gái bất hiếu, mà phản kháng hắn, đây không phải trừu cho hắn một cái tát sao?
Ngôn mẹ ở một bên nhìn cục diện quỷ dị như thế ở trong lòng âm thầm thở dài. Ngôn Du tính khí quật cường cực kỳ giống Ngôn ba ba, nếu không phải thế, hai cha con như thế nào sẽ cứng rắn nhiều năm như vậy, ai cũng không chịu nhượng bộ? Nhưng thật ra Ngôn Tĩnh...
Mắt nhìn một bên vẫn giữ im lặng ăn cơm, chính là Lạc Học Khâm thường thường sẽ xem Ngôn Tĩnh vài lần, lại thấy Ngôn Tĩnh cơ hồ không thèm xem qua Lạc Học Khâm liếc mắt một cái, Ngôn mẹ không khỏi nhíu mi.
Tiểu Tĩnh nhà nàng... Chẳng lẽ không thích Học Khâm?
Ở không khí quỷ dị như vậy, bữa cơm này rốt cục cũng ăn xong, Ngôn Tĩnh giúp đỡ mẹ thu thập bàn ăn, mà Ngôn ba ba trong một khắc cũng ý thức được Ngôn Du lại đang ngủ, mặt âm trầm cực độ rồi lại không thể bộc phát.
“Mang muội muội của con trở về phòng ngủ đi.” Từ trong phòng bếp đi ra, Ngôn mẹ thực bất đắc dĩ đối với Ngôn Tĩnh nói. Nhà nàng hai nữ nhi tính khí như thế nào nàng là nhất thanh nhị sở, đặc biệt đứa nhỏ kia... Quả thực chính là di truyền tính tình nóng nảy của trượng phu mà có.
“Ân.” Ngôn Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, đang muốn đỡ Ngôn Du, Ngôn ba ba chịu đựng cơn tức nói, “Học Khâm nghe nói con muốn trở về liền lập tức chạy tới, buổi tối có việc cũng đem dời, con không cần bồi nó sao?”
“Con...” Ngôn Tĩnh ngẩn người, đang nghĩ ngợi xem phải dùng lý do gì để từ chối ba ba, Ngôn Du bỗng nhiên chuyển tỉnh, duỗi lưng một cái đứng lên, không coi ai ra gì trở về khép cửa phòng lại.
Cắn cắn môi dưới, lặng nghe thanh âm cửa phòng đóng lại, cúi đầu, thanh âm nghe thật nhẹ “Cha, Tiểu Du vừa mới gặp ác mộng...”
“Cái gì?” Ngôn ba ba đang căm tức hành động của Ngôn Du, không nghe rõ lời nàng, liền hỏi lại một lần, Ngôn Tĩnh chần chờ vài giây, lắc đầu, “Không có gì...”
“Kia hai người trẻ tuổi hảo hảo tâm sự.”
“... Hảo...”
Trong phòng, Ngôn Du nằm ở trên giường cầm lấy một lọn tóc của mình nhẹ nhàng lôi kéo, rất nhanh liền nghe thanh âm đóng cửa đi ra ngoài, kéo mền che trên đầu, trong lòng có chút không yên.
Chính là, nửa giờ qua đi, cửa phòng mình không hề có chút nào động tĩnh, Ngôn Du liền ngồi dậy, ôm gối đầu, cằm dựa vào gối ánh mắt hốt hoảng.
Quả nhiên... Đã nói...
Khẳng định phải hẹn hò...
Từ nhỏ đến lớn, Ngôn Tĩnh có khi nào phản kháng lão nhân chuyên chế kia đâu?
Cười khổ ngã xuống, Ngôn Du nhìn trần nhà, hai tròng mắt không có chút nào ủ rũ giờ phút này lại có vẻ dị thường sáng trong, trong đầu nhớ đến lão sư hướng dẫn khi tốt nghiệp gọi từ Mĩ Quốc tới, như trước nhớ rõ rành mạch.
“Nói thật, hãy đến Mĩ Quốc đi, nơi này có trang bị tiên tiến nhất, có đồng sự cực kì hợp phách, có tuyến ngoài cùng học thuyết.”
“...”
“Thế nào, lấy trình độ của em, tương lai nhận thưởng tuyệt đối không có vấn đề.”
“...”
“Thầy đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, chỉ cần em đồng ý, khi tốt nghiệp lập tức có thể qua đây.”
“Em không thể đi.”
“Why?”
“Có... Lý do tạm thời không thể đi.”
Quên đi, vẫn là ngủ đi.
Ngôn Du chuyển người lại, ôm lấy đại gối đầu, hai mắt nhắm nghiền.
...
Đêm khuya, trong thương cảng, ngọn đèn mờ nhạt.
“Đã lâu không gặp.” Một nam nhân ngậm xi gà cười ôm một nam nhân khác đeo kính râm.
“Đã lâu không gặp.” Đồng dạng trả lời một câu, nam nhân đeo kính râm sau khi buông ra lập tức nói, “Tiền đâu?”
“Tiền tại đây, hàng đâu?” Nam nhân ngậm xì gà ngoắc ngoắc tay, đại hán mang giày tây đi theo phía sau hắn mở ra một vali, lộ ra tiền mặt bên trong.
“Tiền trao cháo múc.” Nam nhân kính râm lạnh lùng nói một câu, cũng ngoéo một ngón tay, dưới tay đồng dạng mở ra một vali, lộ ra bên trong rất nhiều gói to chứa bột phấn màu trắng.
“Tiên nghiệm hàng.” Nam nhân ngậm xì gà đi qua, đang muốn chạm vào một túi trong đó, người dẫn theo vali cảnh giác lui từng bước, nam nhân kính râm nâng tay ngăn động tác của hắn, “Để cho hắn nghiệm.”
“Đủ sảng khoái!” Ha ha cười, nam nhân ngậm xì gà khen một câu, mở ra một bao bột phấn trong đó, dùng ngón tay quệt một chút rồi phóng tới miệng nếm thử, vừa lòng gật đầu, “Hảo hàng.”
“Hàng cũng nghiệm, giao tiền đi.” Nam nhân kính râm vẫn luôn giữ ngữ khí lạnh như băng, nam nhân ngậm xì gà gật đầu, đang muốn nói chuyện chợt có người chạy tiến vào, “Lão Đại, mẩu giấy!”
Nhất thời trong kho có chút bối rối, hai nam nhân trao đổi tiền hàng mang thủ hạ vội vội vàng vàng rời đi, mới ra khỏi kho hàng liền nghe được vài tiếng súng vang lên, một nữ nhân trẻ tuổi tóc cột đuôi ngựa giơ súng, “Cảnh sát đây! Toàn bộ không được nhúc nhích!”
“Tiểu Giản?” Nam nhân kính râm có chút kinh ngạc nhìn nữ nhân nọ, tiếp theo mặt lạnh xuống, “Ngươi là cảnh sát?”
Nữ nhân không trả lời, cảnh giác nhìn mấy người, nếu có người nào hơi hành động liền quyết nổ súng. Tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần, ngay tại thời gian xe cảnh sát tiến vào tầm nhìn của mọi người, nam nhân phía sau nam nhân ngậm xì gà móc súng lục ra, nữ nhân lập tức một phát bắn vào tay hắn, súng lục rơi trên mặt đất, mà đổi thành mấy người còn lại thừa dịp có khe hở lấy ra súng, nữ nhân thấy tình thế không ổn lập tức lăn lộn nhưng vẫn trốn không kịp, bả vai vẫn trúng một phát đạn, cảnh sát cũng vừa lúc chạy tới.
“Toàn bộ không được nhúc nhích! Buông súng xuống!” Cảnh sát cầm khuếch đại âm thanh đồng hô, nữ nhân không có chút nào thả lỏng, chỉ thẳng đến khi các đồng sự đuổi tới bên người lúc này mới dám nhẹ thở ra.
“Giản Hề, lại lập công lớn a!” Nam nhân bụng phệ đi đến trước mặt nàng, vỗ bả vai không bị thương của nàng nói, “Trước đi xử lý miệng vết thương, ngày mai quay về cảnh cục tiếp tục báo cáo.”
“Vâng! Cục trưởng!” Nữ nhân tiêu chuẩn cúi chào, thấy nam nhân vừa lòng gật đầu đi rồi, lúc này mới suy sụp hạ mặt.
Nguy rồi, không nghĩ lại bị thương, tỷ cùng Tiểu Y nhất định sẽ sinh khí cho xem...
Đáng giận, sớm biết vậy vừa rồi sẽ không cậy mạnh.
Nữ cảnh uy phong lẫm liệt này rõ ràng chính là thứ nữ Sở gia tối không địa vị, Sở Giản Hề.
Ở trong bệnh viện băng bó vết thương trầy da do bị trúng đạn, trong lòng Sở Giản Hề có chút run sợ phải trở về nhà, thẳng đến vào cửa chính, thấy trong nhà một mảnh hắc ám, mới trầm tĩnh lại.
Nửa đêm hai, ba giờ, tỷ tỷ cùng Tiểu Y chắc đều đã ngủ đi.
“Chi...” Ý nghĩ như vậy mới từ trong đầu xẹt qua, thanh âm cửa mở liền từ một hướng khác truyền đến, tiếp theo đèn trên hành lang được mở ra, Sở Lục Y xoa mắt đang muốn đi xuống phòng bếp, đột nhiên cảm giác có chút không đúng, vừa quay đầu bắt gặp Sở Giản Hề, nhất thời ngẩn người.
“Tiểu Y...” Sở Giản Hề còn nhớ rõ hai ngày trước khi đi Sở Lục Y đều không để ý tới mình, giờ phút này chỉ biết hướng muội muội đang có diễn cảm cứng ngắc chào hỏi.
Sở Lục Y yên lặng đứng vài giây, tầm mắt dừng ở trên vai Sở Giản Hề, ánh mắt dần dần chuyển lãnh.
Tốt lắm, Sở Giản Hề!
===================================