“A... Cái kia...” Đối mặt nam nhân vẫn không ngừng lải nhải, Ngôn Du rốt cục không thể nhịn được nữa, “Cái kia... Cổ tiên sinh... Tôi nghĩ đi cầu...”
“Ớ...” Hãy còn nói chuyện nam nhân cũng ngẩn người, tiếp theo khoát tay, “Ải mỡ, nữ hài tử không nên nói cái gì mà đi cầu, cô nên nói là muốn đi vệ sinh, như vậy dễ nghe hơn.”
(Ed: Sao má này má nói nhiều quá thể hà!!! Tới tui còn hông nhịn được muốn nhét nùi giẻ vào mỏ của mẻ =_=)
“A... Nha...” Ngôn Du nhức đầu, “Cổ tiên sinh, tôi nghĩ đi vệ sinh.”
“Tốt, đi đi.” Nam nhân nhún vai một cái, “Tôi đây rất bận rộn, tôi cũng đi đây.”
Cổ Chánh đối với nàng phất phất tay, “Chờ thủ tục làm xong cô phải đi đại sứ quán phỏng vấn, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cô biết.”
“Hảo.” Ngôn Du đối với người nam nhân này hết chỗ nói rồi, rõ ràng người đứng ở chỗ này lải nhải cho nàng nghe tận 20 phút chính là hắn, còn bận với chả rộn...
Nhìn thấy thân ảnh nam nhân rời đi, Ngôn Du nhẹ thở ra, bất quá cũng có xúc động đi nhà cầu, dứt khoát hướng WC đi đến. Sở Lục Y đúng lúc này đi tới, vẻ mặt tức giận, “Ngôn Du!”
Thân mình run lên, Ngôn Du quay người lại bắt gặp Sở Lục Y, nuốt một ngụm nước miếng, “Ủa... Lục Y bạn học...”
Thở sâu, áp chế tức giận, Sở Lục Y lộ ra một nụ cười thật tươi, “Ngôn lão sư muốn đi vệ sinh phải không? Vừa lúc em cũng muốn đi, cùng nhau đi.”
“A...” Biết Sở Lục Y nhất định nghe được mình và người nam nhân kia nói chuyện, Ngôn Du hoàn toàn luống cuống không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể nhìn Sở Lục Y hướng chính mình đi tới, tiếp tục thuận theo nàng đi đến WC.
“Cô muốn đi Mĩ Quốc?” Đi đến góc rẽ, Sở Lục Y bỗng nhiên mở miệng, “Ngôn lão sư muốn đi Mĩ Quốc?”
“Cô...” Nháy mắt mấy cái, Ngôn Du nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất buổi chiều thấy mình mặt vẫn không chút thay đổi, thở dài, “Ân.”
“Cô dám đối với tỷ của tôi bội tình bạc nghĩa hả?” Nhịn xuống xúc động muốn đập Ngôn Du, Sở Lục Y dừng bước, “Ngôn Du, tỷ của tôi làm sao đối với cô không hảo đây, cô lại nhẫn tâm làm vậy với chị ấy!”
“Cô...” Ngôn Du bắt đầu khẩn trương, cúi đầu, thủ dắt góc áo, “Cô...”
“Hừ, tỷ của tôi vẫn luôn đối tốt với cô, không phải sao?”
“Đúng vậy...” Ngôn Du cúi thấp đầu, nhìn sàn nhà, thanh âm nghe có chút xa xôi, “Sở lão sư tốt lắm... Tốt lắm tốt lắm...”
“Vậy tôi hỏi cô, cô tại sao lại làm ra chuyện thực xin lỗi chị ấy?” Nhìn chung quanh không có ai, Sở Lục Y phẫn hận đi qua một phen nhéo áo Ngôn Du, “Cô rõ ràng đều đã làm ra chuyện như vậy với tỷ tỷ của tôi!”
“Đêm đó... Uống rượu... Thực xin lỗi.” Biết mình làm sai vẫn chính là sai lầm thật lớn, uống rượu cũng không thể lấy ra làm cớ, đầu Ngôn Du rũ xuống càng lợi hại hơn, “Cô biết cô thực có lỗi với Sở lão sư.”
Cho nên, Sở Lục Y nếu quả thật muốn làm gì với nàng, nàng cũng không sao cả.
“Vậy cô không nên đi phụ trách sao?” Nhéo áo Ngôn Du, Sở Lục Y tiếp tục nói, “Tỷ của tôi tốt như vậy, chị ấy làm sao không xứng với cô đây!”
“Cô... Sở lão sư tốt lắm... Là cô không xứng với nàng... Cô...” Ngôn Du theo thói quen nói, càng nói càng tự ti, “Cô chỉ là nữ nhân, cô không nên đối với nàng có cái loại cảm giác này, lại càng không nên uống rượu mà làm ra cái sự tình kia với nàng... Là cô hỗn đản... Đều là cô không tốt...”
Ân?
Sở Lục Y lúc này xem như đã hiểu, Ngôn Du đối với Sở Nguyệt Xuất quả thật có cảm giác.
Có lẽ, ngay từ mới bắt đầu, hướng suy nghĩ nàng liền sai lầm rồi?
Tay đang níu lấy áo Ngôn Du buông ra, Sở Lục Y xem thời gian, tựa hồ chính mình đi ra cũng khá lâu, nên nắm chắc thời gian hỏi ra điểm mấu chốt mới được.
“Em hỏi cô, cô phải thành thật nói với em, nếu là dám gạt em, em... Em sẽ nhường Sở Giản Hề ‘tẩm quất’ cô!”
Nghe nói vậy không khỏi cả kinh, nghĩ đến muội muội Sở Nguyệt Xuất còn có một người kêu là Sở Giản Hề, còn là một cảnh sát, lưng Ngôn Du một mảnh băng hàn. Ngay sau đó trong đầu hiện lên một cái ý nghĩ, lại có chút suy sụp tinh thần.
Sở lão sư thật sự thiện lương mà, có một muội muội làm cảnh sát nhưng vẫn không có nhường cảnh sát đập nàng.
Mình làm chuyện như vậy với nàng, lại có thể không bị xem như tội phạm mà bắt lại...
“Có nghe thấy không vậy!” Mắt thấy Ngôn Du lại đang thất thần, Sở Lục Y đưa tay vỗ xuống bả vai của nàng. Thân mình run lên, Ngôn Du ngẩng đầu nhìn Sở Lục Y, ai ya gật đầu.
“Em hỏi cô, cô có thích tỷ của em hay không?” Sở Lục Y mới mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề, đối với nàng mà nói, vấn đề này là mấu chốt.
“...” Trầm mặc vài giây, Ngôn Du hạ xuống tầm mắt, thanh âm nho nhỏ, “Thích.”
Tuy rằng thanh âm thật nhỏ bất quá Sở Lục Y vẫn là nghe được nhất thanh nhị sở, lại hỏi tiếp, “Tỷ của em cùng chị của cô, cô càng ưa thích ai hơn?”
Mạnh ngẩng đầu, Ngôn Du nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Lục Y, có chút dại ra.
Sở Lục Y... Là làm sao mà biết...
Đang nghi hoặc rồi lại nghe thấy Sở Lục Y một tiếng ép hỏi, “Người nào!”
“Không đồng dạng như vậy.” Một câu buột miệng nói ra, Ngôn Du lui về sau từng bước, “Tỷ tỷ... Sở lão sư... Cảm giác không giống với...”
Không đúng... Cũng có địa phương cảm giác lại giống nhau...
Mày nhíu lại thật chặt, Ngôn Du lâm vào mê hoặc, như thế nào cũng đều tránh không ra. Sở Lục Y híp mắt xem nàng thật lâu, mở miệng lần nữa, “Được rồi, vấn đề này trước không truy cứu. Một vấn đề cuối, cô cùng tỷ của em vì cái gì bỗng nhiên quan hệ thành ra như vậy?”
Ngẩng đầu nhìn Sở Lục Y, Ngôn Du nghi ngờ, “Em không biết sao... Bởi vì cô đối với Sở lão sư...”
Làm ra cái loại sự tình này.
Mặt sau còn vài chữ chưa nói ra miệng nhưng mặt Ngôn Du đã đỏ lên.
Sao mà vấn đề luôn không chiếm được đáp án nàng mong muốn a? Sở Lục Y có chút giận, trừng mắt nhìn Ngôn Du, “Cô đối với tỷ em... Cái kia lúc sau, tỷ của em đã nói gì với cô?”
Nhắc tới chuyện nhường Ngôn Du khó chịu, Ngôn Du có chút ủ rũ, thanh âm rầu rĩ, “Sở lão sư nói chỉ là 419, không có gì đâu.”
Ác?
Lúc này đổi thành Sở Lục Y ngây dại.
“Sở lão sư gần đây nhất định thực thương tâm đi.” Ngôn Du làm như nói với Sở Lục Y lại như là thì thào tự nói với mình, “Bị mình như vậy mà... Chính là nàng thiện lương như vậy...”
Cho nên mới nói, không phải Ngôn Du cự tuyệt tỷ, mà là tỷ căn bản không để Ngôn Du có cơ hội phụ trách?
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Sở Lục Y nhất thời liền không rõ.
Nếu như tỷ tỷ không muốn cùng một chỗ với Ngôn Du, như vậy mấy ngày gần đây rối rắm cùng khó sống lại bởi vì sao a?
“Sở lão sư... Mới sẽ không thích cô đâu...” Ngôn Du dựa vào vách tường, chán nản nói.
Không có khả năng a, tỷ tỷ nhà nàng phản ứng rõ ràng là ưa thích Ngôn Du a. Không thích Ngôn Du, làm sao có thể đem thân mình giao cho Ngôn Du... Chính là tỷ...
Chuông tan học vào lúc này vang lên, Sở Lục Y phục hồi tinh thần lại, lôi kéo Ngôn Du thẳng đến WC, sau khi tới mới buông nàng ra, “Không được nói tỷ biết em tới tìm cô đó nha.”
Nháy mắt mấy cái, có chút không rõ vì sao, nghĩ lại, có lẽ là Sở lão sư không muốn muội muội biết nhiều chuyện mà trách mình, cho nên chỉ cùng muội muội nói vài chuyện của các nàng, Ngôn Du lại coi đó là lý giải, gật gật đầu, “Hảo.”
Sở Lục Y thật là một hảo muội muội đâu, đâu như chính mình... Ai~...
Hai người từ trong WC đi ra, Sở Lục Y đã khôi phục bộ dáng suy yếu, Ngôn Du có chút khó hiểu, còn tưởng rằng nàng thật sự bỗng nhiên mà bị vậy, vội vàng đỡ nàng, “Em làm sao vậy?”
Ở trong lòng liếc mắt khinh bỉ Ngôn Du trong sáng, Sở Lục Y thuận thế để nàng giúp đỡ, nhíu lại mi, “Đau bụng, vừa mới chỉ là có một chút, hiện tại rất đau...”
“A...” Ngôn Du lập tức hoảng tay chân, “Kia... Để cô đỡ em đi phòng y tế...”
Sở Nguyệt Xuất tan học liền vội vội vàng vàng ra khỏi phòng học, đi đến góc rẽ liền bắt đầu củ kết, không biết nên đi xuống lầu hướng phòng y tế, hay là nên hướng WC đi. Kết quả đang lúc do dự liền chứng kiến Ngôn Du giúp đỡ Sở Lục Y từ WC vừa đi tới, hơi sững sờ, chính là có chút chần chờ, liền lập tức đi qua, “Tiểu Y, còn khó chịu lắm không? Đi phòng y tế đi?”
Nhãn cầu vừa chuyển, cũng muốn nhìn một chút tỷ tỷ mình cùng Ngôn Du phản ứng, Sở Lục Y cố gắng không để cho mình khẩn trương, nằm ở trên vai Ngôn Du, “Ân...”
Vốn định từ trong tay Ngôn Du tiếp nhận Sở Lục Y nhưng khi nhìn dáng dấp Sở Lục Y như vậy, Ngôn Du đã muốn thưởng mở miệng trước, “Nhanh đi phòng y tế đi.”
Tuy rằng Sở bạn học thoạt nhìn thực thon thả nhưng sức nặng đặt ở trên vai nàng thật sự nặng lắm a, nhất định là Sở bạn học cực kỳ đau đi. Nghĩ tới như vậy, Ngôn Du sốt ruột giúp đỡ Sở Lục Y đi hai bước, Sở Lục Y hoàn toàn không có giãy giụa, theo Ngôn Du cước bộ đi, Sở Nguyệt Xuất bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo bên cạnh hai người, một đường thẳng đến phòng y tế.
Mà y sĩ vừa nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Du tiến vào liền ngây ngẩn cả người, cũng không biết là theo nơi nào biết Ngôn Du có tính khí mơ hồ, đẩy đẩy gọng kính, “Ngôn lão sư lại bị thương?”
“A...” Ngôn Du đỏ mặt lên, sững sờ tại chỗ không biết trả lời thế nào.
Sở Lục Y ghé vào trên vai nàng nghe vậy thiếu chút nữa bật cười, may mắn đúng lúc ngừng lại rồi thở nhẹ ra, ngược lại Sở Nguyệt Xuất thân làm tỷ tỷ lại là cô chủ nhiệm, vẻ mặt không khỏi sốt ruột, “Lâm lão sư, mau nhìn xem Tiểu Y, em ấy đau bụng đã lâu rồi...”
Gật gật đầu, nhường Ngôn Du giúp đỡ Sở Lục Y ngồi xuống làm một phen hỏi, còn có người kia cũng biết nên trả lời bệnh trạng thế nào, huống chi đại mùa đông như thế này Sở Lục Y ăn mặc cũng khá dày, sắc mặt thoạt nhìn cũng không tính hồng nhuận cho lắm kết hợp một bộ nhíu mi, cứ như vậy lừa dối thành công, thông qua kiểm tra.
“Hẳn là do ăn đồ không tốt, uống thuốc một chút là được.” Y sĩ vừa nói vừa đứng dậy đi tới quầy lấy thuốc, Sở Lục Y nhân cơ hội nhìn lén vẻ mặt Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Du, liền thấy Ngôn Du tuy rằng luôn luôn hướng cạnh mình nhìn, tổng hội thường thường sẽ hướng Sở Nguyệt Xuất bên đó xem một cái, giữa lông mày còn nhìn ra được lo lắng.
Cảm tình lo lắng của Ngôn Du là do tỷ tỷ vẫn đang lo cho nàng mà có ư?
Sở Lục Y bỗng nhiên có xúc động muốn đánh bay Ngôn Du, nghĩ lại, cũng tốt, xem ra Ngôn Du này đối với tỷ tỷ cảm tình cũng đủ thâm, ít nhất đã muốn làm được chuyện sẽ gánh lấy lo lắng của tỷ tỷ bởi vì mình mà có a.
“Chính là ăn đồ không tốt sao?” Sở Nguyệt Xuất lúc này đâu dễ gì đi trông nom Ngôn Du có ở đây hay không, mà là thực lo lắng nhìn muội muội, xoay người đi xem y sĩ, “Chính là em ấy hai ngày nay cũng không có ăn cái gì a, đều là do tôi làm đồ ăn...”
Nàng làm đồ ăn, có thể có vấn đề gì đây?
Cũng khó nói, hai ngày này nàng bởi vì quá mức rối rắm chuyện mình và Ngôn Du thế cho nên nấu cơm không yên lòng, mà như thế đã khiến tiểu muội tiêu chảy sao?
Nghĩ đến điểm này, Sở Nguyệt Xuất không khỏi có chút cáu giận Ngôn Du, theo bản năng quay đầu trừng mắt Ngôn Du, vừa lúc Ngôn Du đang nhìn lén bị bắt gặp, chớp chớp mắt, chu môi, ủy khuất.
Vì cái gì lại trừng nàng a, chẳng lẽ ngay cả cùng nàng đỡ học trò lại phòng y tế cũng không được sao?
==============================
Editor: Người ta nói phận làm ruồimuỗi dễ bị chết oan lắm, quả không sai a~