Ngôn Tĩnh đi vào trong phòng Ngôn Du, nhìn thấy nàng đang ngủ say trên giường còn không quên ôm đại gối đầu bĩu môi, ánh mắt vô hạn ôn nhu. Chính là, chờ khi tầm mắt đảo qua một chồng đồ vật tràn ngập trên bàn bao nhiêu là giấy thì nhất thời không còn ý cười, chỉ còn lại lo lắng.
“Tiểu Du...” Nhất thời đem trong đầu ngàn vạn tự đi áp chế, Ngôn Tĩnh khom lưng, nhẹ nhàng lắc lắc, phe phẩy người đang trong mộng. Ngôn Du nỉ non một tiếng, xê dịch đầu vùi vào trong gối, mền cũng bị kéo đắp lên trên. Bất đắc dĩ nhìn thấy nàng như thế, Ngôn Tĩnh dứt khoát ngồi vào bên giường, đưa tay muốn kéo gối đầu, gối đầu quả nhiên như nàng lường trước bị nắm chặt, không chịu buông ra. Lắc đầu, không thèm đi tranh cái gối, Ngôn Tĩnh đưa tay tham tiến vào, xoa nhẹ lỗ tai Ngôn Du, thanh âm ôn nhu, “Mau rời giường, em chút nữa có tiết.”
Cảm giác lỗ tai bị nhẹ xoa nhường Ngôn Du hơi hơi thanh tỉnh, ánh mắt mở ra một ít, ôm gối đầu, cảm thụ động tác ôn nhu đang xoa xoa lỗ tai mình, lại nhắm mắt.
“Tiểu Du, tám giờ rưỡi, em không phải dạy tiết thứ ba sao?”
Bên tai vẫn nghe thấy tiếng nói dịu dàng dễ nghe, Ngôn Du đang đóng mắt, lần nữa mở ra đã có tinh thần hơn một chút, chính là thoạt nhìn vẫn thập phần uể oải. Ngồi dậy, cũng thuận tiện giãy ra khỏi tay Ngôn Tĩnh, Ngôn Du xoa nhẹ hai mắt của mình, “Tỷ tỷ.”
“A, mau dậy đi.” Ngôn Tĩnh sủng nịch nhìn nàng, Ngôn Du gật gật đầu, tránh đi ánh mắt của nàng, đi vào phòng tắm.
Ngôn Tĩnh nhìn thấy nàng đã đi vào phòng tắm, thở dài, đi đến bên cạnh bàn giúp Ngôn Du thu thập lại. Trên bàn tùy ý ném một đống giấy, trên giấy tràn ngập con số Ả-rập cùng với các công thức linh tinh gì đó, chữ viết rất ngoáy. Không dám đụng vào giấy này, chính là đem mấy cây bút ném loạn thả lại trong ống đựng, chờ Ngôn Du rửa mặt xong từ phòng tắm đi ra, Ngôn Tĩnh thanh âm mang theo đau lòng, “Tiểu Du, tối hôm qua mấy giờ mới ngủ?”
Đang muốn mở tủ quần áo chợt khựng lại, Ngôn Du chưa đeo kính thoạt nhìn so với ngày thường lãnh mạc hơn chút, đưa lưng về phía tỷ tỷ mình, thanh âm nghe không ra cảm xúc, “Năm giờ rưỡi.”
Nói xong, liền mở ra tủ quần áo, tùy tay lấy một chiếc áo sơmi kẻ ô mặc vào, Ngôn Du đang muốn mặc quần bò, liền nghe Ngôn Tĩnh nói, “Chị có nói với ba ba sẽ không bức em tiếp tục làm giáo viên nữa.”
Động tác lại lần nữa bị kiềm hãm, Ngôn Du trong tay còn cầm quần bò, mặt không chút thay đổi, thật lâu sau, thanh âm phát ra lạnh nhạt, “Không cần.”
“Tiểu Du...” Ngôn Tĩnh nhíu mi, xoay người lại xem nàng, “Em rõ ràng nên làm là nghiên cứu học thuật... Chị thà rằng em không phải làm giáo viên, ban ngày chỉ cần làm nghiên cứu, buổi tối có thể hảo hảo ngủ.”
Mặc quần vào, Ngôn Du xoay người đi trở về bên giường mang vớ, nhíu mày, “Em nếu như đã trở thành lão sư Toán của bọn nhỏ, thì rốt cuộc cũng nên phụ trách.”
Nên gánh vác trách nhiệm, tuyệt đối không thể trốn tránh.
Ngôn Tĩnh sâu kín thở dài, không nói chuyện này nữa, trầm mặc một hồi, “Chị vừa mới nấu cháo, em xong rồi tựu ra ăn đi.”
“Hảo.” Ngôn Du thấy Ngôn Tĩnh ra khỏi phòng liền cầm lấy mắt kính trên bàn đeo lên, vuốt vuốt tóc dài phi ở trên vai, từ trong góc xách lên cái bao mỗi ngày đều mang theo, khóe miệng lại thoáng hiện tia cười khổ.
Ngôn Tĩnh... Không phải là nhi đồng nghe lời nhất Ngôn gia sao? Như thế nào có thể bởi vì nàng mà ngỗ ngược với ba ba.
Nếm qua điểm tâm xong đi tới trường học thì thấy tiết thứ hai còn chưa tan học, Ngôn Du híp mắt đi đến bên ngoài phòng làm việc cách đó không xa, phát hiện không biết tại sao trước cửa lại đông người như vậy. Trên mặt vẫn là vẻ mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ, Ngôn Du đang thầm nghĩ phải chạy nhanh vào văn phòng ôm Tiểu lười hảo hảo ngủ một giấc, cũng không thèm đi quản những người kia làm chi, né đi qua, coi thường bọn họ vào văn phòng.
Bị một đám người vây cho rơi vào giữa, Sở Nguyệt Xuất rõ ràng lòng nóng như lửa đốt, lại bắt gặp Ngôn Du bộ dáng mơ mơ màng màng không coi ai ra gì, nhịn không được cười khẽ, trong lòng cảm thấy Ngôn Du cực kỳ đáng yêu. (Aiyuuuu, ta nói bà Nguyệt bả bắt đầu để mắt tới con người tham ngủ kia zòi, à thật ra là thiếu ngủ trầm trọng chớ! Coi ra cũng tội thím Du. Haizzz)
“Cô kia! Đứng lại!” Một nữ nhân thoạt nhìn thập phần khoẻ mạnh khôi ngô thấy Ngôn Du bỗng nhiên hô lớn một tiếng, chạy tới bàn công tác của mình giữ Ngôn Du vẫn là vẻ mặt ủ rũ, đang kéo ra ghế dựa, đem bao phóng tới một bên, mở ra khoá kéo, một tay gỡ mắt kính ném lên bàn, một tay từ trong bao lấy ra gối nhỏ, động tác thành thục ngồi xuống đồng thời úp sấp mặt lên gối đầu thở to mà ngủ, trừ bỏ Sở Nguyệt Xuất thì mọi người bên ngoài nhất thời đều có loại cảm giác trợn mắt há hốc mồm.
Sở Nguyệt Xuất sớm dự đoán được sẽ như thế, ở trong lòng âm thầm cười hai tiếng, hờ hững mở miệng, “Phụ huynh Trình, Ngôn lão sư chỉ dạy lớp chuyên của chúng tôi, con của ngài cũng không phải là học trò của nàng, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Nữ nhân khôi ngô hung tợn cười lạnh, giơ giơ lên bút ký trong tay, “Vậy trên mặt giấy này lại được viết nhất thanh nhị sở đó a!”
Liếc mắt người hãy còn gục trên bàn ngủ say, Sở Nguyệt Xuất theo bút ký trong tay nữ nhân cầm qua, phiên liễu phiên, sắc mặt dần dần xanh mét, ánh mắt càng phát ra lạnh lùng.
“Không lời nào để nói chứ gì?” Nữ nhân rất nhanh bước lên vài bước, người chung quanh theo bản năng lui ra xa, nàng liền thẳng hướng đến chỗ Ngôn Du, vừa muốn nâng tay kéo cổ áo Ngôn Du lên thì một bàn tay xinh đẹp trắng nõn nắm chặt cổ tay nàng.
Sở Nguyệt Xuất gắt gao nắm lấy tay nữ nhân to mọng kia, nhíu mi, “Tôi nghĩ ngài hiểu lầm, đây chỉ là con của ngài viết vẩn vơ gì đó, thái độ làm người của Ngôn lão sư như thế nào chúng tôi đều biết rõ.”
“Cô là nói con tôi viết loạn?” Nữ nhân trừng mắt hung tợn nói, “Cô muốn nói con tôi là biến thái?”
Đôi mắt xanh triệt mà lạnh lùng, Sở Nguyệt Xuất thản nhiên nói, “Ít nhất, Ngôn lão sư nhất định không biết con của ngài.”
Hai tháng này ở chung nàng đối với Ngôn Du cũng có hiểu biết nhất định. Tuy rằng ngoài mặt luôn mơ mơ màng màng nhưng chính là việc nào nên làm và không nên làm đều luôn luôn được nàng phân chia rõ ràng. Bọn trẻ lớp chuyên nàng đều có thể kêu ra tên từng người, thế nhưng những lớp còn lại nàng một mực không hề biết.
Ngôn Du tối hôm qua thật sự quá mệt mỏi. Sau khi thu được đề mục từ đạo sư ở Mĩ Quốc gửi về, thì nàng liên tục suốt đêm trong vài ngày tính toán, ngày hôm qua là ngày cuối cùng. Mắt thấy đáp án đã muốn mơ hồ phát hiện ra, nàng thật sự luyến tiếc tới phòng ngủ, cố sức lắm kéo dài tới năm giờ rưỡi đem đề mục làm xong, lúc này mới trực tiếp ngã xuống giường đi ngủ. Giờ phút này nàng ghé trên bàn làm việc ôm gối nhỏ, mới vừa ngủ không bao lâu liền bị tiếng động thật lớn bên tai làm cho vô cùng bất mãn, cuối cùng dứt khoát đem gối nhỏ phóng tới trên đầu, hai tay ôm gối đầu mà ngủ.
Sở Nguyệt Xuất đang cùng nữ nhân tranh luận, dư quang vừa lúc liếc đến động tác Ngôn Du, một trận buồn cười, mím môi khắc chế vài lần mới không làm cho mình bật cười.
Chuông tan học vào lúc này vang lên, đại biểu của hai lớp chuyên thu bài tập đem lên văn phòng, lúc đi vào liền chứng kiến hình ảnh một nữ người cùng Sở lão sư lớp các nàng vốn luôn ôn nhu đang giằng co quyết liệt mà kinh trụ* tại chỗ.
*đứng hình
Sở Nguyệt Xuất biết cứ tiếp tục như vậy rất không tốt, liền nới lỏng tay của nữ nhân, chậm dần ngữ khí, “Phụ huynh Trình, tôi nghĩ là ngài vẫn nên cùng nhi đồng hảo hảo khai thông một chút đi.”
“Thúi lắm! Tôi cho cô biết, tôi hôm nay phải chính tay thu thập con hồ ly tinh này!” Nữ nhân thực dùng sức mà đem thủ rút ra, lại muốn đi tới trảo Ngôn Du. Ngôn Du lúc này vừa lúc tỉnh lại, không chú ý phía sau trạng huống, lấy ra điện thoại di động nhìn thời gian, chà chà một chút đứng lên, trên đầu gối nhỏ rơi xuống, lại vội vàng đi nhặt, vừa lúc tránh được một trảo.
Đang muốn ra văn phòng, hai đại biểu lớp không có bỏ qua một màn kia, liếc nhau, liền vội vàng hướng phòng học chạy tới.
Đem gối đầu cất kỹ, xoa xoa mắt đeo kính lên, Ngôn Du ở trong lòng bất đắc dĩ hít hai hơi, cầm sách giáo khoa ở trên bàn xoay người, giật mình tại chỗ.
Hiện tại... Là trạng huống gì?
Sở Nguyệt Xuất làm chi lại dùng ánh mắt này xem nàng? Giống như rất muốn cười lại như thực bất đắc dĩ không thể cười được. Còn có đại thẩm to lớn như gấu mẹ ở bên cạnh, kia hai mắt trợn trừng là chuyện gì đang xảy ra? Giáp lá cà sao?
Chớp chớp mắt nhỏ không hiểu ra làm sao, Ngôn Du cũng lười quản đây là trạng huống gì, không thèm nhìn thẳng mọi người từ bên cạnh Sở Nguyệt Xuất cùng gấu mẹ đại thẩm đi qua.
Giơ lên thủ lại muốn đi nắm cổ áo Ngôn Du, nữ nhân thực nóng nảy hét lớn một tiếng, “Hồ ly tinh!!!”
Hồ ly tinh?
Lúc này Ngôn Du nghe được quay đầu, nghi hoặc nhìn mắt nữ nhân, sau đó đảo mắt lại nhìn Sở Nguyệt Xuất, nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất đối với mình dùng sức đưa mắt ra hiệu, chớp chớp mắt, minh bạch rồi. Nhức đầu, đi đến trước mặt nữ nhân, trong ánh mắt quái dị của Sở Nguyệt Xuất mà đem nàng hộ ra phía sau, ngẩng đầu đánh giá nữ nhân vài giây đồng hồ, xác định xưng hô, “Vị này dì...”
Nữ nhân vốn đang lúc bởi vì Ngôn Du đi tới mà đắc ý, trên mặt tươi cười còn tại, giờ phút này nghe được xưng hô như thế, mây đen nháy mắt che kín toàn bộ trương thịt béo chồng chất trên mặt, “Ngươi... Ngươi...”
Thanh âm rõ ràng bởi vì tức giận mà run rẩy lên, nữ nhân toàn thân thịt béo cũng đều run lên, mà Ngôn Du tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới điểm này, theo bản năng quay đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất có vẻ sợ ngây người, lại trở lại nói tiếp, “Cái kia, vị này dì... Sở lão sư tuy rằng rất được nhưng cũng không thể là hồ ly tinh nha.”
“Phốc...” Nghe tin mà mang theo hơn nửa lớp đi tới, Sở Lục Y đã cố nhịn cười lại thấy vẻ mặt quái dị của tỷ tỷ lại càng không cầm được cười lớn, ánh mắt có chút ý vị thâm trường. Được Ngôn Du hộ ở phía sau, Sở Nguyệt Xuất nhìn nhìn thân ảnh so với chính mình còn muốn thấp bé hơn, dở khóc dở cười, lại cảm thấy có chút cảm động.
Mặc dù nữ nhân này là hướng Ngôn Du mà tới, chính là Ngôn Du lại không hề biết tình huống hiện thời, còn thay đổi thái độ ngày thường cái gì cũng không thèm quản để đến che chở nàng, làm cho nàng cảm thấy có chút khó tin cũng theo đó mà cảm thấy một ít ấm áp.
Nữ nhân hiển nhiên bị lời nói Ngôn Du biến thành ngây dại, mà trong văn phòng các lão sư khác cũng lặng ngắt như tờ. Thật vất vả chờ người kịp phản ứng lại, đang lúc chống tay lên eo định mắng to, thì một nam sinh thấp bé gầy yếu chen vào đám người, giữ chặt nữ nhân, “Mẹ, mẹ đang làm gì thế a!”
Nữ nhân vừa thấy nam sinh lại đây, trợn mắt, “Đến xem con hồ ly tinh nào dám câu dẫn ngươi!”
“A?” Nam sinh rõ ràng ngây ngẩn cả người, tiếp theo nhìn Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất, lại thấy bút ký Sở Nguyệt Xuất cầm trong tay, mặt lập tức trở nên xám xanh, giữ chặt tay của nữ nhân, “Mẹ, mẹ làm gì thế a, mẹ... Mẹ...”
Bút ký kia vốn chính là nhật kí của hắn, ngày thường tổng ưa thích viết vài chuyện loạn thất bát tao, từ khi Ngôn Du đến đây dạy học, hắn liền thích Ngôn Du, cho nên ở trong nhật kí viết mấy cái YY (tự sướng), tỷ như... Cùng Ngôn Du ước hội linh tinh.
“Ta cho ngươi biết a hồ ly tinh...” Nữ nhân vừa quay đầu lại muốn mắng Ngôn Du, nam sinh bỗng nhiên nổi giận, “Mẹ làm gì thế a! Không hiểu ra sao cả! Về nhà thôi!”
“Làm sao ngươi dám cùng mẹ nói chuyện như vậy hả!”
“...” Nam sinh sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhìn chung quanh, tựa hồ có thể chứng kiến sự xem thường cùng trào phúng của đám người, quay người liền chạy ra khỏi văn phòng. Nữ nhân thấy tình thế không đúng, vội vàng muốn truy, rồi lại không quên quay đầu bỏ lại một câu, “Hồ ly tinh, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Vì thế trận náo kịch liền tạm thời kết thúc, Sở Lục Y tính thêm mười mấy học sinh cũng trở về phòng học, trong văn phòng chỉ còn vài nhóm lão sư thảo luận chuyện tình vừa mới xảy ra. Ngôn Du gãi gãi cằm, xoay người, thiếu chút nữa cùng Sở Nguyệt Xuất ở phía sau đụng nhau, vội vàng lui về từng bước, “A... Sở lão sư...”
“Tiểu Ngôn lão sư.” Sở Nguyệt Xuất chịu đựng cười, “Cám ơn ngươi.”
“Ừ, không cần cảm tạ.” Ngôn Du rất thành thật đáp.
- --
Editor: Các bằng hữu xem cũng nên thông cảm cho tui nhe, không thể bưng mấy cái tao-mày vào Hán văn, vô cùng mất mỹ quan nên mới thay ta-ngươi vào câu chửi cho đỡ đục tai ^o^