"Không phải!" Ngôn Du trong lòng cả kinh, vội vàng phủ nhận, "Mới không có!"
Thấy Sở Nguyệt Xuất vẫn duy trì vẻ mặt đó, Ngôn Du sợ hãi, vội vàng bắt lấy tay nàng vừa ủy khuất lại vừa sợ hãi, "Em hiện tại chỉ thích chị, tỷ tỷ là tỷ tỷ, không phải người thích nữa... Thật sự, chị tin tưởng em."
Nhướn mi, Sở Nguyệt Xuất tựa tiếu phi tiếu nói, "Vậy em hỏi loại vấn đề này để làm cái gì?"
"Em..." Ngôn Du nhất thời không phản bác được, đô chu môi, "Người ta chính là muốn biết thôi..."
"Biết cái này làm cái gì?" Trắng mắt liếc nàng một cái, Sở Nguyệt Xuất xoa bóp gương mặt của nàng, "Hết chuyện liền muốn biết mấy thứ "loạn thất bát tao" à."
"Em... em chỉ là muốn biết, người yêu thân tỷ muội sẽ có bao nhiêu thống khổ nha..." Ngôn Du cắn môi, "Trước kia em cũng thật là khó chịu..."
Thở dài, Sở Nguyệt Xuất đem nàng kéo vào trong lòng, "Chị cũng không rõ ràng lắm mấy vấn đề về chuyện yêu thân tỷ muội này..."
Liếc nhìn nàng một cái, thanh âm dừng một chút, Sở Nguyệt Xuất tiếp tục nói, "Tiểu Du, vấn đề như vậy, thật là khó khăn để giải thích, tựa như việc làm nghiên cứu của bọn em vậy, tổng sẽ có điều mà tới cuối vẫn không thể giải thích được, không phải sao?"
"Ân..." Ngôn Du cúi đầu, nghĩ nghĩ, lại ngửa đầu xem nàng, "Em là cảm thấy được, nếu thật tâm thích người... Vì sao phải bởi vì chuyện "loạn thất bát tao" này để ước thúc chính mình đây? Hôn sự giữa Đác-uyn cùng biểu muội hắn không phải bị gọi là niềm tiếc nuối lớn nhất của nhà khoa học này sao? Chính là bởi vì vấn đề di truyền gien thôi... Nữ nữ trong đó vốn sẽ không có vấn đề về sanh con nha..."
"Tiểu Du, không phải cái gì cũng có thể dùng ngành nghiên cứu để giải thích." Sở Nguyệt Xuất nhẹ vỗ về đầu của nàng, "Đây là luân thường đạo lí nha..."
"Luân thường đạo lí?" Ngôn Du nhíu nhíu mày, "Đó cũng là người quy định mà."
"Này..." Sở Nguyệt Xuất bị lời Ngôn Du vừa nói ra, trong nhất thời lại không thể phản bác được, hồi lâu sau, "Tóm lại là không được người chấp nhận."
"Vậy, cùng giới tính mến nhau cũng không được người chấp nhận nha, nếu như nói tỷ muội mến nhau không được người nhận... Vậy... Kia... Dù sao cũng đã cùng giới tính... Ngô... Thích lẫn nhau là chuyện cá nhân của cả hai, liên quan gì tới người khác chứ." Mấy vấn đề này nàng thật lâu trước kia liền lén lút nghĩ tới nhưng mà không có ai có thể thảo luận cùng nàng, cho nên mới bị nàng luôn áp ở trong lòng, lúc này nếu cùng Sở Nguyệt Xuất thẳng thắn thành khẩn như thế, Ngôn Du dứt khoát để một cỗ nghi ngờ của mình toàn bộ nói ra.
Sở Nguyệt Xuất bị nàng nói vậy không khỏi sửng sốt, hồi lâu sau, bất đắc dĩ cười, "Em nói cũng có đạo lý."
Nếu là đổi lại nàng trước kia, chỉ sợ là không thể nhận loại lý luận này của Ngôn Du.
"Đúng không, em đây đã cảm thấy, nếu có thể chấp nhận cùng giới tính mến nhau, vì cái gì không thể nhận tỷ muội mến nhau đây? Cũng không phải làm chuyện xấu gì..." Nghe Sở Nguyệt Xuất nói vậy, Ngôn Du phảng phất như được tán thưởng mà cười híp hai mắt.
"Vậy vì sao trước kia em không cùng tỷ tỷ em nói đi?" Bị bộ dáng nàng như vậy biến thành có chút ghen, rồi lại cảm thấy buồn cười, Sở Nguyệt Xuất dứt khoát xoa bóp gương mặt của nàng, chọc nàng nói, "Có phải hối hận ở cùng chị hay không..."
"Mới không có đâu!" Ngôn Du tức giận rụt lại khuôn mặt, "Chị không tin em!"
Không cho nhéo!!!
"Phốc..." Trong lòng lúc này ghen tuông lập tức tan thành mây khói, Sở Nguyệt Xuất bị nàng chọc cho cười khẽ một tiếng, "Lại không cho chị nhéo?"
"Ngô..." Méo mó đầu, Ngôn Du nhìn đôi mắt Sở Nguyệt Xuất hàm chứa ý cười ôn nhu, chớp hạ mắt, kéo qua tay người nọ đặt ở trên mặt của mình, "Em sẽ không thật sự giận Sở lão sư."
"Đồ ngốc..." Không biết vì cái gì, động tác đơn giản lại sỏa hồ hồ như thế ngược lại làm cho mình cảm thấy thực cảm động, đôi mắt Sở Nguyệt Xuất nhu hòa như có thể nhỏ ra nước tới nơi, tiến đến mặt nàng khẽ hôn nhẹ một cái, "Chị yêu em."
"Hắc hắc..." Ngôn Du cười ngây ngô, xoay tay lại cũng ôm Sở Nguyệt Xuất, "Sở lão sư tốt nhất luôn."
"Đồ ngốc..." Sở Nguyệt Xuất sờ sờ đầu của nàng, "Em nói cũng có đạo lý, thế gian này tóm lại vẫn luôn có đủ những điều lạ, nếu thật sự xuất hiện tỷ muội mến nhau... Cũng thật sự là bất đắc dĩ đâu."
Trên đời này có bao nhiêu người có thể có ý nghĩ như Ngôn Du đây, chỉ sợ nếu thực sự xuất hiện tình huống như vậy, trốn tránh còn không kịp đi.
Cũng may mắn đồ ngốc này đến hiện tại mới có phen lĩnh ngộ này, nếu không, sợ là các nàng không có khả năng ở cùng một chỗ.
Sở Nguyệt Xuất suy nghĩ cũng không sai, gặp gỡ tình huống như vậy, sẽ có người chọn trốn tránh, nhưng là dũng cảm đối mặt cũng vẫn có.
..........................
Sở Giản Hề gần đây nếu rảnh rỗi liền sẽ thường xem những tiểu thuyết mà Tiểu Y tiến cử, mỗi khi chứng kiến đoạn đặc tả làm cho người ta mặt đỏ tai hồng, trong đầu liền không nhịn được hiện ra hình ảnh Sở Lục Y bị áo ngủ tơ lụa bao hết dáng người yểu điệu.
Buông điện thoại di động, Sở Giản Hề thở dài gục xuống bàn, mày vi liễm.
"Kỳ thật, không nói cho chị biết cũng không sao cả, em là muội muội của chị, nếu em không lấy chồng, chị cũng không gả, cả đời cùng một chỗ, cũng coi như gần nhau."
"..."
"Chính là, nếu là một ngày nào đó chị gả đi, em hẳn sẽ chịu không nổi đâu."
"..."
"Để cho em tận mắt thấy chị gả cho người khác, sau đó gọi người khác là tỷ phu, còn không bằng chọn chết quên đi."
"..."
"Chị cũng yêu thích em không phải sao? Không bằng, chị không cần miễn cưỡng chính mình lập gia đình, em cũng không lấy chồng, cả đời như thế, như thế nào?"
"..."
Mới nhìn một đoạn đối thoại nổi lên trong óc, Sở Giản Hề một tay nắm di động chuyển lên, nghiêng đầu nhìn vách tường trắng tinh.
Dạng này coi như là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đi.
Chính là, tại sao vậy chứ?
Vì sao cứ phải như thế đây? Cần gì chứ? Nếu như không cần yêu thích lẫn nhau nữa thì có bao nhiêu hảo.
Chính là, không có "nếu như" đi.
Tựa như nàng, bất tri bất giác liền thích Tiểu Y... Nếu có một ngày, Tiểu Y thích người khác, đừng nói là lập gia đình mời nàng kêu người nọ là muội phu, coi như Tiểu Y thích chính là nữ nhân, nàng cũng nhất định sẽ rất khó chịu, rất khó chịu.
Cho nên, Trần Vân Hân kia... Như vậy như vậy chán ghét Vương Tiếu Bạc... Đây là thực bình thường nha, nếu là đổi lại nàng, nhất định sẽ hận không thể đem súng bắn chết Vương Tiếu Bạc.
Nghĩ đến tỷ muội Trần gia, đôi mắt Sở Giản Hề bỗng nhiên phát sáng lên, nhìn đồng hồ, đúng lúc là giờ nghỉ trưa, lập tức đứng lên vội vàng ly khai cục cảnh sát thẳng tiến bệnh viện.
Thương thế Trần Vân Hân đã tốt lên rất nhiều, đã không còn cần tiếp tục ở trong bệnh viện nữa, bất quá nàng vẫn xin một kỳ nghỉ rất dài để chiếu cố tỷ tỷ của nàng.
Lúc Sở Giản Hề gõ cửa phòng bệnh Trần Như Nam thì mày nhỏ của Trần Vân Hân không thể không thấy cau chặt, dưới ý thức thân thể liền hơi chặn trước tỷ tỷ của mình.
Đây là hành động của một người cảm thấy được nguy hiểm liền theo bản năng muốn bảo vệ người mình để ý nhất.
"Nghe bác sĩ nói thân thể của hai người khôi phục lại khá tốt." Sở Giản Hề đối với hành động của Trần Vân Hân không chút phật lòng, kéo cái ghế ngồi vào bên giường bệnh.
"Cô tới làm cái gì?" Trần Vân Hân cảnh giác nói, "Chúng tôi đã muốn trả lời qua các vấn đề của các người, không còn gì hay ho nói cho cô đâu."
"Tiểu Hân..." Thanh âm của Trần Như Nam dịu dàng mang theo điểm sủng nịch, làm Sở Giản Hề nhớ lại thời điểm Ngôn Du trước mặt Ngôn Tĩnh, "Nói như vậy rất không lễ phép... Ân, nếu tôi nhớ không lầm thì, ngài là Sở cảnh quan đi."
"Ân." Sở Giản Hề mắt nhìn Trần Vân Hân bởi vì lời Trần Như Nam nói mà quyệt quyệt miệng, nhẹ gật gật đầu, "Trần tiểu thư nói không sai, vụ án kia đã muốn kết thúc."
Tuy nói phần tóm tắt nội dung vụ án kia vẫn còn có chút không rõ ràng lắm, chính là kể từ khi biết quan hệ tỷ muội trong đó thế nào thì Sở Giản Hề liền nhịn không được nổi lên ý nghĩ bảo hộ các nàng, cho nên, lại làm việc thiên vị.
"Như vậy, Sở cảnh quan hôm nay tới là muốn.." Trần Như Nam giật giật thân mình tựa hồ tính toán ngồi dậy, Trần Vân Hân lập tức đỡ nàng, cầm lấy gối đầu đệm ở sau lưng nàng, "Tỷ, chị động tác chậm một chút."
Mỉm cười, ánh mắt nhìn Trần Vân Hân nhu tình như nước, để cho Trần Vân Hân nhịn không được cũng lộ ra một nụ cười thật tươi, Trần Như Nam chuyển khai tầm mắt nhìn Sở Giản Hề, ánh mắt lại một lần nữa khôi phục bình tĩnh, "Đúng là có lời gì cần hỏi chúng tôi?"
"Ân!" Sở Giản Hề cũng không tránh né, thâm hút một hơi, mắt nhìn cửa phòng bệnh vốn bị chính mình đóng lại, "Tôi cũng không nhiều lời, tôi kỳ thật, là có chút nghi hoặc... Tôi... Tôi muốn hỏi hai người một chút sự tình, nếu... Nếu hai người không muốn trả lời cũng không sao... Đương nhiên nếu hai người trả lời, tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không có người thứ tư, ngoại trừ ba chúng ta biết."
Trần Vân Hân vừa nghe nàng nói như thế, vẻ mặt càng phát ra cảnh giác, "Chúng tôi không trả lời, cô đi đi."
"Tiểu Hân..." Nâng tay nhẹ nhàng cầm tay Trần Vân Hân, ý bảo nàng an tâm một chút chớ vội nóng nảy, Trần Như Nam nhìn thẳng Sở Giản Hề, "Sở cảnh quan hỏi đi, tôi sẽ hết sức trả lời."
"Hảo..." Sở Giản Hề thâm hút một hơi, mắt nhìn trên mặt Trần Như Nam gợn sóng vô kinh, lại nhìn Trần Vân Hân đã muốn khẩn trương nắm chặt nắm tay, hạ xuống mi mắt, "Hai người... Là quan hệ như thế nào?"
"Cô..." Trần Vân Hân lập tức đứng lên, mang theo kinh sợ trên mặt, "Cô có bệnh a, cô..."
"Tiểu Hân!" Trần Như Nam một phen giữ chặt tay Trần Vân Hân cắt đứt lời nàng, "Ngồi xuống."
"Tỷ..." Trần Vân Hân quay đầu xem Trần Như Nam, thấy nàng vẫn như cũ là bộ dáng bình thản, có chút nóng nảy, "Chị để ý cô ta làm gì nha?"
"Em ngồi xuống trước." Trần Như Nam đối với nàng lắc đầu, lời nói mang một tia mệnh lệnh.
"..." Có chút không tình nguyện nhìn Sở Giản Hề liếc mắt một cái, Trần Vân Hân mấp máy môi, nghe lời ngồi xuống.
"Sở cảnh quan cảm thấy thế nào?" Thấy muội muội nghe lời, lúc này Trần Như Nam mới quay đầu, thản nhiên dùng âm lượng bình thường mở miệng hỏi.
Sở Giản Hề trầm mặc một lát, phun ra hai chữ, "Tình lữ."
Cho dù làm như vậy có chút mạo hiểm, chính là nàng quản không được nữa, tiểu thuyết cuối cùng vẫn chỉ là tiểu thuyết, nàng cần sự thật đến nói cho nàng biết nên làm như thế nào mới đúng.
Nàng sẽ không cần tiếp tục trù trừ như vậy nữa, đó không phải là phong cách của nàng.