• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

64, Chương thứ sáu mươi bốn...

“Sở lão sư...” Tùy tiện tìm một địa phương ăn xong, lúc sau, hai người tựa hồ cũng không có ý lập tức muốn ngồi xe về nhà ngay mà là tay nắm tay, ở trên đường tản bộ. Ngôn Du nghiêng đầu xem Sở Nguyệt Xuất, rõ ràng không có chuyện gì nhưng lại nhịn không được muốn kêu một tiếng.

“Ân?” Mắt vẫn nhìn phía trước, Sở Nguyệt Xuất cảm thụ thấy ngón tay trong lòng bàn tay mình thoáng lạnh, thanh âm thản nhiên, “Hôm nay mặc mấy lớp?”

“Ngô... Có thêm một kiện áo giữ ấm bên trong...” Ngôn Du thật biết điều đáp, “Vậy ngày sau mỗi ngày đều sẽ mặc thêm.”

“Hảo ngoan.” Sở Nguyệt Xuất gợi lên khóe miệng nhẹ cười, nhường Ngôn Du vốn đang nghiêng đầu xem nàng lại bắt đầu phạm ngây ngốc, “Sở lão sư Sở lão sư...”

Nhướn mi, bỗng nhiên dừng bước, Sở Nguyệt Xuất xoay người nhìn thẳng người vốn đang đi theo mình và giờ cũng đã dừng lại, vẻ mặt không hiểu sao, “Em...”

“Ân?” Ngôn Du mở to hai mắt, tò mò nhìn nàng.

“Ân...” Tầm mắt Sở Nguyệt Xuất dừng trên người nàng, bỗng nhiên cũng hiểu được không biết nên để nàng gọi mình là gì mới tốt.

Nguyệt Xuất sao? Nghe giống như... Có chút không quen.

“Không có việc gì.” Thấy ánh mắt Ngôn Du mở càng lớn, Sở Nguyệt Xuất chỉ đành lắc đầu, đang muốn quay người lại, Ngôn Du đã lắc lắc phe phẩy cánh tay của nàng, “Làm sao vậy, làm sao~...”

“Không có gì, chính là đột nhiên cảm giác... Em gọi tôi Sở lão sư, có điểm... Ân...” Không đem lời nói ra hết, chính là ý tứ trong lời nói dĩ nhiên đã quá rõ ràng, Sở Nguyệt Xuất xoa bóp gương mặt của nàng, “Không có gì.”

“Ngô, đúng nga.” Ngôn Du chớp chớp mắt, “Vậy cũng đừng có kêu...”

Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Chị cũng không thể cứ gọi em là Ngôn lão sư nha.”

“Ha ha, hảo.” Mỉm cười nhìn nàng, trong mắt Sở Nguyệt Xuất xẹt qua một tia giảo hoạt, “Gọi em là Tiểu Lười số 3 thì hay hơn.”

“Ô...” Ngôn Du hiển nhiên ngây dại, mơ hồ nhìn Sở Nguyệt Xuất, thật lâu sau mới chu môi, “Mới không muốn đâu, em cũng không phải Tiểu Lười số 2.”

Kỳ thật khi nàng nói ra những lời này ý cũng không phải đề cập tới gối ôm, chính là Sở Nguyệt Xuất cố tình lại rất thích chọc nàng, “Ân, cho nên em là Tiểu Lười số 3.”

“Em...” Lập tức nghẹn lời, khuôn mặt Ngôn Du tăng phát đỏ bừng, một lúc lâu, “Vậy... Vậy chị là Tiểu Lười số 4!”

“Tôi lại không lười nha.” Nhìn thẳng tên ngốc ngơ kia, Sở Nguyệt Xuất gợi lên khóe miệng nhẹ nhàng cười, “Tôi lười sao?”

“Ngô, không lười...”

“Thì phải rồi, tôi như thế nào lại là Tiểu lười số 4 đây.” Sở Nguyệt Xuất vỗ vỗ đầu của nàng, một tay kia thì nắm tay nàng tiếp tục đi về phía trước, càng yêu thích cảm giác khi dễ Ngôn Du hơn.

“Kia... Kia...” Bị khi phụ vẫn trướng đỏ mặt, lắp bắp một lúc lâu, bỗng nhiên từ ‘cái khó ló cái khôn’, “Chị là lão bà của em!”

Nháy mắt từ chỗ cổ đến mặt đều đỏ thấu một mảnh, Sở Nguyệt Xuất oán trách liếc nàng một cái, “Nói bậy!”

“Chị chính là!” Ngôn Du thẳng cổ biện giải, “Đêm hôm đó chúng ta...”

“Ai nha!” Lúc này đã biết chọc cho trẻ con nhu thuận xù lông là chuyện không tốt, Sở Nguyệt Xuất vội vàng nâng tay bịt kín miệng của nàng, “Không được tiếp tục nói bậy.”

“Làm sao là nói bậy!” Cho dù miệng bị bịt kín, Ngôn Du cũng kiên quyết muốn xác định sự thực Sở Nguyệt Xuất chính là lão bà của mình, rất quật cường nói, thủ cũng ôm lấy Sở Nguyệt Xuất, “Chị chính là lão bà của em nha!”

“Em...” Đối với việc làm sao cái đề tài này lại bị xả xa tới vậy rất là bất đắc dĩ, hơn nữa tính khí Ngôn Du cố chấp chỉ sợ còn có thể ở tại vấn đề này rối rắm thật lâu, Sở Nguyệt Xuất vội mở miệng, “Em muốn gọi tôi là gì?”

“Lão bà!” Ngôn Du lập tức đáp.

Liếc mắt, Sở Nguyệt Xuất giờ khắc này có xúc động muốn bóp chết Ngôn Du, “Ở bên ngoài em cũng muốn gọi tôi như vậy phải không?”

“Ngô...”

“Đổi cái khác.”

“Nha...” Lực chú ý cứ như vậy bị chuyển dời đi, Ngôn Du oai đầu, “Nguyệt Nguyệt?”

Lại là một cái liếc mắt, một câu lạnh lùng Sở Nguyệt Xuất nói mát, “Tôi lại không phải là mạng lưới tâm phúc.” (*)

(*) Ed: Bản qt bảo cách Du gọi Nguyệt là “Hàng tháng?” Mà giờ bạn Sở lão sư nói thâm ý như vậy chắc là đang muốn đề cập đến thời kì “đèn đỏ” mỗi tháng của chị em a~ Tâm phúc của mọi nhà =))))))))))))))

Ngôn Du loại này vốn là đứa nhỏ không để ý đến chuyện bên ngoài, tự nhiên cũng không hiểu những lời này chỉ cái gì, nhưng khi nhìn bộ dạng Sở Nguyệt Xuất giống như không thích, nghĩ nghĩ, “Xuất Xuất?”

“...” Đã muốn lười nói chuyện.

Thấy nàng không phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Du lại rối rắm một chỗ với nhau, “Vậy nên gọi là gì nha?”

Kỳ thật nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là kêu Sở lão sư vẫn tối có cảm giác hơn.

“Vẫn là kêu Sở lão sư đi, em tiểu đồ đần này, tin rằng em cũng nghĩ không ra được cái tên nào hay ho đâu.” Sở Nguyệt Xuất nâng tay nhẹ nhàng cạo cái mũi của nàng, tiếp theo bỗng nhiên cười, “Tiểu... Du?”

Đen bóng con ngươi giờ phút này lại càng giống như bầu trời đầy sao, Ngôn Du tính trẻ con cầm lấy tay Sở Nguyệt Xuất tiếp tục lắc lắc, “Tiếp tục kêu một lần, tiếp tục kêu một lần...”

“Ha ha...” Chỉ cần Ngôn Du tại bên người, cái loại khoái hoạt đơn thuần này liền có thể cuốn hút chính mình, Sở Nguyệt Xuất cười nhẹ, chiều ý nàng, “Tiểu Du...”

Ngôn Du bỗng nhiên dừng bước, làm Sở Nguyệt Xuất cũng ngừng lại theo.

“Làm sao vậy?” Đêm nay xem như lần đầu hai người chính thức xác định quan hệ ở chung đi. Sở Nguyệt Xuất nghĩ đến bộ dáng Ngôn Du đêm nay thực hưng phấn, âm thầm buồn cười, giờ phút này nương theo ánh đèn đường mờ ảo thấy Ngôn Du đang trợn tròn mắt xem mình, nhịn không được lại muốn chọc ghẹo nàng, đưa tay tháo mắt kính của nàng xuống, “Xem em còn nhìn được không.”

“Ngô...” Kính mắt bỗng nhiên bị tháo mất, người trước mắt bỗng chốc trở nên mơ hồ, Ngôn Du bất mãn chu môi, đưa tay, nhưng không phải muốn đoạt lại kính mắt mà là đem Sở Nguyệt Xuất hướng chính mình dựa lại gần hơn, thẳng tiếp đi lên.

Hơi sững sờ, theo bản năng nhìn bốn phía, xác định không ai chú ý các nàng xong, Sở Nguyệt Xuất mới nhắm mắt lại hôn đáp trả.

Hai người đoạn đường này là đang hướng nhà Ngôn Du đi đến, đã tới trong tiểu khu. Hiện tại cũng đã cận mười giờ, cư dân khu nội tự nhiên sẽ không có người nào đi lại bên ngoài... Chính là, một màn này lại đã rơi vào trong mắt Ngôn Tĩnh đang mang rác ra ném.

Đứng nguyên tại chỗ yên lặng nhìn hai người đang thâm tình ôm hôn, Ngôn Tĩnh biến sắc, nhưng vẫn tiếp tục đứng ở nơi đó nửa ngày không hề động đậy.

“Tốt lắm...” Mỗi lần cùng Ngôn Du hôn môi, Ngôn Du đều giống như muốn làm nàng chết ngạt trong đó vậy, Sở Nguyệt Xuất từ trong lòng nàng tránh ra, “Không được tiếp tục náo loạn.”

“Ô... Còn muốn...” Đang hưng trí bừng bừng, Ngôn Du làm sao chịu cơ chứ, lập tức tiến lên từng bước muốn tiếp tục, Sở Nguyệt Xuất hờn dỗi liếc nàng một cái, hướng bên cạnh lóe lóe, Ngôn Du lập tức lại thượng, “Lại đến một lần...”

“Lòng tham là không đúng đâu nha.” Một bên cười Ngôn Du lặp lại động tác một lần, miệng Sở Nguyệt Xuất vẫn dùng cái loại ngữ khí giáo dục răn dạy, nhắm trúng Ngôn Du càng muốn ôm lấy nàng. Chính là ngay sau đó có chút ngây dại, “Tỷ tỷ?”

Lơ đãng quay đầu có thể thấy Ngôn Tĩnh đứng cách đó không xa.

Nghe thấy lời của nàng mà thu hồi tươi cười, Sở Nguyệt Xuất xoay người nhìn lại, quả nhiên liền thấy vẻ mặt Ngôn Tĩnh đông lạnh nhìn mình cùng Ngôn Du, thở dài, không nói gì.

“Các người... Ở cùng một chỗ?” Gió đêm lớn dần, Ngôn Tĩnh không có mặc áo khoác liền xuống dưới nhà bỏ rác, giờ phút này chính là cảm thấy thân mình một trận phát lạnh, lại so ra vẫn kém lãnh ý trong lòng.

“Tỷ tỷ...” Ngôn Du biết Ngôn Tĩnh không đồng ý, lập tức hướng Sở Nguyệt Xuất bước từng bước qua, thân tay nắm chặt tay Sở Nguyệt Xuất, lại nghe tỷ tỷ hỏi như vậy, không chần chờ chút nào đáp, “Ân.”

Thật đúng là thẳng thắn thành khẩn đâu.

Trong lòng mặc dù có chút khẩn trương trước phản ứng của Ngôn Tĩnh, nhưng khi nghe Ngôn Du lại có thể không hề e dè liền thừa nhận như vậy, trong lòng Sở Nguyệt Xuất vẫn nhịn không được có một trận cảm động.

Dù sao, người kia cũng là tỷ tỷ của Ngôn Du, mà lần trước Ngôn Tĩnh phản ứng cũng đã chứng minh nàng đối với chuyện như thế này cũng không khinh địch mà liền chấp nhận.

Kỳ thật... Mỗi một người làm tỷ tỷ đều hy vọng muội muội mình được tốt nhất a.

A, tựa như nàng, nếu chuyện này không phải phát sinh ở trên người nàng mà là ở trên người của muội muội nàng, nàng cũng sẽ không giống muội muội ủng hộ mà đi ủng hộ ngược lại muội muội.

Rất kỳ quái, chính là như vậy, có lẽ là do lớn tuổi nên băn khoăn hơn, cho nên cũng không dễ dàng chấp nhận cảm tình như vậy đi.

Hơn nữa, làm tỷ tỷ luôn đã quen theo góc độ của bản thân mình mà suy nghĩ mình nên làm như thế nào mới tốt cho muội muội, thường thường sẽ rất ít băn khoăn đến ý tưởng đích thực trong lòng muội muội là gì.

Nghĩ đến mình từng vì nghệ thuật phân ban mà cùng Sở Lục Y kinh động một phen, trong lòng Sở Nguyệt Xuất giờ phút này rất cảm khái.

“Sở lão sư...” Ngôn Tĩnh dừng ở Sở Nguyệt Xuất, “Là vậy phải không?”

“Tỷ tỷ...” Ngôn Du tuy rằng chậm chạp, chính là theo ngữ khí tỷ tỷ có thể nghe ra bất mãn của nàng đối với Sở Nguyệt Xuất, lập tức mở miệng vì Sở Nguyệt Xuất nói chuyện, chính là Ngôn Tĩnh lại lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, “Sở lão sư?”

“Ân, là như vậy.” Đối mặt với người chỉ là tỷ tỷ Ngôn Du thôi, nếu mình đã dễ dàng luống cuống như thế thì sau khi đối mặt với cha mẹ Ngôn Du lại nên làm cái gì bây giờ? Sở Nguyệt Xuất vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm cũng thản nhiên, “Tôi cùng Ngôn...”

Lời nói được một nửa, đột nhiên cảm giác tay Ngôn Du trong tay mình bỗng dưng nắm chặt hơn một chút, Sở Nguyệt Xuất mềm nhẹ cười, sửa lại lời nói, “Tôi cùng Tiểu Du quả thật đang ở cùng một chỗ.”

Nếu ở cùng một chỗ, liền không thể tiếp tục bởi vì khó khăn này mà lựa chọn lùi bước được, đây mới là nàng, Sở Nguyệt Xuất.

“Sở lão sư, ân, đến nhà của tôi ngồi một chút đi.” Ngôn Tĩnh không có đáp lời mà là rất tỉnh táo nói với Sở Nguyệt Xuất câu này, Ngôn Du khẩn trương nhìn Ngôn Tĩnh, lại quay đầu xem Sở Nguyệt Xuất, Sở Nguyệt Xuất chính là làm yên lòng nàng cười cười, “Hảo.”

Cứ như thế, ba người trong lúc đó tràn ngập quỷ dị không khí về tới Ngôn Du trong nhà.

“Tiểu Du, em nhanh đi tắm rửa đi, chị cùng Sở lão sư trò chuyện.” Ngồi ở trong phòng khách, Ngôn Tĩnh thấy muội muội vẫn ngồi ở bên cạnh Sở Nguyệt Xuất mà tay còn lôi kéo tay Sở Nguyệt Xuất, mày khẽ nhíu lại, lời nói bình tĩnh, vô hỉ vô bi vô khí*.

*không vui không buồn không giận.

“Em không...”

“Đi đi, tắm rửa một cái, em cũng mệt mỏi một ngày rồi.” Nghe ra Ngôn Du tính cự tuyệt, Sở Nguyệt Xuất thưởng trước một bước cắt đứt lời của nàng, “Nhanh đi.”

Nếu là Ngôn Du cứ như vậy cự tuyệt Ngôn Tĩnh, Ngôn Tĩnh nhất định sẽ thực thương tâm, nàng cũng là người làm tỷ tỷ, nàng có thể hiểu được tâm tư Ngôn Tĩnh.

“Chính là...” Ngôn Du cau mày lại muốn nói cái gì, Sở Nguyệt Xuất đối với nàng cười cười, “Ngoan.”

“Nha...” Ở trước mặt Sở Nguyệt Xuất luôn luôn thật biết điều, Ngôn Du gật gật đầu, lại xem tỷ tỷ, đầy bụng lo lắng trở về phòng lấy quần áo đi tắm rửa.

“Em ấy nhưng thật ra rất nghe lời cô nói.” Nhìn thấy Ngôn Du đóng cửa phòng, Ngôn Tĩnh lúc này mới lộ ra cười khổ, “Em ấy cũng đã thật lâu không có ngoan ngoãn nghe tôi nói.”

Sở Nguyệt Xuất thản nhiên cười cười, “Trong lòng nàng thật ra lại thực để ý cô.”

“Ha ha...” Không có bất kỳ ý cười nào, thanh âm Ngôn Tĩnh bỗng nhiên giảm độ ấm cực nhanh, “Sở lão sư... Để cho tôi thực thất vọng.”

...

Editor: Người ta có Chiến tranh giữa các vì sao, còn tác giả thì cho nguyên Chiến tranh giữa các người chị =))))))

À mọi người có để ý giọng điệu của thím Du hông? Bả nhựa một cây luôn á ^3^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK