Làm xong khai báo, từ trong cục cảnh sát đi ra sớm đã đêm khuya.
“Cùng nhau ăn một chút gì đi.” Ngôn Tĩnh rất nhiệt tình tiếp đón Sở Nguyệt Xuất các nàng, Sở Nguyệt Xuất tinh tế nhận ra, gật gật đầu, “Cũng tốt.”
Khoảng thời gian này vốn là thời gian Ngôn Du có tinh thần nhất, mỗi ngày bọn họ đều là ở lúc này nghiên cứu giải nan đề. Làm gì chứ hôm nay ban ngày ngủ không được nhiều lắm, lại hao phí rất nhiều tinh lực cùng thể lực, nàng giờ phút này cả người thoạt nhìn mơ mơ màng màng, ánh mắt híp muốn không mở ra được luôn.
Sở Nguyệt Xuất vừa nhìn nàng như vậy, liền cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận.
Một ngày hai mươi bốn giờ, cũng không biết người này khi nào thì tinh thần tới.
Bất quá... Lại nói tiếp, người này buổi chiều vẫn là tính thực tinh thần a, lại có thể đem mặt tường cấp phá khai như vậy.
Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Du, Ngôn Tĩnh song song đi tới, bất quá chủ yếu đều cùng Ngôn Tĩnh nói chuyện.
“Ngôn tiểu thư cũng là giáo viên sao?”
“Ân, ở Z thị.”
“Nghe nói Ngôn gia là giáo dục thế gia, quả nhiên là thế.”
“Ha ha, Sở lão sư khen ngợi.”
Ngôn Du bị kẹp ở giữa, chịu trận nghe hai nữ nhân từ đó mà một đường thuyết những lời vô nghĩa thực không dinh dưỡng, bĩu môi, tiếp theo làm như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên quay đầu xem Sở Nguyệt Xuất.
Còn đang cùng Ngôn Tĩnh câu được câu mất hàn huyên, Sở Nguyệt Xuất dư quang liếc đến Ngôn Du nhìn mình, liền quay đầu xem nàng, “Như thế nào?”
Miệng giật giật, giống như muốn nói gì nhưng rốt cuộc vẫn do dự, không có nói ra miệng, lắc đầu, Ngôn Du lại lần nữa cúi đầu đi, nhìn dưới đất không nói lời nào.
“Có phải thực vây hay không?” Ngôn Tĩnh lo lắng kéo tay Ngôn Du, “Hôm nay ban ngày không thể ngủ đi?”
Nhẹ nhàng gật đầu, tay trái bị Ngôn Tĩnh lôi kéo, tay phải rũ xuống bên người, không hiểu sao nghĩ muốn đi bắt tay Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du vì phản ứng của chính mình như thế mà càng nghi hoặc thêm.
Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, là tiếng chuông của Ngôn Du, Ngôn Du theo quán tính sờ sờ túi tiền, lúc này mới phát hiện mình không có đem theo di động, liền quay đầu xem tỷ tỷ. Ngôn Tĩnh sủng nịch sờ sờ mặt nàng, đưa điện thoại di động cho nàng, “Sau này không được quên mang di động.”
“Ân.” Nhẹ giọng đáp lời, Ngôn Du bắt máy, đầu bên kia là một giọng nam hào sảng, “Nói tới a, luận văn lần trước tạp chí được thông qua.”
Vừa nhắc tới thứ chính mình cảm thấy hứng thú nhất, Ngôn Du lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, “Thật vậy chăng?”
“Thật sự.” Đối phương đồng dạng thực hưng phấn, “Nói thật, nhĩ hảo lớn!”
Ngôn Du từ trong tay Ngôn Tĩnh rút ra, rất là kích động cùng đối phương nói chuyện, trong lời nói thường thường sẽ hỗn loạn vài câu tiếng Anh, còn sẽ có một ít thuật ngữ Ngôn Tĩnh cùng Sở Nguyệt Xuất nghe không hiểu, tinh thần phấn chấn kia cùng cái người vừa mới mê hồ gần như muốn ngủ kia hoàn toàn bất đồng, tựa như hai người khác nhau vậy.
Sở Nguyệt Xuất vẫn là lần đầu tiên chứng kiến Ngôn Du như vậy, trong con ngươi xẹt qua một tia kinh ngạc, nhìn thấy người nọ ở trước mặt, thân ảnh lúc nói chuyện thậm chí còn hoa chân múa tay đầy vui sướng, chẳng biết tại sao khóe miệng không khỏi nhếch lên độ cong nho nhỏ, tâm tình tốt lắm.
“Nhường cô chê cười.” Ngôn Tĩnh đồng dạng nhìn thân ảnh Ngôn Du mang theo một ít tự hào nói, “Tiểu Du cứ nói đến chuyện nàng thích sẽ rất dễ dàng kích động.”
“Đúng vậy thực kích động.” Sở Nguyệt Xuất ảm đạm cười, thanh âm nghe cũng đồng dạng thản nhiên, “Không nghĩ tới nàng cũng có lúc tinh thần như vậy.”
“A...” Ngôn Tĩnh cười cười, tiếp đó lại thu hồi nụ cười này, “Nàng ban đêm thường xuyên làm một ít nghiên cứu cho nên ban ngày thường xuyên thực không tinh thần... Phiền toái Sở lão sư...”
Một chút nhíu mày, Sở Nguyệt Xuất nhìn thấy giờ phút này Ngôn Du hào quang bắn ra tứ phía, không biết vì cái gì đột nhiên cảm giác được Ngôn Du cùng thời điểm muốn ngủ giống nhau manh như vậy, giống nhau đáng yêu như vậy, làm cho người ta cảm thấy được yêu thích cực kì cùng vui sướng.
Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y đi theo phía sau ba người các nàng, đồng dạng thấy được Ngôn Du trước sau biến hóa, hai người ở đối diện đều chứng kiến lẫn nhau trong mắt, không nói gì. Chính là ngay sau đó, Sở Lục Y hừ lạnh một tiếng, đầu chuyển khai, tạo bộ dạng ngạo kiều.
“Tiểu Y...” Sở Giản Hề lấy lòng lôi kéo tay Sở Lục Y, “Đừng nóng giận có được không?”
Sở Lục Y muốn lấy tay rút ra, lại như không muốn, vì thế giả bộ hơi hơi rút rút, liền quên dùng sức, phồng miệng, không nhìn Sở Giản Hề. Sở Giản Hề thấp giọng hống nàng, “Chị đáp ứng em, sau này sẽ tận lực tránh đi cái loại nhiệm vụ nguy hiểm này, có được không?”
“Chị nói lời có thể tin sao?” Sở Lục Y trong mắt tràn ngập một tầng sương, trong thanh âm cũng mang theo âm mũi, “Chị luôn gạt tôi!”
“Chị... Tiểu Y...” Sở Giản Hề không biết nên nói cái gì cho phải, lôi kéo tay nhỏ lạnh lẽo của Sở Lục Y, thở dài, cởi áo khoác choàng lên người nàng, “Em mặc ít quá.”
Trong lòng ấm áp, Sở Lục Y khoác áo khoác của Sở Giản Hề, vẫn là không quay đầu xem Sở Giản Hề.
“Coi như không vì chính mình lo lắng, chị cũng muốn lo lắng cho em cùng đại tỷ a.” Sở Giản Hề thở dài, nhìn thân ảnh Sở Nguyệt Xuất, có chút uể oải, “Hôm nay chuyện thành ra như vậy, chị cũng không hy vọng phát sinh lần nữa.”
Nếu hôm nay Đại tỷ bởi vì nàng xảy ra chuyện gì, nàng nhất định cả đời sẽ không tha thứ cho chính mình.
Là Đại tỷ đem nàng cùng Sở Lục Y nuôi lớn như vậy, Đại tỷ khổ cực như vậy, như thế nào có thể để bởi vì nàng mà xảy ra sự cố đây?
Còn có Tiểu Y, nếu là Tiểu Y cũng xảy ra chuyện, nàng sẽ... Nàng sẽ... Nhất định sẽ khó chịu mà đi tự sát mất thôi.
...
“Đề mục gửi đến email cho tôi chưa?” Lúc này, Ngôn Du cùng điện thoại đối phương tựa hồ cũng tới lúc kết thúc, thanh âm thoáng bình tĩnh, “OK, tôi trở về sẽ xem.”
Ngôn Tĩnh vừa nghe nàng nói như vậy, liền biết không hảo, mày lập tức liễm chặt chẽ, phát ra thở dài một tiếng. Sở Nguyệt Xuất ở cạnh nàng, đương nhiên nghe được tiếng thở dài này, có chút nghi hoặc, “Ngôn tiểu thư đây là...”
“Không có gì...” Ngôn Tĩnh nhìn Ngôn Du đi ở phía trước, trong thanh âm lộ ra bất đắc dĩ, “Tiểu Du đêm nay lại không muốn ngủ.”
Cái người kia cứ khẽ đụng đến vấn đề học thuật liền lâm vào ma chướng, đêm nay khẳng định lại muốn cầm giấy bút mở ra máy tính đến trời sáng cho coi.
“...” Sở Nguyệt Xuất lúc này mới biết ban ngày lý do vì sao Ngôn Du lại mệt nhọc như vậy.
Cúp điện thoại, Ngôn Du đem điện thoại di động thả lại trong túi, chạy trở về trước mặt Ngôn Tĩnh, “Tỷ tỷ, em nghĩ về nhà trước.”
Nàng muốn trở về nhìn xem đạo tân đề mục, nghe nói là Mĩ Quốc bên kia mới vừa tuyên bố, tạm thời không ai giải thích ra được, nàng muốn khiêu chiến vấn đề khó khăn như vậy.
“Em còn chưa ăn cơm...” Ngôn Tĩnh cau mày, thanh âm vẫn ôn nhu làm cho người ta cảm thấy thoải mái, “Cơm nước xong tiếp tục về nhà, được không?”
“Chính là...” Ngôn Du há mồm còn muốn nói gì nữa, dư quang chợt thấy Sở Nguyệt Xuất đang nhìn chính mình liền theo bản năng quay đầu nhìn nàng một cái, bắt gặp trong mắt nàng uy hiếp cùng cảnh cáo mới lập tức im tiếng, một lát sau, “Nha...”
Có chút kinh ngạc nhìn nàng, Ngôn Tĩnh đối với nàng hôm nay lại có thể nghe lời như vậy cảm thấy vô cùng kỳ quái, ngại Sở Nguyệt Xuất ở đây mới không có hỏi ra.
Chắc là cảm thấy trước mặt người ngoài không thể để cho người ta thấy nàng không nghe lời tỷ tỷ đi?
Nghĩ như thế, Ngôn Tĩnh vừa lòng cười, làm Ngôn Du khó được một lần có thể hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
...
...
Mấy người bọn họ đang trong một tiệm bán cháo hai mươi bốn giờ uống cháo, thừa dịp Ngôn Tĩnh đi vệ sinh, Sở Nguyệt Xuất dừng lại động tác húp cháo, nheo mắt, thanh âm thật thấp hỏi Ngôn Du, “Trở về tính mấy giờ ngủ?”
“...” Chớp chớp mắt, Ngôn Du nghi hoặc nhìn nàng, gặp ánh mắt nàng bình tĩnh, không hiểu sao trong lòng cả kinh, lại chớp chớp mắt, trong nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
“Tiếng Anh của cô giống như không tồi nhỉ?” Sở Nguyệt Xuất giơ lên lông mi, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Tôi xem cô trừ bỏ dạy bổ túc Toán Lý Hóa Sinh, còn giống như có thể dạy bổ túc tiếng Anh nữa...” (Editor: Tới rồi, cái chú này niệm không bao giờ lỗi thời a~ =)))))))
“Ô...” Ngôn Du suy sụp xụ mặt, cầu xin nhìn nàng, “Tôi không muốn...”
Như thế nào có thể như vậy...
Rõ ràng khi đó nói nàng nếu như đem chỉ giáp xác côn trùng bắt đi sẽ không bắt nàng dạy bổ túc Sinh vật mà... (Editor: Tức còn 3 môn Toán Lý Hóa bản chấp hết ^3^)
Ngôn Du ủy khuất nhìn Sở Nguyệt Xuất, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm cùng một chỗ, miệng đô đô, “Rõ ràng nói không cần bổ túc Sinh vật...”
Trong lòng chợt nảy, Sở Nguyệt Xuất vừa nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng chu lên, đã nghĩ đến hình ảnh ngón tay của mình bị ngậm mút liếm láp lúc trước, mặt đỏ lên, có chút mất tự nhiên giơ tay liêu liêu sợi tóc, “Cô muốn dạy bổ túc lớp khác phải không?”
“Không muốn...” Ngôn Du vẫn là bĩu môi, vẻ mặt chán nản, “Tôi không muốn dạy bổ túc...”
“Vậy đi ngủ sớm một chút.” Tự nhận phản ứng của mình cảm thấy chút khó hiểu lại có chút sợ hãi, Sở Nguyệt Xuất như không có việc gì cầm thìa tiếp tục húp cháo, thanh âm thản nhiên nghe không ra cảm xúc, “Ngày mai cô nếu mà dám đi ngủ lúc dạy học, tôi cho cô ngay cả Ngữ văn cũng phải bổ túc.”
“Cô mới là lão sư Ngữ Văn mà...” Ngôn Du bất mãn biết miệng, kháng nghị nhìn nàng, “Cái đó cô mới nên dạy bổ túc...”
Ngữ văn, ôi chao! Vốn là Sở Nguyệt Xuất phải dạy, ôi chao! Dựa vào cái gì mời nàng dạy bổ túc nha.
“Ân, hừ?” Hơi hơi đề cao âm điệu, Sở Nguyệt Xuất liếc nàng một cái, “Cái gì?”
“...” Ngôn Du nhất thời không dám nói cái gì nữa, ai ya cúi đầu húp cháo, thanh âm nho nhỏ, “Tôi sẽ đi ngủ sớm một chút...”
“Ngoan, nghe lời sẽ không để cô dạy bổ túc.”
“Ân.”
Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y vừa chứng kiến một màn thần kỳ. Sở Nguyệt Xuất tuy rằng thân là nhất gia chi chủ*, chính là rất ít khi biểu hiện một mặt cường bạo như vậy, luôn luôn thực ôn nhu chứ đâu dễ đối với ai vừa cưỡng bức, lại vừa dụ dỗ như vậy? Quả nhiên thể loại giống như Ngôn Du nhỏ bé như vậy sẽ làm người ta có dục vọng kích thích muốn chà đạp, khi dễ các loại hay sao?
*trụ cột gia đình
Ngôn Du cũng không biết mình vì sao lại nghe lời Sở Nguyệt Xuất như vậy. Kỳ thật nàng chỉ không muốn dạy bổ túc, ai cũng không có biện pháp bắt nàng dạy bổ túc. Chính là thật kỳ quái, giống như không nghe lời Sở Nguyệt Xuất sẽ thấy không đúng sao đó.
Nguyên nhân là do hai tháng thường xuyên bị kêu ra dạy dỗ?
Nàng không rõ, cũng chẳng muốn đi làm rõ.