Thật ra thì mình cũng thuộc dạng đọc nhiều qt và các truyện rồi edit thôi, cũng không phải chuyên nghiệp gì cho cam nên gần đây hầu như mình giảm bớt phần giải nghĩa các từ (tương đối có thể hình dung trong văn cảnh) để tiến độ edit được nhanh nhất có thể. Vả lại cũng gần đây luôn, mình thấy nhu cầu đọc của mọi người đối với truyện ĐÃ HOÀN, với lời văn tương đối trôi chảy dễ hiểu đều được đánh giá cao và khiến người xem dễ thỏa mãn vì khỏi mắc công chờ mòn mỏi cái kết thúc từng ngày => nên mình đang định đi theo hướng đó đây!
Bởi vì thuộc thể loại hiện đại nên nhiều nhất mình chỉ chuyển sang xưng hô Việt hóa và vài mẫu đối thoại cho gần gũi hơn bạn ơi! (Mặt khác bởi vài từ ở bản qt mình cũng không hiểu rõ, xóa thì sợ bỏ lỡ mà tự gán nghĩa thì sợ đi quá xa nên mình giữ nguyên luôn). Có lẽ do đó mà sẽ hơi vấp váp và trở nên khó khăn đối với một số bạn đã quen văn phong thuần Việt hoặc mới bắt đầu đọc Bách hợp tiểu thuyết, thế cho nên chỉ có thể xin lỗi các bạn trước thôi nè.
Hmmm.... Nay up sớm, chúc mọi người buổi tối vui vẻ ^^
_______________________
103, Chương thứ một trăm lẻ ba...
“Chị... Vì sao lại ở trong này?” Sau khi khóc cảm xúc cũng dần ổn định lại, Ngôn Du thực đáng yêu vò đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, chu môi, “Em hảo ngu ngốc.”
Bị nàng chọc cười ra tiếng, Sở Nguyệt Xuất lại đem nàng kéo vào lòng, ôm chặt, “Đồ ngốc... chị là tới đem em mang về nhà nha.”
“Ngô...” Ngôn Du được nàng ôm trong lòng, có chút thỏa mãn cọ xát, từ từ nhắm hai mắt không nói gì.
“Ha ha, còn buồn ngủ thì tiếp tục ngủ đi.” Kéo mền che lại mình và Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất sủng nịch hôn nàng một hơi, bản thân cũng cảm thấy còn có chút mệt, liền ôm nàng một lần nữa nhắm mắt lại.
Ngôn Du kỳ thật cũng không quá buồn ngủ, chính là thấy hai mắt Sở Nguyệt Xuất nhắm nghiền liền không sảo không quấy mặc cho nàng ôm mình, ánh mắt mở thật to nhìn Sở Nguyệt Xuất, chuyển cũng không thèm chuyển, thẳng đến chính mình dần dần cũng thấy mệt nhọc, lúc này mới đi ngủ.
........................
“Tĩnh...” Trong đại học đang là giai đoạn ôn tập cuối kỳ, Hạ Kiều Mộc nương đặt câu hỏi bài học mà lấy cớ, cả ngày chạy tới văn phòng Ngôn Tĩnh gây rối nàng.
Kỳ thật Ngôn Tĩnh vốn là không thích đợi trong phòng làm việc, đối với nàng mà nói, đi tới thành phố này chẳng qua chỉ là vì muốn chiếu cố tốt Ngôn Du mà thôi. Chính là từ lúc Ngôn Du đi Mĩ Quốc, nàng nhận thấy cứ chờ đợi ở nhà thật sự sẽ sinh ra một loại cảm giác không biết đang làm vì ai, lạc lõng vô cùng.
Có đôi khi một mình 'tĩnh hạ tâm lai' ngẫm nghĩ, nếu nàng cũng là đồng tính, nàng phải chăng cũng sẽ đối với Ngôn Du sản sinh ra cái loại cảm tình này, bằng không làm sao tham muốn giữ lấy Ngôn Du sẽ mạnh mẽ tới vậy, không đem nàng mang theo bên người liền thấy lo lắng.Chính là lại tưởng tượng tiếp, nếu quả thật đúng như có cảm tình như thế với Ngôn Du, vì cái gì nàng có thể không hề khúc mắc nói ra Ngôn Du đang ở Mĩ Quốc đây?
Cho nên nói, xét đến cùng nàng đối với Ngôn Du cảm tình vẫn chỉ là tình tỷ muội đi, chẳng qua là... bởi vì các nàng từ nhỏ đến lớn đều ở chung với nhau mới có thể để Hạ Kiều Mộc cảm thấy quỷ dị tới vậy.
Ngồi ở trong phòng làm việc xem sách sẽ ngẩn người, tính toán thời gian nghĩ tới hẳn Sở Nguyệt đã đi tới Mĩ được hai ngày, Ngôn Du lại một cuộc gọi cũng không đánh tới, Ngôn Du thật hết chỗ nói rồi.
Muội muội của nàng quả thật là có Sở Nguyệt Xuất liền dễ dàng quên mất nàng mà.
Nhưng mà lại có thể thế nào đây? Nàng chính là cam tâm tình nguyện muốn sủng ái cô muội muội duy nhất này, không muốn có bất cứ chuyện gì xúc phạm tới nàng.
“Tĩnh...” Hạ Kiều Mộc đóng cửa lại, lại hô Ngôn Tĩnh một tiếng, lúc này mới khiến Ngôn Tĩnh đang nghĩ tới Ngôn Du lấy lại tinh thần, gặp nàng không khỏi thở dài, “Em lại có vấn đề gì muốn hỏi tôi?”
“Hắc hắc, chính là chỗ này nè.” Hỏi vấn đề này nọ đương nhiên vẫn là lấy cớ, chẳng qua luôn cần phải chuẩn bị trước mới được. Hạ Kiều Mộc cười híp mắt đem sách bài tập phóng tới Ngôn Tĩnh, ngón tay xinh đẹp chỉ vào một đề mục trong một trang, “Cái này...”
Lại thở dài một tiếng, Ngôn Tĩnh cầm qua sách bài tập quét vài lần đề mục, liền thực nghiêm túc giảng giải. Hạ Kiều Mộc kéo qua ghế dựa ngồi bên cạnh nàng, bày một bộ hình như nghe không được rõ ràng lắm, không ngừng đem đầu hướng Ngôn Tĩnh bên kia chuyển lại gần, thẳng đến cuối cùng, khi khoảng cách hai người đã muốn gần như thiếp hợp thì Hạ Kiều Mộc mới thoả mãn, sau đó còn thật sự nghe giảng.
Đem vài đạo đề mục nói xong, Ngôn Tĩnh quay đầu, lời vừa muốn thốt ra bởi vì quay đầu mà lập tức ngừng lại, bởi vì môi của nàng đã trực tiếp lau qua bên má của Hạ Kiều Mộc.
Cách xa khỏi Hạ Kiều Mộc, Ngôn Tĩnh nhướn mi, “Còn có vấn đề gì sao?”
“Ân...” Nghiêng đầu nhìn nữ nhân rõ ràng trên mặt lộ ra ửng đỏ lại còn ra vẻ lạnh lùng, Hạ Kiều Mộc lộ ra một nụ cười xấu xa, “Hôn lại một chút nha?”
“Em...” Ngôn Tĩnh nhất thời nghẹn lời, trừng mắt liếc nàng, cầm lấy sách trên bàn, “Không có vấn đề gì nữa liền đi ra ngoài đi...”
Dừng một chút, mắt nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Hạ Kiều Mộc vẫn còn đang nhìn mình chằm chằm, lông mày đen chợt tắt, “Còn có, cuối kỳ không phải chỉ thi một môn, các môn khác hẳn là em cũng nên đi để ý nhiều hơn đi?”
Trong môn chuyên ngành mà nàng giảng dạy, nàng thực xác định Hạ Kiều Mộc có thể bắt được thành tích không sai, chính là các môn khác...
Đến lúc này, Ngôn Tĩnh mày nhíu lại càng chặt hơn, “Em nếu để các môn khác thi rớt, sau này cũng đừng đến phòng làm việc của tôi.”
“A?” Hạ Kiều Mộc lập tức ngây dại, tiếp theo lập tức đứng lên, tính toán muốn đi học các môn khác, chính là lại cảm thấy không cam lòng, nhãn cầu xoay xoay, suy sụp hạ mặt, “Tĩnh, nóng quá đi à, dự báo thời tiết nói 40 độ.””Ân.” Lông mày nhíu lại, Ngôn Tĩnh thanh âm thản nhiên, chờ Hạ Kiều Mộc nói tiếp.
“Bên ngoài nóng quá...” Hạ Kiều Mộc cúi đầu, một bộ ủy khuất, “Phòng học có điều hòa đều để làm phòng thi... Tự học chỉ có thể ở những phòng học bình thường...”
“Ân.” Mặt không chút thay đổi nhìn Hạ Kiều Mộc, Ngôn Tĩnh hơi hơi vuốt cằm, ý bảo nàng nói tiếp nữa xem.
“Em cũng không được đến văn phòng của cô tự học...” Một dàn câu nói trước đó trên thực tế chẳng qua là để làm chăn đệm cho câu này, Hạ Kiều Mộc sau khi nói xong liền tỏ ra đáng thương nhìn Ngôn Tĩnh, chờ câu trả lời của nàng.
Ngôn Tĩnh một tay cầm sách, một tay nâng cằm lên, đánh giá nàng trong chốc lát, “Em tới nơi này sẽ thật sự học bài chứ?”
“Sẽ!” Từ trong lời nói nghe ra có thể được thông qua, Hạ Kiều Mộc thực nhanh đáp.
“Nếu em không thành thực, tựu ra ngoài.” Ngôn Tĩnh mở sách ra đọc, thanh âm mang theo trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Biết không?”
“Biết!” Lập tức dùng sức gật đầu, Hạ Kiều Mộc giống như bay ra khỏi văn phòng Ngôn Tĩnh, chạy tới phòng tự học thu thập xong sách của mình rồi chạy vội tới văn phòng Ngôn Tĩnh, tâm tình không ngừng bay lên.
Ngôn Tĩnh nhìn thấy thân ảnh kia vội vội vàng vàng giống như lo lắng mình sẽ đổi ý, nhất thời vắng lặng.
.........................
“Tiểu Y, vì sao bỗng nhiên sinh khí đây?” Ở khu vui chơi trong chốc lát vốn nhờ vào Sở Lục Y đột như tức giận mà đã xong lộ trình buổi chiều. Trong tiệm nước giải khát, Sở Giản Hề nhìn thấy muội muội hãy còn nắm thìa, không ngừng đâm tới tấp đá bào, xem nhẹ trong lòng rục rịch suy đoán, rất là khó hiểu hỏi.
“Hừ!” Sở Lục Y trừng mắt liếc nàng một cái, cúi đầu đào một khối lớn đá bào phóng tới trong miệng, lại nhướn mi, hiển nhiên là chịu không nổi khối đá lạnh trong miệng.
Sở Giản Hề lập tức đau lòng, “Tiểu Y, không muốn ăn liền không cần ăn.”
“Ai không ăn chứ!” Đem cả một miệng đầy đá nuốt xuống, Sở Lục Y quệt mồm, “Tôi không để ý chị, chị cũng đừng quản tôi!”
“Tiểu Y...” Sở Giản Hề thở dài, rút ra khăn tay xoa xoa khóe miệng Sở Lục Y, “Nhất định là chị lại chọc giận em sinh khí, em nói cho chị biết, chị sau này không chọc giận em nữa.”
Bởi vì động tác của nàng làm cho có chút sững sờ, Sở Lục Y thẳng tắp nhìn Sở Giản Hề, chợt đứng lên, hướng bên ngoài tiệm chạy ra. Sở Giản Hề vội vàng từ trong túi móc tiền ra để trên bàn, cũng vội vội vàng vàng theo sát ra ngoài, sợ chậm một nhịp Sở Lục Y liền gặp nguy hiểm.
Giờ phút này đã là hơn năm giờ, khu trò chơi như trước vẫn thập phần náo nhiệt, Sở Lục Y đi vài bước, nhìn thấy bánh xe thật lớn cao chọc trời liền ngừng lại.
“Tiểu Y?” Đuổi tới bên người nàng, Sở Giản Hề dừng bước, có chút lo lắng, “Em mấy ngày nay cứ là lạ.”
Sở Lục Y xoay người nhìn thẳng nàng, mi cau chặt, trên mặt lộ đầy vẻ rối rắm.
Nếu không nói rõ ra, tên đầu gỗ này có phải cả đời cũng sẽ còn không biết tình cảm của mình hay không. Chính là nếu như nói minh bạch ra rồi...
Hạ xuống mi mắt, Sở Lục Y lắc đầu, “Về nhà đi.”
“Tiểu Y?” Sở Giản Hề như trước không rõ, đang muốn tiếp tục hỏi, chợt thấy một nam sinh mặc áo sơmi quần bò, vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời xán lạn hướng các nàng chỗ này đi tới.
“Lục Y, bạn cũng tới nơi này chơi nữa hả?” Nam sinh tầm mắt dừng ở trên người Sở Giản Hề vài giây, trong mắt giống như hiện lên kinh diễm, rất nhanh lại đối với Sở Lục Y nói.
“Ân.” Tâm tình đang không tốt, Sở Lục Y chính là bình thản trả lời.
“Ha ha, mình cùng mấy đứa trong lớp từ buổi trưa đã đến đây chơi rồi, vừa định đi ăn cơm nè, cùng nhau đi nhé.” Nam sinh nhìn Sở Lục Y ánh mắt biểu hiện rất rõ ràng, ngay cả chậm chạp như Sở Giản Hề cũng có thể nhận ra mục đích thực sự, trong lòng không khỏi căng thẳng, chờ Sở Lục Y trả lời.
Liếc Sở Giản Hề một cái, Sở Lục Y trực tiếp cự tuyệt, “Không được, mình cùng tỷ tỷ của mình phải về nhà ăn cơm.”
“Nha, tỷ tỷ bạn a... Không có quan hệ, cùng nhau ăn cơm đi mà...” Nam sinh còn tại thịnh tình mời mọc, trong lòng Sở Giản Hề không hiểu sao lại nóng nảy, có xúc động muốn vỗ bàn.
“Tỷ của tôi đã làm tốt cơm rồi.” Sở Lục Y nhìn nam sinh, gằn từng tiếng, “Tỷ của tôi cậu cũng biết đi?”
“Ặc...” Tuy rằng đã muốn tốt nghiệp trung học, chính là nghe Sở Lục Y nói như vậy, vẫn là theo bản năng nghĩ đến Sở lão sư ôn nhu lại nghiêm khắc, nam sinh xấu hổ gật đầu, “Vậy... mình không quấy rầy bạn... Lần sau cùng nhau ăn cơm nha?”
“Để xem sao đã.” Sở Lục Y kéo qua tay Sở Giản Hề, đối với nam sinh gật gật đầu lập tức rời đi, thẳng đến khi rời khu trò chơi lại đi thêm một đoạn, mới bỏ tay Sở Giản Hề ra, dừng lại, quay đầu nhìn Sở Giản Hề, ánh mắt bi thương làm cho Sở Giản Hề vừa khó chịu lại đau lòng.
“Sao... Làm sao vậy?” Bởi vì thái độ Sở Lục Y lúc nãy khiến trong lòng dễ chịu một chút, chưa từng nghĩ muội muội của mình sẽ bỗng nhiên như thế, Sở Giản Hề không khỏi ngây dại.
“Sở Giản Hề, chị nói chờ tôi thi lên đại học, vô luận tôi thích ai chị cũng đều giúp tôi theo đuổi tới cùng, có phải hay không?” Thái độ Sở Giản Hề vừa rồi có vẻ khá thờ ơ làm cho Sở Lục Y trái tim không khỏi băng giá mấy phần, giờ phút này bỗng nhiên có cảm giác như 'vò đã mẻ lại sứt'.
Đứng ở ngã tư đường, bên cạnh là dòng người cùng xe cộ lui tới, Sở Giản Hề nhìn thấy Sở Lục Y gần trong gang tấc, diễn cảm lại dị thường đoạn tuyệt, lăng lăng gật đầu.
“Tốt lắm, tôi thích chị.” Sở Lục Y ở vào lúc nàng gật đầu liền không chút do dự nói.
........................
“Nguy rồi, từ lúc chị xuống phi cơ vẫn chưa gọi về nhà một cú điện thoại nào.” Mới lại ngủ thêm mấy giờ, hai người liền tỉnh lại, Sở Nguyệt Xuất có chút hỗn độn nhìn thời gian, nhất thời có chút chán nản.
Không biết trong nhà hai muội muội có thể lo lắng hay không đây.
Ngôn Du ôm nàng, đầu tính cùng hơn phân nửa thân mình như bạch tuộc dính vào trên người Sở Nguyệt Xuất, trong con ngươi đen bóng lộ ra đáng yêu, “Chị muốn rời giường sao? Tiếp tục một lát nữa thôi nha~~ “
Sở Nguyệt Xuất đang muốn gọi điện thoại nghe vậy không khỏi sửng sốt, tiếp theo cười nhẹ chà xát cái mũi Ngôn Du, “Đồ lười, tiếp tục không gọi điện thoại trở về các nàng sẽ lo lắng cho chị.”
Chính là nàng không biết, lúc này muội muội của nàng cũng không lo lắng cho nàng, mà ngược lại là, nàng nên lo lắng cho hai muội muội mới đúng.