"Lục Y..." Không nghĩ tới chính mình cứ như vậy trực tiếp bị người cự tuyệt, nam sinh có chút nóng nảy, xem ra khuôn mặt tuấn tú bị nghẹn thành màu đỏ sậm, "Mình... Cho mình một cơ hội đi..."
Lại lắc lắc đầu, Sở Lục Y đứng lên, "Tôi phải đi."
"Lục Y!" Nam sinh lập tức kéo lại tay Sở Lục Y, cử động như vậy nhường Sở Lục Y nhíu mi, cũng làm cho Sở Giản Hề bước một bước dài tới, theo bên ngoài vọt đi vào, thần tình phẫn nộ, "Buông tay!"
Nam sinh cùng Sở Lục Y đều sửng sốt, Sở Giản Hề vào lúc đó mới nhìn rõ ràng, nam sinh kia rõ ràng chính là người lần trước ở khu trò chơi vẫn luôn quấn quýt lấy Sở Lục Y, trong lòng càng giận, trực tiếp đem tay Sở Lục Y từ trong tay nam sinh lôi ra, đến nắm ở trong tay, "Cậu muốn làm gì!"
Trà sữa trong điếm mọi người câu đều quay đầu lại đây, nhường Sở Lục Y nhịn không được liếc mắt, trái lại tay nắm chặt Sở Giản Hề đích tay, lôi kéo nàng theo trà sữa điếm đi ra ngoài, "Đồ đần!"
Nam sinh trơ nguyên tại chỗ, sợ run vài giây sau đuổi theo ra, "Lục Y!"
Sở Lục Y quay đầu nhìn hắn một cái, thanh âm lãnh đạm, "Cậu trở về đi, sau này không cần hẹn tôi nữa... Tôi hy vọng cậu có thể hiểu được ý của tôi."
"Mình..." Nam sinh nghe ra lời của nàng, biến sắc, mắt lại nhìn Sở Giản Hề một bên mím môi xem mình, có chút thật cẩn thận nói, "Sở tỷ tỷ, em là bạn học của Lục Y, em..."
"Tiểu Y bảo cậu đi đi!" Sở Giản Hề trực tiếp cắt đứt lời của hắn, "Còn có, không cần gọi bậy."
Nam sinh này... Nam sinh này... Khó trách ngày đó nàng liền không muốn thấy hắn như vậy, thì ra là thế.
Sở Giản Hề trong nháy mắt cũng nhớ tới Trần Vân Hân cùng Vương Tiếu Bạc, ánh mắt lập tức sâm lạnh xuống.
"Mình... Lục Y, mình sẽ không buông bỏ." Nam sinh thấy tình huống tựa hồ không đúng, cũng không tiếp tục rối rắm nữa, mà chính là để lại Sở Lục Y một câu sau đó mới xoay người rời đi.
Sở Lục Y lãnh mắt thấy thân ảnh hắn rời đi, lúc này mới quay đầu nhìn Sở Giản Hề, "Chị không phải không để ý tôi sao?"
Ngữ khí thập phần ngạo kiều hơn nữa còn mang theo căm giận, chính là trong lòng kỳ thật cũng đang trộm vui sướng.
Vừa rồi dáng dấp Sở Giản Hề như vậy, không phải đang ghen chứ là cái gì?
"Chị..." Sở Giản Hề âm thầm tự trách mình quá mức xúc động, quay mắt về phía Sở Lục Y dáng vẻ lạnh như băng, trong lúc nhất thời lại có điều luống cuống, "Tiểu Y..."
"Hừ! Chị không cần để ý tôi a! Chị quản tôi quá nhiều nha!" Sở Lục Y tiếp tục ra vẻ tức giận nói, "Sở Giản Hề, chị đáng ghét nhất!"
"Tiểu Y..." Thấy Sở Lục Y vừa nói còn định đi, Sở Giản Hề vội vàng đuổi theo, "Tiểu Y, em đừng nóng giận."
"Tốt, tôi không tức giận cũng được." Sở Lục Y mạnh mẽ dừng bước lại, nhìn Sở Giản Hề liếc mắt một cái, "Tôi cho chị xem tiểu thuyết, chị có xem không?"
Từ ở cổ bắt đầu có cảm giác mạnh mẽ bị đốt nhiệt, Sở Giản Hề cắn cắn môi, hơi có chút xấu hổ gật gật đầu.
"Thực nhìn?" Chưa từng nghĩ Sở Giản Hề sẽ thực sự xem, Sở Lục Y có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, thanh âm chầm chậm, "Có cảm giác gì?"
"Tiểu Y..." Kỳ thật bên trong tiểu thuyết có rất nhiều tình tiết, chính là Sở Lục Y vừa hỏi như vậy, Sở Giản Hề không biết vì sao lại nghĩ tới một ít tình tiết nhỏ không nên nhớ tới, sắc mặt đỏ hơn, "Chỉ là tiểu thuyết..."
"Đây là cảm giác của chị?" Nghe Sở Giản Hề nói, sắc mặt Sở Lục Y lập tức thay đổi, dưới ánh mặt trời lại một chút huyết sắc cũng đều không có, "Chị xem tiểu thuyết, cũng chỉ cảm thấy những thứ tiểu thuyết kia không đem lại một chút cảm giác nào sao?"
"Chị..." Sở Giản Hề có chút khó hiểu, nàng không biết Tiểu Y nói cảm giác khác là cái gì, chẳng lẽ là cái loại cảm giác quỷ dị này ư? Chính là... Nếu nói cho Tiểu Y biết mình đang đọc cái loại tình tiết không nên đọc rồi còn liên tưởng tới Tiểu Y, Tiểu Y nhất định sẽ mắng mình biến thái a.
Sở Giản Hề có chút luống cuống nghĩ, mà bộ dáng như vậy dừng ở trong mắt Sở Lục Y lại làm cho trái tim nàng lạnh giá hơn, "Sở Giản Hề, tôi còn tưởng rằng chị nghĩ thông suốt... Được rồi, xem ra là tôi tham vọng quá đáng."
Lắc đầu nói đến đây, Sở Lục Y hít một hơi thật sâu, "Tôi về nhà."
"Tiểu Y..." Sở Giản Hề đang định kéo nàng, điện thoại trong túi đột nhiên chấn động, tiếp thông liền nghe giọng nói lo lắng của đồng sự báo cho nàng biết đã xảy ra án kiện.
Ở nguyên tại chỗ do dự vài giây, Sở Giản Hề cắn cắn môi, "Tiểu Y, em về nhà trước, chị còn có việc, buổi tối trở về nói cho em, ngoan ngoãn ở nhà chờ chị."
Có chút mệt mỏi thất bại nhìn nàng một cái, Sở Lục Y gật gật đầu, "Tôi đi về."
"Ân." Sở Giản Hề lên tiếng liền vội vàng hướng cục cảnh sát chạy đi.
Vụ án vừa mới nhận được là án phóng hỏa, Sở Giản Hề tuy ở trong cục cùng người thảo luận nhưng trong lòng lại luôn nghĩ tới vẻ mặt thất vọng của Sở Lục Y trước khi đi.
Nàng không định trốn tránh, đã có tỷ muội Trần gia làm ví dụ ở trước đó, nàng cùng Tiểu Y, cũng nhất định có thể.
Nàng không cần giống Trần Như Nam lựa chọn trốn tránh như vậy, cuối cùng chính là làm tổn thương bản thân cùng người mình thương yêu nhất, mặt khác cũng tổn thương đến người vô tội khác.
Sở Giản Hề chưa bao giờ chờ mong muốn đuổi nhanh về nhà giống chiều nay tới vậy, vừa đến tan việc, nàng lập tức thu thập xong đồ đạc, cự tuyệt đồng nghiệp mời mà thẳng tiến về nhà. Kết quả, mới ra cục cảnh sát không bao lâu, liền đụng phải một người đã lâu không gặp.
"Giản Hề." Một nam nhân anh tuấn mặc đồ cảnh sát, vẻ mặt như ánh mặt trời bắt gặp Sở Giản Hề, lập tức nghênh đón.
"Sư huynh?" Sở Giản Hề có chút kinh ngạc nhìn hắn, "Làm sao anh lại ở đây?"
Không phải nói đã bị điều đi rồi sao, như thế nào hiện tại sẽ xuất hiện ở trong này? (Ed thấy có một sự phiền nhẹ ở đây =)))))
"Tới thăm em một chút." Nam nhân cười cười, "Đã lâu không gặp em."
"Ha ha, đúng vậy." Trong lòng vội vã muốn chạy về nhà, trên mặt Sở Giản Hề không thể che hết thần sắc ở điểm này, "Sư huynh, em còn có việc phải đi trước, lần sau tiếp tục tán gẫu."
"Ôi chao, là chuyện gì nha?" Nam nhân không nghĩ tới Sở Giản Hề sẽ không cho mình mặt mũi như vậy, vội mở miệng hỏi, "Anh giúp đỡ được không?"
"Không được!" Sở Giản Hề không chút do dự, "Sư huynh em đi trước!"
Lời vừa mới dứt liền ngăn cản taxi ngồi lên, Sở Giản Hề đối với nam nhân phất phất tay xong báo địa chỉ, lúc này mới dựa vào cửa kính xe, nghĩ thật lâu trước kia, Sở Lục Y phát hỏa với mình, lộ ra ngây ngô cười thoáng hiện.
Nguyên lai khi đó, Tiểu Y liền ghen tị.
...............................
Ngôn Du vừa sớm liền bị Sở Nguyệt Xuất đánh thức, có chút bất mãn bĩu môi lao vào trong lòng Sở Nguyệt Xuất, ô ô kêu hai tiếng tính toán tiếp tục ngủ, Sở Nguyệt Xuất cũng không cho nàng cơ hội này, "Ngoan, hôm nay nên đi làm."
"Không muốn đi làm..." Ngôn Du ngạo kiều, "Muốn ở nhà với chị."
"Nghe lời, em đã đáp ứng chị nhiều lần cần phải đi làm." Sở Nguyệt Xuất đối với bộ dáng Ngôn Du như vậy tự nhiên không hề có lực kháng cự, chỉ có thể nhu lên thanh âm hống người nọ, "Ngoan, em đứng lên đi làm chị liền thưởng cho em có được không?"
Nghe được thưởng, Ngôn Du lập tức mở mắt ra, hai tròng mắt sáng trong suốt nhìn Sở Nguyệt Xuất, "Thưởng cho?"
"Ân." Sở Nguyệt Xuất mềm nhẹ cười, "Mau đứng lên."
"Hảo!" Ngôn Du lập tức xoay người, nghe lời vào phòng tắm rửa mặt, đợi khi ăn xong bữa sáng nhìn thời gian không sai biệt lắm định xuất môn, rồi lại lôi kéo tay Sở Nguyệt Xuất không chịu đi, "Thưởng đâu?"
"Ha ha..." Sở Nguyệt Xuất nhẹ giọng cười cười, tiến đến bên sườn mặt nàng hôn một hơi, "Thưởng cho."
"A?" Ngôn Du lập tức ngây dại, "Đây là thưởng cho mị?" (Ed: đích xác là thưởng cho mị=))))))))
"Đúng vậy a, không hài lòng?" Sở Nguyệt Xuất chịu đựng cười hỏi.
"Không..." Ngôn Du nào dám nói không hài lòng, lắc đầu, bĩu môi, "Em đi làm..."
"Ân, nhất định trở về ăn cơm trưa ăn, cơm chiều rồi ngủ, biết không?" Sở Nguyệt Xuất tựa vào bên cạnh dặn dò.
"Hảo." Kỳ thật không cần dặn dò, trong nhà có Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du cũng không thể tiếp tục giống như lúc trước cả ngày đứng ở phòng nghiên cứu không chịu đi ra.
Chờ Ngôn Du sau khi rời đi, Sở Nguyệt Xuất lúc này mới ngồi vào trên ghế salon, lông mày kẻ đen vi liễm, trên mặt có vẻ ưu sầu.
Nàng vẫn luôn không quá yên tâm hai muội muội của nàng... Chính là Ngôn Du ở trong này còn có công tác, nàng lại không có khả năng buộc Ngôn Du bỏ công tác về nước. Chính là nếu Ngôn Du không bỏ công tác, chẳng lẽ các nàng muốn cả đời ở Mĩ Quốc sao?
Đang nghĩ, di động chợt vang lên, Sở Nguyệt Xuất vừa nhìn hiển thị, là Ngôn Tĩnh, không khỏi có chút kinh ngạc.
"Sở lão sư, gần đây được không?" Ngôn Tĩnh ôm cánh tay tựa phía trước cửa sổ tại gian phòng của mình, thanh âm thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì.
"Rất tốt." Sở Nguyệt Xuất đồng dạng thản nhiên đáp lại, "Ngôn tiểu thư gọi điện thoại, thật sự là khiến tôi kinh ngạc."
"Ha ha, tôi chỉ là muốn nói... Cô cùng Tiểu Du chẳng lữ không tính toán về nước sao?" Đang ở rối rắm chuyện tình này lại cứ như vậy bị Ngôn Tĩnh thốt ra, Sở Nguyệt Xuất không khỏi cười thầm nàng cùng Ngôn Tĩnh "tâm hữu linh tê", lại chợt nhớ tới thực tế trước kia Ngôn Du là thích Ngôn Tĩnh, trong lòng không khỏi nổi lên ghen tuông, miệng nói lời cũng có chút chua, "Ngôn tiểu thư là tưởng niệm Tiểu Du sao..."
Không nghĩ tới Sở Nguyệt Xuất sẽ nói như vậy, Ngôn Tĩnh sửng sốt vài giây, cười cười, "Đúng vậy a, tôi rất nhớ em ấy."
Nàng thật sự tưởng niệm cô muội muội kia của nàng... Bất quá, còn có sự tình...
Nhướn mi, Ngôn Tĩnh thở dài, "Kỳ thật tôi là có chuyện nhờ Sở lão sư."
"Ngôn tiểu thư mời nói." Sở Nguyệt Xuất cũng không dự đoán được Ngôn Tĩnh sẽ nói như thế, hơi hơi giật mình liền mở miệng nói.
"Nếu có người đi tìm Tiểu Du, nhờ cô giúp tôi ngăn nàng lại." Ngôn Tĩnh nhướn mi, "Nhất định phải ngăn nàng lại, ngàn vạn lần không thể để cho nàng gặp Tiểu Du, càng không thể để nàng nói chuyện với Tiểu Du."
Yêu cầu hảo kỳ quái...
Sở Nguyệt Xuất giơ lên mi, trầm mặc một lát, "Hảo."
"Như vậy, liền nhờ Sở lão sư." Nghe nàng đáp ứng mình xong, Ngôn Tĩnh mới có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nghe trong phòng khách âm thanh nói chuyện trời ơi đất hỡi, có chút bất đắc dĩ xoa nhẹ cái trán.
Từ lúc nghỉ hè tới, ba ba cùng mụ mụ của nàng liền thường xuyên hẹn một đống người được coi như là môn sinh đắc ý đến nhà của nàng dùng cơm, mỗi khi như thế không khỏi để nàng đau đầu không thôi.
Chính là hiện tại chuyện để cho nàng đau đầu hơn đã xảy ra, Hạ Kiều Mộc đứa nhỏ không nghe lời kia, lại có thể thu thập hành lý, một thân một mình chạy tới New York, mà mục đích nàng đi New York, rõ ràng chính là tìm Ngôn Du.
Nếu để cho Ngôn Du biết sự tình giữa mình cùngHạ Kiều Mộc, vậy nhất định là muốn long trời lỡ đất rồi.