Anh ta im lặng lắng nghe.
Mãi mới lên tiếng: "Nói cách khác, cậu không phải vì vận xui nên gặp rắc rối phải vào bệnh viện, mà tự chuốc họa vào thân khi đến căn nhà ma đó để livestream?"
Giọng điệu của anh ta thay đổi, từ giọng điệu hòa nhã bỗng trở nên phê phán.
Tôi ngẩn người một lúc, không hiểu sao anh ta lại nổi giận.
Anh ta thấy vậy, lắc đầu: "Cậu đi đi, trả lại lá bùa đây, tôi không giúp được."
Tôi cau mày.
Tiền đã đưa rồi, giờ lại nói không giúp được?
Giả thần giả quỷ, chẳng phải lừa đảo sao?
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Không ngờ da mặt anh ta dày hơn tôi tưởng, trong mắt không hề có chút hổ thẹn nào, còn biện minh: "Mọi chuyện đều có nhân quả, ân oán rõ ràng, số phận đã được định sẵn, cậu tự ý kết minh khế, làm rối loạn nhân quả, vốn đã là một tội lớn. Giờ có hối hận thì cũng chẳng ích gì."
Minh khế?
Tôi nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của anh ta, cười lạnh: "Nói nhảm, tôi chưa bao giờ kết minh khế gì cả!"
"Không phải chủ động kết khế?"
Anh ta nhướn mày, dường như đang quan sát xem tôi có nói dối hay không: "Cách kết khế có rất nhiều, đôi khi chỉ cần một chữ ký, một dấu tay, thậm chí một lời thề cũng có thể là bằng chứng."
Chữ ký sao...
Người đó vẫn đang nói, nhưng tôi đã phân tán suy nghĩ, nhớ ra một việc.
Gần đây, tôi chỉ ký một bản hợp đồng.
Vào thứ ba tuần trước.
Tuần trước tôi vì bệnh tình của bố mà lo đến mất hồn, phải vay tiền khắp nơi, mấy ngày liền không rửa mặt, cũng chẳng lo dọn dẹp bản thân.
Vì vậy, khi Trần Hỉ gọi điện, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là ký hợp đồng trực tuyến.
Nhưng hắn khăng khăng muốn đến gặp tôi, phải nhìn tôi ký tên xong mới đi.
Nghĩ lại, quả thật có điều gì đó kỳ lạ.
Chẳng lẽ bản hợp đồng đó thật sự đã bị hắn ta giở trò?
Tôi nghĩ đến khung ảnh đó và vụ tai nạn xe suýt lấy mạng mình.
Trong lòng tôi d.a.o động giữa tin và không tin...
"Sao, nhớ ra rồi?" Người đàn ông dưới đất đột ngột lên tiếng.
Tôi phức tạp nhìn ông ta một cái.
Rồi nhét lá bùa vào túi, ngay lập tức quét một chiếc xe đạp dùng chung bên lề đường, phóng thẳng đến nhà Trần Hỉ.
Bất kể thật hay giả, những chuyện này đều có liên quan đến Trần Hỉ.
Vì trong lòng đang có lửa giận.
Tôi đạp xe ba cây số liền mà không thấy mệt.
Tôi dừng xe trước nhà Trần Hỉ.
Vừa điều chỉnh nhịp thở, vừa đưa tay nhấn chuông cửa.
Trần Hỉ làm công việc quản lý, dưới trướng không có nhiều streamer lớn, nhưng thu nhập lại cao đến bất ngờ.
Khi nền tảng không có nhiều lượt truy cập, những người quản lý khác đều phàn nàn, nhưng hắn vẫn sống sung túc, còn mới đổi nhà.
Là một căn biệt thự hai tầng.
Ngôi nhà đẹp, nhưng vì không chăm sóc, sân vườn đầy cỏ dại, chẳng có chỗ nào để bước chân.
Tôi nhấn chuông cửa rất lâu mà không có ai trả lời.
Chẳng lẽ hắn đã đoán tôi sẽ đến hỏi tội, nên trốn trước rồi?
Nhưng sao hắn có thể biết tôi đến lúc nào?
Trong lòng đầy nghi vấn, tôi đưa tay đẩy cửa.
Không ngờ chỉ đẩy nhẹ, cửa đã mở ra.
Người không ở nhà, nhưng cửa không khóa?
Hay là... có cạm bẫy...
Tôi cảnh giác bước vào trong, nhìn quanh.
Nội thất gỗ tối màu theo phong cách cổ, trông thì sang trọng, nhưng vì bố trí quá chật chội, nên mất hết vẻ tao nhã.
Tôi đi vòng qua mấy cái bình hoa to đặt giữa phòng khách, cẩn thận kiểm tra.
Rồi mới xác định tầng trệt trống không, quả thật không có ai.
Vậy Trần Hỉ đâu?
Chẳng lẽ thật sự ra ngoài rồi?
Đang nghĩ như vậy, tôi bắt đầu nhìn lên cầu thang.
Quả nhiên, vừa đến gần cầu thang, tôi nghe thấy những âm thanh nhỏ từ trên lầu vọng xuống.