"Thân thể cậu tốt... cộng với tiểu Tiết sẽ không cố ý hại cậu, hai ba tháng chắc không vấn đề gì." - (note: lúc này hai bên đã trở nên thân thiết hơn, hồn ma cũng không có ý định hại Trang Vũ nên đổi xưng hô sang tiểu Tiết)
Tử Hằng rời mắt khỏi hàng ghế sau và vừa nói vừa chuẩn bị lái xe.
Tôi vội vàng chặn người lại.
“Vì còn hai ba tháng nữa, nên không cần gấp gáp trong lúc này, chúng ta cứ đi biệt thự trước đã.”
Ngôi nhà ma, minh ước, phát trực tiếp, Diệt Hồn Châu, những ác quỷ đầy oán hận nhưng không làm hại người.
Tất cả những điều này cho thấy, Trần Hỉ và những người đứng sau hắn, mục đích và âm mưu chắc chắn không dễ đối phó, hơn nữa họ ẩn nấp trong bóng tối, mắt chăm chăm dõi theo, tôi và Tử Hằng không có chỗ để ẩn náu, luôn bị khống chế.
Trình Phi có khả năng âm thầm lấy đi mạng sống của tôi, điều này cũng cho thấy năng lực của hắn lớn hơn vẻ bề ngoài, và một khi tôi lấy lại mạng mệnh, hắn chắc chắn sẽ không hài lòng và sẽ có những hành động khác.
Trong hoàn cảnh này, chủ động gây sự với Trình Phi, đồng thời ứng phó với hai thế lực, e rằng không phải là lựa chọn khôn ngoan.
“Dù sao thì hoàn cảnh của tôi có liên quan mật thiết đến mệnh số, Trình Phi chắc chắn cũng không thể tránh khỏi ảnh hưởng, đúng không?”
Nếu không, hắn đã không vội vã tìm đến để giúp tôi giải trừ minh ước.
Nói xong câu này, Tử Hằng suy nghĩ một chút rồi bỗng nói, “Đúng vậy, hiện tại dương khí của cậu yếu ớt là vì thể xác đã bị tiểu Tiết bám theo quá lâu, nhưng vận mệnh bị phản phệ do minh ước, không cần cậu phải gánh chịu đâu.”
Tôi mỉm cười.
Trình Phi hiện giờ không đến tìm tôi rắc rối, có lẽ không phải vì không muốn, mà là hắn còn lo cho bản thân.
“Được rồi, lái xe đi, chúng ta trước tiên đến biệt thự, trên đường cậu kể cho tôi về việc xảy ra ở số 71 Dương Triều Môn.”
Khi đã giải quyết xong chuyện này, đưa cô gái nhỏ ra đi rồi, thì việc xử lý những chuyện khác cũng chưa muộn.
Tử Hằng đáp lời, khởi động xe.
Tôi thấy trong gương chiếu hậu, màu đỏ nổi bật thật sự.
Những linh hồn non nớt tồn tại vì hận thù và oán niệm, không làm hại người vô tội, nhưng vẫn phải mang trên lưng vài mạng sống, vẫn không thể xóa bỏ chấp niệm, thật khó tưởng tượng oán hận ấy sâu sắc đến mức nào.
Xe chạy về ngoại ô.
Lượng người đi trên đường cũng ít đi nhiều.
Tử Hằng cũng kể cho tôi về câu chuyện của số 71 Dương Triều Môn.
Một câu chuyện bình thường nhưng cũng rất cẩu huyết.
Đó là trong trường học, một thiếu gia nhà giàu tràn đầy sức sống, lái xe đ.â.m phải một học sinh xuất sắc và lạnh lùng.
Do chuyện bồi thường và thăm viếng, hai người dần dần quen biết nhau, hiểu biết lẫn nhau và bị sự thiếu thốn trong tính cách của đối phương cuốn hút, rơi vào tình yêu.
Nhưng khác với những câu chuyện tình yêu trước đây, họ là đồng tính.
Mối quan hệ như vậy ở hiện tại vẫn không thể được một số người chấp nhận, càng không nói đến thời đại đó.
Thiếu gia nhà giàu tính tình phóng túng, thể hiện tình cảm mãnh liệt và kiên định, học sinh xuất sắc cũng vì sự nhiệt tình của hắn mà xua tan đi sự xa cách và lạnh nhạt trong tính cách.
Khoảng thời gian đó là hạnh phúc đối với cả hai người.
Nhưng niềm vui không kéo dài lâu.
Gia đình của thiếu gia phát hiện ra manh mối, sau một trận cãi vã lớn, họ dùng việc cắt đứt nguồn tài chính của hắn như một phương tiện để ép buộc hắn chia tay.
Nhưng thiếu gia từ chối, và để bảo vệ người yêu, hắn đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với gia đình.