Tôi và Hứa Tử Hằng trải chiếu ngủ ở phòng khách, để phòng phụ cho Tần Tâm.
Tần Tâm xuất hiện bất ngờ, mang theo nhiều thông tin cùng với bí ẩn hơn.
Và kể từ khi trở về nhà, cô bé họ Tiết (hồn ma mang hình dạng bé gái nên nhân vật chính gọi là cô bé) đã không xuất hiện.
Trình Phi như hổ rình mồi, không biết mọi việc hắn làm với Trần Hỉ có liên quan gì không…
Bên ngoài trời âm u, không khí ngột ngạt đến khó thở, đầy dấu hiệu của một cơn bão sắp tới.
Tôi bật điều hòa trong phòng khách, sau đó cuối cùng cũng buồn ngủ không chịu nổi, và đã ngủ thiếp đi trong tiếng ngáy của Hứa Tử Hằng.
Khi tỉnh dậy, trời đã sáng.
Hứa Tử Hằng đứng bên cửa sổ, nói chuyện một mình trước gương trên tường.
“Rõ ràng là chưa phai màu, một chút cũng không vàng.”
Tôi thấy buồn cười, ngồi dậy mở cửa sổ.
Sau đó, tôi phụ họa với cậu ấy.
“Yên tâm, đúng là không hề vàng chút nào.”
Anh nhìn tôi một chút, sau đó ho nhẹ, đổi chủ đề, “Thức dậy rồi, nhưng Trang Tử, cậu có chất lượng giấc ngủ thật tốt, đêm qua sấm chớp lớn như vậy mà vẫn không bị đánh thức.”
“Đêm qua có sấm sao?”
“Có chứ, mưa cũng rất to.”
Hứa Tử Hằng nhường chỗ bên cửa sổ cho tôi, rồi tự đi vào phòng tắm.
Tôi đứng bên cửa sổ, làn gió mát mang theo mùi đất sau cơn mưa, lùa vào trong.
Con người ngay lập tức cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Không ngờ khi đang đón gió, cửa phòng phụ lại mở ra, Tần Tâm từ trong đó bước ra.
Cô ngáp một cái, câu đầu tiên nhìn thấy tôi lại là, “cậu có chất lượng giấc ngủ tốt thật, mưa to như vậy mà vẫn không bị đánh thức.”
Tôi cười khúc khích, “Tại sao mọi người đều nói như vậy?”
Cô ấy thắc mắc, “Còn ai nói như vậy nữa?”
Tôi chỉ ngón tay về phía phòng tắm, bên trong tiếng nước rửa mặt không nhỏ, Hứa Tử Hằng trong chiếc áo hoodie đang lắc lư trước bồn rửa tay.
Tần Tâm tựa vào tường, nhìn về hướng phòng tắm, “Cậu ấy rất giống em trai tôi, nên tôi không nhịn được mà trêu chọc.”
Tôi cười, “Cảm nhận được.”
Tần Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi mở miệng, lần này giọng điệu có phần trầm xuống, “Thật ra, vài ngày trước tôi đã gặp Tiểu Long.”
Tôi sững sờ, “Khi nào? Có phải trước khi hắn… rời đi không?”
“Ừ, khi đó tôi ở dưới bệnh viện đó, cậu ấy đứng bên cửa sổ, tôi đã thấy cậu ấy, trong cơ thể cậu ấy có hai linh hồn, cậu ấy đang cầu cứu tôi, nhưng lúc đó tôi bị bảo vệ ngăn lại, hoàn toàn không vào được…”
“Vậy sau đó thì sao?” tôi hỏi.
“Rồi ngày hôm sau tôi nhận được tin cậu ấy qua đời, lẽ ra tôi nên xông vào, chỉ tại tôi quá do dự nên đã hại c.h.ế.t Tiểu Long.”
Giọng cô khàn khàn, lẫn chút nghẹn ngào.
Tôi không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể gãi đầu, khuyên cô, “Cũng không phải lỗi của cô, vì cô cũng không biết sau đó sẽ có chuyện.”
“Các người đang nói gì vậy?” Hứa Tử Hằng lau khô tóc, từ phòng tắm bước ra.
Tần Tâm quay lưng lại với cậu ấy, lau đi nước mắt.
Tôi chỉ có thể lên tiếng, đùa vui, “Nói về màu tóc của cậu rốt cuộc là màu gì.”
Hứa Tử Hằng nhăn mặt nói, “Các người thật nhàm chán.”
Sau đó, cậu ấy ngồi xuống sofa, tiếp tục chỉnh sửa kiểu tóc.
Đang giữa chừng thì lại lên tiếng, “Sao cô lại thường xuyên ở trong cái khung tranh đó? Lẽ ra, linh hồn sau khi c.h.ế.t sẽ chọn thứ gần gũi hơn để trú ngụ.”
Chắc chắn hắn đang nói chuyện với cô bé họ Tiết.
Tôi quay lại, quả nhiên thấy cô bé đứng trước cậu trà, chăm chú quan sát kiểu tóc của Hứa Tử Hằng.
Tôi đột nhiên nghĩ đến một việc.