Tôi vừa muốn hỏi Diệt Hồn Châu là gì, nhưng vừa ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy ba tôi từ trong khu dân cư đi ra, có lẽ vì chờ lâu không thấy tôi về, nên đến tìm.
Và từ túi áo trước n.g.ự.c ông, bỗng nhiên vọt ra một thứ.
Đó là một viên ngọc, dưới ánh đèn đêm phát ra ánh sáng lạnh lẽo màu xanh, nhanh chóng lao thẳng vào n.g.ự.c tôi.
※
Tôi không hề phòng bị, cũng không kịp tránh né.
Viên ngọc màu xanh quái dị ấy đ.â.m vào n.g.ự.c tôi, ngay giây tiếp theo biến mất vô hình.
Một luồng lạnh lẽo từ n.g.ự.c lan ra, trong nháy mắt âm thanh xung quanh đều biến mất.
Hứa Tử Hằng lo lắng nhìn tôi, miệng mở ra khép lại, nhưng tôi lại không nghe thấy cậu ấy nói gì.
Chỉ thấy ba tôi cơ thể rung rẩy, sắp ngã.
Tôi theo phản xạ lao tới, đỡ ông.
Lại một tiếng "ong" vang lên.
Cảm giác lạnh lẽo trong n.g.ự.c tan biến, tiếng còi ô tô văng vẳng bên tai.
"Anh thế nào rồi, không sao chứ?"
"Vừa rồi là thứ gì vậy?"
Hai câu hỏi đồng thời vang lên, Hứa Tử Hằng và Tần Tâm đều vây quanh tôi.
Tôi cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, lắc đầu.
"Lúc nãy n.g.ự.c có hơi lạnh, nhưng bây giờ hình như không sao rồi."
"Lạnh à..." Hứa Tử Hằng khẽ lẩm bẩm hai từ đó, nét mặt trầm ngâm, "Quả nhiên là Diệt Hồn Châu."
"Diệt Hồn Châu là gì?" Dù đoán cũng biết, đó chắc chắn không phải là thứ tốt, tâm trạng tôi tự nhiên cũng trầm xuống, "Đúng rồi, ba tôi sao rồi? Tại sao ông ấy lại ngất đi?"
Hứa Tử Hằng thở dài, trả lời, "Chú không sao đâu, thôi, chúng ta về nhà rồi nói, ở đây không nằm trong phạm vi trận pháp, không an toàn."
Rèm cửa trong nhà được kéo lại.
Nhưng vì đêm có gió, thỉnh thoảng nó lại bị hất tung lên trong không khí.
Ba tôi đang ở trong phòng ngủ, vẫn chưa tỉnh, dưới gối có một lá bùa an thần do Hứa Tử Hằng viết.
Ba người chúng tôi ngồi lại ở phòng khách.
Hứa Tử Hằng ngồi cạnh tôi trên ghế sofa.
Tần Tâm kéo một cái ghế ngồi ở cạnh bàn trà.
Cô ấy mở lời trước, "Anh nói là, trong người của Tiểu Long cũng bị đánh vào thứ gọi là Diệt Hồn Châu, nên tôi mới không tìm thấy linh hồn của nó đúng không?"
"Đúng vậy." Hứa Tử Hằng trầm giọng, "Âm Dương Minh Khế có thể khóa hồn, dù người sống ký kết khế ước c.h.ế.t đi, linh hồn cũng không biến mất, thậm chí sẽ lưu lại lâu dài trên thế gian do tuân theo luật nhân quả, trừ khi oan hồn có thể đi vào luân hồi. Nhưng một khi có Diệt Hồn Châu, tình hình lại hoàn toàn khác, hễ Diệt Hồn Châu nhập vào cơ thể, linh hồn sẽ bị đánh dấu. Người đó lúc sống không khác gì người bình thường, nhưng một khi c.h.ế.t đi, linh hồn sẽ bị Diệt Hồn Châu xé rách tan tành, hoàn toàn tan biến."
Sau khi nghe xong, sắc mặt Tần Tâm đã tái nhợt.
"Vậy nên Tiểu Long đã hồn phi phách tán, không thể nào vào luân hồi nữa, đúng không?"
Hứa Tử Hằng không nói gì, coi như ngầm đồng ý.
Khi nhìn tôi, nét mặt cậu ấy đầy phức tạp, pha trộn giữa lo lắng và cảm thông.
"Khi chú bị bắt, chắc là đã bị đặt Diệt Hồn Châu trên người. Nhưng trước khi gặp anh, chú đã thay bộ quần áo đó ra, vì vậy lúc gặp không bị kích hoạt, và trước đó trong phạm vi trận pháp, Diệt Hồn Châu bị áp chế nên cũng không làm tổn thương anh..."
Diệt Hồn Châu được giấu trong quần áo người mang theo, khi mục tiêu xuất hiện trong phạm vi nhất định, nó sẽ tự động hút lấy tinh khí của người mang và xâm nhập vào n.g.ự.c mục tiêu.
Hôm nay ba tôi xuống dưới nhà, quả thực có thay quần áo.
Khi đi đến cổng khu dân cư, lại đúng lúc ra khỏi phạm vi trận pháp...