"Có thôi không, đừng ép ta ra tay để cho ngươi thấy tai họa đẫm máu!"
"Chỉ có mười đồng thôi, coi như thử một lần đi."
"Thật sự nghĩ ta ngu à? Biết rõ ngươi là kẻ lừa đảo mà còn cho không tiền sao?!"
Giọng nói trong đó nghe vô cùng quen thuộc...
Tôi quay đầu nhìn lại.
...
Quả thật là anh ta, tên quyển mao Tiểu Bạch đó.
Lúc này, quyển mao đang đuổi theo một người đàn ông để bán cho ông ta lá bùa.
Nhưng người kia rõ ràng nghĩ anh ta là kẻ lừa đảo, chuẩn bị động tay đánh người.
Người đàn ông kia thân hình cao to, những hình xăm dưới cánh tay lộ ra mờ mờ, nếu đánh nhau thì kết quả đã quá rõ ràng.
Tôi không muốn xen vào chuyện này, nhưng dù gì thì anh ta cũng đã từng cứu tôi một mạng.
Tôi nghiến răng, đứng yên tại chỗ.
Ngay khi nắm đ.ấ.m của người đàn ông kia sắp giáng xuống người anh ta, tôi không thể kìm được, chạy tới: "Khoan đã anh trai, đừng vội đánh."
Người đàn ông kia bị bất ngờ, nắm đ.ấ.m khựng lại.
Ánh mắt hắn sắc bén liếc qua tôi: "Mày là ai?"
"Anh trai, đây là em trai tôi. Nó trước đây bị bệnh, giờ mới khỏe lại nhưng đầu óc vẫn còn chút vấn đề, mong anh bỏ qua cho nó."
Ánh mắt người đàn ông đó lạnh lùng, nhìn chằm chằm giữa tôi và anh chàng tóc xoăn.
Anh ta sau khi thấy tôi cũng rõ ràng ngạc nhiên một chút.
Rồi đột nhiên lên tiếng: "Sao ngươi còn sống? Mây đen áp đỉnh, điềm hung cực lớn, mạng ngươi lẽ ra đã tận rồi mà!"
Tôi bị hắn nói như trù ẻo mà tức đến mức muốn chửi thề.
Tôi cố nhịn, nhìn về phía người đàn ông, "Anh nhìn xem, cậu ta như vậy đó, rõ ràng là... có vấn đề."
Tôi chỉ vào đầu mình, giả vờ bất lực.
"Anh có thể coi như giúp tôi một lần được không? Tôi sẽ chuyển tiền lại cho anh sau."
Người đàn ông kia ngẩn ra, giọng nói dịu lại.
"Nhìn có vẻ bình thường, sao lại mắc phải chứng bệnh này?"
Tôi thở dài, cười gượng.
"Thôi được rồi, làm anh cũng không dễ dàng gì, tiền không cần chuyển lại cho tôi đâu, mười đồng đúng không, bùa này tôi mua."
Người đàn ông đưa tờ tiền mười đồng vào tay tên tóc xoăn, sau đó nhận lá bùa hộ thân rồi quay lưng bước đi.
Vấn đề đã được giải quyết.
Tôi chỉ cảm thấy cả thân thể lẫn tâm trí đều mệt mỏi, quay lại nói với tên tóc xoăn:
"Thôi được rồi, anh đã cứu tôi một mạng, tôi cũng giúp anh tránh một trận đòn, chúng ta coi như hòa nhau."
Nhưng anh ta vẫn không đáp, chỉ nhíu mày chặt lại, nhìn tôi từ trên xuống dưới.
"Không đúng, quẻ của sư phụ tôi luôn rất chính xác, cậu không thể nào vẫn còn sống được."
...
Thật sự là mong tôi c.h.ế.t luôn hay sao.
Tôi chẳng buồn quan tâm, lấy điện thoại ra đặt phòng khách sạn.
"Rốt cuộc là sao? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cậu chưa chết?"
Chậc.
Sau khi đặt xong khách sạn, tôi mới buông lời đáp qua loa: "Tại sao tôi lại phải c.h.ế.t chứ?"
Cậu ta lắc đầu, "Tôi không có ý đó, nhưng trước đây tôi đã nhờ sư phụ xem quẻ cho cậu..."
"Thế cậu còn có sư phụ à?"
Sư phụ chắc chắn giỏi hơn đệ tử, cậu ta cứu không được tôi, biết đâu sư phụ cậu ta lại có thể.
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu nhen nhóm chút hy vọng, quay đầu nhìn về phía cậu ta.
"Tất nhiên là tôi có sư phụ." Cậu ta ngừng một chút rồi tiếp tục nói, "Nhưng cậu đừng hy vọng gì nữa, liên quan đến chuyện đại sự như minh khế, sư phụ tôi cũng không giúp được, tôi đã hỏi rồi."
Cậu ta nói rất nhanh.
Nhưng từ lời nói của cậu ta, tôi vẫn nhận ra một số chi tiết.
Lúc trưa, cậu ta rất kiên quyết từ chối giúp tôi, nói rằng không thể giúp được.
Nhưng giờ thì rõ ràng sau đó cậu ta đã đi tìm sư phụ để xin giúp tôi xem quẻ.
Có vẻ, người này cũng không phải là kẻ vô tâm đến vậy...