Hứa Tử Hằng ngơ ngác lắng nghe, sắc mặt thất thần.
Giữa đám đông truyền đến tiếng niệm chú trầm bổng, âm thanh ngày càng lớn, không thể nào bỏ qua.
Tôi hỏi Hứa Tử Hằng, “Họ đang làm gì vậy?”
Đứa trẻ đã bị Ngô Uy ôm đi, giờ này đáng ra đã được Bình An đưa đến đồn cảnh sát rồi.
Lẽ ra trong tình huống mất đi “vật chứa”, pháp thuật này chắc chắn phải thất bại.
Nhưng tôi không thể yên tâm, luôn cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó quan trọng.
Đột nhiên nhớ lại khi mới tìm thấy đứa trẻ trong phòng bí mật, phát hiện dấu vết chảy m.á.u trên ngón tay cái của nó.
Trong đầu thoáng hiện lên một câu — dấu tay, chữ ký, thậm chí một câu hứa hẹn, đều có thể trở thành chứng cứ ký kết minh khế.
Hỏng rồi.
Thảo nào sau khi phát hiện đứa trẻ là giả, người đó lại không chút hoảng loạn, trái lại còn thản nhiên sỉ nhục tôi và Hứa Tử Hằng.
Chắc hắn đã sớm lấy được dấu tay của đứa trẻ.
Dù không biết hắn bây giờ đang làm gì, nhưng trực giác cho tôi biết, nếu không ngăn chặn lại, đứa trẻ đó nhất định sẽ chết.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Hứa Tử Hằng cũng trầm mặt lại khi nhìn thấy bên đó đang làm gì, “Đó là trận pháp khóa hồn, bước cuối cùng để ký kết minh khế, chúng ta không thể để hắn hoàn thành.”
Quả nhiên là như vậy.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, hạ giọng nói:
“Tôi sẽ chuyển hướng sự chú ý của hắn, cậu nhanh chóng tìm cơ hội phá hủy những thứ trên bàn.”
“Vô dụng.” Hứa Tử Hằng lắc đầu, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.
“Trận khóa hồn sắp thành hình, phải dùng chú thuật mới có thể phá giải.”
“Cậu còn bùa chú nào chưa dùng hết không?”
“Không còn nữa.”
Vậy phải làm sao...
Tôi không có giấy bút, giờ đi tìm cũng không kịp.
Bị dồn vào đường cùng chỉ còn cách làm lại chiêu cũ, lại cắn đứt một đầu ngón tay.
Nhưng đã bị Hứa Tử Hằng ngăn lại.
Cậu ấy nhìn tôi, giọng nói rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, “Trang Tử, không cần phải phiền phức như vậy.”
Sau đó cậu ấy giơ tay làm một thủ ấn.
Câu chú mang sức mạnh mạnh mẽ lập tức đánh tan trận khóa hồn sắp hình thành trên bàn tế.
Không cần nhờ đến bùa giấy.
Nỗi lòng của cậu ấy, đã được giải thoát.
Sư thúc của Hứa Tử Hằng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, còn chưa kịp hoàn hồn, thì ngay giây sau, đã thấy một đám đông mặc cảnh phục ập vào.
Quả thật như Ngô Uy đã hứa, cửa và cửa sổ, ban công, tất cả các lối thoát đều được bảo vệ kín kẽ.
Cả nhóm người đó đều bị bắt, không ai thoát được.
Hứa Tử Hằng cũng bất ngờ, “Đây là...?”
Tôi vỗ vai anh ấy, “Cảnh sát nhân dân là chỗ dựa vững chắc của chúng ta mãi mãi, chẳng phải cậu đã nói vậy sao?”
Cậu ấy ngẩn ra vài giây, rồi cũng cười, “Trang Tử, cảm ơn cậu.”
“Đừng có chỉ biết nói lời cảm ơn.”
“Á?”
“Cho tôi mượn ít tiền, cứu giúp tôi một chút.”
Cậu ấy nhìn theo ánh mắt của tôi và thấy cảnh Trần Hỉ bị cảnh sát kéo lên xe, khóc lóc thảm thiết.
Dù Trần Hỉ bị bắt, nhưng hắn ta thật sự là cấp trên của tôi, tóm lại là tôi đã mất việc.
— Kết thúc chính —
※
Hậu truyện
Các nhân vật liên quan đến vụ án minh khế không ít.
May mắn là cảnh sát không hề lơ là, cùng với các phòng ban đặc biệt phối hợp điều tra từng vụ một, thậm chí đã làm sáng tỏ không ít vụ án lớn chưa được giải quyết trong nhiều năm.
Bằng sự thật và hình phạt, họ đã trả lại công bằng mà những linh hồn oan khuất bị lưu lại trần gian chờ đợi từ lâu.
Vì vậy, khi ra khỏi đồn cảnh sát, tôi cảm thấy trong lòng nửa vui nửa buồn.