Không trách sao không hồi âm tin nhắn cho tôi.
Người mặc đạo bào đó cử động một cái, quay lại.
“Ồ, đến rồi sao?”
Rõ ràng là đang nói với tôi.
Sợ bị nghi ngờ, tôi vội vàng cúi đầu, ậm ờ đáp một tiếng, không dám nhìn ngó xung quanh.
Bộ não tôi đang hoạt động nhanh chóng suy nghĩ phương án.
Bên đối phương quá đông, chỉ dựa vào sức mình, không thể đưa Hứa Tử Hằng ra an toàn, cơ hội duy nhất chính là kéo dài thời gian chờ cảnh sát đến.
Nhưng vấn đề là, kéo dài thế nào?
Hoàn toàn không có manh mối.
Vì lo lắng, mỗi bước đi như bị chậm lại, tôi gần như đã tiến tới trước mặt người đó.
Nhưng chưa kịp nói lý do đã chuẩn bị, đối phương đã đá một cái khiến tôi ngã xuống đất.
Người đàn ông trong đạo bào khoảng ngoài bốn mươi, có một khuôn mặt thanh nhã, nhưng biểu cảm lại cực kỳ giễu cợt, nhìn tôi như thể đang cười mỉa.
Đau bụng kịch liệt.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra mình đã bị phát hiện.
Nhưng hắn ta phát hiện ra tôi bằng cách nào?
Đối phương hừ một tiếng.
“Ôm theo một cái chăn không có sự sống, thật sự nghĩ rằng Đạo trưởng ta đây là kẻ ngốc sao? Tử Hằng, bạn của cậu, đầu óc có vấn đề đấy.”
Nói xong cũng không đợi Hứa Tử Hằng phản ứng, tay hắn ta nhẹ đẩy, một sức mạnh khổng lồ liền ập đến với tôi.
Không còn đường tránh.
Tôi lộn nhào trên sàn, đau đớn như thể nội tạng bị xê dịch.
Nhưng chưa xong, ngay giây tiếp theo, cảm giác như có một đôi tay vô hình siết chặt cổ tôi, kéo tôi lên cao.
Tôi cảm thấy mình như con cá ra khỏi nước, cố gắng mở miệng, nhưng vẫn không thể thở được.
Đầu đau nhói, tầm nhìn mờ mịt, mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ dần.
Tôi thấy Hứa Tử Hằng gào lên, lao về phía tôi, nhưng không nghe thấy anh ấy đang nói gì.
Đây chính là cảm giác cận kề cái c.h.ế.t sao?
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cảm giác bị trói buộc không thể kháng cự cuối cùng cũng biến mất, tôi ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển, nước mắt và cảm giác đau rát trong cổ họng mạnh mẽ đến mức không thể bỏ qua.
Hứa Tử Hằng quay lưng về phía tôi, trên cổ tay có dấu hằn do dây thừng để lại và những mụn nước bị bỏng do bùa chú.
Người đàn ông mặc đạo bào “hừ” một tiếng, nheo mắt cười thân thiện, “Tử Hằng lớn rồi, vì cứu người, thậm chí dám đốt bùa cấm lên người, xem ra người này thật sự rất quan trọng đối với cậu. Thực ra thả hai cậu cũng được, chỉ là, nếu cậu còn tiếp tục gây rối, cho dù là vì mặt mũi của sư huynh, tôi cũng không thể tha cho cậu được.”
Hứa Tử Hằng trong tay nắm chặt một tấm bùa bảo vệ, giọng điệu trầm xuống: “Nhưng điều này lại đang vi phạm thiên đạo, nếu cứ tiếp tục sai lầm, tôi chỉ có thể thay sư môn thanh trừ thôi, sư thúc!”
Sư thúc?
Cuối cùng, tôi đã lấy lại được lý trí khi nghe Hứa Tử Hằng nói.
Sư thúc của Hứa Tử Hằng, tức là anh em đồng môn với sư phụ của cậu ấy.
Vậy thì sư phụ của cậu ấy có biết những việc này không?
Tại sao lại để chúng tôi đến đây? Hứa Tử Hằng rốt cuộc đang trong tình huống gì? Đây có phải là một cái bẫy mà sư phụ và đồ đệ cùng bày ra, hay là Hứa Tử Hằng bị lừa gạt?
Trong đầu tôi rối bời với hàng tá suy nghĩ.
Người đàn ông mặc đạo bào dường như nghe thấy điều gì đó buồn cười, giọng điệu khinh miệt mở lời:
“Thiên đạo là gì? Thứ đó có thực sự công bằng không? Nếu thiên đạo thực sự công bằng, thì tại sao lúc đó cậu để cho oan hồn quấy rối, khiến cả gia đình năm người chết, mà không vi phạm thiên đạo, hả, sư điệt tốt của ta?”