Tôi chưa từng hại ai, dù có đòi mạng cô ấy cũng không nên tìm tôi.
Tất cả đều do buổi livestream đó, tôi phải tìm Trần Hỉ, làm rõ mọi chuyện.
Ngay khi băng bó xong, tôi chịu đựng cơn đau ở đầu, cắn răng đứng dậy.
Cô y tá lo lắng, nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Thưa anh, tốt nhất anh nên quan sát thêm xem có gì bất thường không."
"Không cần."
Tôi xua tay.
So với mạng sống, vết thương nhỏ này có là gì?
Trong xe có camera, lỗi do ai thì rõ như ban ngày, vì tôi cũng là nạn nhân nên sau khi ghi lời khai và xin phép về, cảnh sát không giữ tôi lại.
Ra khỏi phòng bệnh, tôi lấy điện thoại ra, nhăn mặt dò đường đến nhà Trần Hỉ.
Bốn cây số, đi taxi thì nhanh.
Nhưng vì bị chiếc taxi lúc nãy dọa sợ, tôi nghĩ ngợi một lúc, quyết định đi bộ.
Dưới ánh mặt trời, cảm giác an toàn hơn chút.
Dù gì người ta cũng nói, mấy thứ đó... sợ ánh sáng.
Nhưng vừa ra khỏi cổng bệnh viện, đã có người gọi tôi lại.
"Cậu trai trẻ, xem bói không?"
Người nói giọng còn trẻ, đeo kính râm và khẩu trang, ngồi khoanh chân dưới gốc cây.
Người đó mặc một bộ áo dài xám cũ kỹ, tóc lại màu nâu, còn uốn xoăn.
Bên cạnh dựng một tấm bảng xem bói.
Nhìn như một tên lừa đảo lang thang.
Tôi cau mày, lười để ý.
Anh ta không bỏ cuộc, lại nói tiếp, "Anh đẹp trai, dạo này cậu gặp vận xui m.á.u me đấy."
Thật nực cười.
Tôi quấn băng trên đầu, bước ra từ bệnh viện, ai có mắt đều thấy được.
Bắt chước người ta xem bói mà không được chuyên nghiệp.
Tôi thậm chí không buồn liếc nhìn thêm, tiếp tục đi thẳng.
Nhưng ngay khi vừa lướt qua, anh ta liền thấp giọng nói một câu:
"Nghiệp chướng."
Tôi khựng lại.
Vừa mới quay người, tôi liền nghe thấy người đàn ông sau lưng tiếp tục lên tiếng, giọng không lớn nhưng đặc biệt rõ ràng: "Cô bé đó, đã mang trên lưng không ít sát nghiệp."
Động tác của tôi khựng lại, lập tức đứng chôn chân tại chỗ.
Quay đầu lại, tôi cau mày nhìn chằm chằm vào anh ta.
"Anh... có thể thấy sao?"
Anh ta không trả lời.
Chỉ nhắc lại một lần nữa: "Soái ca, xem bói không?"
Anh ta cố tình trêu chọc.
Tôi muốn phát cáu, nhưng anh ta đã nói trúng sự tồn tại của cô bé kia, rõ ràng biết một số chuyện.
Vì vậy, tôi chỉ có thể nuốt giận vào trong, phối hợp với màn diễn của anh ta.
"Tôi xem, bao nhiêu một quẻ?"
Hắn giơ tay lên, đưa ra ba ngón tay.
"Ba vạn?"
Đắt thì đắt thật, nhưng tiền thưởng hôm qua đã sắp về rồi, cắn răng cũng không phải không thể chi ra.
Anh ta lắc đầu: "Ba mươi, mười đồng một quẻ, hai mươi đồng giải xui, bây giờ mua một tặng một, tôi còn tiện thể xem tình duyên cho cậu nữa."
Giọng điệu anh ta có vẻ đùa cợt, nhưng tôi không thể nào thư giãn.
Tôi lạnh mặt lấy ra một trăm đồng, đưa cho anh ta.
"Không cần thối, anh chỉ cần nói cho tôi biết, tại sao... cô ấy theo tôi, và làm sao để cô ấy rời đi."
"Đừng vội."
"Nói ngày tháng năm sinh, giờ sinh bát tự đi."
Sau khi báo ngày tháng năm sinh, tôi lại khựng lại.
Thời đại này rồi, ai còn nhớ bát tự của mình nữa?
Thấy tôi ngừng lại, anh ta "chậc" một tiếng: "Không nhớ cũng không sao."
Nói xong, anh ta đưa cho tôi một gói nhỏ gấp bằng giấy đỏ: "Cậu cầm lá bùa này về, trong bảy ngày không được rời khỏi người là được."
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?" Tôi nghi ngờ hỏi.
"Không thì sao?"
"Thế anh hỏi bát tự của tôi để làm gì?"
"Tò mò." anh ta vẫy tay qua loa: "Thôi được rồi, mau đi đi, đừng cản tôi phơi nắng."
Nhưng tôi vẫn cầm chặt cái gói giấy nhỏ đó, không thể yên tâm được.
Người này lông bông, nhưng lại nói trúng sự tồn tại của cô bé đó...
Với tâm lý thà tin còn hơn không, tôi vẫn hỏi một câu: "Vậy... khung ảnh đó thì sao?"
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi: "Khung ảnh gì?"
Quả nhiên anh ta không biết gì cả...