Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Chu Uyển bị dọa giật mình, vô thức cúi đầu nhìn Tạ Hỏa.

Tạ Hỏa bình tĩnh bảo người kia đừng đi vào, anh vẫn ngẩng đầu nhìn cô như cũ, cảm xúc nơi đáy mắt không rõ ràng. Nếu như không chú ý đến tư thái và cách ăn mặc của anh, anh của giờ khắc này vẫn là ông chủ kiêu ngạo của Aries như cũ. 

Nhìn anh thành thạo điêu luyện, hoàn toàn không giống như người nằm ở phía bị áp chế.

Tạ Hỏa cho cô một cảm giác cực kỳ có sức hút, hai chân anh quỳ gối trước mặt cô, quần tây thẳng thớm, tấm lưng rộng hơi cong xuống, hai tay để phía sau bị trói lại bằng cà vạt, có một loại hương vị cực kỳ suy đồi và mạnh mẽ.

Trong tay của Chu Uyển cầm một chiếc roi da, siết thật chặt, không dám quát xuống. 

Từ trước cho đến nay, giữa bọn họ không hề có sở thích về phương diện kia, Chu Uyển không, Tạ Hỏa cũng không.

Chỉ có một lần ở công ty, sau khi Chu Uyển bị Tạ Hỏa phạt đến tức nổ phổi, liền nói đầy tức giận: “Tạ Hỏa! Sớm muộn gì em cũng sẽ phạt anh phải quỳ xuống cầu xin em trong phòng làm việc!”

Lúc đó Tạ Hỏa với gương mặt nghiền ngẫm đầy ý cười hỏi cô: “Anh thì có chỗ nào phải cầu xin em đâu chứ?”

Trên thực tế, cao ngạo như Tạ Hỏa, cả đời này chưa bao giờ phải cúi đầu với ai hết.

Mà bây giờ chính là lúc Tạ Hỏa cầu xin Chu Uyển.

Anh ngẩng đầu như hỏi ý kiến cô, hầu kết nhấp nhô, cầu xin cô.

Cầu xin cô cái gì?

Anh không nói rõ, chỉ là trong đôi mắt chứa chất đầy sự vô tội.

Anh như thế khiến Chu Uyển nổi lên một suy nghĩ đầy táo bạo.

“Bốp” một tiếng, roi da tinh tế trên tay Chu Uyển quất xuống người Tạ Hỏa, rất nhanh đã để lại một dấu vết mờ nhạt.

Điều này khiến Chu Uyển cảm thấy hưng phấn khó mà giải thích được, tựa như khiến dòng máu lạnh lẽo của cô bắt đầu sôi trào.

Chu Uyển hơi cúi người, đưa tay sờ đầu Tạ Hỏa, tựa như vuốt ve lông của động vật vậy, trong lòng cô đầy thoả mãn: “Cũng tàm tạm.”

Mười phút sau, Chu Uyển đi ra từ phòng làm việc của Tạ Hỏa.

Mười phút, đến cả thời gian cho màn dạo đầu còn không đủ, hai người bọn họ đương nhiên chưa làm gì hết.

Chỉ là Chu Uyển bị Tạ Hỏa quyến rũ, đeo một chiếc dây chuyền bằng bạc khắc tên của Chu Uyển lên cổ anh, khiến Tạ Hỏa mang theo đồ vật sở hữu của Chu Uyển. 

Dù Chu Uyển không hiểu đây rốt cuộc có ý gì, nhưng cũng đại khái biểu thị trò chơi giữa hai người họ tiếp tục.

Thế là Chu Uyển rời khỏi phòng làm việc của Tạ Hỏa, cô đột nhiên có hơi mơ màng.

Sau khi sự hưng phấn qua đi, cô bắt đầu suy nghĩ kỹ càng, Tạ Hỏa rốt cuộc đang chơi trò mèo gì thế?

Với điều kiện của anh không đến nỗi cứ nhất định là cô chứ?

Nhưng anh ở trước mặt cô lại cúi đầu khiêm nhường như vậy, gần như khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Cùng lúc Chu Uyển vừa rời khỏi phòng làm việc của Tạ Hỏa, Lý Nguyệt Minh gọi cô lại.

Đại khái là do biểu cảm của Chu Uyển lúc này đầy nghi ngờ và phiền muộn, khiến Lý Nguyệt Minh hiểu lầm rằng Chu Uyển bị Tạ Hỏa đóng cửa đàm đạo đến mức trong lòng khó chịu, bèn nhẹ nhàng đến an ủi cô.

Chu Uyển lắc đầu tỏ vẻ mình không sao.

Lý Nguyệt Minh: “Không sao thì tốt, Tổng giám đốc Tạ chắc không nói gì khó nghe đâu hả?”

Chu Uyển: “Không.”

Thậm chí cô còn không nhớ anh đã nói gì, chỉ nhớ anh quỳ gối dưới đất gọi cô là chủ nhân.

Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.

Chuyện này chắc không phải cái hố mà Tạ Hỏa đào cho mình ấy chứ?

Chu Uyển vào nhà vệ sinh, vốn là muốn để bản thân bình tĩnh. Cô cứ luôn cảm thấy chuyện này quá mức kỳ lạ, chắc chắn có một cái bẫy gì đó khiến cô tự nhảy vào mà cô không hề hay biết.

Thế là vào lúc cô lấy điện thoại ra để tìm cứu viện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, là giọng nữ đồng nghiệp không quen:

Đồng nghiệp A: “Ê, cô thấy Chu Uyển kia chưa?”

Đồng nghiệp B: “Đương nhiên, để mà nói ấy, da mặt của cô ta cũng dày thật đấy, thế mà còn dám đến công ty.”

Đồng nghiệp A: “Vậy cô nhìn thấy quần áo hôm nay cô ta mặc chưa? Đều là năm con số đó!”

Đồng nghiệp B: “Thật á? Tôi không hiểu gì về mấy hàng luxury, chắc không phải là đồ nhái ấy chứ?”

Đồng nghiệp: “Có khi thế, nhưng mà loại người như cô ta tởm quá đi thôi, đến đâu cũng câu năm cặp bốn, vừa nhìn đã biết không phải loại đàn bà đàng hoàng gì.”

Đồng nghiệp B: “Chậc chậc, tôi nghe nói cô ta quyến rũ Tổng giám đốc Trần của bộ phận hạng mục đó…”

Câu này vừa dứt, chỉ nghe “cạch” một tiếng, Chu Uyển đẩy cửa ngăn nhà vệ sinh ra.

Cô xuất hiện sáng chói sau lưng hai nữ đồng nghiệp này, thông qua gương đánh giá hai người, phát hiện bản thân vốn không quen biết gì với bọn họ.

Hai người kia trong nháy mắt nhìn thấy Chu Uyển cũng ngơ ngác, lập tức cúi đầu định rời đi.

Không ngờ Chu Uyển lại đứng chặn đường đi của bọn họ, khí thế ngang ngược: “Nói đi nào, sao không nói tiếp đi?”

Trên mặt của đồng nghiệp A lúc xanh lúc trắng, cô ta nhìn đồng nghiệp B ở bên cạnh, cuối cùng đỏ mặt nói với Chu Uyển: “Cũng đâu phải mỗi bọn tôi nói thôi đâu, chuyện của cô cả khu làm việc đều đang đồn ầm lên kìa!”

“Tổng giám đốc Trần của bộ phận hạng mục đúng không?”

Chu Uyển đâu phải người ăn chay, cô lập tức lôi cổ tay của cô gái này đi về phía khu làm việc, rõ ràng là không có ý định bỏ qua.

Cô trực tiếp kéo người kia đến bộ phận hạng mục, đẩy cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc Trần, ở trước mặt anh ta lớn tiếng tra hỏi: “Tổng giám đốc Trần, xin hỏi tôi có quyến rũ anh không?”

Vị Tổng giám đốc Trần này đầy ngơ ngác, chỉ nghe Chu Uyển nói: “Nghe nói cả Aries đều đang đồn, nói tôi quyến rũ anh, hôm nay vừa hay tôi và anh đều ở đây, chúng ta nói chuyện này cho rõ ràng đi chứ nhỉ?”

Người trong cả khu làm việc đều bị thu hút, ai nấy đều thò đầu ra nhìn, ngó đông ngó tây.

Có chuyện mà không hóng chính là con rùa.

Tổng giám đốc Trần cũng đầy bất đắc dĩ, sau đó bảo đám đồng nghiệp đừng ăn nói linh tinh.

Chu Uyển đi đến khu làm việc, lớn giọng nói: “Thích tung tin đồn nhảm đúng không? Tôi mặc đồ năm con số còn là hàng nhái, mấy người quản được à? Con mắt nào của ai nhìn thấy tôi câu năm cặp bốn, mẹ nó đứng ra đây cho tôi, tôi cũng muốn hỏi ngược lại xem, tôi cặp với ai đấy?”

Cả khu làm việc lặng im như tờ.

Động tĩnh không nhỏ, Lý Nguyệt Minh nghe thấy thì thở hồng hộc chạy đến, thấy trận chiến là của Chu Uyển, không tiến lên trước ngăn cản, ngược lại đầy thưởng thức.

Trước khi đến đây, Chu Uyển cho rằng bản thân sẽ không để ý mấy lời tạp nham này, nhưng những lời này lại như kim châm đâm vào lòng đầy nhức nhối.

Không có một ai dám đáp lại mấy câu hỏi của Chu Uyển vào lúc này, cô cười khinh thường một tiếng, nói với nữ đồng nghiệp vừa rồi ăn nói huyên thuyên trong nhà vệ sinh kia: “Chúng ta đều là phụ nữ, biết rõ nhất những lời này có lực sát thương lớn với phụ nữ như thế nào. Chu Uyển tôi đúng là không cần mặt không cần mũi, không quan tâm các cô nói linh tinh gì sau lưng tôi. Nhưng chuyện này nếu xảy ra trên người cô thì sao? Đổi vị trí mà suy nghĩ thử đi, hôm nay cô đối mặt với những lời đồn nhảm nhí như thế, cô sẽ làm gì?”

Cô gái kia nghe vậy thì cúi thấp đầu, mặt đỏ đến mang tai.

Chu Uyển không phải người có lòng dạ Bồ Tát mà đi hỏi xem người khác nghĩ thế nào ở trong lòng, cô quay đầu đi về phía cửa lớn, chỉ biết từ nay về sau mình hoàn toàn không liên quan gì đến nơi đây nữa.

Các đồng nghiệp vây quanh hóng hớt rất tự giác nhường đường cho Chu Uyển, từng người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Chu Uyển vừa đi được nửa đường, chỉ thấy Tạ Hỏa đã ăn mặc chỉnh tề đột nhiên xuất hiện.

Lúc này Tạ Hỏa nào còn dáng vẻ cúi đầu nghe lời như ở trong phòng làm việc vừa rồi nữa, anh mặc áo sơ mi trắng, cổ áo lỏng lẻo, ống tay áo kéo lên đến khuỷu tay, hai tay nhét túi.

Chu Uyển đang bực bội, vốn không muốn để ý đến Tạ Hỏa, không ngờ Tạ Hỏa lại thấp giọng gọi tên cô: “Chu Uyển.”

Quần chúng ăn dưa lại một lần nữa lấy lại tinh thần, không bỏ qua bất kỳ một khoảnh khắc đặc sắc nào.

Đám người chỉ thấy người sếp đẹp trai đi đến trước mặt Chu Uyển, mà Chu Uyển lại không thèm nhìn sếp lấy một cái, dứt khoát rời đi.

*

Mấy lời đồn linh tinh buổi chiều hôm đó đã được điều tra rõ ràng, nguồn gốc là từ một cô bé.

Nguyên nhân dở khóc dở cười, chẳng qua là do đối phương không nhìn nổi một thân toàn hàng hiệu của Chu Uyển, lại lúc nhìn thấy Tổng giám đốc Trần của bộ phận hạng mục vui đùa với Chu Uyển, không nhịn được mà nhổ ra một câu: “Chu Uyển này cũng có bản lĩnh phết, Tổng giám đốc Trần của bộ phận hạng mục như băng nghìn năm mới tan, còn có thể cười hi hi với cô ta như thế. Cô ta là hồ ly tinh chuyển thế à?”  

Lời này một truyền mười, mười truyền trăm, càng truyền càng ác ý.

Giai đoạn lên men cuối cùng là đêm công ty team building kia, sau mấy lượt trò chơi, danh tiếng của Chu Uyển không biết vì lý do gì lại nhiễm một lớp vết nhơ. Nói cô rất có thủ đoạn, không chỉ quyến rũ Tổng giám đốc Trần của bộ phận hạng mục, đến sếp mà cũng không tha.

Trước lúc đó, Tạ Hỏa hoàn toàn không biết gì về những chuyện này.

Tuy anh không tính là trăm công nghìn việc, nhưng mấy lời nhảm nhí này muốn đến được tai anh thật sự không phải chuyện dễ dàng gì.

Đồng nghiệp liên quan đến tung tin đồn nhảm cũng bị công ty sa thải ngay ngày hôm đó.

Aries hôm đó lại ra một văn bản rõ ràng quy định cặn kẽ, không cho phép nhân viên nói xấu sau lưng đồng nghiệp.

*

Sau khi Chu Uyển về nhà thì đi ngủ một giấc, cô không để chuyện này trong lòng. Lúc tỉnh lại đã là chạng vạng tối, căn nhà này của cô ở vị trí gần sông, phòng ngủ chính và phòng khách đều có một cửa sổ sát đất.

Bóng hoàng hôn lấp lánh trên mặt sông, cả một căn phòng như nhuốm màu sắc đầy mềm mại.

Khoảnh khắc vừa mới tỉnh dậy, Chu Uyển cảm thấy bản thân dường như đã bị cả thế giới ruồng bỏ, lập tức có hơi trống rỗng. Tiếp đó cô cầm điện thoại, định gọi hẹn người đi ăn tối.

Chuông cửa cũng vang lên vào lúc này.

Chu Uyển không ngờ vào lúc này lại có người đến đây, lúc cô nhìn thấy người đến qua mắt mèo, tim đập nhanh hơn một nhịp.

Cô lập tức đẩy cửa ra.

Tạ Hỏa ở ngoài cửa xách theo một túi đồ to, còn chưa đợi Chu Uyển nói gì, anh đã đường hoàng đi vào trong phòng.

Chu Uyển đi chân trần vội ngăn lại: “Tạ Hỏa, ai cho anh vào nhà em?”

Tạ Hỏa với dáng vẻ như không cần mặt mũi: “Anh là bạn trai của em, anh không được vào sao?”

Con ngươi của Chu Uyển chấn động: “Bạn trai? Sao em lại không biết anh là bạn trai của em nhỉ?”

Tạ Hỏa: “Sao nào? Hôm nay lúc ở trong phòng làm việc vẫn chưa chơi đủ hả?”

Chu Uyển không quen dáng vẻ này của anh: “Ai đùa với anh?”

Tạ Hỏa: “Em đã đồng ý rồi.”

Chu Uyển: “Em đồng ý lúc nào?”

Tạ Hỏa không ngại giúp Chu Uyển nhớ lại.

Lúc đó anh quỳ xuống trước mặt cô, cúi đầu phục tùng mà cầu xin cô. Lời cầu xin mà anh không nói rõ, đó là trở thành bạn trai của cô.

Lúc đó Chu Uyển bị anh làm cho ngơ ngác, chỉ thấy cơ bụng sáng loáng cùng với vết quất màu hồng trên lưng anh kia, trong đầu như bắn ra pháo hoa, đâu có suy nghĩ được nhiều như vậy.

Tuy là sau khi xong chuyện cô cảm thấy chuyện này lỗi chồng chất, nhưng bị mấy thứ kia quấy rầy nên cũng quên truy cứu.

Lúc này, Tạ Hỏa đến gần Chu Uyển một bước, cổ áo sơ mi trắng của anh được thả lỏng, lộ ra chiếc dây chuyền buổi sáng được cô đích thân đeo lên vị trí xương quai xanh.

Chu Uyển dần ngộ ra: “Hay lắm Tạ Hỏa! Tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ nhà anh!”

Thế mà lại đào cho cô cái hố to như vậy!

Tạ Hỏa hơi cúi người, một phát ôm lấy hông của Chu Uyển, một tay ôm cô khiêng lên vai, tay còn lại còn xách theo chiếc túi, dáng vẻ như nam chủ nhà mà đi vào nhà cô.

Lúc đầu óc Chu Uyển còn choáng váng, chợt nghe thấy giọng của Tạ Hỏa: “Uyển Uyển, nói thì phải giữ lời, nếu không sẽ bị phạt đấy.”

Bàn về việc không biết xấu hổ, tôi chỉ phục Tạ Hỏa.

Tạ Hỏa: Quá khen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK