Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Uyển cảm thấy, vì lý do an toàn, vẫn nên cách xa Tạ Hỏa một chút thì tốt hơn.

Ai ngờ cô vừa mới đứng dậy, Tạ Hỏa liền giữ chặt lấy cổ tay của cô. Đúng lúc Lý Nguyệt Minh cách đó không xa đang không yên tâm mà nghiêng đầu qua dò xét, doạ Chu Uyển vội vàng vung tay Tạ Hỏa ra.

Cứ liên tục không thể dứt ra được, Tạ Hỏa cứ như keo con voi, ỷ mình có sức lực lớn, dứt khoát kéo Chu Uyển ra phía xa.

“Tạ Hỏa, anh làm gì đấy?”

“Có món nợ vẫn cần phải tìm em thanh toán.”

Chu Uyển nào có ngoan ngoãn chịu phạt như vậy, cô chạy như thỏ, tung ra tuyệt chiêu tránh khỏi gông cùm xiềng xích, không ngờ một giây sao lại bị Tạ Hỏa xoay tròn 360 độ rồi ấn vào trong lồng ngực. Mặc dù lúc nhỏ Chu Uyển đã từng học ba-lê mấy năm, nhưng lúc này chắc chắn không phải lúc để thể hiện kỹ năng.

“Tiết kiệm chút sức lực đi.” Giọng nói thờ ơ của Tạ Hỏa truyền đến từ đỉnh đầu của Chu Uyển.

Chu Uyển tức chết đi được. Cô căng thẳng muốn chết, rất sợ sẽ bị đồng nghiệp nào đó nhìn thấy, thế là cô dứt khoát kéo áo khoác màu đen của Tạ Hỏa ra che lấy đầu của mình.

Giấu đầu hở đuôi.

Tạ Hỏa cười thầm, nửa đẩy nửa ôm kéo Chu Uyển quẹt thẻ đi vào một căn phòng.

Kiến trúc phòng ở trang trại không giống với khách sạn, nơi đây diện tích rất lớn, toàn bộ đều mang phong cách kiểu Trung Quốc, theo thiết kế một nhà một sân, tính riêng tư giữa các phòng cũng rất tốt.

Phong cách bài trí trong căn phòng này, Chu Uyển quen đến mức không thể nào quen hơn được, là căn mà năm ngoái cô và Tạ Hỏa đã ở cùng nhau.

Chu Uyển muộn màng nhận ra, team building lần này là cô phụ trách sắp xếp vấn đề nơi ở, cô hỏi Tạ Hỏa: “Thì ra tự anh đã sắp xếp xong hết rồi à?”

Tạ Hỏa rất lạnh lùng, tròng mắt nhìn chằm chằm vào Chu Uyển, cặp mắt kia khiến Chu Uyển cảm thấy như mình đã đạp phải điện cao áp.

Chu Uyển rất chột dạ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tạ Hỏa, đôi mắt tròn trịa nháy nhẹ một cái, lông mi mảnh khảnh cũng theo đó mà rung lên.

“Nói thế nào nhỉ?” Tạ Hỏa hỏi Chu Uyển.

“Gì mà nói thế nào?” Chu Uyển hỏi lại.

Tính khí của Tạ Hỏa rất nhẫn nại: “Suy nghĩ kỹ chưa?”

Chu Uyển: “Không biết.”

Tạ Hỏa: “Bớt giả ngu.”

Sao Chu Uyển có thể không biết Tạ Hỏa đang nói gì chứ?

Hai tuần trước, trước khi Tạ Hỏa đến Quảng Châu để công tác, đêm đó hai người bọn họ đã dây dưa cả một buổi tối.

Ngày hôm sau, Tạ Hỏa đã hỏi Chu Uyển một câu: “Em muốn chơi đến khi nào?”

Anh nói anh không chơi với cô nữa, bảo cô suy nghĩ cho kỹ, quan hệ giữa bọn họ đến khi nào mới có một kết thúc.

Lúc đó Tạ Hỏa thể hiện phong độ của một quý ông, nói với Chu Uyển: “Em suy nghĩ cho kỹ, đợi anh đi Quảng Châu về thì cho anh một câu trả lời chắc chắn.”

Được lắm, mặc xong quần thì liền trở mặt như không quen biết, để lại cho cô một bóng lưng đầy lạnh lùng, hoàn toàn không phải là điệu bộ ôm lấy cô, cục cưng ngoan ngoãn thơm anh thêm một cái. Dáng vẻ đó so với hình tượng nhà tư bản vô lương tâm trong ấn tượng của Chu Uyển thì không khác nhau là bao, mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, hình người dáng chó khiến cho người ta khó chịu.

Chu Uyển không hiểu, bọn họ như bây giờ không phải cũng ổn sao? Giữa hai bên không có hẹn ước gì, vui thì gặp mặt, không cần phải lúc nào cũng dính lấy nhau, càng không cần chịu trách nhiệm.

Đương nhiên cô cũng biết đàn ông đều không muốn chịu trách nhiệm. Có lẽ anh đã chán ghét thân thể của cô hoặc là anh có một con chó cái khác ở bên ngoài.

Hừ, kết thúc thì kết thúc, chẳng có gì lớn lao. Cùng lắm thì cô lại tìm người khác vừa ý, lẽ nào lại phải treo cổ trên cái cây như Tạ Hỏa!

Trách là trách cô vừa lười lại vừa bảo thủ, không thể nào làm một dân chơi trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không thì đã sớm đá bay Tạ Hỏa rồi.

Nhưng Chu Uyển biết, từ thời học sinh Tạ Hỏa đã dính không ít tin đồn tình ái rồi.

Cô không biết anh đã từng yêu bao nhiêu người, cũng chưa từng hỏi anh đã yêu bao nhiêu người.

Đương nhiên, cô cũng tự biết thân biết phận, không nên hỏi quá nhiều, tránh khiến người ta chán ghét.

Gần đây Chu Uyển không phải là chưa từng nghiêm túc nghĩ đến.

Nói thật, cô vẫn có chút không nỡ mà dứt bỏ. Vóc dáng của Tạ Hỏa không tồi, kỹ thuật lại cao siêu, điều kiện ở phương diện kia lại ưu việt, ở trên giường ngẫu nhiên phả ra một chút dirty talk thôi đã khiến cô thích đến mức không chịu được, cô phải đi đâu mà tìm được một người hợp cạ như này chứ?

Nhưng nếu anh đã nói như vậy rồi, cô cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh. Quấn quýt mãi không buông cũng chẳng thú vị, cho nên Chu Uyển đưa ra một quyết định, kết thúc thì kết thúc thôi, giải quyết dứt khoát, miễn cho đêm dài lắm mộng, lại làm như cô không nỡ.

“Em…” Lời còn chưa thoát ra khỏi miệng, Chu Uyển đã bị Tạ Hỏa ép lên cửa mà hôn lấy.

Cô có hơi ngơ ngác, Tạ Hỏa lập tức tận dụng thời cơ mà xông vào, anh dễ như trở bàn tay, lại như xe quen đường mà cạy mở môi cô.

Những lời Chu Uyển định nói, toàn bộ đều nuốt xuống bụng, mang theo hương bạc hà mát lạnh quen thuộc giữa răng môi của Tạ Hỏa, đầu óc cũng đã loạn thành một đống bùn nhão. Đáng thất vọng là rất nhanh cô đã bị anh đánh gục, trong miệng phát ra âm thanh khó kìm lòng được, hai tay quen thuộc với tư thế ôm lấy cổ của Tạ Hỏa.

Một thời gian không gặp, nụ hôn nồng nhiệt và cái ôm rất nhanh đã đánh thức ký ức giữa hai thân thể.

Cho dù bọn họ đã hôn nhau cả trăm cả ngàn lần, nhưng mỗi lần thân mật đều khiến Chu Uyển không thể chống đỡ nổi. Cũng như lần đầu bọn họ ở lối nhỏ của quán bar, một tay Tạ Hỏa ôm lấy eo cô, một tay khác đỡ lấy gáy. Anh hoàn toàn là người chủ đạo, từng bước dịu dàng đánh chiếm lấy thành trì, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát vào làn da nhẵn nhụi sau gáy cô, khiến cô thả lỏng.

Bây giờ Chu Uyển đã không còn vụng về như lần đầu tiên mới hôn nữa, sau khi được Tạ Hỏa tự mình làm mẫu hết lần này tới lần khác, cô đáp lại nụ hôn cũng đủ để anh thoải mái mà cúi đầu thở một hơi.

Trẻ nhỏ dễ dạy, thậm chí có thể nói là trò giỏi hơn thầy, nếu như Chu Uyển có ý định quyến rũ Tạ Hỏa, vậy thì anh chỉ có thể thất bại thảm hại.

Hai chân của cô chẳng biết tự lúc nào đã lơ lửng trong không trung, Tạ Hỏa nhẹ nhàng ôm cô đi vào phòng.

Đây là một căn phòng hai phòng ngủ một phòng khách, năm ngoái ở nơi đây, bọn họ đã từng lưu lại không ít dấu vết của mình, bao gồm cả những thứ như ở ban công, bàn ăn, ghế sô pha… Chu Uyển rất thích cái ghế sô pha một người ngồi nhỏ xinh kia.

Tạ Hỏa ôm Chu Uyển ngồi xuống ghế sô pha, anh để cô ngồi trên hai chân của mình, là tư thế mà cô thích nhất. Đôi môi của cả hai đều không tách ra, nhưng cũng không hôn sâu. Một tay của Tạ Hỏa nhẹ nhàng vòng qua hông của Chu Uyển, bàn tay xoa xoa lên bụng cô, thì thầm hỏi cô: “Đau bụng à?”

Trong nháy mắt, Chu Uyển như bị sự tấn công dịu dàng này mê hoặc, hoàn toàn quên mất đi dáng vẻ hùng hổ doạ người lúc nãy của Tạ Hỏa, cũng quên mất lời thề son sắt của mình, muốn chấm dứt quan hệ với anh.

Cô rất thích sự dịu dàng như vậy, có một lần bà dì đến, cô đột nhiên đau đến mức lăn lộn trên sàn, Tạ Hỏa đã đặc biệt đến nhà cô, kiên nhẫn chăm sóc cho cô. Cô không phải là cái kiểu lúc bà dì đến thì sẽ trút sự bực tức lên người khác, ngược lại, bởi vì đau đớn mà cả người ỉu xìu, khỏi phải nói nhìn ngoan ngoãn biết bao. Cô cũng là người biết cảm kích, đều có liên quan đến sự giáo dục của gia đình từ nhỏ. Cô biết Tạ Hỏa không có nghĩa vụ phải chăm sóc cô, cho nên mới cảm kích trong lòng. Lại có lúc vô tư, vô tâm.

Sau lần đó, mỗi lần bà dì đến, Tạ Hỏa đều hỏi cô có đau bụng hay không.

Chu Uyển lắc đầu, hai tay còn đang quàng lên cổ Tạ Hỏa, dáng người gầy nhỏ của cô nằm trong ngực anh càng tăng thêm phần hợp xứng.

Tạ Hỏa móc ngón tay qua sợi dây chun trên chiếc quần đang căng cứng của Chu Uyển, giọng điệu nghe không ra là vui hay giận: “Cho nên không mang thai.”

Không nói thì thôi, nói đến thì Chu Uyển lại không nhịn được mà lẩm bẩm.

Dọa chết người ta rồi, cô còn mua cả tá que thử thai, biết trước thì đã không mua.

Chu Uyển cuối cùng vẫn không nhịn được mà mắng anh một câu: “Có khi là do anh không được đấy.”

Tạ Hỏa ngẩng đẩu, hơi híp mắt lại: “Ăn nói không cẩn thận chỉ hại cho em thôi.”

Chu Uyển hoạt bát lè lưỡi: “Lè.”

Đầu lưỡi vừa vươn ra, lại bị Tạ Hỏa cúi đầu lần nữa tóm lấy.

Tạ Hỏa vốn là một tên có kỹ thuật hôn rất giỏi, đây là chuyện không thể nghi ngờ, trong lòng Chu Uyển càng hiểu rõ. May mắn là nụ hôn của anh lúc nào cũng khiến cô thích thú.

Hôn qua hôn lại, hơi thở của Chu Uyển như loạn hết lên.

Loạn đến mức độ nào? Cứ xem như là biết rõ bản thân đang đến ngày, cô cũng muốn để Tạ Hỏa quyết chiến đến đẫm máu.

Tạ Hỏa đương nhiên sẽ không bao giờ làm như vậy, có sao nói thế, anh là một người rất có nguyên tắc, chưa từng làm những chuyện nóng vội liều lĩnh với cô. Nếu như không phải là do trong lòng đã có dự định, lần đó anh cũng không thể nào bị cô mê hoặc, đến bao cũng không mang.

“Uyển Uyển.” Tạ Hỏa không thèm để ý Chu Uyển mè nheo ở trên người anh, quan sát cô một cách tỉ mỉ, giọng điệu cũng có chút nghiêm túc.

Nhưng mỗi lần anh gọi nhũ danh của cô, cô không thể chịu được, có chút ý tứ được yêu thương mà kiêu kỳ.

Chu Uyển bắt được bàn tay của Tạ Hỏa đang hướng về phía hông của cô, không chút sợ hãi mà yêu cầu anh tiếp tục.

Tạ Hỏa dựa vào trên ghế sô pha, anh không tiếp tục, miễn cưỡng ngửa đầu, hầu kết rõ ràng nhô ra, một tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Chu Uyển, hỏi cô: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đây.”

Câu hỏi gì?

Chu Uyển đã sớm quên tận chín tầng mây rồi.

Tạ Hỏa có lòng tốt nhắc nhở: “Quyết định của em thế nào?”

Trong chốc lát tâm trạng của Chu Uyển có hơi down, có thể so với rơi từ trên tàu lượn siêu tốc xuống.

Cùng lúc đó, điện thoại di động của cô vang lên, khiến cô giật mình.

Là đồng nghiệp Lý Nguyệt Minh gọi tới.

Tạ Hỏa liếc mắt nhìn tên của người gọi đến, anh buông tư thế đang giam cầm cô ra, hay tay vịn trên ghế sô pha. Từ góc nhìn của Chu Uyển, người này quả thật là mang dáng vẻ của lãng tử tình trường.

Chu Uyển muốn nghe điện thoại, làm động tác im lặng với Tạ Hỏa.

Nối máy, giọng nói của Lý Nguyệt Minh rất lớn: “Chu Uyển, em đi đâu rồi thế?”

Trong lòng Chu Uyển loạn xạ.

Lý Nguyệt Minh: “Sao chị vừa quay đầu thôi đã không thấy tăm hơi của em đâu rồi?”

Chu Uyển không hề nghĩ ngợi, nói láo: “À, em đi tìm nhà vệ sinh…”

Lý Nguyệt Minh: “Ở nhà vệ sinh nào? Cơ thể em bây giờ còn khó chịu không? Có cần chị đi tìm em không?”

Chu Uyển: “Không cần đâu, em cũng sắp xong rồi.”

Lý Nguyệt Minh: “Ờ, nhưng mà có cần sắp xếp phòng cho sếp không? Chị đã giao thẻ cho mấy đồng nghiệp khác xong rồi. Chị không dám gọi điện thoại cho sếp, bây giờ cũng không biết anh ấy đi đâu rồi.”

Chu Uyển chột dạ liếc qua người đang ở trước mắt mình: “Không sao, giao cho em là được rồi.”

Sau khi cúp máy, dường như Chu Uyển cũng khôi phục lại lý trí, cô nhanh chóng đứng lên từ trên người của Tạ Hỏa, tiện sửa sang lại quần áo trên người mình, nói với anh: “Tại anh hết, vừa rồi bị anh ngắt lời, thật ra em đã nghĩ kỹ rồi.”

Tạ Hỏa khẽ mím môi, ngửa đầu nhìn Chu Uyển.

Chu Uyển đầy điềm nhiên: “Cứ như vậy đi.”

Lúc này cô vẫn rất căng thẳng, rất sợ sẽ bị đồng nghiệp phát hiện ra manh mối gì, ngược lại cũng không để ý đến biểu cảm bây giờ của Tạ Hỏa, nói tiếp: “Nếu anh đã muốn chấm dứt, vậy sau này giữa chúng ta cứ giữ khoảng cách, em sẽ không làm phiền anh nữa.”

Nói xong, Chu Uyển cũng không quan tâm đến Tạ Hỏa, tự mình cúi lưng xuống, mở cửa từ trong phòng của anh ra, lén lút chạy ra ngoài.

Cô không nhìn thấy khuôn mặt Tạ Hỏa lạnh đến mức có thể so với tảng băng -100°C.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK