Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các hoạt động ngoài trời vào buổi chiều khiến cả đám người chơi đến mê say, ngay cả dân văn phòng ít vận động cũng ngẫu nhiên tham gia những trò chơi này, cảm thấy thật mới mẻ. Cộng thêm phong cảnh ở đây tươi đẹp, chỉ cần ngẩng đầu đã nhìn thấy một đồi hoa lê màu trắng trải dài khắp núi, nở rộ tự nhiên. Liếc mắt nhìn qua, ngọn núi màu trắng phập phồng này tựa như một biển tuyết vào mùa xuân, tâm hồn dường như được màu tuyết trắng này gột rửa một phen.

Các đồng nghiệp chụp ảnh lại, rồi hái hoa lê, tâm trạng đều rất tốt. Mùi hương thơm ngọt ngào và gió xuân xen lẫn phe phất qua gương mặt của Chu Uyển, cô ngồi dưới gốc cây, nhìn Lý Nguyệt Minh mặc bộ Hán phục thuê được đang vuốt tóc một cách quyến rũ.

Cho dù năm ngoái Chu Uyển đã đến đây một lần, nhưng khung cảnh này tái hiện lại, vẫn mang đến một loại tâm trạng và tình cảnh hoàn toàn khác biệt.

Cũng không biết vì lý do gì, đột nhiên cô lại nhớ đến hình ảnh ngày đó Tạ Hỏa cõng cô, bước đi chậm rãi dưới tàng cây.

Cũng vào buổi chiều như lúc này, thậm chí đến ánh sáng cũng không khác nhau là bao, Chu Uyển mệt mỏi không muốn nhúc nhích, vùng và vùng vằn, Tạ Hỏa mới có lòng tốt ngồi xổm xuống theo ý nguyện của cô.

Tạ Hỏa cao, Chu Uyển ở trên lưng của anh cảm nhận được một khung cảnh và tầm nhìn hoàn toàn khác lạ, cũng không khỏi bị cành cây thấp móc vào người. Tạ Hỏa còn cố ý trêu đùa cô.

Lúc cõng cô, tay chân Tạ Hỏa cũng không hề trung thực, không ngừng dùng bàn tay vuốt ve xoa nắn bắp chân của cô, làm ra mấy hành động biến thái đúng nghĩa.

Chu Uyển tức giận mượn ưu thế địa lý cắn vào lỗ tai Tạ Hỏa một cái, mắng anh: “Đồ lưu manh!”

Tạ Hỏa kêu một tiếng: “Anh xoa bóp cho em, em còn nói anh là lưu manh?”

Chu Uyển: “Có ai xoa bóp như anh không? A! Sao anh lại bóp mông em!”

Tạ Hỏa: “Em nói xem bắp chân bây giờ có thoải mái không?”

Chu Uyển: “… Thoải mái.”

Tạ Hỏa: “Đồ không có lương tâm.”

Trong một khoảnh khắc như vậy, Chu Uyển bỗng nhiên lại suy nghĩ, nếu như yêu đương cùng với Tạ Hỏa thì cũng không phải là không được. Từ nhỏ điều kiện gia đình cô đã tốt, cô lớn lên trong sự nâng niu của gia đình, chưa từng thiếu thốn tình thương. Chu Uyển có một người bạn thân luôn mù quáng trong tình yêu, nhưng cô không như vậy, cô chưa từng yêu đương, đối với tình yêu cũng không có nhiều mong đợi như vậy.

Đương nhiên cô không thể nào làm người chủ động được, như thế thì thật mất mặt. Hơn nữa ai nghiêm túc thì người đó thua.

Lần đó, sau khi trở về từ trang trại chưa được hai ngày, Chu Uyển vô tình nộp đơn và được nhận vào công ty của Tạ Hỏa.

Sau đó bỗng dưng một ngày nọ, Tạ Hỏa đồng ý lời mời đến nhà họ Chu làm khách, trong lúc vô tình, Chu Uyển nghe được anh của cô và Tạ Hỏa đang nói chuyện.

Chu Uyển nghe được rõ ràng giọng nói mang theo ý cười của Tạ Hỏa: “Chu Uyển vẫn luôn là một cô nhóc chưa trưởng thành, tớ còn có thể có ý định gì với em ấy chứ?”

Chu Uyển mà, rất đơn thuần, lại là một người rất hiểu chuyện. Nếu người ta đã không có hứng thú với cô, vậy cô cần gì phải khóc lóc van nài chủ động lấy lòng đúng không? Cho nên chuyện yêu đương này, Chu Uyển liền nuốt vào trong bụng. Nhưng suy nghĩ trong lòng lại không khỏi có chút hụt hẫng, cô không hiểu rõ đó là loại cảm xúc như thế nào, vậy nên khoảng thời gian kia cứ luôn cố hết sức tránh né Tạ Hỏa, định cắt đứt quan hệ với anh. Cùng lúc đó, Chu Uyển cũng thử tiếp xúc với những người khác phái. Nhưng vẫn không được, cô không có cảm xúc gì.

Gần quan được ban lộc, ngày đó ở công ty, Tạ Hỏa gọi riêng Chu Uyển tới phòng làm việc, Chu Uyển lại yếu lòng, dễ dàng bị anh mê hoặc.

Suy nghĩ của Chu Uyển rất thoáng, chẳng sao, dù sao thì cô và Tạ Hỏa cứ như vậy cũng ổn mà.

*

Buổi tối tổ chức tiệc nướng bên lửa trại, theo thường lệ vẫn tổ chức một chút trò chơi nhỏ.

Lúc buổi chiều tham gia hoạt động, Chu Uyển đã làm bẩn quần áo, đi vào phòng thay một bộ khác. Khi đi ra từ trong phòng, cô lại đâm đầu đụng phải Thi An An.

Trái lại thì Thi An An rất thân thiện, mỉm cười chào hỏi với Chu Uyển: “Váy của cô đẹp quá.”

Chu Uyển cũng không keo kiệt nụ cười của mình: “Cảm ơn, sao cô lại quay về thế?”

Thi An An: “Tôi quay lại lấy ít đồ cho Tạ Hỏa. Tay của anh ấy bị thương, chỗ của tôi có bao tay dùng một lần.”

Chu Uyển: “Ồ.”

Trong công ty, tất cả mọi người sẽ vô thức gọi anh là sếp Tạ Hỏa hoặc Tổng giám đốc Tạ, nhưng Thi An An lúc nào cũng gọi thẳng tên của anh. Thật ra chuyện này cũng chẳng có vấn đề gì, tên mà, vốn là để cho người ta gọi. Thi An An là tổ trưởng của bộ phận hạng mục, thường xuyên đi công tác với Tạ Hỏa, quan hệ giữa hai người bọn họ thân thiết, trên dưới công ty ai cũng đều biết.

Chu Uyển và Thi An An tách ra, cô đi về phía đống lửa.

Sắc trời dần tối đi, nhưng vì hôm nay thời tiết đẹp, bầu trời lúc chiều khiến cả khoảng không như nhiễm màu đỏ rực, cùng lúc đó, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, mặt trăng và mặt trời đồng thời xuất hiện, cảnh tượng này thật sự rất khó thấy.

Lúc Chu Uyển đến, Lý Nguyệt Minh cùng rất nhiều đồng nghiệp đều đang cầm điện thoại giơ cao lên giữa không trung để quay phim chụp ảnh. Cô không có tâm trạng chụp ảnh, vừa quay đầu lại, ngoài ý muốn lại nhìn thấy Tạ Hỏa đang đứng cách đó không xa.

Tạ Hỏa cũng đang nhìn trời chiều, nhưng khác ở chỗ là, anh không chụp ảnh, hai tay lười biếng đút vào túi. Từ góc độ của Chu Uyển nhìn sang, gió đêm nhẹ thổi bay quần áo của anh, phác hoạ ra thân hình anh, anh hơi ngước mặt lên, bên mặt là đường cong có thể nói là tinh xảo.

Có lẽ là do nguyên nhân buổi trưa không ăn cơm, buổi tối khẩu vị của Chu Uyển trái lại tốt hơn nhiều. Trên tay cô cầm một cái đĩa, đi đến khắp nơi lấy đồ ăn, mọi người cũng vì thấy cô là một cô gái nhỏ, đồ nướng xong sẽ chia cho cô một ít. Chu Uyển vô tư ăn một lèo, chưa đầy một lát đã thoả mãn ngồi trên ghế chơi điện thoại.

Đến khoảng tám giờ tối, nhiệt độ giảm xuống, đống lửa bừng lên. Lý Nguyệt Minh cầm chai nước mật ong nhỏ, lại bắt đầu lớn tiếng ồn ào muốn chơi trò chơi. Là trò chơi ném khăn tay vừa trẻ con lại vừa lỗi thời. Sau khi giải thích quy tắc rõ ràng, mọi người vây thành một vòng ngồi quanh đống lửa.

Kết quả đã chứng minh, tất cả mọi người đều chơi đến quên cả trời đất.

Thân là sếp, Tạ Hỏa không tham gia, anh và ông chủ của trang trại không biết là đang nói chuyện gì, trái lại ông chủ trang trại cười vô cùng vui vẻ.

Được vài lượt, không khí chung quanh đã rất high rồi. Không biết là ai ném chiếc khăn tay màu đỏ vào sau lưng của Bồ Hoành Bác, Bồ Hoành Bác còn chưa kịp phản ứng, cũng không kịp đuổi theo đối phương, phải chịu hình phạt là hát một bài hát. Anh ta hát cũng hay, giọng hát rất êm tai.

Tiếp đến là phiên Bồ Hoành Bác ném khăn tay.

Chu Uyển luôn có một loại dự cảm là Bồ Hoành Bác sẽ vứt khăn tay xuống phía sau cô, vậy nên cô cẩn thận quan sát chuyển động của anh ta. Quả nhiên, lúc Bồ Hoành Bác đi đến sau lưng cô đã thả chậm bước đi, sau đó ném khăn tay xuống sau lưng cô rồi bắt đầu lao đi thật nhanh. Chu Uyển lập tức phản ứng lại, sau khi nhặt khăn tay sau lưng lên thì đứng dậy chạy đuổi theo Bồ Hoành Bác.

Đồng nghiệp tiếp sức vỗ tay và hò hét, mái tóc dài của Chu Uyển bay tán loạn trên vai, cùng với chiếc váy dài khi chạy tạo ra một đường cong như gợn sóng.

Xung quanh là bãi cỏ, thật ra cũng không có nguy hiểm gì, nhưng cứ hết lần này đến lần khác không khéo như vậy, đen đủi là dưới chân cô lại bước hụt một cái, cứ như vậy mà ngã thẳng xuống đất.

Còn không đợi Chu Uyển kịp phản ứng lại, nói chính xác là, không đợi tất cả mọi người ở hiện trường phản ứng lại, Tạ Hỏa ở ngay sau lưng cách Chu Uyển không xa, chỉ mấy bước đã vọt tới trước mặt của cô.

“Không sao chứ?” Giọng nói của Tạ Hỏa vang lên từ trên đỉnh đầu của Chu Uyển, cùng lúc đó, anh nửa ôm nửa nâng cô lên.

Vốn các đồng nghiệp còn đang kích động trong trò chơi cũng phát hiện Chu Uyển ngã, mọi người vô thức nhìn qua, Bồ Hoành Bác cũng quay đầu chạy lại.

Mọi người chỉ thấy sếp ngày thường cao đến mức không thể với tới đang đứng trước mặt Chu Uyển, có thể nói dường như là anh đang ôm chặt cô, lại như đang kéo lấy tay cô, lại như đang giúp cô chỉnh lại quần áo.

Đau đương nhiên là rất đau rồi, lúc Chu Uyển ngã xuống đã vô thức dùng tay chống trên mặt đất, cho dù ở đây được cỏ phủ lên, nhưng suy cho cùng cũng sẽ có một chút cát đá cứng.

Chu Uyển lúc đó không hề để ý sự quan tâm của Tạ Hỏa, càng không để ý những ánh mắt mờ ám của các đồng nghiệp. Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay đang đau đến bỏng rát, mở ra xem thì bị trầy da.

Tạ Hỏa nhíu mày, thâm tình mà nghiêm túc quan sát hai tay của Chu Uyển: “Anh dẫn em đi xử lý vết thương.”

Cùng lúc đó, Lý Nguyệt Minh và Bồ Hoành Bác cũng đi đến bên cạnh Chu Uyển, đồng thanh hỏi: “Không sao chứ?”

Thi An An cũng đi đến: “Chu Uyển, tôi có hòm thuốc, có cần tôi xử lý giúp không?”

Chu Uyển lúc này mới phản ứng lại, thấy mọi người đều đang nhìn mình, cô vô thức tránh né bàn tay của Tạ Hỏa, đồng thời cách xa anh một bước. Cô phủi phủi vết bẩn trên lòng bàn tay, tỏ ra không quan trọng: “Tôi không sao mà, mọi người tiếp tục chơi đi.”

Tạ Hỏa: “Thật sự không sao chứ? Chân thì sao? Có bị thương không?”

Chu Uyển không nhìn Tạ Hỏa, chỉ nói: “Tôi thật sự không sao.”

Tạ Hỏa lạnh mặt: “Chu Uyển.”

Mọi người đều bị dáng vẻ này của Tạ Hỏa dọa sợ, bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng kia của anh giống như việc biết được mình mất đi một đơn hàng lớn là do sai sót của nhân viên vậy.

Chu Uyển thật sự không cảm thấy mình ngã như vậy thì có vấn đề gì, trái lại thì Tạ Hỏa như này lại khiến cô có chút sảng khoái. Vốn lúc xế chiều hôm nay cô đã thấy tức giận vô cớ, giờ đây nhìn thấy Tạ Hỏa, lại nhìn Thi An An ở bên cạnh anh, thế là cũng lạnh mặt nói: “Cảm ơn sự quan tâm của sếp, có anh đúng là may mắn của Aries chúng ta.”

Súng kẹp với pháo quá rõ ràng, đến mức trong nháy mắt cũng khiến Lý Nguyệt Minh rùng mình.

Thi An An lập tức làm dịu bầu không khí, nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Sau đó trò chơi vẫn tiếp tục, Chu Uyển lại tham gia, Tạ Hỏa thân là sếp lại không rõ tung tích.

Lý Nguyệt Minh nhỏ giọng hỏi Chu Uyển: “Làm chị sợ muốn chết, vừa rồi tốc độ của sếp cũng nhanh thật đấy, bọn chị còn chưa kịp phản ứng, thế mà anh ấy đã đỡ được em rồi.”

Chu Uyển: “Cho nên em cảm ơn anh ấy.”

Lý Nguyệt Minh: “Cũng chỉ có em đẳng cấp, dám nói chuyện với sếp như thế.”

Chu Uyển: “Em cũng có nói gì đâu.”

Lý Nguyệt Minh: “Nhưng em thật sự không sao à? Chị thấy hai cái đầu gối của em ngã đến mức đỏ lên cả rồi kìa.”

Chu Uyển cúi đầu quan sát, đúng là đầu gối của cô đang đỏ lên, đại khái là do nguyên nhân da thịt cô vốn trắng nõn, trên người chỉ cần có một chút vết tích đã nhìn thấy rõ ràng.

Trước kia bởi vì mấy động tác nào đó, đầu gối của cô lúc nào cũng dễ dàng bị đỏ lên, sau đó máu sẽ ứ đọng, sau lần một lần hai, cô liền kiến nghị với Tạ Hỏa, nhưng không có tác dụng gì. Người như Tạ Hỏa này, càng là việc không cho anh làm, anh càng bắt buộc cô. Đến mức cả một mùa hè, Chu Uyển cũng không dám mặc váy ngắn và quần đùi.

Người như Tạ Hỏa quá kiêu ngạo, cả đời đều thuận buồm xuôi gió, cho tới bây giờ cũng chưa từng có chuyện gì không xảy ra theo đúng ý anh. Anh được hưởng đãi ngộ về điều kiện vật chất cao nhất, đầu óc cũng thông minh, cho tới bây giờ cũng chỉ có người khác vây quanh anh.

Thật ra Chu Uyển và Tạ Hỏa hoàn toàn là cùng một loại người, cho nên những ấm ức của Tạ Hỏa đều là do Chu Uyển ban cho.

Chu Uyển biết làm cách nào để chọc giận anh, những cơn giận với nhiều hàm nghĩa.

Cho nên, Tạ Hỏa cũng luôn phải khiến Chu Uyển mềm oặt đi.

Vừa nghĩ, Chu Uyển lại không nhịn được mà nghiến răng, thấp giọng chửi người nào đó: “Tên đàn ông chó chết.”

Lý Nguyệt Minh: “?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK