Trên suốt chặng đường, Chu Uyển nghe được không ít lời phàn nàn lí nhí của các đồng nghiệp, đơn giản là vì công ty đã chiếm mất cuối tuần đẹp đẽ để tổ chức team building, quá là không nhân đạo.
Ngày nghỉ hiếm có, không phải ai cũng thích náo nhiệt. Nhưng nếu không đến tham gia teambuilding thì lại bị mấy đồng nghiệp nói này nói kia, thậm chí lãnh đạo cấp trên còn tạo áp lực, nói là không có lý do thì không được vắng mặt.
Trên thực tế, Aries vẫn luôn không phải là công ty theo chủ nghĩa nhân đạo gì đó, phương châm của sếp đại khái là, không nghỉ ngơi cho đến khi vắt kiệt hết chút thời gian cuối cùng của nhân viên. Giống với đại đa số các công ty khác, Aries cũng là công ty đại diện của chế độ 996 [1], nói chính xác thì phải là XX6. Bởi vì ở công ty, tám giờ sáng chấm công, bình thường buổi tối phải tăng ca đến chín giờ, hai ngày nghỉ trên cơ bản là không tồn tại, thứ bảy nào cũng phải đi làm
[1] Chế độ làm việc 9 giờ sáng – 9 giờ tối, một tuần 6 ngày.
Điểm may mắn duy nhất là phúc lợi đãi ngộ của Aries cũng tạm ổn, nhất là nhà ăn của nhân viên cực kỳ ngon, có thể kiếm được tiền ở đây cũng là sự thật.
“Chị cạn lời rồi, nghe nói tháng sau công ty định cho người đến may đo đống đồng phục công ty siêu cấp xấu xí kia, sau này đi làm ngày nào cũng phải mặc một bộ đồng nhất.” Lý Minh Nguyệt nói thầm bên tai của Chu Uyển: “Đến trường phải mặc đồng phục, đi làm cũng phải mặc đồng phục, chị thật sự phục rồi.”
Lúc trước thật ra Chu Uyển cũng từng nghe được tin tức này rồi, thái độ của cô hoàn toàn không để ý lắm tới chuyện này.
Cho đến khi Lý Nguyệt Minh nói: “Nghe nói tháng sau sẽ bắt đầu, dạng làm văn phòng như chúng ta cũng phải tăng ca, không chỉ phải tăng ca đâu, còn bị giảm biên chế nữa.”
Thế là Chu Uyển không nhịn được nữa: “Aries sắp phá sản rồi à”
Lý Nguyệt Minh nhắc nhở Chu Uyển: “Sếp còn ngồi phía trước đấy!”
Thái độ của Chu Uyển vẫn rất thờ ơ: “Có vẻ em không thể tiếp tục làm nữa rồi, hay là hai đứa bọn mình tìm chỗ khác đi?”
Lý Nguyệt Minh thở dài một hơi: “Đâu có dễ dàng như thế chứ, huống hồ em cho rằng sau khi rời khỏi Aries đến nơi khác sẽ tốt hơn được bao nhiêu chứ?”
Lý Nguyệt Minh là 9x, đã kết hôn cũng đã có con, đối với người như cô ấy mà nói, muốn nhảy việc không phải là chuyện dễ dàng gì, chỉ mong cầu an ổn.
Nhưng Chu Uyển lại khác, Chu Uyển mặc dù cũng là 9x, nhưng mà năm sinh lại gần sát với lứa 10x, hơn nữa tác phong làm việc của cô và 10x không kém là bao, đều là đến để chấn chỉnh công sở.
Chu Uyển không hề sợ cái gì mà quy tắc ngầm ở văn phòng, cứ đến giờ là cô tan làm, gặp chuyện bất công thì cô sẽ cứng rắn với cấp trên.
Cho nên mặc dù có nhiều đồng nghiệp ngứa mắt hành động của Chu Uyển, nhưng Lý Nguyệt Minh lại thích Chu Uyển nhất.
Đường trên núi uốn lượn quẩn quanh khiến Chu Uyển có hơi chóng mặt.
Tuy là càng lớn, cô càng khó bị say xe, nhưng nếu đụng phải kiểu đường núi như thế này thì khó tránh sẽ có cảm giác khó chịu. Buổi sáng chưa ăn gì, nhưng trong bụng cứ như sóng đánh ào ào, có hơi buồn nôn.
Lý Nguyệt Minh nhìn thấy Chu Uyển nhíu mày thì hỏi cô: “Em không thoải mái à? Say xe hả?”
Chu Uyển gật gật đầu: “Hơi hơi.”
Cạn lời ở chỗ, hôm nay bà dì cũng đang quấy phá, bụng dưới rất đau.
Lý Nguyệt Minh trấn an Chu Uyển: “Sắp đến rồi, sắp tới trang trại rồi.”
Để cho an toàn, Lý Nguyệt Minh còn đứng dậy lớn tiếng xin túi bóng màu đen từ tài xế, khiến mọi người trong xe đều nhìn về phía cô ấy. Lý Nguyệt Minh chỉ chỉ bên cạnh, nói là Chu Uyển say xe.
Các đồng nghiệp rất nhiệt tình, hết đưa cho Chu Uyển túi bóng, lại đưa cho cô quýt, còn có người nhắc nhở, nói là nên mở cửa sổ, hóng gió sẽ thoải mái hơn nhiều.
Sau khi đến địa điểm cần đến, Chu Uyển cũng không vội đi theo bước chân của cả đoàn, cô ngồi dưới nắng nghỉ ngơi.
Bóng râm loang lổ rọi xuống từ trên cây hoa lê, những cánh hoa màu trắng rơi xuống dưới chân của Chu Uyển, tựa như mực trắng bị đổ tràn ra ngoài.
Chu Uyển đã từng tới nơi này rồi, năm ngoái cũng vào khoảng thời gian này, cô đến đây cùng Tạ Hỏa. Chỉ có điều lúc đó nơi này vẫn chưa được người ngoài biết đến, du khách cũng không nhiều.
Lần đó bọn họ không gặp nhau cả một tháng, Tạ Hỏa tựa như có tinh lực vô hạn để phát tiết, Chu Uyển thật sự bị giày vò đến mức không còn sức lực gì, đến cả ăn cơm cũng là anh bón cho.
Mà chính xác thì cô cũng là một con sâu lười biếng, có thể nằm thì tuyệt đối sẽ không ngồi. Có đôi khi máu nóng dồn lên thì sẽ muốn ở bên trên, nhưng chỉ được một lát lại mệt lử nằm xuống ôm lấy Tạ Hỏa, để anh tự hành động.
Hai người bọn họ ở trong phòng trọn vẹn hai ngày, không bước ra khỏi cửa nửa bước, gần như luôn dính lấy nhau, ăn uống đều là ông chủ của homestay mang cho.
Đến ngày thứ ba, Tạ Hỏa cuối cùng cũng không giày vò cơ thể cô nữa, đổi lại anh dẫn cô ra ngoài, anh nói nơi này nhiều hoa lê, vừa hay đang là mùa hoa, bạt ngàn xa xôi nhuộm trắng một màu hoa, cực kỳ đẹp. Thế là Chu Uyển trang điểm xinh đẹp, chụp không ít ảnh ở dưới cây hoa lê, đều là Tạ Hỏa chụp cho.
Có sao nói vậy, kỹ thuật chụp ảnh của Tạ Hỏa cũng tạm ổn.
Chu Uyển đang ngồi ngây ra, ánh nắng trước mắt đã bị một chiếc bóng chặn lại. Cô vô thức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tạ Hỏa. Thân hình anh cao to, như một cây tùng đang đứng sừng sững ở trước mặt cô, không hề có ý né tránh những sự hiềm nghi.
Chu Uyển theo bản năng nhìn xung quanh bốn phía, chắc chắn đồng nghiệp đã tản ra khắp nơi thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bốp” một tiếng, Tạ Hỏa co mấy ngón tay với khớp xương rõ ràng lại, búng một cái lên trán của Chu Uyển, giọng điệu không hề thương hoa tiếc ngọc: “Không phải bảo em lên ngồi phía trước à?”
Chu Uyển trừng Tạ Hỏa một cái, nhỏ giọng xuống: “Anh tránh xa em một chút có được không?”
Tạ Hành: “Được cái cớt.”
Chu Uyển nghiêng đầu không nhìn Tạ Hỏa, đồng thời nhắc nhở anh: “Chúng ta không thân quen gì.”
Tạ Hỏa hơi cúi người, tới gần Chu Uyển: “Không thân quen sao?”
Chẳng đợi Chu Uyển nói thêm gì, Tạ Hỏa đã thản nhiên nói: “Bên dưới ngực trái của em có một nốt mụn ruồi nhỏ, bên cạnh cái rốn là một vết bớt, vùng tam giác…”
“Anh đủ rồi đấy!” Chu Uyển ngắt lời: “Anh đổi nghề sang làm lưu manh đúng không?”
Tạ Hỏa: “Cho nên quan hệ giữa chúng ta giống không thân lắm à?”
Chu Uyển: “Bây giờ người em không thoải mái, không thèm nhiều lời với anh. Còn nữa, anh thật sự nên tránh xa em ra chút, em không muốn bị đồng nghiệp nhìn thấy rồi nói này nói kia đâu.”
Ai ngờ Tạ Hỏa chẳng những không đi, ngược lại còn nửa ngồi xổm ở trước mặt Chu Uyển.
Cũng đúng, nếu anh mà ngoan ngoãn nghe lời thì anh đã không phải là Tạ Hỏa rồi.
Hai người dán sát vào nhau, Tạ Hỏa đột nhiên hỏi: “Bà dì đến rồi à?”
Chu Uyển không phản bác, cũng không trả lời, Tạ Hỏa đã hiểu rõ.
Tính toán thời gian, đúng là khoảng tầm này.
Tạ Hỏa đầy hài hước hỏi Chu Uyển có đi được không, có cần bế không. Dáng vẻ của anh lúc nào cũng cà lơ phất phơ, biểu cảm kia trong mắt của Chu Uyển tuyệt đối không phải là quan tâm.
Chu Uyển thật sự lại cảm ơn anh quá: “Được thôi, anh bế em đi.”
Quả nhiên Tạ Hỏa ra vẻ định ôm cô, Chu Uyển lại đổi ý: “Em có thể tự đi được, em chỉ muốn ngồi một lát thôi.”
Tạ Hỏa hiếm khi không buông tha: “Được, anh ngồi cùng em.”
Chu Uyển im lặng: “Tạ Hỏa, anh nhất định phải khiến các đồng nghiệp hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta sao?”
Tạ Hỏa hỏi lại: “Quan hệ của chúng ta là gì?”
Chu Uyển: “Không có quan hệ gì hết!”
Tạ Hỏa: “Không có quan hệ gì thì em chột dạ gì chứ?”
Chu Uyển á khẩu không trả lời được.
Bọn họ đúng là không có quan hệ gì thật, cũng chỉ là thường thường cùng ngủ trên một chiếc giường, cùng nhau vận động đến khi mồ hôi đầm đìa mà thôi.
Nói chính xác, Chu Uyển và Tạ Hỏa không phải là một đôi tình nhân, cũng không hẳn là FWB [2] gì đó. Quan hệ giữa bọn họ như thể người thân, mâu thuẫn ở chỗ là bọn họ lại giống những người thân chẳng mấy quen thuộc.
[2] FWB (Friends with benefits): Mối quan hệ này diễn ra khi cả 2 sẵn sàng lên giường với nhau mà không ràng buộc về cảm xúc.
Nghiệt duyên giữa Chu Uyển và Tạ Hỏa không biết phải lội ngược dòng về khi nào.
Bậc cha chú giữa hai nhà có mối quan hệ rất thân, cho nên từ nhỏ Chu Uyển đã quen biết Tạ Hỏa. Quan hệ giữa hai nhà thực sự rất tốt, ngày Tết hằng năm đều phải đến xông nhà nhau. Ngày trước lúc học tiểu học, Chu Uyển còn suốt ngày đi sau mông Tạ Hỏa gọi anh ơi anh ơi, nhưng dù sao cũng cách nhau ba tuổi, sau này đi học, các mối quan hệ cũng khác nhau. Chu Uyển vừa lên cấp hai, Tạ Hỏa đã tốt nghiệp cấp hai rồi lên cấp ba, sau này Chu Uyển lên cấp ba, Tạ Hỏa cũng tốt nghiệp cấp ba và lên Đại học.
Đại học của Chu Uyển nằm ở thành phố phía Bắc, sau khi tốt nghiệp lại ra nước ngoài. Lúc này Tạ Hỏa đã thành lập công ty từ lâu rồi.
Hai người gần như không có chút qua lại gì với nhau.
Ba năm trước, khi đó Chu Uyển còn chưa phải là nhân viên trong công ty của Tạ Hỏa, cũng vừa mới du học ở nước ngoài về.
Tình tiết đầy cũ rích, trong một buổi tụ tập, Chu Uyển ngoài ý muốn đã đụng phải Tạ Hỏa. Cô có chút hoảng hốt, người này vậy mà lại có vẻ ngoài phù hợp với gu thẩm mỹ của cô, đẹp trai đến mức khiến người khác ghen tị.
Trùng hợp là đêm đó đối thủ một mất một còn của Chu Uyển đi với bạn trai, cô thì rất háo thắng, liền tự ý kéo Tạ Hỏa đến giả làm bạn trai của mình. Lúc đó Tạ Hỏa cũng hết sức phối hợp, đóng vai nhân vật “bạn trai” của Chu Uyển, thậm chí đến cả nụ cười với cô cũng rất thân mật, tựa như cô thật sự là cục cưng yêu dấu của anh.
Sau đó Chu Uyển đã xin lỗi Tạ Hỏa, nói mình tuổi trẻ nóng nảy chỉ muốn so đo với người khác.
Vốn cho rằng với mối quan hệ giữa hai nhà, Tạ Hỏa nhất định sẽ không tính toán gì. Ai ngờ Tạ Hỏa lại kéo tay Chu Uyển lại, nói anh không thể làm bạn trai miễn phí cho cô được, phải bồi thường một chút.
Ngay sau đó, không có một lời báo hiệu nào, ngay tại hành lang tăm tối, dưới tiếng trống dồn dập ở quán bar, anh cúi đầu hôn cô.
Nói thật lòng, lúc đó Chu Uyển cũng sợ hết hồn. Cô chỉ mới bước vào xã hội, mặc dù ở nước ngoài mấy năm, nhưng gia đình giáo dục nghiêm khắc, trước giờ chưa từng làm loạn. Hoặc là do nụ hôn kia của Tạ Hỏa tràn đầy kỹ thuật, hoặc là vẻ ngoài của anh bây giờ cực kỳ hợp khẩu vị của cô, tóm lại, Chu Uyển đã hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn sâu mang theo sự khuấy động và mùi hương bạc hà của anh không thể nào cưỡng lại được nữa.
Cũng vào buổi tối đó, Chu Uyển cả gan, thuận nước đẩy thuyền mà quan hệ với Tạ Hỏa, cảm nhận thú vui nam nữ.
Sau đêm đó, Chu Uyển thật sự không muốn có thêm quan hệ gì với Tạ Hỏa nữa, dù sao hai nhà bọn họ quá thân thiết, gặp mặt khó tránh khỏi lúng túng. Nhưng có lẽ do cảm giác của lần đầu tiên quá đẹp đẽ, hoặc là do cô đã tìm ra được nhu cầu nào đó tiềm ẩn ở trong mình, đến mức cô lại phải mặc áo hai dây bằng ren, mặt dày tìm đến anh. Dù sao thì cô cũng không dám tìm người khác.
Cứ như vậy, mối quan hệ mập mờ này tiếp tục kéo dài hai năm.
Về sau Chu Uyển nộp sơ yếu lý lịch đi tìm việc, không biết thế nào lại lỡ nộp vào Aries, sau khi đi làm được hai tuần thì mới phát hiện Tạ Hỏa chính là sếp của công ty này.
Vốn Chu Uyển đã định cải tà quy chính, nhưng vì gần quan thì được ban lộc nên lại tiếp tục lén lút hẹn hò mập mờ với Tạ Hỏa.
Chu Uyển cũng từng nghĩ tới việc tìm người đàn ông khác, nhưng không thể, không phải cô chê bai mùi hương trên người người khác không thơm thì là chê vớ của anh ta lại là màu trắng, không thì lại chê kiểu tóc của anh ta không đẹp… Tóm lại, cô có thể tìm được cả một tá lý do không hài lòng, cuối cùng vẫn thấy, trước khi tìm được một người khiến cô hài lòng thì tạm thời cứ vậy với Tạ Hỏa đã.
Ở công ty, Chu Uyển không muốn để cho đồng nghiệp biết mối quan hệ không trong sáng này của mình và Tạ Hỏa.
Nhất là trong lời người khác Tạ Hỏa bây giờ chẳng khác gì bản thật của nhân vật trong game Otome [3], cô không muốn trở thành nhân vật chính trong drama đâu.
[3] Dạng game tiểu thuyết hình ảnh, đối tượng nhắm đến là nữ giới, có mối liên kết chặt chẽ với manga.