Suy nghĩ trong lòng bị bắt chẹt, lại thêm cái biểu cảm như ta đây này của Tạ Hỏa khiến Chu Uyển thẹn quá hóa giận.
Nhưng mà chuyện này tính sổ sau, cô chưa quên còn có một đám đồng nghiệp đang núp trong bóng tối lén xem náo nhiệt.
Có lẽ là do buổi tối uống nhiều cocktail quá, bắt đầu dần có tác dụng, lúc Chu Uyển xoay người thì đầu chợt choáng váng bước đi lảo đảo.
Tạ Hỏa thu lại nét thong dong trên mặt, ôm lấy hông của Chu Uyển, rất nhanh đã ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người cô, hơi nhíu mày: “Uống rượu à?”
Chu Uyển nhanh trí, dứt khoát mượn rượu giả điên, thuận thế ép Tạ Hỏa lên trên cửa, biểu cảm đầy bá đạo hét lớn một tiếng: “Sếp! Tôi đại diện cho toàn thể nhân viên Aries có lời muốn nói với anh!”
Đám xem náo nhiệt bên ngoài kia đương nhiên không bỏ qua màn này, chỉ là do khoảng cách quá xa, anh chen tôi chúc, tôi chúc anh chen, từng người một đều như kẻ gian mà thò đầu ra nhìn.
“Ối giời ơi!”
“Chu Uyển đủ điên rồi đấy! Thế mà cô ấy lại dám ép sếp vào tường!”
“Cô ấy say quên trời quên đất thật à!”
“Tại mấy người hết, đã nói đừng để cô ấy đi rồi.”
…
Chu Uyển có say hay không, say bao nhiêu, Tạ Hỏa hiểu rất rõ.
Cô say rượu, cũng là lần đầu tiên uống say trước mặt Tạ Hỏa, là do anh chuốc say cô. Thật sự không phải là anh cố ý, không ngờ tửu lượng của cô lại kém như vậy, chỉ uống có mấy ly rượu vang, cộng lại không đến năm trăm ml. Không bao lâu, cô đã ngà ngà say mà sà vào trong ngực anh, ôm lấy cổ anh, không ngừng gọi anh là cục cưng.
Chu Uyển khi say rượu rất ngoan, quấn người như một con mèo khiến người ta yêu thích. Cô cọ đi cọ lại trên người anh từng chút một, như có như không, âm thanh mềm mại dịu dàng mà gọi anh: “Tạ Hỏa, Tạ Hỏa, Tạ Hỏa.”
Tạ Hỏa ôm lấy cô, hỏi cô muốn làm gì, cô dán vào bên tai anh cất lời: “Xơi anh đó, được hay không nào.”
Anh ôm cô đến bên giường ngủ, cô không chịu, nhất định phải quấn lấy anh: “Tạ Hỏa, anh ở cùng với em đi mà, đừng làm việc nữa, em muốn được ôm.”
Tựa như là một bãi bùn nhão dính ở trên người anh, có cọ như thế nào cũng không thể chà sạch được.
Cuối cùng thì Tạ Hỏa cũng thoả hiệp, cưng chiều mà vén hai sợi tóc loà xoà trên má Chu Uyển, hỏi cô: “Uyển Uyển, chúng ta như này được xem là gì?”
Ánh mắt Chu Uyển mê mang, tựa như đang thật sự nghiêm túc mà cân nhắc vấn đề này, một lúc sau mới hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Tạ Hỏa, em không uống say đâu, anh đừng nghĩ kiểm tra được đầu óc của em.”
Tạ Hỏa: “Chưa say đúng không?”
Chu Uyển: “Ờ!”
Tạ Hỏa: “Bà nói muốn gặp bạn gái của anh, dẫn em đi gặp bà ấy, được không?”
Chu Uyển: “Được chứ!”
Tạ Hỏa: “Thật à?”
Chu Uyển: “Lúc nhỏ bà anh còn cho em ăn kẹo ngon, hai năm trước em còn gặp bà ấy đánh mạt chược với bà em, bà ấy nói em lớn rồi rất xinh đẹp.”
Tạ Hỏa: “Cho nên em là bạn gái xinh đẹp của anh hả?”
Chu Uyển: “Không phải.”
Tạ Hỏa: “Vậy chúng ta là gì?”
Chu Uyển: “Chả biết đâu.”
Lần đó đương nhiên là không đi thăm bà của Tạ Hỏa, bà cô nhỏ này ngày hôm sau tỉnh dậy liền trở mặt không nhận nữa.
Tạ Hỏa cũng không ép cô, anh không muốn hù dọa cô. Thêm nữa, khoảng thời gian đó vội vàng tham gia đại hội, chuyện này liền cứ thể bỏ qua.
…
Tạ Hỏa tựa người trên khung cửa, hơi nhướng mày nhìn Chu Uyển, tùy ý để ánh đèn trong phòng lấp lóe ra bên ngoài.
Rất rõ ràng, người trước mặt này với vẻ mặt láu cá tinh ranh này chẳng có chút liên quan nào đến say rượu.
Chu Uyển nghiêng đầu nhìn cách đó không xa thấy rõ phía trước bồn hoa có bóng dáng của mấy người đang lén lút.
Cô khẽ hắng giọng, cố ý tăng âm lượng: “Sếp! Chúng tôi thật sự không muốn tăng ca! Từ chối cạnh tranh! Từ chối 996! Từ chối bị chèn ép!”
Tạ Hỏa híp mắt: “Nói xong chưa?”
Chu Uyển gật đầu.
Tạ Hỏa: “Chơi thua à?”
Chu Uyển lại gật đầu.
Tạ Hỏa: “Còn có gì bất mãn nữa, có thể nói hết trong một lần luôn.”
Chu Uyển gật đầu, tiếp đó lại lắc đầu: “Hết rồi.”
Tạ Hỏa nghe vậy thì ngồi dậy, bóng lưng gầy gò rời khỏi cánh cửa, hơi khom người về phía Chu Uyển, đôi mắt nhìn thẳng vào cô.
Chu Uyển chột dạ, trừng mắt to giả bộ để trấn an.
Tạ Hỏa nghiêm mặt: “Em bị ngốc à?”
Chu Uyển: “Em…”
Tạ Hỏa: “Bị người khác xem như công cụ?”
Chu Uyển: “…”
Tạ Hỏa: “Em thử đoán xem, chuyện này đổi thành một người lãnh đạo khác, em nói những lời không đầu không đuôi này nghĩ đến hậu quả như thế nào không?”
Chu Uyển: “…”
Cô rất nhanh cũng ý thức được gì đó, nếu như không phải là ỷ vào việc có một mối quan hệ không muốn người khác biết với Tạ Hỏa như vậy, hành động hôm nay của cô chắc chắn là đang nhảy vào bãi mìn. Không đúng, cô căn bản là không muốn mạng nên mới đi làm lô cốt.
Tạ Hỏa khoanh tay, cúi người nhìn Chu Uyển. Anh cũng không muốn làm hành động như kiểu dạy đời, chỉ có điều đôi lúc nhìn dáng vẻ ngây ngốc này của cô thì trong lòng lại sinh ra cảm giác bất đắc dĩ.
Nếu như đêm nay không phải là bởi vì trò chơi, có phải cô căn bản sẽ không thèm đến tìm anh không?
Từ nhỏ đến lớn, gần như mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của anh, anh cũng cho rằng Chu Uyển chẳng qua chỉ là ở trong lòng bàn tay của anh mà thôi. Tạ Hỏa không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận, nhưng theo đủ loại tình huống cho thấy rõ, anh mới là người mà vẫn luôn bị cô nắm trong lòng bàn tay kia.
Nghĩ đến đây, Tạ Hỏa lại vì sự tự mình đa tình vừa rồi mà tự giễu một phen.
Anh thu biểu cảm trên mặt về, thái độ như giải quyết việc chung: “Anh có thể nói hậu quả cho em, nghe qua câu súng bắn chim đầu đàn chưa, hành động tối nay của em sẽ là lý do trong ngày nào đó ở tương lai em sẽ nhận được thư sa thải từ bộ phận nhân sự.”
Chu Uyển tức giận: “Vì sao?”
Biểu cảm trên mặt của Tạ Hỏa lạnh nhạt không thể nhìn ra tâm trạng gì: “Bởi vì đây là nơi làm việc, đây chính là cái giá mà em phải trả.”
Đôi mắt Chu Uyển lấp loé, đáy lòng có gì đó đang trầm xuống, tựa như là bị một thứ gì đó chặn lại, làm cách nào cũng không nhả ra được. Mặc dù cô không quan tâm đến công việc này, cũng không quan tâm chút tiền lương kia, nhưng cô không muốn bị bất kỳ người nào đó tuỳ ý sắp xếp.
Tạ Hỏa: “Trước mắt Aries đang trong giai đoạn phát triển, rất nhiều chế độ thật sự không được nhiều người hài lòng. Còn về ý kiến lúc nãy mà em đề cập đến, anh sẽ cân nhắc kỹ càng.”
Chu Uyển ngẩng đầu, đột nhiên cảm giác được Tạ Hỏa ở trước mặt này thật lạ lẫm.
Khi cô và anh ở bên nhau, luôn là dáng vẻ thân mật. Cho dù là ở công ty, lúc nào anh cũng lấy cớ chuyện công để gọi cô một mình đến văn phòng, cô có thể ngồi ở vị trí của anh, có thể không kiêng nể gì cả, thậm chí còn ngồi xổm giấu mình dưới bàn làm việc của anh.
Nhưng sau lần này, giữa bọn họ hình như đã thật sự quay về nơi lạ lẫm nhất. Anh là Tổng giám đốc của Aries, là sếp của cô, giữa bọn họ là nước sông không phạm nước giếng.
Mà lúc này, tại nơi không xa nghe không rõ hai người đang nói chuyện gì, Lý Nguyệt Minh chỉ thấy khuôn mặt Tạ Hỏa đầy nghiêm túc, mà Chu Uyển lại cúi đầu đầy bất lực nhỏ yếu, không nhịn được mà chạy chậm đến: “Tổng giám đốc Tạ, mong anh đừng trách Chu Uyển, chúng tôi chỉ đang chơi trò chơi thôi.”
Chu Uyển lấy lại tinh thần, cúi đầu rời khỏi tầm mắt của Tạ Hỏa. Đi về bên cạnh Lý Nguyệt Minh.
Tạ Hỏa trái lại là khôi phục dáng vẻ rộng lượng, nói không sao.
Chu Uyển cúi thấp đầu, Lý Nguyệt Minh cho rằng cô bị sếp mắng cho nên buồn ở trong lòng, kéo tay của cô an ủi: “Không sao đâu, Tổng giám đốc Tạ sẽ không đến mức vì chút chuyện này mà tính toán với em đâu.”
Chu Uyển: “Ừm.”
Lý Nguyệt Minh: “Đi, chúng ta quay về, không chơi với bọn họ nữa, chẳng ai có lòng tốt cả.”
Chu Uyển: “Ừm.”
Về đến phòng rửa mặt xong nằm lên giường đã là hai giờ khuya.
Lý Nguyệt Minh thấy Chu Uyển vẫn luôn rầu rĩ không vui, cho là cô vì tình huống xảy ra lúc tối mà không vui, nên làm đủ cách để an ủi cô.
Chu Uyển trở mình khó ngủ, khắp đầu đều đang nghĩ đến Tạ Hỏa. Rất khó hình dung được lúc này là tâm trạng gì, chỉ luôn cảm thấy trong lòng cứ luôn có gì đó đang bị kìm nén lại.
Suy nghĩ rất lâu, cô lướt xuống dưới giao diện của Wechat, tìm được đám mây đen kia. Ấn vào, gõ lốp bốp một đống chữ, nghĩ ngợi, cuối cùng chỉ gửi một chữ: [Alo.]
Rất nhanh, trên giao diện đã xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ, nhắc nhở: [Bạn vẫn chưa là bạn bè của anh ấy (cô ấy), trước tiên xin hãy gửi lời mời kết bạn cho bạn bè.]
Chu Uyển nửa sống nửa chết lập tức giãy lên như con cá.
Gì!
Lý Nguyệt Minh ở bên cạnh bị động tác mạnh này của Chu Uyển làm cho giật mình: “Sao thế? Sao thế?”