Chu Uyển quyết định rồi!
Cô sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa!
Ai quan tâm đến anh thì người đó là chó!
Team building của ngày hôm sau, Chu Uyển cũng không định tham gia nữa, cô muốn cuốn gói về phủ!
Ai mà ngờ được, sáng sớm ngày hôm sau lúc tập trung, Lý Nguyệt Minh nói với Chu Uyển: “Mới hừng sáng sếp đã đi rồi, nghe nói là có việc.”
Tâm trạng Chu Uyển đột nhiên trầm hẳn xuống, có một cảm giác bất lực nặng nề quẩn quanh trong lòng cô.
Các trò chơi sau đó cô đều mượn cớ cơ thể không thoải mái để không phải tham gia. Một ngày trôi qua rất nhanh, giữa chiều đoàn người đã ngồi xe bus để trở về nội thành.
Thứ hai, vừa mới sáng sớm Chu Uyển đã xin cấp trên của mình nghỉ phép, không thể nào làm việc nổi với ca làm như này được nữa.
Vốn dĩ trong lòng đã phiền, Chu Uyển online tìm bạn thân là Tạ Lệ, không ngờ Tạ Lệ còn vung thức ăn chó cho cô: [Tớ đang ở Nhật Bản ngắm hoa anh đào với Chu Tư nè.]
Kèm theo đó là một tấm ảnh có chất lượng cao.
Chu Uyển: [?]
Chu Uyển: [Cậu nói đi, có phải cậu có anh trai của tớ liền quên người bạn thân như tớ luôn rồi không?]
Một giây sau, đặc điểm nhận dạng với chất giọng trầm thấp của Chu Tư thông qua điện thoại của bạn gái là Tạ Lệ truyền đến điện thoại của Chu Uyển: “Chu Uyển, em bị điên à?”
Tạ Lệ và Chu Uyển là bạn thân từ nhỏ đến lớn.
Chu Tư là anh ruột cùng chung huyết thống duy nhất với Chu Uyển.
Ai mà ngờ Chu Uyển không thể nhìn nổi cái kiểu chỉ biết đến yêu đương rồi bị người ta lừa như Tạ Lệ này, cộng thêm biết anh của cô đã yêu thầm con gái nhà người ta bao nhiêu năm nên tốt bụng mà giúp đỡ tác hợp, bạn thân bị anh ruột của mình lừa mất, còn anh trai ruột của cô… Đợi đã, cô có anh trai sao? Cỡ này thì anh trai cái quái gì nữa?
Ha ha, chắc là kiếp trước cô huỷ diệt hệ ngân hà nên mới làm em gái của Chu Tư.
Hối hận, Chu Uyển chỉ có một nỗi hối hận, hối hận vì khiến bạn thân của mình trở thành chị dâu của mình.
Tạo nghiệp mà!
Chu Uyển nằm dài ở nhà mấy ngày, chỉ cần được nằm là đã sung sướng cả đời.
Cô dứt khoát online đề nghị từ chức với cấp trên.
Cấp trên sau khi biết chuyện thì cố hết sức giữ cô lại.
Chuyện này rất nhanh đã bị Lý Nguyệt Minh biết được, cô ấy là người đầu tiên đến hỏi thăm Chu Uyển: [Không phải chứ, em muốn từ chức à?]
Chu Uyển: [Ừm.]
Lý Nguyệt Minh: [Đừng mà, em là người ăn cơm cùng mà chị thích nhất trong công ty đó, hai ngày nay em không đến công ty, cơm chị ăn cũng không thấy ngon nữa rồi hu hu hu.]
Chu Uyển: [Bớt bớt đi.]
Lý Nguyệt Minh: [Được rồi, lẽ nào em cũng nghe được mấy tin đồn kia rồi hả?]
Chu Uyển: [?]
Sau lần team building đó, nội bộ Aries đột nhiên bắt đầu lưu truyền một số bình luận không tốt liên quan đến Chu Uyển. Có người nói Chu Uyển hình như có quan hệ thân thiết với cấp cao trong công ty, còn có người tung tin vịt rằng những món đồ hiệu và túi xách tay nổi tiếng của Chu Uyển cũng là thông qua thủ đoạn không đàng hoàng mà có được.
Bình thường Chu Uyển ở trong công ty cũng không phải là kiểu thích gây chuyện thị phi, nhưng phụ nữ hơi hiểu biết một chút thì sẽ biết, quần áo trên người Chu Uyển đều không bình thường. Lấy cái vòng tay không đáng chú ý trên cổ tay cô kia, trong mắt của nhân viên văn phòng bình thường thôi đã gần như là một con số khổng lồ. Chứ đừng nói đến túi xách mà cô thường xuyên thay đổi, cùng với mấy chiếc xe con có giá trị không hề bình thường của cô.
Điều kiện gia đình của Chu Uyển không mấy ai biết, có người tò mò hỏi, cô chỉ nói với đồng nghiệp rằng điều kiện gia đình nhà mình là như vậy. Không phải là cô kín tiếng hay có ý khiêm nhường, trên thực tế cô thật sự không cảm thấy gia cảnh nhà mình quá tốt, cùng lắm thì bố mẹ của cô đều là doanh nhân tư nhân, trong nhà cũng xem như giàu có. Bởi vì có câu núi cao còn có núi cao hơn, Chu Uyển đã gặp rất nhiều những người có điều kiện gia đình còn tốt hơn mình, chỉ có thể nói không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn.
Nghe được mấy câu này của Lý Nguyệt Minh, trong lòng Chu Uyển có hơi cạn lời, nhưng nghĩ ngợi thấy cũng chẳng sao, miệng ở trên mặt người khác, chuyện cô không làm thì không cần phải quan tâm.
Não tàn mới có thể bảo sao hay vậy.
Không lâu sau, Tạ Lệ vẫn xem như còn chút lương tâm chủ động liên lạc với Chu Uyển: [Cục cưng, cậu đang làm gì thế?]
Chu Uyển: [Đừng làm phiền, tớ chết rồi.]
Tạ Lệ: [Tớ từ Nhật Bản về rồi, có phải tâm trạng cậu không tốt không? Tớ đến tìm cậu nhé?]
Dù gì cũng là bạn thân của mình, Tạ Lệ ít nhiều cũng đoán ra được chút tâm trạng kia của Chu Uyển. Người như Chu Uyển này không bao giờ thiếu thốn về vật chất, có thể khiến cô không vui vẻ, chắc cũng chỉ là phương diện về cách đối nhân xử thế.
Sau khi Tạ Lệ từ Nhật Bản trở về liền đến thẳng nhà của Chu Uyển, còn mang theo rất nhiều quà dỗ cho cô vui.
Chu Uyển không vui lên nổi.
Tạ Lệ xinh đẹp như búp bê, khuôn mặt nở nụ cười vui vẻ: “Tớ nấu món ngon cho cậu nha, cậu ăn không?”
Chu Uyển: “Món gì cơ?”
Tạ Lệ: “Mì tôm?”
Chu Uyển: “?”
Đợi đã, đồ ăn rác rưởi gì đây?
Thậm chí Tạ Lệ còn đầy kiêu ngạo: “Tớ đặc biệt học ở trên mạng đấy, lần trước làm cho anh cậu ăn, anh ấy còn thưởng lớn cho tớ nữa.”
Chu Uyển ha ha: “Ồ, anh ấy cưng chiều cậu quá. Hai người các cậu khoá chặt nhau vào.”
Cuối cùng Tạ Lệ vẫn kéo Chu Uyển mặt mũi chán chường từ trên giường dậy, đồng thời đảm bảo sẽ giới thiệu cho cô một anh siêu cấp đẹp trai.
Đối với chuyện gặp anh đẹp trai, Chu Uyển bộc lộ sự hứng thú, cô trang điểm nhạt, chọn lấy một bộ quần áo mùa xuân tươi mát, cảnh cáo Tạ Lệ: “Tốt nhất là phải thật đẹp trai!”
Tạ Lệ nắm chắc phần thắng: “Người nhà họ Tạ bọn tớ, đương nhiên đều là trai xinh gái đẹp rồi.”
Chu Uyển cúi đầu nhìn điện thoại có hơi xuất thần: “Cậu vừa mới nói gì cơ?”
Tạ Lệ đầy thần bí: “Không có gì.”
Đợi khi gần đến nơi, cách xa xa đã thấy bóng dáng quen thuộc kia, Chu Uyển không hề nghĩ ngợi mà xoay người muốn rời đi.
Tạ Lệ nhanh tay lẹ mắt giữ Chu Uyển lại, hỏi cô: “Cậu chạy gì chứ?”
Chu Uyển: “Tớ…”
Bây giờ không chạy thì phải đợi đến khi nào!
Còn không đợi Chu Uyển nói gì, người đàn ông ngồi trên ghế đã đứng dậy, đi về phía bọn họ, khẽ gọi tên: “Tạ Lệ.”
Tạ Lệ lôi Chu Uyển chào hỏi với người kia: “Anh!”
Chu Uyển nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, Tạ Lệ thấp giọng lải nhải ở bên tai Chu Uyển: “Đây chính là anh họ Tạ Hỏa mà tớ đã từng nhắc đến với cậu, mấy nhà bọn mình từ nhỏ đã thường xuyên qua lại. Cậu có ấn tượng không?”
Chu Uyển nghiến răng nghiến lợi: Có! Sao mà không được.
Tạ Lệ: “Anh họ tớ vẫn đang độc thân, tớ phải cố hết sức mới hẹn được anh ấy ra đó, chính là vì muốn giới thiệu cho cậu.”
Chu Uyển: “Chị em tốt, tớ đúng là phải cảm ơn cậu rồi.”
Tạ Lệ: “Không cần khách sáo!”
Nhưng mà lòng dạ Chu Uyển biết rõ chuyện này không thể trách Tạ Lệ, bởi vì Tạ Lệ căn bản không biết ngọn nguồn giữa hai người họ.
Mấy năm nay chuyện giữa Chu Uyển và Tạ Hỏa, ngoại trừ hai người họ thì không còn một ai khác biết. Cũng không phải Chu Uyển không muốn nói cho Tạ Lệ, chỉ là Chu Uyển cũng đã từng suy nghĩ kỹ chuyện này, một là bây giờ Tạ Lệ đang là chị dâu của cô, nói cho Tạ Lệ biết chuyện này thì cũng đồng nghĩa với việc nói cho anh trai Chu Tư của cô. Hai là Tạ Hỏa là anh họ của Tạ Lệ, cô giấu bạn thân của mình làm trò đó với anh họ của cô ấy, thật chả ra làm sao cả.
Tóm lại, lúc này Chu Uyển đã lúng túng đến mức chân có thể đào ra cả một toà thành.
Tạ Hỏa bình thường bận đến mức chân không chạm đất, lúc này lại một thân mặc thường phục ngồi trên ghế quầy bar của Star Daddy, người như anh vẫn luôn rất thu hút người khác, lúc này hơi nghiêng người, cầm trong tay một ly Ice Americano, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua cũng không giống một người đàn ông đứng đắn gì.
Chu Uyển thầm chửi bậy ở trong lòng, giả vờ như người lạ.
Tạ Hỏa cũng mang biểu cảm bình thản, thậm chí đến ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Chu Uyển.
Tạ Lệ ở bên cạnh giúp hai người giới thiệu, Tạ Hỏa lúc này mới dùng dáng vẻ lịch sử nhìn về phía Chu Uyển, chào hỏi với cô.
Chu Uyển ở trong lòng trợn trắng mắt.
Ba người cùng ngồi ở bàn tròn bên cửa sổ, Tạ Lệ mượn lý do lấy cà phê để rời đi, để lại hai người Tạ Hỏa và Chu Uyển.
Chu Uyển cúi đầu nghịch điện thoại, nhìn thấy Tạ Hỏa đang đi một đôi giày thể thao nam bản giới hạn. Cô biết rất rõ đôi giày này, bởi vì đôi giày này là Chu Uyển tặng. Không liên quan đến giá cả, chủ yếu là cực kỳ khó mua, Chu Uyển phải xếp hàng chờ ròng rã một tuần.
Ánh mắt của Chu Uyển thoáng nhìn lên, thấy Tạ Hỏa mặc là một chiếc quần jean xanh thẫm, ống quần hơi kéo lên để lộ ra mắt cá chân rõ ràng. Hai chân của anh thon dài, cho dù có là kiểu dáng phổ thông nhất thì mặc lên người anh cũng không hề bình thường.
Ánh mắt của Chu Uyển dừng lại một chỗ, chợt nhớ đến một vài chuyện. Còn nhớ có một lần ra ngoài ăn, tay của cô không thành thật, cách một cái khăn trải bàn không chút kiêng dè mà lần đến trên đùi của Tạ Hỏa, cuối cùng nhẹ nhàng cọ lấy anh, cảm nhận sự thay đổi rõ ràng của anh. Cô vốn dĩ không nghe lời cảnh cáo của Tạ Hỏa, tự mình chơi đến vui vẻ, sau đó trở về phòng khách sạn thì cô thảm rồi, gọi trời trời không thèm nghe.
Những chuyện tương tự còn xảy ra ở tiệc liên hoan của công ty. Lần đó Tạ Hỏa ngồi xuống bàn của các cô, cười nói mà bàn luận với cấp trên của Chu Uyển, nhưng bàn tay phía dưới kia lại vén chiếc váy ngắn trên đùi cô lên.
Đôi chân trước mắt lười biếng thả lỏng, Tạ Hỏa dựa vào trên ghế, giọng điệu trầm thấp mang theo sự trêu chọc: “Chu Uyển?”
Chu Uyển tỉnh táo lại, đáp lại Tạ Hỏa là một cái lườm.
Tạ Hỏa: “Lúc nhỏ anh còn từng ôm em, có ấn tượng không?”
Chu Uyển thấy Tạ Lệ vẫn đang ở quầy bar, thế là nghiến răng nói: “Tạ Hỏa, anh cố ý đúng không?”
Tạ Hỏa: “Cố ý? Câu này phải là anh hỏi em mới đúng.”
Chu Uyển tức đến bật cười: “Em? Chắc anh không cho rằng là em cố ý bảo Tạ Lệ hẹn anh đấy chứ?”
Tạ Hỏa hơi nhíu mày: “Chuyện anh muốn nói là em cố ý đi tè vào người anh.”
Chu Uyển: “Em?”
Tạ Hỏa: “Lúc đó em đã ba tuổi rồi, lúc anh ôm em, em còn tè lên người anh nữa.”
Chu Uyển: “Em không hề nhé!”
Tạ Hỏa: “Không hề? Cứ coi như lúc em ba tuổi không nhớ đi, vậy lần trước thì sao?”
Chu Uyển: “…”
Mẹ.
Chu Uyển nhớ đến một số hình ảnh, sắc mặt lập tức ửng đỏ, cô phải thấy may mắn vì phấn lót hôm nay phát huy hết tác dụng che phủ.
Lúc này, Tạ Lệ đã lấy cà phê xong, đang từ quầy bar đi đến, cô Tạ không biết chuyện gì xảy ra, mặt đầy ngây thơ: “Đúng rồi, hai người còn chưa có phương thức liên lạc của nhau. Chu Uyển, tớ gửi Wechat của anh tớ cho cậu, cậu thêm đi.”
Chu Uyển sững sờ, dùng cùi chỏ hơi huých vào người Tạ Lệ, nhỏ giọng nói: “Tớ không cần.”
Tạ Lệ ở sau lưng Tạ Hỏa nháy mắt với Chu Uyển: Cậu sao đấy?
Tạ Hỏa bình chân như vại mà dựa vào ghế, cặp mắt sắc bén kia vẫn nhìn chằm chằm vào Chu Uyển.
Chỉ thấy anh lấy điện thoại của mình ra, mở mã QR đặt trước mặt Chu Uyển: “Làm quen lại đi, anh là Tạ Hỏa.”
Chu Uyển không thèm cho anh chút mặt mũi nào: “Xin lỗi, tôi không muốn quen biết anh.”
Tên đàn ông thối, lúc hủy kết bạn với cô không phải rất sung sướng sao!