Lý Nguyệt Minh quan tâm hỏi Chu Uyển: “Có phải em mới vào nhà vệ sinh nôn không?”
Vừa nói vừa chỉ chỉ vào vết son môi sớm đã nhoè đi của cô.
Trong lòng Chu Uyển đập thịch, nhưng cũng thuận nước đẩy thuyền không giải thích thêm gì, Lý Nguyệt Minh thật sự cho rằng là vừa rồi cô vào nhà vệ sinh để nôn.
Sau đó Chu Uyển lấy ra một cái gương nhỏ soi một chút, môi của cô thảm đến mức không nỡ nhìn, may là ngày hôm nay cô chọn một màu tươi mát chứ không phải là màu đỏ rực cháy bỏng, nếu không thì bây giờ đôi môi này không khác gì đôi môi vừa hút máu người xong.
Nhưng Tạ Hỏa cũng thật là, tự nhiên hôn cô làm gì? Hôn cô xong cũng không nhắc nhở đến son môi của cô nữa.
Đã đến giờ ăn cơm trưa, tất cả mọi người đều đến nhà ăn ở trang trại ăn cơm, Chu Uyển không có khẩu vị, cô và Lý Nguyệt Minh cầm thẻ phòng định đi mua chai nước ngọt uống.
Chu Uyển cầm cái gương nhỏ trang điểm lại, còn chưa làm xong, đột nhiên có người nhẹ nhàng gõ vào sau lưng cô.
Cô quay đầu, là đồng nghiệp ở bộ phận thiết kế, Bồ Hoành Bác.
Con người của Bồ Hoành Bác cũng như cái tên, là tiến sĩ từng đi du học, là người có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, chỉ lớn hơn Chu Uyển hai tuổi. Vừa hay là hai người bọn họ lại cùng phỏng vấn ở Aries trong một ngày, ngày phỏng vấn đó Chu Uyển đeo đôi giày cao gót, suýt chút nữa thì bị bong gân ở mắt cá chân, là Bồ Hoành Bác đã cẩn thận đỡ cô.
Về sau Chu Uyển ứng tuyển thành công, tiến vào Aries, ngày đi làm đầu tiên thấy Bồ Hoành Bác cũng có chút cảm giác thân thiết. Có thể là do ấn tượng đầu tiên với nhau rất tốt, thế là năm tiếp theo tại Aries, mối quan hệ giữa Bồ Hoành Bác và Chu Uyển càng tốt hơn.
“Nghe chị Nguyệt nói, hình như vừa rồi cô không thoải mái, bây giờ đã ổn chưa?” Bồ Hoành Bác đưa một bình nước chanh cho Chu Uyển.
“Cảm ơn.” Chu Uyển nhận lấy nước chanh, chột dạ nói: “Không sao đâu.”
Bồ Hoành Bác vẫn rất quan tâm: “Nếu như cô không muốn ăn bữa trưa, chỗ của tôi có chút hoa quả.”
Anh ta nói xong thì lấy một hộp hoa quả đã cắt xong đưa cho Chu Uyển, đây chính là thứ mà anh ta đã đặc biệt chuẩn bị.
Chu Uyển nào có ý định lấy đồ của người ta, vừa nói cảm ơn lại vừa từ chối.
Đều là người trưởng thành rồi, Chu Uyển cũng có thể cảm nhận được Bồ Hoành Bác có ý với cô. Từ nhỏ cô đã được rất nhiều người thích, không phải tự phụ, mà bởi vì điều kiện về ngoại hình của cô thật sự không tệ.
Có thể nói Chu Uyển luôn xinh đẹp từ nhỏ đến lớn.
Nhưng người lấy lòng cô càng nhiều, cô càng có thể nhìn ra được các kiểu đầu trâu mặt ngựa.
Hồi học đại học, bởi vì Chu Uyển từng từ chối một nam sinh theo đuổi mình điên cuồng, vì thế đối phương vì muốn trả thù cô mà đi đồn đủ loại tin nhảm. Cô cũng không phải người ăn chay, đương nhiên sẽ không cho đối phương nếm được quả ngon gì.
Nhưng nhờ những gì mà nam sinh kia ban tặng, Chu Uyển không có quá nhiều ấn tượng tốt đẹp đối với những nam sinh chủ động tỏ ra tử tế. Không ăn được thì đạp đổ, cô đã nhìn thấy quá nhiều người như vậy rồi.
Chu Uyển đối với sự lấy lòng của Bồ Hoành Bác cũng không tính là có hảo cảm hay chán ghét, nói trắng ra là, cảm giác khi cô nhìn Bồ Hoành Bác và khi nhìn Lý Nguyệt Minh là giống nhau, đều là ngoại trừ bạn bè ra thì không còn một cảm xúc dư thừa nào khác. Điểm không giống nhau chính là Bồ Hoành Bác là một người có tâm tư rất đơn thuần, cũng rất chân thành. Bằng không thì đổi thành những người khác, Chu Uyển đã làm mặt lạnh từ lâu rồi.
“Cầm đi, tôi còn chuẩn bị thêm một ít cho các đồng nghiệp khác nữa.” Trên khuôn mặt Bồ Hoành Bác mang theo một nụ cười ấm áp, luôn mang đến cho người ta cảm giác lịch sự vừa đủ.
Nếu đã nói như vậy rồi, nếu Chu Uyển còn từ chối nữa thì có hơi cố chấp. Cô nhận lấy hoa quả, vì vậy thành ra, tay trái một ly nước chanh tay phải một hộp hoa quả, không có tay nào rảnh để xách hành lý.
Không đợi Chu Uyển nói thêm gì, Bồ Hoành Bác đã giúp cô cầm túi hành lý: “Đi, đưa cô đến phòng xong thì tôi sẽ quay về ăn cơm trưa.”
Chu Uyển: “Vậy cảm ơn anh.”
Bồ Hoành Bác cười: “Có phải nên phát thẻ người tốt cho tôi không?”
Chu Uyển bị anh ta chọc cười: “Anh là người tốt.”
“Cẩn thận!” Bồ Hoành Bác đột nhiên đưa tay ra giữ chặt lấy cánh tay của Chu Uyển.
Tim Chu Uyển đập liên hồi, cơ thể có hơi lảo đảo. Vừa rồi cô chỉ để ý nói chuyện mà không nhìn đường, dưới chân là bậc thang, suýt chút nữa thì bước hụt rồi.
Bồ Hoành Bác nhắc nhở: “Bậc thang này không rõ lắm, vừa rồi có đồng nghiệp còn bị ngã nữa.”
Chu Uyển thở nhẹ một hơi: “Cảm ơn anh, suýt chút nữa đã tạo trò cười cho thiên hạ rồi.”
Bồ Hoành Bác cười: “Không có gì.”
Hai người vừa cười vừa nói, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ Hỏa đang đứng ở cách đó không xa khoảng mấy bước.
Hai tay Tạ Hỏa nhét túi, đứng ở dưới cây hoa anh đào màu trắng, ánh nắng loang lổ rơi vào một bên vai của anh, không biết đã đứng bao lâu, bên trên áo khoác màu đen thậm chí còn có một cánh hoa màu trắng rõ ràng.
Là Bồ Hoành Bác nhìn thấy Tạ Hỏa trước, hoàn toàn theo bản năng của con người trong xã hội mà cung kính chào hỏi một tiếng: “Tổng giám đốc Tạ.”
Chu Uyển ở đằng sau nhìn qua.
Tạ Hỏa nhếch môi, khẽ gật đầu về phía Bồ Hoành Bác, đáy mắt tựa như không có Chu Uyển.
Chu Uyển đương nhiên không thể chủ động chào hỏi với Tạ Hỏa, cô đã nói muốn giữ một khoảng cách với anh rồi.
Tạ Hỏa rất nhanh đã xoay người đi, không đi về hướng của nhà ăn.
Chu Uyển nhìn bóng lưng của Tạ Hỏa, không nhịn được mà chửi bậy: “Nhà tư bản.”
Bồ Hoành Bác nghe được, hỏi cô: “Cô cũng không muốn đi team building à?”
Chu Uyển không kịp phản ứng lại: “Hả?”
Bồ Hoành Bác: “Tất cả mọi người đều nói thứ bảy đi team building không bằng nằm ngửa ở nhà.”
Chu Uyển: “Vẫn ổn mà, hoa lê ở đây rất đẹp, anh nhìn thấy thì sẽ biết thôi.”
Bồ Hoành Bác: “Cô từng tới rồi hả?”
Chu Uyển: “Ừm… Năm ngoái từng đi rồi.”
Bồ Hoành Bác: “Ra là thế, nếu cô đã bảo đẹp, vậy chắc sẽ đẹp lắm.”
Sau bữa cơm trưa thì được nghỉ ngơi một lát, hoạt động buổi chiều sẽ bắt đầu diễn ra.
Phần lớn các đội phải cùng làm đồ gốm ở phòng gốm trước, tiếp đó thì ra ngoài trời thực hiện các hạng mục mở rộng xuyên rừng và mấy trò chơi nhỏ, chờ sau khi những thứ này kết thúc thì sẽ có nửa tiếng dành cho hoạt động tự do, sau nữa chính là đến tiệc nướng lửa trại.
Chừng một trăm người tất cả đều nghe theo sự chỉ đạo của văn phòng tổng giám đốc Lý Nguyệt Minh, cô ấy ôm chai nước mật ong nhỏ, cổ họng đã gào thét đến mức giống như con vịt đực, Chu Uyển thì ở một bên cười trên nỗi đau của người khác. Chu Uyển còn chưa vui vẻ được bao lâu, gốm tạo hình ở trên tay đã ầm ầm đổ xuống.
Lý Nguyệt Minh: “Ha ha ha, này thì cười chị!”
Chu Uyển: “Phắn đi.”
Nặn gốm khó thật đấy.
Bồ Hoành Bác ngồi bên cạnh Chu Uyển, thấy thế thì đến giúp cô. Đôi tay này của anh ta cứ như có ma pháp thần kỳ vậy, chỉ trong chốc lát đã giúp Chu Uyển hoàn thành, thậm chí còn tốt hơn so với lúc nãy cô tự làm nữa.
Chu Uyển: “Giỏi thật đấy!”
Bồ Hoành Bác cũng không tỏ ra kiêu ngạo: “Tạm thôi.”
Sau khi làm gốm xong, một đám người nối đuôi nhau ra ngoài trời. Lý Nguyệt Minh kéo tay của Chu Uyển, nhìn đông nhìn tây. Chu Uyển hỏi cô ấy đang tìm gì thế, Lý Nguyệt Minh liền nói: “Đang tìm sếp, anh ấy không đến.”
Chu Uyển: “Ồ.”
Lý Nguyệt Minh: “Chuyện phòng ở em sắp xếp xong rồi đúng không?”
Chu Uyển: “…Ừm.”
Lý Nguyệt Minh: “Cũng không biết anh ấy đến làm gì, đến rồi mọi người cũng không thấy thoải mái.”
Chu Uyển: “Chính xác.”
Bên cạnh có một đồng nghiệp nhắc nhở: “Không phải đâu, lúc nãy sếp có tới phòng làm gốm, chưa được bao lâu đã rời đi, là lúc mà Bồ Hoành Bác giúp Chu Uyển làm gốm ấy.”
Chu Uyển: “Ồ.”
Lý Nguyệt Minh cười đến mức trên mặt nhăn nhúm cả, dùng cùi chỏ huých Chu Uyển một cái, Chu Uyển liền trợn mắt với Lý Nguyệt Minh.
Lý Nguyệt Minh một lòng muốn tác hợp Chu Uyển và Bồ Hoành Bác, Chu Uyển đã nhiều lần bày tỏ bản thân mình không có cảm xúc gì với Bồ Hoành Bác cả.
Có một lần Lý Nguyệt Minh ngoan cố hỏi đến cuối cùng, Chu Uyển mới nói một lý do cho cô ấy: “Em nhìn thấy anh ta phối giày da với vớ màu trắng.”
Lý Nguyệt Minh: “…”
Thật ra ngay từ đầu Chu Uyển còn có cảm xúc tốt với Bồ Hoành Bác, nhưng có một ngày nọ đột nhiên nhìn thấy anh ta đeo đôi giày da màu đen phối với vớ màu trắng, trong nháy mắt cảm thấy thật đau đầu. Nhưng Chu Uyển cũng không có thành kiến gì với điều này, dù sao anh ta là một trai thẳng, không biết phối đồ cũng là chuyện bình thường thôi. Sau đó Chu Uyển liền nghĩ đến Tạ Hỏa, không khỏi lấy Tạ Hỏa ra làm tiêu chuẩn. Dưới cái nhìn của Chu Uyển, ít nhất từ xưa đến nay Tạ Hỏa mặc quần áo sẽ không mặc sai, trong trường hợp nào phải phối quần áo và phụ kiện như thế nào, lúc nào anh cũng có tiêu chuẩn của bản thân.
Nhắc đến sếp, là sếp đến.
Chẳng phải Tạ nào đó đang đứng ngay bên cạnh khu dự án hoạt động ngoài trời sao?
Chu Uyển: “Miệng đen như quạ của chị ấy!”
Lý Nguyệt Minh: “Phì! Chị đúng là không nên lắm miệng!”
Đồng nghiệp: “Mau khâu cái miệng lại đi!”
Ánh nắng buổi chiều gay gắt, vài đồng nghiệp đều cởi áo khoác, nói rằng quá nóng.
Tạ Hỏa mặc một chiếc áo ngắn tay cổ tròn máu trắng, nửa thân dưới là một chiếc quần dài kiểu dáng vận động, chân mang một đôi giày trắng cứng cáp, liếc nhìn có loại cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng của đầu mùa hè. Không thể phủ nhận rằng Tạ Hỏa không chỉ có giá trị nhan sắc cao, đến tiêu chuẩn về thẩm mỹ cũng cao nữa.
Có sếp tham dự, trong cảm giác mất tự nhiên lại xen lẫn một chút phấn khởi. Tất cả mọi người đều muốn sếp xung phong tham gia một hạng mục trước.
Các hạng mục trò chơi đơn giản mà cũng rất thú vị, đồng thời có thể huy động vận động tổng thể, đương nhiên mức độ khó cũng tăng dần.
Dưới sự ồn ào của tất cả mọi người, Tạ Hỏa cũng không hề ngại ngùng. Sau khi hướng dẫn viên hướng dẫn đơn giản, Tạ Hỏa dứt khoát nhảy qua những hạng mục khiêu chiến sơ cấp kia, lựa chọn leo núi.
Động tác của Tạ Hỏa lưu loát, lúc tất cả mọi người cho rằng anh muốn leo lên đỉnh, anh bỗng nhiên đạp hụt mà rơi xuống. Đám người phía dưới hô lên đầy cả kinh, may mắn là trên người anh còn đeo dây an toàn. Nhưng tư thế rơi xuống thẳng đứng như vậy cũng rất điển trai, dây an toàn kéo vạt áo của anh lộ ra một chút.
Không có gì nguy hiểm, nhưng cũng đủ cho đám người nhìn được chút gì đó, kinh ngạc hô lên: “Cứu với! Sếp thế mà lại có cơ bụng!”
“Tôi cũng nhìn thấy! Lúc nãy khi vạt áo bị vén lên, cơ bụng hiện ra rõ ràng luôn!”
Lý Nguyệt Minh nhanh mắt cũng nhìn thấy rất rõ ràng: “Đây là thứ mà tôi có thể nhìn sao! Dáng người của sếp đẹp thật đấy!”
Chu Uyển không hề để bụng, dù sao thì cô đã không cảm thấy bất ngờ nữa.
Biết vóc dáng của Tạ Hỏa đẹp đã không còn là chuyện ngày một ngày hai, cũng bởi vì thèm nhỏ dãi cơ thể của anh, cô đã làm ra rất nhiều chuyện đauu đầu, bao gồm cả chuyện dùng đầu lưỡi liếm láp dọc theo đường cong của cơ bụng Tạ Hỏa.
Thật ra không chỉ là cơ bụng, đường nhân ngư của Tạ Hỏa cũng rất đẹp, đương nhiên cơ ngực cũng không tệ.
Nghĩ đến một số hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi, gương mặt Chu Uyển nóng lên.
Lý Nguyệt Minh cho là Chu Uyển đang nóng: “Em có cần đến chỗ có bóng râm không?”
Chu Uyển vừa định nói không cần, chỉ thấy một đồng nghiệp nữ mang theo một trận gió chạy tới cầm hòm thuốc từ bên người cô, đối phương chạy gấp gáp hướng thẳng về phía của Tạ Hỏa.
Vị đồng nghiệp nữ kia tên là Thi An An, xem như là sự tồn tại của cấp nữ thần trong công ty.
Lý Nguyệt Minh phì một tiếng, nhỏ giọng chửi bậy: “Nhìn Thi An An ân cần nhiệt tình kìa, tâm tư viết hết lên mặt rồi, chị thấy cô ta muốn làm bà chủ đến phát điên rồi đấy.”
Đồng nghiệp: “Nói như thế đâu có được, ai không muốn bay lên đầu cành cây để làm Phượng Hoàng chứ, huống hồ Thi An An cũng thật sự có tư chất này mà.”
Lý Nguyệt Minh không tán đồng: “Chị lại cảm thấy dựa vào đàn ông để bước lên thì chẳng có gì là tài giỏi cả. Chu Uyển, em cảm thấy sao?”
Chu Uyển: “Liên quan gì đến em.”
Đồng nghiệp nhắc đến thì Chu Uyển mới biết, ngón tay của Tạ Hỏa vì leo núi mà bị thương, dường như còn chảy rất nhiều máu.
Chu Uyển vốn định đi ra chỗ có bóng râm thì lại vô thức nhìn về hướng của Tạ Hỏa.
Khoảng cách của bọn họ không tính là quá xa, cô đeo kính sát tròng cũng có thể nhìn thấy rõ trên ngón tay của anh có vết máu màu đỏ.
Thi An An đã đứng ở bên cạnh Tạ Hỏa, vừa cẩn thận bắt lấy tay của anh, giúp anh xử lý vết thương.
Sắc mặt Tạ Hỏa không thay đổi, để mặc Thi An An băng bó. Bỗng nhiên anh ngẩng đầu, vừa hay đối diện với ánh mắt đang nhìn sang của Chu Uyển.
Trong lòng Chu Uyển không khỏi có chút khó chịu, quay đầu không nhìn Tạ Hỏa nữa, tựa như giận dỗi mà kéo Lý Nguyệt Minh rời đi.
Đi được một hồi lâu thì Chu Uyển mới phản ứng lại, có gì đó là lạ.
Không đúng, cô tức giận cái gì chứ?