• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Purple.

Tiếng kêu của người phụ nữ vừa rơi xuống.

Bên trong sân có một cô gái tóc tết hai bím đi ra, cô ta ước chừng hai mươi tuổi, ngũ quan tuy hơi dẹt, nhưng cũng xem là thanh tú, trên người mặc bộ đồng phục màu xanh xám, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Đây là chủ nhà?

Dương Tịnh mới tiến lên phía trước một bước, lại thấy cô ta hoảng hốt nhìn mình: "Là cô."

Dương Tịnh ngẩn ra, người quen?

Cô ta không còn hoảng hốt, ánh mắt dời xuống, chuyển lên người Đinh Đinh, Đang Đang, vừa nhìn xuống cả người kinh ngạc.

Dương Tịnh cũng sửng sốt, đại não phản ứng đầu tiên chính là, cô ấy quen biết mình, vậy có phải cô ấy cũng biết Đinh Đinh, Đang Đang không có cha?

"Là ai tới thuê nhà?" Lúc này, phía sau cô gái truyền tới một giọng nói, người này chắc hẳn mới là chủ nhà.

Dương Tịnh nhìn sang: "Xin chào chủ nhà, là tôi muốn thuê phòng."

"Mấy người ở?" Chủ nhà hỏi.

"Chỉ có tôi và hai đứa nhỏ." Dương Tịnh trả lời.

"Ah, cô muốn thuê nhà dạng gì?" Chủ nhà hỏi.

Dương Tịnh vừa định biểu đạt chút ý tưởng, liền nghe cô gái mặc đồng phúc vừa rồi nói: "Chủ nhà, chúng tôi sợ ầm ĩ." Sau đó ánh mắt như vô tình đảo qua người Đinh Đinh, Đang Đang, tiếp theo ngạo mạn nâng bước đi ra khỏi sân, người phụ nữ ngồi ở trước cửa sân tươi cười chào hỏi với cô ta: "Tiểu Tần, đi làm đi."

"Ừ." Tiểu Tần lập tức đi ra khỏi sân.

Dương Tịnh sửng sốt, Tiểu Tần cùng Dương Tịnh thật có thù oán? Đây là không muốn cho ba mẹ con cô thuê nhà ở đây sao?

Quả nhiên, chủ nhà lộ vẻ mặt xấu hổ nói: "Cô gái, chỗ này của tôi toàn là những người làm công ở, thức khuya dậy sớm cũng không dễ dàng, nếu không cô đổi nhà khác nhìn xem?"

Cô Tiểu Tần này...... Dương Tịnh trầm tư chốc lát.

"Thím, tụi con không ầm ĩ, con cùng em gái vô cùng ngoan." Không biết từ khi nào Đinh Đinh, đã chạy đến trước mặt chủ nhà, túm lấy góc áo chủ nhà nói: "Buổi tối con đều tự mình đi tiểu."

Chủ nhà tò mò nhìn Đinh Đinh.

Dương Tịnh cũng ngây người, Đinh Đinh còn nhỏ như vậy lại có thể nghe được Tiểu Tần có ý ghét bỏ trẻ con.

"Ôi, đứa bé này thật hiểu chuyện!" Người phụ nữ ngồi bên cửa sân quay đầu nói: "Còn biết tự mình đi tiểu, bé con, con bao nhiêu tuổi?"

Đinh Đinh quay đầu trả lời: "Thím, con ba tuổi rưỡi."

"Ai da, đứa bé này còn biết kêu tôi là thím, thật ngoan ngoãn, vậy con nói cho thím biết, con tên là gì?"

"Tên con là Đinh Đinh, Dương Đinh Đinh, em gái con tên là Đang Đang, Dương Đang Đang. Con cùng em gái là thai song sinh."

Người phụ nữ cười rộ lên, hỏi: "Vậy nhà con ở chỗ nào?"

"Nhà con ở thôn Sơn Loan."

Người phụ nữ hỏi một câu, Đinh Đinh trả lời một câu, hoàn toàn không có chút luống cuống, người phụ nữ vui vẻ ra mặt, đôi mắt cứ dính ở trên người Đinh Đinh, một lát sau người phụ nữ mới đứng lên nói: "Chủ nhà, một người phụ nữ mang theo hai đứa nhỏ thật không dễ dàng, làm gì có đứa bé nào không ầm ĩ, lại nào có đứa bé mỗi ngày đều ầm ĩ, có phải hay không? Tôi thấy cô gái này mặt mày xinh đẹp, khéo léo, đứa bé lại xinh xắn ngoan ngoãn, có thể làm ầm ĩ tới đâu? Trên lầu phía đông không phải có một gian phòng, bếp nhà vệ sinh đều có sao? Cho bọn họ thuê đi?"

"Gian phòng trên lầu đó khá đắt." Chủ nhà nói.

Dương Tịnh vừa rồi còn ở tự hỏi, làm sao mới có thể ở lại, không nghĩ tới Đinh Đinh chỉ cần nói mấy câu liền giải quyết xong, quả nhiên là do cô sinh, cô ưu tú, đứa bé sinh ra cũng ưu tú!

Lúc này, Dương Tịnh lập tức hỏi: "Bao nhiêu tiền một tháng?"

"Năm đồng sáu hào tám xu tiền một tháng." Chủ nhà nói.

Năm đồng sáu hào tám xu tiền? Một tháng!

Dương Tịnh thiếu chút nữa hét lên, ở thế kỷ 21 lúc cô vừa mới tốt nghiệp đại học, ở Đế Đô thuê được căn phòng chẳng ra gì, đã hơn năm ngàn, ở chỗ này thuê phòng chỉ cần năm đồng sáu hào tám xu tiền, bất quá nghĩ lại, thời đại bất đồng, thời đại này coi trọng khoa học kỹ thuật điện tử, không xem trọng nhất là cây nông nghiệp, sức lao động.

"Làm sao còn sáu hào tám xu tiền, dứt khoát năm đồng tiền là được." Người phụ nữ này khẳng định đã bị Đinh Đinh mê hoặc, Dương Tịnh chưa mở miệng, cô ấy đã bắt đầu trả giá rồi.

Dương Tịnh hướng cô ấy cười, cô ấy liền sửng sốt, lúc đầu chỉ cảm thấy Dương Tịnh đẹp, chỉ cần cười nhạt, cô ấy cảm thấy có vài phần kinh diễm, khó trách đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, làm cho người khác thấy đau lòng.

"Trước đi xem phòng ở." Chủ nhà xem như đã thỏa hiệp.

Dương Tịnh kéo Đinh Đinh, Đang Đang đi theo chủ nhà lên lầu hai, đi qua con đường nhỏ không dài không ngắn, đi đến căn phòng gần lối đi, cửa phòng được làm bằng gỗ, cửa được khóa cẩn thận, Dương Tịnh vốn tưởng rằng phòng chật chội, không ngờ căn phòng này lại rất sáng sủa, tuy hơi nhỏ, nhưng phòng bếp, phòng vệ sinh, phòng khách đều có đủ.

Dương Tịnh không cầu kì về thức ăn, nhưng đối với nhà ở phải lựa chọn vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, nếu không phải do không có tiền, cô đã sớm lấy quần áo của Dương Tịnh, đều cất hết, mua quần áo mới, bây giờ chỉ có thể tạm chấp nhận. Lúc này đối với căn phòng này cũng khá vừa lòng.

"Trước có người tới hỏi qua, muốn thuê, nhưng vì năm đồng sáu hào tám xu tiền một tháng thấy quá đắt, cho nên vẫn luôn không có ai thuê, tôi thấy cô một mình mang theo hai đứa nhỏ cũng không dễ dàng, nếu cô muốn thuê, tôi chỉ tính năm đồng tiền một tháng. Cô thấy thế nào?" Chủ nhà nói.

Dương Tịnh nghĩ nghĩ, sau đó hỏi: "Lần đầu giao tiền thuê nhà, tôi có thể chỉ cần giao một tháng không?" Nếu giao một lần ba tháng tiền thuê nhà, cô không còn tiền nuôi Đinh Đinh, Đang Đang.

Chủ nhà từng gặp qua không ít phụ nữ mang theo con nhỏ, nếu không phải là người phụ nữ lôi thôi lếch thếch thì chính là đứa bé bẩn thỉu, không giống Dương Tịnh vừa sạch sẽ lại có sức sống, hai đứa bé thì sạch sẽ lại hoạt bát thật đúng là hiếm thấy, cô ấy không khỏi đối mẹ con Dương Tịnh sinh ra hảo cảm, lập tức đáp ứng: "Được, không thành vấn đề."

"Cảm ơn chủ nhà, chờ qua một tháng này, tháng sau tôi nhất định sẽ giao một lần ba tháng." Dương Tịnh cười nói.

Lập tức Dương Tịnh cùng chủ nhà ký hợp đồng, sau đó lại giao năm đồng tiền thuê nhà, đem toàn bộ sân xem một lúc, trở lại phòng ở, đóng cửa phòng, ba mẹ con, mẹ nhìn con, con nhìn mẹ, sau đó cùng nhau cười rộ lên.

Dương Tịnh ngồi xổm xuống, vuốt khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh, Đang Đang, hỏi: "Cục cưng, thích nơi này không?"

Đinh Đinh vui vẻ trả lời: "Dạ thích, nơi này thật là lớn."

Đang Đang: "Mẹ ơi, nơi này thật là đẹp."

Đinh Đinh: "Có cửa sổ lớn."

Đang Đang: "Có giường lớn."

Đinh Đinh: "Có gió to."

Đang Đang: "Có mặt trời lớn."

Dương Tịnh nhìn hai đứa nhỏ anh một câu em một câu khen phòng ở, trong lòng sinh ra cảm giác thành tựu, phòng ở này đúng là không tệ, so với phòng ở thế kỉ 21 tuy kém xa, nhưng so với căn nhà tranh âm u ở thôn Sơn Loan, thì đúng là một trời một vực.

Dương Tịnh chợt nghĩ tới Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng, hai người kia lúc này khẳng định đã phát hiện ba mẹ con cô đi rồi, nhất định là vô cùng tức giận nhưng lại không dám nói cho người khác biết, sợ ủy ban thôn lại cho người đến tìm bọn họ. Ngẫm lại từ trước đến nay, ở nhà họ Dương những chuyện gì nặng nhọc nhất đều do mẹ con cô làm, Dương Tịnh liền thấy trong lòng không thoải mái.

Bất quá, Dương Tịnh không nghĩ lâu lắm, bởi vì cô muốn bắt đầu dọn dẹp phòng ở, căn phòng đã lâu không có người ở, cần phải quét dọn, Dương Tịnh mượn được một cây chổi quét rác, Đinh Đinh, Đang Đang cũng rất bận rộn, chốc thì giúp đỡ dọn bàn ghế chốc thì lấy hành lý ra sắp xếp.

Đồ đạc của Dương Tịnh cũng không nhiều lắm, đặt ở trong phòng này càng thấy ít.

Sắp xếp xong, một lúc sau Dương Tịnh phát hiện đồ vật cần mua quá nhiều, trước mắt cần mua than đá, nồi, bát, muôi, chậu, xẻng, dầu, muối, tương, dấm, chăn, còn phải mua quần áo cho Đinh Đinh, Đang Đang, đều cần phải mua.

Suy nghĩ một chút, vẫn là nên mua than đá, dầu, muối,...còn quần áo thì để sau! Vì vậy mang theo Đinh Đinh, Đang Đang đi chợ bán thức ăn gần đây, chạy tới chạy lui chợ bán thức ăn bốn lần, cuối cùng ba mẹ con tay xách đầy đồ.

Chủ nhà nhìn Đinh Đinh, Đang Đang cười: "Hai đứa nhỏ thật là giỏi."

"Đúng vậy đúng vậy." Lý Thải Vân nói, Lý Thải Vân chính là người vừa rồi ngồi ở cửa sân nhặt rau, sau lại bị Đinh Đinh mê hoặc: "Đinh Đinh cũng thật là giỏi."

Khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh đỏ bừng nói: "Thím, con còn có thể mang thêm đồ leo lên trên lầu."

"Mang thêm được bao nhiêu?" Lý Thải Vân không nghe rõ Đinh Đinh nói gì nhưng cậu bé nói chuyện với "Mình" liền thấy vui vẻ, sợ Đinh Đinh ngã, cô ấy đi theo lên lầu.

Dương Tịnh nhiệt tình mời cô ấy vào phòng, hàn huyên một lát, Dương Tịnh hỏi: "Chị Lý, vừa rồi cái cô Tiểu Tần kia cô ấy là người nào?"

"Đừng để ý đến cô ta." Lý Thải Vân trợn mắt.

Dương Tịnh hỏi: "Làm sao vậy?"

"Cô ta à, tốt nghiệp cao trung, ở nhà máy làm quản lý, mỗi ngày đều kiêu ngạo không xem ai ra gì."

"Tốt nghiệp Cao trung? Là trường cao trung nào vậy?"

"Nhất trung Nam Châu."

Nhất trung Nam Châu? Đó cũng là trường Dương Tịnh học, xem ra không phải bạn học thì chính là bạn cùng trường, nhìn dáng vẻ của cô ấy, tựa hồ biết chuyện của Dương Tịnh, Dương Tịnh lại hỏi: "Kia cô ấy ở chỗ nào?"

Lý Thải Vân chỉ căn phòng đối diện nói: "Là phòng đó."

"Tên đầy đủ của cô ấy gọi là gì?"

"Hình như là Tần Khả Khả, chính là Tần Khả Khả, có người đàn ông tới tìm cô ta, gọi cô ta là Tần Khả Khả."

Có người đàn ông tới tìm cô ấy? Người đàn ông đó là ai? Dương Tịnh vô cùng muốn biết cha của Đinh Đinh, Đang Đang là ai, cho nên đối với đàn ông cực kỳ mẫn cảm.

"Tiểu Dương, chị nói cho em nghe, đừng sợ cô ta." Lý Thải Vân thấy Dương Tịnh thất thần, liền trấn an cô nói: "Cô ta là người miệng cọp gan thỏ, không có gì phải sợ."

"Vâng." Dương Tịnh cười đáp, sau đó hỏi: "Bình thường mấy giờ thì cô ấy tan tầm."

"Tầm 6 giờ tối, có đôi khi sớm hơn một chút, đôi khi lại trễ hơn một chút, cũng không chắc chắn lắm."

Dương Tịnh nghe nói liền gật đầu.

Dương Tịnh lại cùng Lý Thải Vân hàn huyên trong chốc lát, sau đó chồng Lý Thải Vân từ bên ngoài xách theo túi bùn trở về, cô ấy chạy nhanh xuống lầu nghênh đón, Dương Tịnh vừa quay đầu lại, Đinh Đinh, Đang Đang không biết chuyện gì đã biết bò lên giường, ghé đầu lên giường ngủ rồi, hai đứa nhỏ từ sáng đã bắt đầu đi theo cô chạy, khẳng định mệt muốn chết rồi.

Dương Tịnh tiến lên, cởi quần áo của hai đứa nhỏ ra, đắp chăn mới lên, nhân lúc trời còn nắng, đem quần áo của hai đứa nhỏ giặt sạch.

Sau đó lấy giấy cùng bút chì, ghi lại hôm nay tiêu xài những gì, tính toán xem còn dư lại bao nhiêu tiền, hơn nữa ngày mai cô phải đi làm ở xưởng thực phẩm tiện lợi, có thể kiếm được bao nhiêu tiền, tiêu bao nhiêu tiền, cô đều liệt kê đầy đủ, đang suy tính cần phải tiết kiệm những gì, thì bên ngoài hành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Tần Khả Khả!

Dương Tịnh lập tức đứng lên, ném bút xuống, mở cửa phòng ra, vừa lúc thấy Tần Khả Khả mặc đồng phục màu xanh xám, đang đưa lưng về phía cửa phòng cô.

"Tần Khả Khả!" Dương Tịnh kêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK