• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Trưởng thôn, cái này không thể tính!"
"Bác trưởng thôn, đừng nghe Dương Tịnh nói hươu nói vượn!"
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng như muốn bổ nhào lên người trưởng thôn để ngăn cản, 1040 đồng, là 1040 đồng lận đó, con nhỏ Dương Tịnh đúng là lòng dạ nham hiểm, còn có thể nghĩ ra con số này, chính là muốn lấy mạng bọn họ đây mà.
"Tại sao không thể tính?" Trưởng thôn cầm tờ giấy hỏi.
"Dương Tịnh ăn nói hàm hồ." Hàn Thục Cầm nghiến răng nghiến lợi nói, không quên hung hăng liếc xéo Dương Tịnh một cái.
Dương Tịnh thần sắc tự nhiên.
Trần Chính nghiêng đầu nhìn Dương Tịnh một cái, ánh mắt bao che cưng chiều.
Trưởng thôn mặt vô cảm hỏi: "Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng, hai người nói xem Dương Tịnh ăn nói hàm hồ chỗ nào?"
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng sửng sốt, đầu óc nhất thời quay mòng mòng.
"Nói đi chứ?" Trưởng thôn hỏi.
"Là cỏ!" Tôn Đại Hồng đột nhiên nghĩ đến: "Cỏ mọc dưới đất, chúng tôi cắt cỏ cho cừu ăn vậy mà nó lại tính tiền thịt cừu, như vậy không phải là ăn nói hàm hồ sao, nó chính là muốn moi tiền từ chỗ chúng tôi"
"Đúng vậy! Nó chỉ muốn moi tiền từ chỗ chúng tôi thôi!" Hàn Thục Cầm phụ họa.
Dương Tịnh nghe nhưng không nói lời nào.
Trưởng thôn lật ba tờ giấy nói: "Vậy cô phơi bắp trong sân, Đinh Đinh không đuổi gà đuổi vịt đi làm cho gà vịt ăn một nắm ngô, cô bảo Đinh Đinh bồi thường, đây là đạo lý gì?"
"Đó là do Đinh Đinh không chịu làm tốt việc của mình!"
"Thì con cừu ăn cỏ mọc trên mặt đất thì vẫn là con cừu đó thôi!" Trưởng thôn đề cao âm lượng.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng sợ run lên.
Trưởng thôn cầm ba tờ giấy chỉ vào Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng nói: "Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng, cả đời này tôi chưa từng gặp qua loại người nào như hai người! Đây nhìn xem, nhìn xem các người viết cái gì đây! Để tôi đọc cho nghe, cái gì mà Đang Đang ăn năm hạt đậu phộng, hai viên kẹo của vợ trưởng thôn, tính 5 xu, con bé ăn kẹo của vợ tôi thì các người thu tiền cái gì? Còn có cái này cừu nhà hàng xóm đều tăng cân còn cừu nhà chúng ta gầy 5 cân, là do Đinh Đinh Đang Đang chăn cừu không tốt, tính 2 hào 5 xu, sao hai người không đi cướp ngân hàng luôn đi?"
Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng á khẩu không trả lời được.
Trưởng thôn tức không nói nên lời, trước kia vợ ông có nói cô nhóc Đang Đang kia đáng yêu quá chừng, ngày nào cũng theo đuôi anh trai cầm sọt đi vào rừng gom lá cây, chất đầy sọt rồi cùng anh trai mang về chụm lửa bếp lò, vô cùng đáng yêu và hiểu chuyện, vợ ông thấy đau lòng nên mới lấy mấy viên kẹo đường, mấy hạt đậu phộng cho hai đứa nhỏ ăn, giúp hai đứa gom lá cây mang về nhà, thật không ngờ Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng lại lấy chuyện này để vòi tiền Dương Tịnh.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng muốn buông chuyện này nhưng lại tiếc 367 đồng 8 hào 4 xu kia, bọn họ vẫn như cũ, kiên định với lí do Dương Tịnh nói huơu nói vượn.
"Trưởng thôn." Lúc này Dương Tịnh mới lên tiếng.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng mắt như bốc hỏa mà trừng Dương Tịnh.

"Sao?" Trưởng thôn nói.
Dương Tịnh đưa mắt nhìn Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng một cái rồi nói: "Những thứ viết trên ba tờ giấy này cháu sẽ trả."
Trưởng thôn sửng sốt: "Trên này viết.."
"Trưởng thôn, nghe đi, nghe đi, chính miệng Dương Tịnh nói nó sẽ trả tiền! Chính miệng nó nói đấy!" Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng cùng kêu lên, trên mặt gấp không thể đợi được, hận không thể lập tức bắt Dương Tịnh đưa tiền.
Dương Tịnh cười nói: "Cháu cảm thấy mẹ và chị dâu viết rất đúng, 367 đồng 8 hào 4 xu."
Trưởng thôn không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng mở miệng nói tiếp: "Đúng vậy, nhiều tiền như vậy đấy!"
Dương Tịnh ngay sau đó lại nhìn hai người nói tiếp: "Tuy nhiên, tôi cũng cảm thấy 1040 đồng mà tôi viết cũng rất đúng."
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng hóa đá tại chỗ, bởi vì bây giờ hai người mới phát hiện ra Dương Tịnh đã đào sẵn một cái hố chỉ chờ bọn họ nhảy vào, sau đó chôn sống.
Dương Tịnh duỗi tay lấy bàn tính trên bàn, ngón tay thon dài tinh tế khảy các hạt châu, phát ra những âm thanh lạch cạch, những âm thanh phát ra như đang gõ vào tim của Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng, lồng ngực đập không ngừng, trán ướt đẫm mồ hôi.
Dương Tịnh thoải mái nói: "1040 đồng trừ cho 367 đồng 8 hào 4 xu..

Ừm, một giảm một, một thêm bốn thành năm, mượn một trả lại còn chín, trừ hai..

kết quả là 672 đồng, số lẻ phía sau là 0.16, nói cách khác.." Dương Tịnh ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng cười nói: "Mẹ, chị dâu, tức là hai người phải trả cho tôi 672 đồng 1 hào 6 xu."
** 1040-367, 84 = 672, 16.
"Mày, mày.." Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng dường như không thể tin vào tai mình, đầu óc hai người xoay mòng mòng, Hàn Thục Cầm trở mặt, một phen xông lên giật lấy ba tờ giấy trên tay trưởng thôn nhét vào ngực, nói: "Không tính toán gì hết, tao không tính cái này nữa."
Trần Chính ngước mắt nhìn trưởng thôn.
Trưởng thôn đau đầu không thôi, hai cái người Hàn Thục Cầm này đúng là phiền phức mà.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng cho rằng chỉ cần lấy tờ giấy về thì sẽ không sao nữa.

Nhưng làm gì có chuyện đó.
Dương Tịnh cười nói: "Vậy được thôi, tôi trừ tiền cừu ra thì mẹ và chị dâu vẫn nợ tôi 800 đồng."
"Mày dựa vào cái gì?" Hàn Thục Cầm hỏi.
"Dựa vào việc hai người sử dụng và sở hữu đất của tôi." Dương Tịnh nói.

"Mày ở nhà họ Dương không ăn sao? Không uống sao? Đây không phải là tiền à?" Hàn Thục Cầm giận đến mức lồng ngực đập phập phồng, hoàn toàn không quan tâm đến việc mình đang đứng tại nhà trưởng thôn, thậm chí còn quên luôn trưởng thôn đang đứng trước mặt, cất cao giọng quát lớn.
Dương Tịnh nhàn nhã nói: "Vậy chi bằng chúng ta tính lại lần nữa xem, tính thêm gà vịt nữa nhỉ?"
Hàn Thục Cầm nghẹn họng, khuôn mặt già nua lúc đỏ lúc trắng.
Tôn Đại Hồng cũng không phát ra tiếng.
Đôi mắt Dương Tịnh đột nhiên lạnh lùng, nhìn thẳng vào hai người nói: "Trước kia tôi xem hai người là người nhà, không ít lần nhẫn nhịn chịu đựng cho qua, vậy mà hai người càng ngày càng không biết điểm dừng, hôm nay còn đánh cả Đinh Đinh Đang Đang nữa đúng không?"
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng sửng sốt, bọn họ không ngờ Dương Tịnh đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, lập tức ngây người, hoặc là nói bị khí thế của Dương Tịnh làm cho sợ hãi.
"Mẹ, chị dâu, tôi nói rõ cho hai người biết một lần nữa, 800 đồng bắt buộc phải trả lại cho tôi và cả mẫu đất kia tôi cũng muốn lấy lại." Dương Tịnh nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Hôm nay có trưởng thôn ở đây, tôi và hai người nói chuyện rõ ràng, tôi Dương Tịnh cùng với Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng là hai nhà riêng biệt, không có một tí liên quan với nhau, đừng có hở một chút là tìm tôi gây sự.

Nói cho hai người biết, bình thường tôi niệm tình cảm có thể cho qua nhưng nếu một lần nữa làm ảnh hưởng đến chúng tôi thì cho dù có là mẹ đi nữa tôi cũng sẽ không nương tay." Dương Tịnh lạnh lùng nhìn Hàn Thục Cầm nói.
Hàn Thục Cầm lập tức rùng mình.
Tôn Đại Hồng đứng ngẩn ra.
Trưởng thôn âm thầm vỗ tay tán thưởng, trước đây ông có nghe vợ mình nói Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đối xử rất tệ với mẹ con Dương Tịnh, ba mẹ con vẫn luôn ấm ức chịu đựng, họ cũng muốn ra tay giúp đỡ nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà người khác, giúp được một lần hai lần chứ không thể giúp cả đời.
Thật không ngờ, Dương Tịnh bây giờ xem ra vô cùng kiên cường, cả người phát ra khí chất không tầm thường, đầu óc nhanh nhạy, mỗi câu nói ra đều có tình có lý, hoàn toàn không thể phản bác được, làm trưởng thôn như ông cũng cảm thấy hổ thẹn.
Trần Chính đứng một bên mỉm cười, không thể rời mắt khỏi Dương Tịnh.
"Bác trưởng thôn, giờ cháu muốn thu hồi lại đất thì cần làm những thủ tục gì vậy ạ?" Dương Tịnh đánh tan sự im lặng.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng cả kinh.
"Không cần thủ tục gì cả, hai bên thương lượng với nhau là được." Trưởng thôn nói.
"Nếu cháu muốn giao đất cho người khác thì sao?" Dương Tịnh lại hỏi.
"Cũng hai bên thương lượng, có một bên thứ ba làm chứng." Trưởng thôn trả lời.
"Vậy được, cháu muốn đem đất giao cho nhà lão Vương ở phía đông." Dương Tịnh nói.
Nhà lão Vương?
Lão Vương ở thôn Sơn Loan có tiếng vô lại, người thì cao to, tính tình dữ dằn khó xơi, không hề ngán một ai ngoại trừ những cán bộ của Ủy ban thôn, người trong thôn không ai dám chọc vào, chỉ dám lén lút gọi hắn là Cẩu vô lại, Dương Tịnh mà giao đất cho hắn ta thì Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng cũng không có gan mà nháo lên đòi lại đất.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng hoảng lên, vội vàng nói: "Không được, trên ruộng bây giờ đều là lúa của chúng tôi, không được giao cho ai hết."

"Tiền lúa tôi sẽ trừ vào 800 đồng kia." Dương Tịnh nói thẳng.
"Không được, tuyệt đối không!" Hàn Thục Cầm kêu lên.
Dương Tịnh hỏi: "Tại sao không được? Đất của tôi bà cũng muốn chiếm sao?"
Sắc mặt Hàn Thục Cầm trắng bệch như tờ giấy.
Dương Tịnh nhìn về phía trưởng thôn nói: "Bác trưởng thôn, lại phiền bác làm bên trung gian, cháu muốn tìm lão Vương để bàn bạc chuyện giao đất cho hắn giữ."
"Được, chúng ta cùng đi tìm hắn." Trưởng thôn lập tức đồng ý, cùng Trần Chính và Dương Tịnh đi ra khỏi cửa.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng hoang mang, bước chân loạng choạng chạy đuổi theo, vừa ra khỏi cổng thì nhìn thấy một đám người tụ tập xung quanh, tay chỉ chỉ trỏ trỏ vào Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng.
"Vừa rồi bà có nghe thấy gì không? Bà ta đến vòi tiền Dương Tịnh đó."
"Đinh Đinh Đang Đang ăn đồ người khác cho mà cũng bắt trả tiền."
"Thèm tiền đến điên rồi."
"Đúng là vô phúc mới làm con cháu bà ta."
"Bà ta dùng đất của Dương Tịnh, năm nào cũng có thu hoạch, vậy mà có đưa cho Dương Tịnh đồng nào đâu."
"Mấy người quên rồi à, bà ta chỉ là mẹ kế chứ có phải mẹ ruột đâu.

Chị dâu Dương Tịnh còn là cháu gái ruột của Hàn Thục Cầm đấy, chứ nhìn Tôn Đại Hồng thế kia làm sao gả cho một người tốt như Dương Đông được."
"Thì ra là thế!"
"Nhắc mới nhớ, Hàn Thục Cầm từng ép Dương Đông cưới Tôn Đại Hồng đấy, Dương Đông cũng chỉ vì muốn em gái tiếp tục đi học và có cuộc sống tốt hơn nên mới đồng ý cưới.

Ai mà ngờ, càng ngày Tôn Đại Hồng càng quá quắc.."
Tuy chỉ thì thầm to nhỏ nhưng tất cả đều lọt vào tai của Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng, hai người mặt mày đỏ bừng, mắt thấy Dương Tịnh, Trần Chính và trưởng thôn sắp đi xa đành cuống quít đuổi theo, kết quả bởi vì chạy quá nhanh mà vấp phải một nhánh cây, rầm một tiếng ngã lăn ra đất làm cho mấy người đứng xung quanh che miệng cười trộm.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?" Tôn Đại Hồng chạy lại đỡ.
Hàn Thục Cầm bò dậy, tiếp tục chạy đuổi theo, lúc này Dương Tịnh, Trần Chính cùng trưởng thôn đã đến nhà lão Vương, lão Vương nghe xong thì lòng vui không tả được.
Còn Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng thì lòng như tro tàn, đưa đất cho lão Vương rồi thì bọn họ nào dám nói gì nữa.
Không chỉ có thế, Dương Tịnh cầm sổ hộ khẩu lên hỏi trưởng thôn nhà nào là của mình, đất nào, gian nào, phòng nào?
Trưởng thôn tìm bí thư chi bộ của Ủy ban thôn tới hỏi, làm cho nửa người trong thôn tò mò vây đến xem, nói rằng nhà họ Dương được chia dựa theo tên chủ hộ và sổ hộ khẩu.
Dương Đông, Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng trong một sổ hộ khẩu nên được tính là một hộ.

Chủ hộ là Dương Đông.

Dương Tịnh, Đinh Đinh, Đang Đang cũng có một sổ hộ khẩu nên được tính là một hộ.

Chủ hộ là Dương Tịnh.
Hai bên đều là ba nhân khẩu cho nên nhà sẽ chia đôi như nhau, mỗi bên một nửa, tức là sân nhà, khu nhà chính, khu bếp, một nửa trong số đó là của Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang.
"Dựa vào đâu mà phán như thế?" Tôn Đại Hồng hỏi.
"Dựa vào việc nơi đăng kí thường trú của Dương Tịnh là ở thôn Sơn Loan." Bí thư chi bộ nói: "Điều này không thể thay đổi, việc này đã được nhà nước công nhận, muốn trách thì trách các người lúc trước tách riêng hộ khẩu cho Dương Tịnh."
Tôn Đại Hồng thầm mắng Dương Đông, hộ khẩu đều do Dương Đông làm, Tôn Đại Hồng không cam lòng nói: "Hai đứa nhóc kia còn bé tí dựa vào cái gì mà chúng tôi phải chia đều như bọn nó?"
Bí thư chi bộ thôn nói: "Đồng chí, chú ý lời nói của mình, còn nữa vui lòng sửa lại tư tưởng, trẻ em là những đóa hoa tương lai của đất nước, là người lớn, chúng ta nên tạo điều kiện cho các em sống trong một môi trường giáo dục tốt nhất, để các em có thể trưởng thành, trở thành một công dân tốt.

Các em chính là tương lai, chính là bộ mặt của tổ quốc."
"Nhưng.." Tôn Đại Hồng nghẹn họng, Dương Tịnh không làm gì thì cô ta còn có thể khóc nháo đòi lợi ích, nhưng Dương Tịnh ra tay một phát thì liên tục có những chiêu làm cô ta chống đỡ không nổi, thậm chí suy nghĩ cũng mơ hồ, liên tục làm ra những chuyện hồ đồ, Hàn Thục Cầm cũng chưa bao giờ bị mắng nhiều như vậy, tiền không đòi được, còn mất luôn cả mảnh ruộng, bây giờ nửa căn nhà cũng mất trắng.

Ông trời ơi, làm sao mà sống nổi đây.
Tôn Đại Hồng còn chưa kịp phản ứng gì thì Hàn Thục Cầm đã đặt mông ngồi lăn xuống đất ngửa mặt lên trời khóc lớn: "Ông trời ơi là ông trời, chuyện này là sao.

Tiền không có, đất không có, nhà cũng không! Ông muốn tôi sống sao đây!"
Hàn Thục Cầm khóc vang trời làm cho mấy người đứng hóng chuyện giật mình.
Trần Chính quay đầu nhìn Dương Tịnh.
Dương Tịnh tiến đến chỗ anh, ghé vào tai nói nhỏ: "Không sao đâu, bí thư chi bộ là người cấp cao, sẽ không để cho bà ta làm loạn đâu."
Trần Chính nghe xong thì bật cười, khóe miệng cong cong.
Quả nhiên, Dương Tịnh vừa dứt lời thì sắc mặt của bí thư chi bộ trầm xuống, lên giọng nghiêm khắc: "Hàn Thục Cầm! Cô la lối khóc lóc cái gì, không chịu chấp hành đúng luật, Ủy ban thôn sẽ nghiêm khắc xử lý!"
Đừng nói là Hàn Thục Cầm, những người dân đứng xem cũng bị giật mình hoảng sợ, không ai dám hó hé một tiếng.

Bí thư chi bộ thôn không phải là người dễ nói chuyện như trưởng thôn, trưởng thôn dù sao cũng là người trong thôn nên có thể vì tình vì nghĩa mà châm chước còn bí thư chi bộ là người được bên trên cử xuống, hoàn toàn theo luật mà làm việc, ở trong mắt người dân thì bí thư rất có uy quyền, và tất nhiên chức vị cao hơn hẳn trưởng thôn.
Hàn Thục Cầm sợ đến mức không dám thở mạnh, ngơ ngác nhìn bí thư chi bộ, không dám nói lời nào.
"Hàn Thục Cầm, đứng lên!" Bí thư cao giọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK