Trần Chính?
Đúng thật là cảnh sát Trần.
" Cảnh sát Trần." Dương Tịnh ngạc nhiên hỏi: " Tôi còn tưởng Đang Đang nhìn nhầm, không nghĩ tới thật sự là anh, anh sao lại ở đây?"
Dương Tịnh? Trần Chính sửng sốt nhìn cô, sau đó nghĩ đến, ngày hôm qua mẹ anh có nói ở lầu hai có một cô gái trẻ mới chuyển đến, lớn lên xinh đẹp trắng trẻo lại hiểu chuyện, bất quá, còn trẻ mà đã có hai đứa con, rất vất vả, thì ra cô gái đó chính là Dương Tịnh.
" Tôi sống ở đây." Trần Chính trả lời.
Dương Tịnh cười: " Đúng là trùng hợp, chúng tôi cũng trọ ở đây."
" Chủ nhiệm." Hai người đang nói chuyện thì âm thanh nho nhỏ mềm mại truyền đến.
Trần Chính cúi đầu, nhìn cô bé duỗi cánh tay nho nhỏ của mình cầm lấy vạt áo anh.
" Chủ nhiệm, chú đã đi đâu vậy?" Đang Đang ngẩng cái đầu nhỏ, miệng nói không rõ hỏi: " Mấy ngày nay Đang Đang không nhìn thấy chú."
Trần Chính nghe xong thì ngẩn ra.
Đang Đang vẫn còn nhớ nhung Trần Chính khiến Dương Tịnh có chút ngượng ngùng, cô ôm lấy Đang Đang sửa lời: "Chú ấy Không phải chủ nhiệm, là cảnh sát, biết không, lần sau đừng gọi chủ nhiệm, gọi, ừm, gọi là anh."
" Anh?" Trần Chính nhướng mày nhìn về phía Dương Tịnh, hỏi: " Cô thấy tôi nhỏ tuổi hơn cô sao?"
" Chú, gọi là chú." Dương Tịnh hơi quẫn, lập tức sửa lại, nhìn Đinh Đinh nói: " Mau gọi chú."
Đinh Đinh lập tức mở miệng kêu: " Chú khỏe ạ."
Đinh Đinh vừa nói thì Đang Đang cũng tự nhiên gọi theo: " Chú khỏe ạ."
" Ngoan lắm." Dương Tịnh cười nói.
Trần Chính cũng bất đắc dĩ cười, sau đó duỗi tay sờ khuôn mắt nhỏ của Đang Đang, Đang Đang tức khắc vui vẻ cười rộ lên, khi cười còn lộ ra má lúm đồng tiền, cực kỳ đáng yêu.
" Tần Chính!" Lúc này, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, Tần Khả Khả thò đầu ra: " Trần Chính."
Trần Chính nhíu nhíu mày quay đầu.
" Có đánh mạt chược nữa không?" Tần Khả Khả hỏi.
Trần Chính không đáp, quay đầu nhìn về phía Dương Tịnh.
Dương Tịnh cười nói: " Chúng tôi còn có việc nên xin phép đi trước, Đinh Đinh Đang Đang, tạm biệt chú đi."
" Chú, tạm biệt." Đinh Đinh Đang Đang đồng thanh nói.
" Tạm biệt." Trần Chính lại xoa xoa đầu Đang Đang, Đang Đang nhẹ giọng, vừa chỉ vào phía đối diện vừa nói: " Chú, phòng con ở đằng kia, chú nhớ tìm con chơi nha."
" Được, sẽ tìm con chơi." Trần Chính cười đồng ý.
" Nhanh lên, đúng là phiền phức." Tần Khả Khả lại thúc giục, khi nói câu " Đúng là phiền phức" thì cố ý nhìn về phía Dương Tịnh.
" Cô mới phiền phức." Đinh Đinh lập tức đáp trả lại.
" Đừng nói bậy." Dương Tịnh nhỏ giọng răn dạy.
Đinh Đinh im lặng không lên tiếng.
Trần Chính nhìn Dương Tịnh ôm Đang Đang, nắm tay Đinh Đinh đi xuống lầu, sau đó mới xoay người đến phòng Tần Khả Khả, trong phòng có bốn năm người đàn ông đang ngồi đánh mạt chược.
" Này, lão Trần, sao lâu thế?" Một người đàn ông hỏi.
Trần Chính hỏi lại: " Sao lại đánh ở đây?"
" Đánh ở phòng cậu thì cậu không cho, ngoài phòng cậu ra chỉ có phòng Khả Khả là sạch sẽ, không đánh chỗ này thì đánh chỗ nào nữa? Với lại Khả Khả cũng đồng ý rồi." Người đàn ông vừa nói xong thì lập tức chuyển chủ đề: " Này, Trần lưu manh, không lẽ cậu có ý với cô gái phòng đối diện?"
" Cái gì mà cô gái với không cô gái! Cô ta đã là bà mẹ có hai con rồi đó biết chưa hả?" Tần Khả Khả sửa lời, cường điệu nhấn mạnh một lần nữa: " Là mẹ hai con!"
Trần Chính liếc nhìn cô ta một cái, sau đó nói: " Hôm nay cô không đi làm à?"
" Hôm nay tôi được nghỉ." Tần Khả Khả nói.
" Này! Trần Chính, cậu có đánh không? Tôi nhường chỗ cho cậu."
" Không đánh." Trần Chính đứng dậy rồi nói: " Các cậu chơi đi, tôi đến đồn một chuyến."
" Ai da, khó khăn lắm Khả Khả mới có một ngày nghỉ, cậu còn đòi đến đồn làm gì."
Có người ám muội nói ra một câu.
Tần Khả Khả e thẹn phản bác: " Mấy người các anh đừng có nói bậy."
Trần Chính cũng không để ý, lập tức ra khỏi cửa, trở về phòng mình thay đồng phục, sau đó xuống lầu lấy xe đạp đi đến đồn cảnh sát.
Cùng lúc đó, Dương Tịnh và hai đứa nhỏ cũng đã đến nhà máy Lợi Dân, Dương Tịnh nâng bước đi vào văn phòng, Đinh Đinh Đang Đang thì ngồi chỗ cây ngô đồng đối diện văn phòng gấp thuyền nhỏ, vừa nãy Dương Tịnh có dạy chúng cách gấp thuyền bằng giấy gói kẹo, cho nên bây giờ hai anh em vô cùng chuyên chú mà ngồi đó gấp thuyền.
" Anh trai, bây giờ gấp sao nữa, em quên mất rồi."
" Ai da, Đang Đang, mặt trên này em gấp sai rồi."
" Vậy anh giúp em gấp lại một lần nữa, em nhất định sẽ học được mà."
".........."
Dương Tịnh đi vào văn phòng, từ cửa sổ liếc mắt là có thể nhìn thấy hai đứa, cười cười, ngồi vào bàn làm việc của mình, một lát sau thì đồng nghiệp cũng đi vào.
Dương Tịnh nhiệt tình chào hỏi.
Dương Tịnh thật sự rất xinh đẹp, dáng người lại chuẩn, vừa khiêm tốn lại lễ phép nên ấn tượng của mọi người trong văn phòng đối với cô không tồi. Khi cô mỉm cười chào hỏi thì mọi người cũng cười chào lại, xinh đẹp cũng là một loại ưu thế.
Ngay cả kế toán Trương khi bước vào cũng lộ gương mặt tươi cười hiếm có, đặc biệt là khi nhìn thành quả làm việc lúc sáng của Dương Tịnh, chữ viết rõ ràng xinh đẹp không nói, số liệu chính xác dễ hiểu, vừa nhìn xong là hiểu ngay. Khiến cho một người nhiều năm làm kế toán như bà cũng phải nhìn cô bằng một con mắt khác, cầm lòng không được mà tiếng khích lệ: " Mọi người nhớ nhìn Dương Tịnh mà học hỏi nhiều hơn."
Dương Tịnh lập tức trả lời: " Không không không, sao lại nhìn em học hỏi, kế toán Trương, hôm nay tất cả là nhờ chị Hoàng chỉ dạy em, em chỉ máy móc làm theo thôi." Một câu nói làm chị Hoàng vui vẻ không thôi, thầm nghĩ cô gái này không tệ, sẽ làm nên việc.
Kế toán Trương cũng khen chị Hoàng vài câu.
Chị Hoàng trong lòng nhảy nhót.
Khi kế toán Trương ra ngoài, chị Hoàng liền chủ động hỏi: " Dương Tịnh, em đã đi nhận đồng phục và hộp đựng cơm chưa?"
" Đồng phục và hộp đựng cơm?" Dương Tịnh hỏi.
" Nhìn là biết vẫn chưa nhận phải không, đợi một chút, chị đi nhận giúp em." Chị Hoàng chủ động nói.
Ngày hôm đó, trước khi tan ca, chị Hoàng liền đưa cho Dương Tịnh một bộ đồng phục mới tinh, áo sơ mi trắng ngắn tay và quần tây dài, chính là kiểu dáng của dân văn phòng hay mặc, tuy là không thể so với tủ quần áo của cô trước đây nhưng ở thời đại này thì vẫn rất thời thượng.
Còn một thứ nữa chính là hộp cơm, nhà máy thực phẩm Lợi Dân làm về thực phẩm, sao có thể không bao ăn được? Ở đây bao ăn bữa trưa, nhưng có giới hạn thức ăn, muốn ăn thêm thì phải bỏ thêm tiền, chị Hoàng trộm nói với Dương Tịnh, miệng nói ngọt một chút, mấy chú mấy dì múc cơm sẽ cho thêm bánh bao, ngoài ra chỉ cần hai xu là có thể mua thêm hai phần cơm trắng. Tiếc là không có bao cơm tối, trừ khi tăng ca, nếu không thì đều phải tự bỏ tiền mua.
Dương Tịnh tay cầm đồng phục và hộp đựng cơm nói lời cảm ơn với chị Hoàng, như vậy quá tốt rồi, có thể tiết kiệm được tiền ăn và tiền quần áo, còn có thể bổ sung dinh dưỡng cho Đinh Đinh Đang Đang nữa.
Chị Hoàng cười không nói gì.
Ngày hôm sau, sau giờ tan ca trưa, Dương Tịnh để Đinh Đinh Đang Đang đợi cô dưới tàng cây lớn, còn cô thì đi theo đồng nghiệp đến chỗ xếp hàng lấy cơm. Khi đến chỗ nhận cơm, chào hỏi vài câu khiến các dì chỗ phát cơm vui vẻ, sau đó còn cho cô một cái bánh bao lớn và thêm cơm nữa. Dương Tịnh lập tức cười cảm ơn.
Sau đó Dương Tịnh bưng hộp cơm ra khỏi nhà ăn, nói là hộp cơm, thật ra chính là cái bát trắng hai tầng siêu to.
Dương Tịnh một tay cầm hộp cơm, một tay hướng về phía Đinh Đinh Đang Đang vẫy vẫy, sau đó chỉ chỉ phía cổng, hai tiểu gia hỏa lập tức hiểu ý, mỗi người ôm một chai nhựa rỗng, đôi chân ngắn cứ thế chạy nhanh ra ngoài.
Mấy chai nhựa này là do ngày hôm qua Dương Tịnh đi theo kế toán Trương xuống kho kiểm kê hàng hóa xin được của một chị ở đó, nói là mang về đựng nước, cô ấy lập tức đưa cho cô ba chai. Về đến nhà, cô liền lấy dây thừng nhỏ buộc ở miệng chai, đổ nước sôi để nguội vào, phòng khi Đinh Đinh Đang Đang có khát thì lấy uống, hai đứa nhỏ thấy có đồ mới lạ liền cứ thế buộc trên lưng mãi không rời.
Lúc này Dương Tịnh cũng đã đi đến cái ngõ nhỏ.
Đinh Đinh Đang Đang liền nói nước đều uống xong hết rồi.
" Giỏi quá!" Dương Tịnh cười nói: " Đi, về nhà chúng ta ăn giò heo."
" Mẹ, giò heo là gì?" Đang Đang hỏi.
Đinh Đinh cũng chưa từng ăn bao giờ.
Dương Tịnh nhìn thấy ánh mắt tò mò của hai đứa nhỏ thì đáp: " Các con đúng là đáng thương."
" Mẹ, mẹ nói sai rồi, là đáng yêu mới đúng." Đinh Đinh sửa lời cho Dương Tịnh.
Dương Tịnh bị chọc cười: " Đúng vậy, là đáng yêu, vô cùng vô cùng đáng yêu."
" Vô cùng đáng yêu!" Đinh Đinh phụ họa.
" Vô cùng vô cùng vô cùng đáng yêu!" Đang Đang cũng phụ họa theo.
" Đúng vậy." Dương Tịnh gật đầu tán thành, có thể là do bị Hàn Thục Cầm chèn ép, sai khiến lâu ngày, nên Đinh Đinh Đang Đang thích ứng với hoàn cảnh mới rất nhanh, trở nên cởi mở, nói cũng nhiều hơn trước, Dương Tịnh liền nghĩ, quả nhiên là con trai, con gái của cô, tố chất tâm lý rất mạnh mẽ.
" Đi nhanh thôi." Dương Tịnh dùng túi xách hộp cơm đi về phía trước.
Đinh Đinh Đang Đang đi theo phía sau.
Lúc này, ở phía sau vang lên tiếng chuông xe đạp, ba mẹ con đồng thời quay đầu.
" Chủ nh......... Chú!" Đang Đang nhanh miệng, mới kêu được một chữ " chủ" liền lập tức đổi thành " chú".
" Chú, chú về rồi sao." Đinh Đinh nói.
Dương Tịnh cười: " Cảnh sát Trần, anh cũng tan làm à?"
" Ừm." Trần Chính chống đôi chân dài xuống đất, xe đạp theo đó cũng dừng lại, duỗi tay về phía Đang Đang, nói: " Đến đây."
Đang Đang lập tức chạy tới.
Trần Chính dùng tay ôm eo Đang Đang đặt lên thành xe phía trước, chân đạp vài vòng, xe đạp cứ thế tiến vào sân nhà trọ, Đang Đang vui vẻ cười khanh khách.
Đinh Đinh lập tức đuổi theo: " Em gái."
Dương Tịnh cầm theo túi tiến về phía trước, đến chỗ Trần Chính đang dừng xe, ôm Đang Đang, Trần Chính xoa xoa đầu nhỏ của Đang Đang, cô bé ghé vào lòng Dương Tịnh nói: " Mẹ, lúc nãy con vừa bay lên, vù vù vù."
" Vù vù vù chính là người hay nói khoác." Đinh Đinh trêu.
Dương Tịnh cười rộ lên.
Trần Chính cười khẽ một chút, ánh mắt chuyển hướng nhìn Dương Tịnh, hôm nay nhìn cô rất khác, so với lần trước gặp thì rất khác, lúc này cô đang mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn, Trần Chính từ cánh tay nhìn lên, khuôn mặt cũng trắng nõn, đôi môi hồng đầy đặn, chiếc mũi thẳng nhỏ xinh, đôi mắt lấp lánh sáng ngời, đặc biệt khi mỉm cười chính là cảm giác vừa sinh động vừa kiều diễm mê người.
" Mẹ, con đói quá." Đinh Đinh mở miệng, Trần Chính lập tức hoàn hồn.
Dương Tịnh ôm Đang Đang nói: " Cảnh sát Trần, cảm ơn anh, Đinh Đinh, đi, chúng ta lên lầu."
" Không có gì." Cảnh sát Trần dời tầm mắt nói.
Dương Tịnh ôm Đang Đang lên lầu, vừa vặn nhìn thấy Tần Khả Khả đang di xuống, Tần Khả Khả đi qua cô, ngừng một chút rồi nói: " Dương Tịnh."
Dương Tịnh quay đầu nhìn cô ta: " Có chuyện gì sao?"
" Cô đúng là dạy mãi không sửa, không chịu an phận." Tần Khả Khả nói.
Dương Tịnh sửng sốt, không chịu an phận? Cái gì mà dạy mãi không sửa? Là có ý gì? Vội vàng hỏi: " Tần Khả Khả, cô có ý gì?"
" Trong lòng cô tự biết." Tần Khả Khả nổi giận đùng đùng nói tiếp: " Để xem, cô đắt ý được bao lâu!"
Cô ta là có ý gì? Dương Tịnh thật sự không hiểu nổi?
Danh Sách Chương: