• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: Lão Đường
"Nhập viện?" Dương Tịnh sững người, chén đũa cầm trên tay xém chút nữa là rơi xuống, cũng may Trần Chính nhanh tay bắt lấy rồi đặt lên bàn, hỏi Đại Hổ: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại nhập viện?"
Đại Hổ thở hổn hển nói: "Bị người ta đánh."
"Bị ai đánh?" Trần Chính và Dương Tịnh đồng thanh lên tiếng, hỏi.
"Bị anh em họ hàng nhà họ Tôn đánh." Đại Hổ trả lời.
Trần Chính và Dương Tịnh sửng sốt.
Đại Hổ nói: "Dương Tịnh, em mau thu dọn đồ đạc đi, nhớ mang theo tiền, nhanh đến bệnh viện xem anh em thế nào rồi."
Lúc này, Trần Chính với Dương Tịnh mới xoay người đi vào phòng ngủ, nhanh chóng thay quần áo, cầm theo tiền, đội mũ ấm, khăn quàng cổ và găng tay cho Đinh Đinh Đang Đang, sau đó Trần Chính mỗi tay ôm một đứa, đi theo Đại Hổ đến bệnh viện.
Trên đường đi, Dương Tịnh và Trần Chính cũng đoán được đại khái tình hình.
Từ năm trước, Dương Đông đã đề cập đến chuyện ly hôn với Tôn Đại Hồng, cũng vì chuyện này mà mới mùng ba tết Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đã nháo nhào cả lên, còn nháo thế nào thì đoán chắc ai cũng biết.
Ngày hôm qua, khi Dương Đông quay trở về thôn Sơn Loan chất vấn Hàn Thục Cầm năm đó rốt cuộc đã làm gì với Trần Kim Linh, Hàn Thục Cầm cũng không giấu giếm nữa, thừa nhận luôn rằng chính mình đã dùng một số thủ đoạn dơ bẩn để khiến cho Trần Kim Linh phải nằng nặc đòi chia tay với Dương Đông, lúc đó Dương Đông điên tiết lên muốn đánh người, nhưng anh chưa bao giờ ra tay đánh phụ nữ, nên mới quyết định từ mặt Hàn Thục Cầm và ly hôn với Tôn Đại Hồng.

Tất nhiên là Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng kiên quyết không đồng ý, và họ bắt đầu gây rối.

Dương Đông tự mình đi hỏi thăm thủ tục để ly hôn, biết được rằng mình và Tôn Đại Hồng có thể ly hôn, nhưng bắt buộc anh phải rời khỏi đây, đến nơi khác làm việc mấy năm và không quay trở về.
Nhưng khi Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng biết được thì đã ngăn Dương Đông lại không cho anh rời đi, ba người họ lôi lôi kéo kéo, mắng mỏ chửi rủa, khi họ hàng thân thích của Tôn Đại Hồng đến chúc tết thì bắt gặp cảnh này, không nói không rằng chạy tới đánh đấm Dương Đông, từ lâu Dương Đông đã biết bọn họ cùng một giuộc với nhau, cướp đi rất nhiều thứ của nhà họ Dương, cũng biết việc Tôn Đại Hồng trộm đưa ba sào đất ruộng cho họ hàng để đổi lấy gạo và mì, bọn họ thấy Dương Đông hiếm khi ở nhà nên mới không kiêng dè ai mắng mỏ, đối xử tệ bạc với ba mẹ con Dương Tịnh.
Hai bên cứ thế nhào vào đánh nhau, Dương Đông tuy rằng cường tráng nhưng một mình đấu với ba bốn tên thì khó mà đánh lại, vì thế bị đánh bầm dập, đổ cả máu, nếu không có Đại Hổ chạy đến can ngăn, không chừng Dương Đông còn tính liều mạng với bọn người kia.
Dương Tịnh nghe xong thì vô cùng tức giận.
"Vết thương thế nào rồi?" Trần Chính hỏi.
"Rất nghiêm trọng." Đại Hổ nói.
Lồng ngực Dương Tịnh phập phồng: "Em phải đi kiện bọn họ!"
Đại Hổ hoảng sợ, không nghĩ tới Dương Tịnh trước nay vẫn luôn hiền lành yếu đuối, nay lại tức tối đến như vậy.
Trần Chính nhìn Dương Tịnh nói: "Đừng vội, Dương Đông không chỉ bị đánh, anh ấy cũng có đánh người nữa, ai đúng ai sai không thể phân rõ."
Dương Tịnh im lặng nghĩ cách.

Chỉ một lát sau, cả ba người đã đến bệnh viện, vừa mới bước vào phòng bệnh đã nhìn thấy Dương Đông đôi mắt sưng húp, mặt mũi bầm tím, khó khăn nằm trên giường bệnh, cánh tay trái bị gãy đang phải dùng nẹp gỗ để cố định, cổ tay phải thì đeo kim tiêm truyền dịch.
Dương Tịnh hoảng hồn.
Trần Chính cũng sững sờ, vội buông Đinh Đinh Đang Đang đặt xuống đất.
"Anh." Dương Tịnh gọi.
"Cậu ơi." Đinh Đinh Đang Đang nhỏ giọng kêu.
Khi Trần Chính định bước vào phòng bệnh thì bị Đại Hổ kéo lại, nói: "Chuyện là, tiền thuốc men vẫn chưa trả, bác sĩ nói không thể nợ được." Đại Hổ biết Dương Đông không có tiền nên đã giúp trả một ít, nhưng anh ta cũng không phải giàu có gì, cũng nghèo khổ như Dương Đông, trên người cũng không có bao nhiêu đồng.
"Được, bây giờ tôi đi thanh toán ngay." Trần Chính đi đến cửa sổ bệnh viện, thanh toán viện phí, sau khi quay lại thì lấy ra 30 đồng đưa cho Đại Hổ.
Đại Hổ hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
"Tiền trả lại anh."
"Không cần, tôi và Dương Đông là anh em chí cốt."
"Cầm lấy." Giọng điệu chắc nịch không thể từ chối của Trần Chính, lúc này Đại Hổ mới đưa tay cầm lấy, trong lòng lại vô cùng cảm kích Trần Chính, sự thật thì anh ta cũng không dư dả gì, nhưng vì tình nghĩa anh em nên đành cắn răng nói không cần.
Trần Chính đi vào trong phòng bệnh, nhìn thoáng vết thương trên người Dương Đông, im lặng nghe Dương Đông và Dương Tịnh nói chuyện: "Anh nhất định phải ly hôn, cắt đứt mọi quan hệ với những con người đấy."
Dương Tịnh gật đầu nói: "Em sẽ giúp anh."
"Không cần, anh sẽ tự mình giải quyết." Dương Đông nói chuyện một cách khó nhọc: "Tịnh Tịnh, đều tại anh, anh đã khiến em phải chịu khổ nhiều như vậy, anh có lỗi với em, có lỗi với Kim Linh."
"Không có, anh không có lỗi, đừng ôm hết mọi lỗi lầm lên người như thế."
Trần Chính ôm Đinh Đinh Đang Đang vào trong lòng, nghe Dương Tịnh và Dương Đông nói chuyện một lúc thì mới mở miệng: "Dương Đông, anh chắc chắn muốn ly hôn thật không? Sẽ không hối hận chứ?"
"Cho dù là chia một nửa tài sản cho Tôn Đại Hồng thì anh cũng cam lòng?"
"Phải."
Trần Chính im lặng suy nghĩ, sau đó nói tiếp: "Em có cách giúp anh có thể ly hôn nhưng không cần phải rời nhà đi tha hương."
"Là cách gì, cậu nói mau đi." Dương Đông vội vàng hỏi, bởi vì sốt ruột quá mức mà đụng tới miệng vết thương, Dương Đông thít lên một tiếng đau đớn.
Khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh Đang Đang cũng nhăn lại, tựa như bọn nhỏ cũng cảm thấy đau giống như cậu mình vậy.
Dương Tịnh vội đứng dậy đỡ lấy Dương Đông, nói: "Anh hai, đừng nóng vội."
Lúc này Dương Đông mới từ từ nằm xuống.
Trần Chính nhìn Dương Đông một cái, sau đó chuyển sang nhìn Dương Tịnh, lúc này mới mở miệng nói về vấn đề ly hôn, ở thời đại này ly hôn không phải là chuyện đùa, quan niệm truyền thống của người Trung Quốc là thà phá hủy 10 tòa tháp chứ đừng phá hoại hạnh phúc hôn nhân của một gia đình, bởi vậy khi đến Cục dân chính để ly hôn, nhân viên công tác nhất định sẽ thuyết phục họ quay lại với nhau, hơn nữa không có một đơn vị nào cấp giấy chứng nhận chứng minh rằng hôn nhân của đôi bên gặp vấn đề, nguyên nhân dẫn đến ly hôn không có, chính vì vậy mà không cách nào ly hôn được.


Nếu có người muốn xin đơn để viết, nếu trong đơn ghi lý do tình cảm rạn nứt thì chắc chắn sẽ không được chấp nhận, nhưng những tờ đơn ghi cống hiến sức trẻ, nguyện cống hiến hết mình cho công cuộc xây dựng, hiện đại hóa đất nước thì còn có khả năng, tất nhiên phải có lời giải thích thỏa đáng thì mới được chấp nhận, nhưng với tình cảnh hiện giờ của Tôn Đại Hồng và Dương Đông thì chắc chắn không thể ly hôn rồi.
"Vậy là không thể ly hôn sao?" Dương Tịnh hỏi.
Trần Chính nói: "Tình hình mấy năm gần đây đều là như vậy, nhưng bây giờ chỉ cần chuẩn bị vài chứng cứ chứng minh thì không phải là không thể, ly hôn bây giờ dễ dàng hơn trước một chút."
"Phải chứng minh thế nào?" Dương Tịnh hỏi.
Trần Chính nói: "Đem giấy chứng nhận thương tật của bệnh viện đến Ủy ban thôn, viết lời khai, viết đơn ly hôn, cố gắng thương lượng cũng như thỏa hiệp những mong muốn của Tôn Đại Hồng."
"Tôn Đại Hồng nhất định sẽ không đồng ý."
"Tiên hạ thủ vi cường, anh có chứng minh thương tật, nếu không đồng ý thì bắt chị ta bồi thường tiền, nếu không được nữa thì kiện ra tòa." Dương Tịnh nói.
Trần Chính gật đầu, đáp: "Đúng vậy."
"Bây giờ anh đi làm ngay!" Dương Đông nói.
"Không được, đợi vết thương lành đã." Dương Tịnh nói.
"Không, không thể đợi vết thương lành lại được." Trần Chính mở miệng nói.
Dương Tịnh sửng sốt, hỏi: "Tại sao?"
"Thương tích trên người chính là bằng chứng, nhưng phải ít nhất hai ngày nữa thì anh mới có thể xuống giường đi lại bình thường được." Trần Chính nói.
Dương Tịnh nghe xong thì cảm thấy rất có lý, nhìn Trần Chính mỉm cười dựng ngón cái.
Trần Chính nhìn cô rồi cười.
Sau đó, Trần Chính và Dương Tịnh ở lại bệnh viện với Dương Đông thêm một lát nữa, Dương Đông trừ cánh tay bị gãy ra thì vết thương ngoài da nhìn qua rất nghiêm trọng, vừa sưng tấy vừa rướm máu, để phục hồi hoàn toàn cần một thời gian khá dài.

Vừa hay nó có thể trở thành bước đột phá trong vấn đề ly hôn.
Sau khi đưa ra vài lời khuyên cho Dương Đông thì Trần Chính và Dương Tịnh mang Đinh Đinh Đang Đang quay trở lại phố Bắc.
"Ngày mai em bắt đầu đi làm lại." Dương Tịnh nói.
Trần Chính gật đầu.
"Chuyện kết hôn thì sao anh?" Dương Tịnh hỏi.

"Vẫn tiếp tục như kế hoạch."
"Nhưng mà.."
Trần Chính nhìn về phía Dương Tịnh nói: "Em chỉ cần làm cô dâu đẹp nhất trong ngày cưới của chúng ta là được, không phải lo lắng gì cả."
Dương Tịnh nhìn ánh mắt đầy kiên định của Trần Chính, trong lòng tự nhiên ỷ lại vào anh.
Mấy ngày tiếp theo, Dương Tịnh đều đặn mang cơm đến bệnh viện cho Dương Đông, không ai đá động đến việc đi tìm Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng.
Buổi tối trước khi đi ngủ, như mọi ngày Trần Chính sẽ nằm bên cạnh Đinh Đinh, Dương Tịnh ngửi được mùi hương sạch sẽ tỏa ra từ cơ thể Trần Chính, yên tâm chìm vào giấc ngủ, Dương Tịnh lại mơ, lần ngày cô lại mơ thấy nguyên chủ, thậm chí còn cảm nhận giống như là chính nguyên chủ vậy.
Vẫn là thôn Hồng.
Vết thương trên người Trần Chính hồi phục rất tốt, anh hầu như lúc nào cũng trong tình trạng tỉnh táo, thỉnh thoảng vẫn trò chuyện với nguyên chủ, tuy rằng hiện giờ mắt anh không thể nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được những cơn gió ấm áp, cảm nhận được sự ôn nhu, dịu dàng của nguyên chủ, mặc dù bao quanh họ toàn là nước lũ nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến khung cảnh đẹp đẽ hiện giờ.
Nguyên chủ nghiêng đầu nhìn Trần Chính, thứ tình cảm mơ hồ không biết từ đâu dần nảy mầm trong trái tim của cô gái trẻ, Tào Quân Lượng đã cười nhạo cô suy nghĩ mơ mộng nhưng anh thì không.
"Được kết hôn là ước mơ từ rất lâu của tôi." Nguyên chủ nhìn xa xăm, rồi nói.
Trần Chính cười.
"Bà ngoại cũng hy vọng tôi có thể lấy chồng sớm một chút, bà lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng ngày một yếu đi, ngày trước còn có thể chống gậy đi lại, vậy mà trận lũ lụt này vừa đến, không cẩn thận bị té ngã một cái, bây giờ chỉ có thể ngồi trên giường, đợi đến khi nước lũ rút, tôi muốn đưa bà đến bệnh viện khám, bà ngoại vẫn luôn mong tôi sinh cháu cho bà, bà nói làm con gái rất vất vả, con trai còn có thể tự nuôi bản thân.

Nhưng mà, tôi muốn sinh con gái, tôi sẽ yêu con bé thật nhiều, không để con bé bị người ta ức hiếp, bắt nạt.."
Nguyên chủ chầm chậm kể hết những suy nghĩ trong lòng mình, bất tri bất giác, ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa.
Đêm mưa đó, Trần Chính phát sốt, nguyên chủ lo lắng chạy đi hỏi bà ngoại cách hạ sốt, cô gái nhỏ liên tục thay khăn đắp lên trán nóng hổi của Trần Chính, Trần Chính đột nhiên nắm chặt cánh tay cô, thì thầm: "Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh.." sau đó hôn lên bàn tay mềm mại của cô gái.
Nguyên chủ nhìn anh, ngây ngốc hỏi: "Chú sẽ kết hôn với tôi sao?"
"Sẽ." Trần Chính mơ mơ màng màng trả lời.
* * *
Khung cảnh đột nhiên thay đổi, nguyên chủ một mình bước trên con đường lớn, mặc dù đã cố ý mặc quần áo rộng thùng thình nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn ra được nơi bụng hơi nhô lên kia, cô muốn đến nhà họ Trần để tìm gặp Trần Chính, đang đi thì bỗng nhiên nghe được vài người đang nói chuyện phiếm với nhau:
"Trần Chính quay về quân khu lại rồi à?"
"Ừ, một năm được về nhà một lần, nghe nói thành tích trong quân đội của Trần Chính rất xuất sắc, nếu xuất ngũ chắc chắn có thể làm cảnh sát, tiền lương cao vời vợi."
"Nhỡ mà mắc sai lầm gì đó thì sao?"
"Làm quân nhân yêu cầu rất cao, nếu bên trên điều tra được tác phong có vấn đề nhất định sẽ bị xử phạt, nặng hơn thì bị đuổi khỏi quân ngũ, tiền đồ khỏi nói cũng rõ là rất thảm.

Hơn nữa, mẹ Trần Chính chắc chắn không cho phép cậu ấy mắc sai lầm."
"Nghiêm trọng vậy sao?"
"Chắc chắn rồi, đây là chuyện liên quan đến quốc gia, xử lý gắt gao cũng là điều dễ hiểu."

"..."
Nguyên chủ nghe mấy người ngồi tán gẫu, tâm trạng lập tức chùng xuống, cơ thể cũng lạnh dần, tay cô nắm chặt chiếc áo rộng thùng thình, chậm rãi từng bước quay người rời đi.
"..."
Trong lòng Dương Tịnh cảm thấy vô cùng khổ sở, khi bị Đinh Đinh đánh thức, chiếc gối lại ướt đẫm nước mắt, nhưng lần này Đinh Đinh không nhìn thấy.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, rời giường thôi nào!" Đinh Đinh ngọt ngào gọi.
Dương Tịnh quay đầu nhìn Đinh Đinh.
"Mẹ sao vậy ạ?" Đinh Đinh mở to hai mắt hỏi: "Mẹ lại nằm mơ nữa sao?"
"Ừm, mẹ lại nằm mơ rồi."
"Mẹ nằm mơ thấy gì?"
"Mẹ mơ thấy mẹ của con." Dương Tịnh nói, cảm giác kia chân thật đến nỗi cô dần dần không phân biệt được rốt cuộc đâu mới là cảm xúc của cô, đâu mới là của nguyên chủ.
"Là sao ạ, mẹ mơ giấc mơ gì vậy? Thật là thất loạn bát tao mà." Đinh Đinh nói.
"Phì." Dương Tịnh ôm Đang Đang bật cười, hôn mạnh lên khuôn mặt cậu nhóc, nói: "Con học được câu này từ ai vậy, còn biết cả thành ngữ thất loạn bát tao nữa chứ!"
Đinh Đinh cười khanh khách trả lời: "Con nghe được trên đài radio đó ạ."
"Thật lợi hại." Dương Tịnh ôm Đinh Đinh hôn thêm mấy cái lên khuôn mặt mềm mại như trứng gà bóc, cười khanh khách nói: "Mẹ, mẹ, chúng ta làm việc thôi, con, con, con, mẹ đừng hôn nữa mà."
*Thất loạn bát tao: Lộn xộn, rối bời, không theo một trật tự nào cả.
Sau khi ăn sáng xong, Trần Chính dắt chiếc xe đạp của Dương Tịnh ra, chiếc xe hôm nay có hơi mới lạ, bởi vì từ phố Bắc đến nhà máy Lợi Dân khá xa, Dương Tịnh cũng không đủ sức để ôm Đinh Đinh Đang Đang đi quãng đường dài như thế được, vì thế mà tối hôm qua, Trần Chính đã chạy quanh chợ tìm mua hai chiếc ghế cho trẻ em được làm bằng gỗ, phía trước xe đạp buộc một cái, phía sau buộc một cái, như vậy Dương Tịnh có thể dễ dàng đẩy xe đạp chở Đinh Đinh Đang đến trường mà không cần phải lo sẽ đi làm trễ giờ hay mệt nhọc nhiều.
"Cũng được đấy chứ." Dương Tịnh nhìn xe đạp rồi nói.
Trần Chính ôm Đang Đang ngồi lên chiếc ghế nhỏ ở phía trước, rồi ôm Đinh Đinh đặt ở ghế phía sau, sau đó nói: "Em cố gắng sáng hôm nay vậy, sau này anh sẽ đưa bọn nhỏ đi học."
"Vâng." Dương Tịnh không nhận ra ý tứ trong lời nói của Trần Chính.
Mùng tám đầu năm là ngày đầu tiên đi làm lại của nhà máy thực phẩm Lợi Dân, kế toán Trương đã chuẩn bị phong bao lì xì khởi đầu tốt đẹp, phong bao lì xì màu đỏ có in cả câu đối, mỗi người một đồng, mặc dù không phải số tiền lớn nhưng ai nấy cũng đều vui vẻ, ngày đầu tiên đi làm ai cũng hớn hở, tươi cười như hoa.
Dương Tịnh và đám chị Hoàng không vội làm việc ngay, quét dọn lau chùi văn phòng một lượt, sửa sang lại hồ sơ giấy tờ, một buổi sáng cứ thế nhanh chóng trôi qua.
Dương Tịnh chạy sang đón Đinh Đinh Đang Đang, còn đang định nhờ bác bảo vệ bế giúp bọn nhỏ ngồi lên xe thì nhìn thấy Trần Chính đứng trước cổng nhà máy.
"Chú ơi!" Đinh Đinh Đang Đang vội vàng chạy vọt tới.
Dương Tịnh đẩy xe đạp đi về phía anh, lên tiếng hỏi: "Ngày đầu tiên đi làm nên được tan làm sớm sao anh, em còn tưởng phải đến tối anh mới về."
Trần Chính cười cười nói: "Sau này đều sẽ về sớm."
"Là sao ạ?" Dương Tịnh hỏi.
Trần Chính nhìn Dương Tịnh nói: "Anh xin từ chức rồi.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK