Editor: Lão Đường
Hóa ra Bình Bình là con gái của chủ nhà, chẳng trách cô gái này lại tùy hứng và có nhiều tự tin đến vậy.
Dương Tịnh nghiêng tai lắng nghe.
Trần Chính không hề tức giận, ngược lại còn nói: "Căn nhà này cô có thể lấy lại, nhưng mẹ cô phải bồi thường ít nhất là 30000 tiền vi phạm hợp đồng, có bồi thường nổi không?"
Bình Bình lại òa lên khóc lớn.
Trần Chính lại nói: "Nói cũng đã nói rồi, đừng có đứng ở đây khóc lóc ầm ĩ nữa, cũng đừng làm phiền đến mẹ của cô, dọn dẹp chút rồi quay trở lại trường học đi."
"Em không đi học, em muốn đi làm, em muốn tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân." Bình Bình kiên định nói.
Trần Chính đau đầu.
Khi Dương Tịnh nghe đến đây, đại khái đã sáng tỏ được đáp án trong lòng, tóm lại cô gái Bình Bình này là một cô nhóc tính tình tùy hứng.
"Bình Bình, Bình Bình." Lúc này, có một người phụ nữ trung niên bước vào siêu thị gọi hai tiếng.
Dương Tịnh vội vàng cười chào hỏi: "Xin chào, hoan nghênh quý khách."
Người phụ nữ trung niên đưa mắt nhìn Dương Tịnh thầm đánh giá, cười nói: "Cô mới đến đây à?"
Dương Tịnh cười đáp lại: "Đúng vậy."
"Cô ấy là vợ của cháu." Giọng Trần Chính đột nhiên vang lên, anh giới thiệu với Dương Tịnh: "Dương Tịnh, đây là mẹ Bình Bình, là chủ nhà, cô Lưu Tĩnh Minh."
"Xin chào xin chào!" Dương Tịnh lễ phép chào hỏi, sau đó tự giới thiệu: "Cháu tên là Dương Tịnh, là vợ của Trần Chính ạ."
"Xin chào, tôi tên Lưu Tĩnh Minh." Lưu Tĩnh Minh nhìn Dương Tịnh hòa nhã, lễ phép, lại còn là một cô gái xinh đẹp, ngay sau đó lộ ra nụ cười, nhìn xuống bụng Dương Tịnh hỏi: "Bao nhiêu tháng rồi?"
"Năm tháng hơn, gần sáu tháng rồi ạ."
"Ồ, mới năm tháng mà bụng lớn vậy rồi, không phải là sinh đôi đó chứ?" Lưu Tĩnh Minh cười nói.
Dương Tịnh sửng sốt, sau đó nói: "Đừng sinh đôi, cháu và Trần Chính đều hy vọng đây là con gái."
"Tại sao?" Lưu Tĩnh Minh vừa hỏi xong thì nhìn thấy từ trong siêu thị có hai đứa nhỏ đáng yêu mập mạp chạy về hướng Dương Tịnh mà gọi mẹ ơi, bà lập tức hiểu ra vì sao Dương Tịnh không muốn sinh đôi, chợt cười nói: "Cũng không nhất định là sinh đôi."
Dương Tịnh cũng cười: "Cháu hy vọng là con gái."
Đúng lúc này, Bình Bình từ trong nhà kho đột nhiên lao ra ngoài, không để ý là có ai tới, đùng đùng rời khỏi siêu thị.
"Bình Bình, Bình Bình." Lưu Tĩnh Minh gọi mấy tiếng nhưng Bình Bình giả vờ như không nghe thấy, Lưu Tĩnh Minh xấu hổ quay sang Trần Chính và Dương Tịnh, nói: "Mong cả hai thứ lỗi, con bé ngang ngược quá."
Dương Tịnh ngẩn người, cô gái Bình Bình này không chỉ tùy hứng đối với Trần Chính, đến mẹ ruột cũng bị đối xử như vậy.
Trần Chính nói: "Không sao ạ, còn nhỏ mà, có thế uốn nắn lại được."
Lưu Tĩnh Minh cười bất lực, quay đầu chạy đuổi theo Bình Bình.
Sau sự việc Lưu Tĩnh Minh đuổi theo, thời gian sau đó không thấy Bình Bình đi làm nữa, từ miệng Trần Chính cô mới biết được, cô nhóc Bình Bình này chỉ mới 16 tuổi, tính cách bướng bỉnh, luôn muốn làm theo ý mình, mới vừa tốt nghiệp cấp ba liền nói không muốn đi học nữa, muốn ra ngoài đi làm kiếm tiền, tính tình vẫn còn trẻ con.
Vì thế, Dương Tịnh cảm thấy vô cùng xấu hổ về chuyện mình ăn giấm chua ngày hôm đó.
Trần Chính cũng không để bụng, chỉ ôm cô trêu ghẹo một chút, nói: "Vợ à, anh biết vì sao con trai anh khi khóc lại đưa tay béo của mình lên bụm mặt lại rồi."
"Vì sao?"
"Bởi vì mẹ của con trai anh cũng bụm mặt lại khóc."
"..."
Dương Tịnh nhớ lại hình như cô đã lấy tay che mặt khóc thảm thiết, vừa xấu hổ vừa buồn bực, đẩy anh ra đi làm việc khác.
Trần Chính ở phía sau cười to.
Kể từ khi Dương Tịnh đưa Đinh Đinh Đang Đang đến sống tại Nam Châu, cô dần dần làm quen với việc quản lý siêu thị, không thể không nói Trần Chính và Dương Đông đã xử lý rất tốt phần lớn đại bộ phận trong siêu thị, tuy nhiên, có một vài khâu vẫn chưa đạt yêu cầu, sau khi Dương Tịnh tiếp nhận, cô bắt đầu xem xét lại công việc quản lý của bộ phận nhân sự, bộ phận hàng hóa, bộ phận xuất nhập kho, bộ phận lễ tân, vv, thậm chí là hệ thống công việc, phân công, thời gian, tiền lương cũng đều được điều chỉnh lại cho phù hợp.
Trần Chính và Dương Đông vô cùng hài lòng, hai người bây giờ mới có nhiều thời gian tập trung vào điều phối nguồn hàng và tìm kiếm cơ hội hợp tác khác, lúc rảnh rỗi thì trông chừng Đinh Đinh Đang Đang, để Dương Tịnh có thể nghỉ ngơi nhiều hơn, tập trung dưỡng thai trong bụng.
Hôm nay Dương Tịnh muốn đến bệnh viện kiểm tra, Trần Chính đã đi ra ngoài, vì thế Dương Đông muốn đi cùng cô nhưng Dương Tịnh từ chối, cô để Dương Đông ở nhà trông chừng Đinh Đinh Đang Đang, còn bản thân thì tự mình đến bệnh viện.
Mặc dù trước đây lúc còn ở Huyện Thành cô vẫn đi khám thai cùng Uông Lệ Mẫn và Trần Kim Linh, nhưng phần lớn vẫn là một mình cô đến bệnh viện thăm khám.
Bụng Dương Tịnh lúc này đã tròn vo, lớn hơn trước rất nhiều, cô thuần thục lấy số, đi theo bảng chỉ dẫn, chậm chậm bước lên lầu 2.
Khi đến đầu cầu thang gần Khoa Phụ sản, cô nhìn thấy một cô gái mặc áo màu xám, quần màu xanh lam đứng ngay đường đi, Dương Tịnh thở dốc đi thêm vài bước, lúc này mới nhìn thấy rõ ràng hơn, cô gái trước mắt đây chính Bình Bình.
Bình Bình và Dương Tịnh không ai mở miệng lên tiếng.
Cùng lúc đó, Bình Bình cũng nhìn thấy Dương Tịnh, cô gái hừ một tiếng, cầm cây chổi thở phì phì tỏ vẻ tức giận, rời đi ngay lập tức.
Dương Tịnh không biểu hiện gì, cô nghỉ ngơi một lát mới đi tìm bác sĩ của Khoa Phụ sản, thật không ngờ bác sĩ đó lại Lưu Tĩnh Minh, hôm nay quả là có duyên với hai mẹ con Lưu Tĩnh Minh.
"Cô chủ nhà, cô là bác sĩ ạ?" Dương Tịnh vô cùng ngạc nhiên.
Lưu Tĩnh Minh cười hỏi: "Nhìn không giống sao?"
Dương Tịnh cười rộ lên: "Cháu chỉ là hơi ngạc nhiên thôi ạ." Với tính cách kia của Bình Bình, vậy mà mẹ cô bé lại là một bác sĩ trông rất hiền lành, hòa nhã.
Lưu Tĩnh Minh cười cười, rồi kiểm tra cho Dương Tịnh, nói rằng thai nhi vẫn bình thường, không có gì đáng ngại, sau đó kéo tay Dương Tịnh trò chuyện, chủ yếu là nói lời xin lỗi về chuyện của Bình Bình, bởi vì bố Bình Bình không may mất sớm, mà Bình Bình lại là con một trong nhà, công việc của Lưu Tĩnh Minh lại quá bận rộn, nên từ nhỏ Bình Bình đã thiếu thốn tình cảm từ bố mẹ.
Chỉ cần có người đối xử tốt với con bé một chút, con bé sẽ dễ bị cảm động, tình cảm đối với Trần Chính chắc chắc không phải tình yêu, mà chỉ là sự cảm động khi nhận được sự quan tâm mà thôi.
Mong Dương Tịnh đừng hiểu lầm con bé.
Dương Tịnh cảm thấy thật hổ thẹn, quả thật lần trước cô đã nghĩ quá nhiều, còn làm loạn với Trần Chính một trận, một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên hỏi: "Bây giờ Bình Bình còn đi học không ạ?"
"Nói là cảm thấy học cũng vô dụng, muốn ra ngoài kiếm tiền sống tự lập, có tiền rồi là có thể rời khỏi cô."
"Cho nên em ấy mới ở đây quét sàn?"
"Là cô nói không có bằng cấp thì chỉ có thể quét sàn mà thôi."
"Vậy là cô vẫn muốn em ấy tiếp tục đi học phải không ạ?"
"Đúng vậy, nhưng con bé lại rất xa cách với cô, tính cách lại tùy hứng, cứng đầu, cô nói gì con bé cũng không nghe, không biết phải quản kiểu gì nữa." Lưu Tĩnh Minh đau đầu nói.
Dương Tịnh an ủi Lưu Tĩnh Minh vài câu, sau đó chào tạm biệt, rời khỏi phòng khám, lúc đi đến cầu thang liền nghe được tiếng gọi của Bình Bình.
Dương Tịnh quay đầu lại, là Bình bình, Dương Tịnh hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì sao?"
"Chị đến đây làm gì?" Bình Bình hỏi.
"Khám bệnh." Dương Tịnh đáp.
"Mấy tháng?" Bình Bình chỉ vào bụng cô.
Dương Tịnh trả lời: "Hơn sáu tháng."
Bình Bình nhìn cái bụng nhô to của Dương Tịnh nói: "Tôi nói cho chị biết một chút, mang thai trong giai đoạn hơn sáu tháng này là vô cùng quan trọng.
Mẹ tôi là bác sĩ khoa sản nên tôi biết rất nhiều.
Nếu chị cho tôi tiếp tục làm việc ở chỗ chị để kiếm tiền, tôi nhất định sẽ hết lòng chăm sóc chị."
Dương Tịnh hỏi: "Chăm sóc cho tôi sao?"
"Đúng vậy."
"Em muốn chăm sóc cho người đàn ông của tôi, sau đó cướp mất anh ấy chứ gì?" Dương Tịnh nói.
"Ai, ai, ai, ai thèm cướp người đàn ông của chị chứ!"
"Không cướp người đàn ông của tôi, vậy sao ngày đó em lại muốn nghe chuyện riêng tư của tôi với anh ấy? Không cướp người đàn ông của tôi, vậy sao em lại dùng ánh mắt ái mộ kia để nhìn anh ấy?" Dương Tịnh nói.
Bình Bình không ngờ được Dương Tịnh lại hỏi trực tiếp đến như vậy, cô nhóc á khẩu không trả lời được, nhưng trong lòng lại rất thưởng thức tính cách thẳng thắn kia của Dương Tịnh, nhỏ giọng nói: "Là vì tôi không biết anh ấy đã kết hôn."
"Vậy tại sao trước đó em lại muốn lấy lại nhà không cho chúng tôi thuê nữa?"
"Ai bảo anh ấy đuổi việc rồi còn bắt tôi đi học!"
"Mặc kệ em." Dương Tịnh nhìn cô gái trước mặt, sau đó không nói nữa mà quay người chậm rãi đi xuống lầu.
"Này! Này! Rốt cuộc chị có đồng ý cho tôi đến chỗ chị làm không? Tôi thật sự rất muốn kiếm tiền!" Bình Bình kêu: "Tôi rất giỏi, tôi có thể làm mọi thứ, nhưng chỗ này trả lương ít quá!"
Dương Tịnh đã xuống dưới lầu, đột nhiên lại nhớ đến nguyên chủ Dương Tịnh, liệu cô ấy có phải đã từng trải qua tình cảnh giống như Bình Bình bây giờ phải không, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đau thương, cô cũng không hiểu cảm xúc hiện tại là gì nữa.
Nguyên chủ một lòng muốn gả cho một người, còn Bình Bình vì thiếu tiền thiếu tình thương mà một lòng muốn rời khỏi một người, cả hai đều là những cô gái mười sáu mười bảy tuổi, nguyên chủ Dương Tịnh có lẽ đã may mắn gặp được người như Trần Chính lúc còn trẻ, nếu gặp phải người xấu thì phải làm sao?
Có lẽ là vì nguyên chủ, có lẽ là vì Lưu Tĩnh Minh, Dương Tịnh động lòng trắc ẩn, ngẩng đầu nói: "Đến chỗ tôi làm thì có thể, nhưng sau này mọi chuyện em đều phải nghe tôi, thế nào?"
"Vậy không được, lỡ chị bắt tôi phóng hỏa gϊếŧ người thì sao?" Bình Bình ghé người vào lan can cuối đầu xuống đáp lời.
Dương Tịnh buồn cười: "Tôi cứ nghĩ em chỉ là tư tưởng có chút lệch lạc, thật không ngờ là vô phương cứu chữa.
Yên tâm đi, tôi không hại em ngồi tù đâu."
"Tức là chị đồng ý cho tôi làm việc ở siêu thị?"
"Nhưng tất cả mọi chuyện đều phải nghe tôi." Dương Tịnh nói.
"Được thôi."
"Đi báo cho mẹ em biết một tiếng." Dương Tịnh nói.
"Được."
Bình Bình mừng rỡ chạy đến phòng làm việc của Lưu Tĩnh Minh.
Dương Tịnh vừa mới ra khỏi bệnh viện, cả Bình Bình và Lưu Tĩnh Minh đều đuổi theo cô.
Lưu Tĩnh Minh lo lắng nói: "Dương Tịnh, cháu xem..
Bình Bình đối với Trần.."
"Cô chủ nhà, cô không cần lo lắng, em ấy đã hứa rằng sau này sẽ nghe theo lời cháu nói." Dương Tịnh nói tiếp: "Nếu không cháu đã không đồng ý rồi."
Nhưng Lưu Tĩnh Minh vẫn không yên tâm.
Bình Bình thì lại thập phần vui vẻ, cô muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, nhưng lại không muốn làm công việc quá vất vả, cô thích đếm tiền, thích làm việc ở siêu thị, so với đi học hữu dụng hơn nhiều.
Lưu Tĩnh Minh thấy Dương Tịnh có vẻ không quá để ý đến chuyện của Bình Bình, ngược lại còn rất rộng lượng, những lo lắng trong lòng cũng vơi đôi chút, nói: "Vậy thì sau này, ngày nào cô cũng sẽ đến nhà kiểm tra sức khỏe cho cháu."
"Kiểm tra gì chứ? Ai lại phiền bác sĩ mỗi ngày đến khám cho mình như thế bao giờ!" Bình Bình nói thầm một câu.
Sắc mặt Lưu Tĩnh Minh lập tức trầm xuống nhưng không nói gì.
Dương Tịnh nở nụ cười: "Vậy làm phiền cô rồi."
Lưu Tĩnh Minh mỉm cười.
Một lát sau, Dương Tịnh mang theo Bình Bình đi về hướng siêu thị Đinh Đang, Dương Tịnh đi chậm từng bước còn Bình Bình thì đi rất nhanh, thỉnh thoảng phải dừng lại đợi Dương Tịnh.
Dương Tịnh chậm rãi bước đi cẩn trọng.
"Dương Tịnh, chị không đi nhanh lên chút được à?" Bình Bình thở phì phò nói.
Dương Tịnh hỏi: "Đây là những thứ em học chỗ mẹ em chăm sóc phụ nữ mang thai à?"
Bình Bình: "..."
Hai người chậm rì rì đi đến trước cửa siêu thị Đinh Đang, Dương Đông cùng Đinh Đinh Đang Đang ngồi trước siêu thị chơi đùa, khi nhìn thấy Dương Tịnh, Đinh Đinh Đang Đang vui vẻ chạy ra đón, đến trước mặt Dương Tịnh thì tự đồng chạy chậm lại, sau đó cẩn thận ghé sát vào bụng Dương Tịnh hôn moaah một cái.
Đinh Đinh nói: "Tiểu bảo bảo, em về rồi, moaa."
"Tiểu bảo bảo, em về rồi sao, chị gái rất nhớ em." Đang Đang cũng áp sát vào bụng lớn của Dương Tịnh, cách một lớp quần áo, nhẹ nhàng nói.
Dương Tịnh lộ ra nụ cười hạnh phúc, nụ cười ấy giống như một làn gió xuân, dịu dàng ấm áp, khiến cho người ta không nhịn được nhìn lâu hơn.
Bình Bình nhìn Dương Tịnh chằm chằm, rồi cúi đầu nhìn xuống hai đứa nhóc dưới chân Dương Tịnh, hai đứa đang ghé sát bụng Dương Tịnh nói những lời yêu thương, vốn dĩ Bình Bình không ưa thích trẻ con, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng hai đứa nhỏ nhẹ nhàng nói lời yêu với cái bụng của Dương Tịnh, cảm xúc lúc này thật lạ lẫm, trong lòng sinh ra kháng cự, nhưng lại không nhịn được nhìn chằm chằm Đinh Đinh Đang Đang.
"Bà chủ! Hết tiền lẻ!" Lúc này, có một cô gái trẻ đứng trước quầy tính tiền gọi Dương Tịnh.
Dương Tịnh quay sang, hơi cau mày.
Dương Đông đứng dậy muốn đi đổi tiền lẻ nhưng bị Dương Tịnh ngăn lại, cô lấy từ trong túi ra một ít tiền lẻ đưa cho Bình Bình, nói: "Đưa tiền lẻ này cho cô ấy đi."
Mãi đến trưa, Dương Tịnh đến nghiêm khắc nhắc nhở không được phép hành xử vô nguyên tắc như thế trong siêu thị, đồng thời trừ 5 hào tiền lương của nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân cúi đầu không lên tiếng.
Bình Bình ngây ngốc, thật không nghĩ tới bà chủ lại nghiêm khắc đến vậy, vì thế cô có chút khẩn trương.
Nhưng mà, ngoài việc yêu cầu mọi người tuân thủ quy định của công việc, còn lại thì luôn cư xử hòa nhã, Dương Tịnh yêu cầu Bình Bình mặc bộ đồng phục màu xanh lá của siêu thị, đeo bảng tên nhân viên công tác, mỗi ngày đều phải chấm công, cực kỳ chính quy, nghiêm chỉnh, đây là lần đầu tiên Bình Bình làm công việc nghiêm túc như thế này, không khỏi có chút phấn khích
Tuy nhiên, sự phấn khích kéo dài chưa được bao lâu, cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với loại công việc buồn tẻ, cứng nhắc này, Dương Tịnh nói cô tạm thời sẽ làm nhân viên kiểm đếm hàng hóa, nhân viên kiểm đếm thì nhân viên kiểm đếm, nhưng bởi vì tính cách quái đản, làm việc tùy hứng, tùy ý, không ít nhân viên khác căm ghét thái độ đó, kết quả xảy ra tranh chấp với hai nhân viên kiểm đếm khác của siêu thị.
Ngày hôm đó, vừa đúng lúc Dương Tịnh và Dương Đông từ nhà đi đến siêu thị sau bữa trưa, họ đến nơi thì thấy Bình Bình đang bị hai nhân viên khác túm tóc.
Dương Đông hoảng hồn chạy tới kéo ba người ra, đầu Bình Bình lúc này y như tổ quạ, mặt mày đỏ bừng bừng vì giận dữ.
Dương Đông kéo hai nhân viên bán hàng ra sân sau giáo huấn một trận.
Còn Dương Tịnh kéo Bình Bình đến phòng mình kiểm tra miệng vết thương, Dương Tịnh không la mắng mà chỉ lấy thuốc đưa cho cô ấy.
Đinh Đinh kéo bàn tay của Bình Bình, nói bằng giọng tỉnh bơ: "Chị gái này, sao chị ngốc thế? Một người làm sao đánh lại hai người, có đau không?"
Bình Bình vốn dĩ không khóc, nhưng khi nghe tên nhóc Đinh Đinh này nói như thế, nước mắt cứ thế trào lên, không nhịn được nữa mà khóc òa lên bờ vai nhỏ của Đinh Đinh.
Đinh Đinh bị làm cho hoảng sợ.
Dương Tịnh tỏ ý bảo cậu được nhúc nhích, Đinh Đinh nghe lời đứng im một chỗ, Bình Bình khóc một lát thì cảm thấy đỡ hơn.
Dương Tịnh phạt Bình Bình và hai nhân viên bán hàng kia, nhưng không đuổi việc họ, kể từ đó, Bình Bình cũng thu liễm đi ít nhiều, nhưng trong siêu thị Đinh Đang, chẳng mấy ai ưa cô, ngoại trừ Đinh Đinh và Dương Tịnh, ngay cả Dương Đông và Đang Đang cũng không thích cô.
Còn về phần Trần Chính, bởi vì chuyện Dương Tịnh gọi Bình Bình quay trở lại làm việc, anh đã kín đáo phê bình, nhưng thấy Dương Tịnh kiên trì như vậy, anh cũng không muốn nhiều lời, hơn nữa công việc của siêu thị nhiều không đếm xuể, anh vừa đi công tác về liền chỉ nghĩ đến ba mẹ con Dương Tịnh, còn đối với Bình Bình, không phải thích cũng chẳng phải ghét, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này trưởng thành sớm, có ý chí, nhưng tính cách quá trẻ con, khó mà dạy dỗ.
Vài ngày sau, cuối cùng Dương Tịnh cũng chịu sắp xếp cho Bình Bình làm nhân viên thu ngân, bây giờ có thể đếm tiền rồi.
Nhưng cô không biết gảy bàn tính, mỗi lần nhìn Dương Tịnh dùng đôi tay linh hoạt lách cách gảy, cô cảm thấy cực kỳ hâm mộ, Dương Tịnh nhìn cô rồi nói: "Đến trường là có thể học được."
Không chỉ có thế, cô thậm chí còn không bằng Đinh Đinh, Đinh Đinh bán hàng rất giỏi, một đứa bé còn nhỏ như vậy nhưng đã biết đọc chữ Hán và đếm số một cách thuần thục, trí nhớ cũng cực tốt, Đinh Đinh còn có thể nhớ tên những thứ mà khách hàng đã mua, thường xuyên nhắc nhở cô: "Chị gái, đừng quên tên nhãn hiệu giấy vệ sinh nhé!"
Khi không có Dương Tịnh thì chỉ có Đinh Đinh nhắc nhở cô, còn những nhân viên trong siêu thị chẳng ai thích cô cả, rất nhiều hôm khi kiểm kê lại thì tiền hàng không khớp với số tiền thu vào, Bình Bình càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi, cô cảm thấy mình thật ngu ngốc, thật vô dụng, và cô cũng hiểu, nếu Dương Tịnh trừ tiền theo đúng quy định thì có lẽ tiền lương hằng tháng của cô đã bay sạch rồi.
Hai ba tháng sau, tình trạng của Bình Bình vẫn không cải thiện được, trình độ của cô thật sự không thể theo kịp sự phát triển của siêu thị Đinh Đang, siêu thị ngày càng mở rộng, nhân viên bán hàng cũng ngày một nhiều hơn, nhưng tất cả đều phớt lờ cô.
Cô gái buồn bã nói chuyện với Đinh Đinh: "Bọn họ đều không thích chị."
Đinh Đinh vừa ngậm kẹo vừa nói: "Đúng vậy, họ đều không thích chị, họ chỉ thích mẹ của em, bố của em, em và em gái em nữa."
"Tại sao lại vậy chứ?"
"Bởi vì em siêu cấp đẹp trai."
Bình Bình: "..."
Một lát sau, Bình Bình lại nói: "Cái gì chị cũng không biết làm."
Đinh Đinh ngậm kẹo nói tiếp: "Vậy chị đi học đi."
"Học không được."
"Vậy chị đến trường học đi, mẹ em nói rằng, năm sau em và em gái sẽ đến trường để học, mẹ còn nói chỉ có đi học thì mới trở nên thông minh giống như mẹ được, phải đọc thật nhiều sách, bố em cũng học rất giỏi."
Bình Bình nghe phải đến trường thì cả kinh, cô vẫn muốn đi làm kiếm tiền hơn.
Kết quả, cũng bởi vì cái tính khí hay nóng giận của cô, lần này không phải đắc tội với nhân viên bán hàng mà là đắc tội với khách hàng.
Bình Bình thanh toán tiền thừa cho khách, khách hàng cũng đã nhận lấy, nhưng chỉ mới ra khỏi siêu thị vài bước đã quay lại bảo chưa nhận bất cứ đồng tiền thừa nào từ Bình Bình, sau đó cả hai lời qua tiếng lại với nhau.
Ngữ khí Bình Bình không tốt, chỉ quá tức giận nên mới gắt lên, nhưng cũng không làm gì quá mức, khách hàng nghe xong thì giận dữ, chỉ thẳng vào mặt Bình Bình mắng to: "Nói năng cho phải phép còn không biết mà đòi đứng đây tính tiền, tính cái gì?"
Bình Bình phản bác vài câu.
Khách hàng tức đỏ mắt, đạp bàn thu ngân mắng mỏ, chửi bới.
Bình Bình chưa bao giờ chịu loại ấm ức như thế này, quay đầu nhìn xung quanh, nhân viên siêu thị không ai lên tiếng nói giúp cho cô một lời, thậm chí có người còn tỏ ra vui sướng hả hê khi người khác gặp họa, cô nhớ trước đó có một nhân viên làm hỏng một chai dầu gội, mọi người đều nghĩ cách giúp đỡ, nhưng tại sao đến lượt cô, mọi người đều tỏ ra thờ ơ như vậy.
Cuối cùng vẫn là Trần Chính và Dương Tịnh giải vây giúp.
Khách hàng tức giận chỉ tay vào Bình Bình, muốn Bình Bình nói lời xin lỗi, không ít người vây xem cũng chỉ trích Bình Bình.
Đôi mắt Bình Bình đỏ hoe, nỗi mặt cảm tự ti dâng trào, trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc người khác mắng cô, không cần một đứa trẻ như cô nữa.
Nhưng lúc này Dương Tịnh mở miệng nói: "Sự việc cần phải xem xét lại đã, ai đúng ai sai còn chưa rõ, cho nên Bình Bình không thể xin lỗi."
Bình Bình ngẩn ra, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Dương Tịnh, có chút không thể tin là Dương Tịnh lại lên tiếng bênh vực mình, rõ ràng cô đã làm rất nhiều điều sai trái, thậm chí đã từng có những suy nghĩ không phải với Trần Chính, vậy mà Dương Tịnh vẫn đứng ra bảo vệ cô.
Lúc này, khách hàng đùng đùng nổi giận: "Cô nói thế là có ý gì? Ỷ rằng cửa hàng các người lớn nên khinh thường khách hàng có phải không?"
Trần Chính đem Dương Tịnh kéo ra sau lưng che chở, nói: "Vị tiên sinh này, nếu sai chúng tôi sẵn sàng xin lỗi.
Còn nếu không sai, mong tiên sinh đây cho chúng tôi một cái công đạo."
"Công đạo cái gì? Rõ ràng cô ta chưa thối lại tiền thừa cho tôi." Khách hàng quát lớn, kéo theo không ít người đến hóng chuyện.
Đúng lúc này, Đinh Đinh không biết từ chỗ nào chui ra, chạy đến túm lấy một góc của túi đựng thực phẩm, nói: "Ở đây có tiền này, ở đây có tiền này, có rất nhiều tiền lẻ."
Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào túi đựng hàng của người đàn ông, quả nhiên nhìn thấy nằm trong góc túi là tiền giấy và cả tiền xu.
Trên mặt khách hàng lập tức đỏ bừng một mảng lớn.
Nhân viên khác lập tức hiểu ra, rõ ràng vị khách này cầm tiền thừa xong ném vào túi đựng hàng, cho nên mới không tìm ra, kết quả lại đến tìm thu ngân nói lý lẽ.
Trần Chính và Dương Tịnh nhìn về phía khách hàng.
Trên mặt vị khách lúc xanh lúc đỏ.
Dương Tịnh mở miệng nói: "Vị tiên sinh này, từ đầu đến cuối nhân viên của chúng tôi chưa nói một câu nặng lời nào với ngài, còn ngài thì liên tục xúc phạm đến họ, bây giờ trắng đen đã rõ, với tư cách là chủ cửa hàng, tôi muốn nói rằng nhân viên của tôi cũng là con người, và cũng có quyền lợi chính đáng của họ, vì thế mong ngài có thể nói lời xin lỗi với nhân viên của tôi, sau này chúng tôi sẽ hết lòng vì các ngài mà tiếp tục phục vụ."
Dương Tịnh xinh đẹp, nói chuyện tự tin, thuyết phục, không chỉ thể hiện đúng sự thật mà còn cho khách hàng một lập trường, thuyết phục những khách hàng khác, đồng thời chiếm được cảm tình của các nhân viên trong siêu thị.
Trần Chính nhìn Dương Tịnh rồi mỉm cười.
Bình Bình rưng rưng nước mắt nhìn Dương Tịnh, vẻ mặt tràn đầy cảm kích, trong lòng từng đợt từng đợt nhẹ nhàng ấm áp.
Vị khách hàng vốn không có ý định xin lỗi, nhưng khi thấy ai cũng nhìn mình, hơn nữa còn có Dương Đông và Trần Chính, hai người đàn ông to cao đứng trước mặt, ông ta lúc có lý thì còn giương oai, bây giờ hết lý nên chẳng dám làm gì, đành phải quay sang nhìn Bình Bình rồi nói lời xin lỗi.
Nãy giờ Bình Bình chỉ đỏ mắt, nước mắt lưng tròng, còn bây giờ nước mắt mới thật sự rơi xuống.
Dương Tịnh không nói gì mà quay sang quầy hàng, lấy một con búp bê vải đưa cho vị khách, nói: "Đây là quà tặng nhân dịp lễ của siêu thị chúng tôi, do nhân viên siêu thị không nhắc nhở cẩn thận khách hàng khi nhận tiền thừa dẫn đến hiểu lầm không đáng có thế này.
Tôi thành thật xin lỗi, búp bê vải này là thành ý của siêu thị, mong ngài nhận lấy."
Vị khách hàng sững sờ, tất cả những ấm ức, không cam lòng vừa rồi đều tan biến, đưa tay nhận lấy búp bê vải, nhìn Dương Tịnh rồi nói: "Cảm ơn."
Dương Tịnh cười dịu dàng.
Các khách hàng khác hết lời khen ngợi cách làm vừa rồi của Dương Tịnh.
Trần Chính ôm bả vai cô, nhỏ giọng nói: "Vợ, em giỏi quá!"
Đinh Đinh Đang Đang trong đám người chạy đến chỗ Dương Tịnh, hướng về phía Dương Tịnh dựng ngón cái: "Mẹ, mẹ thật là giỏi." Sau đó ghé vào bụng Dương Tịnh nói: "Tiểu bảo bảo, em cũng thật giỏi, anh trai rất thương em."
Đang Đang cũng cẩn thận dùng tay mình xoa xoa bụng Dương Tịnh, nói: "Chị gái cũng thương em."
Trần Chính cũng nói một câu: "Bố cũng thương con."
Dương Tịnh cười rộ lên, cả nhà đứng một chỗ thể hiện tình cảm hết sức ngọt ngào, khiến cho người ta ngưỡng mộ không thôi.
Nhân viên bán hàng cũng bật cười khi nhìn thấy cảnh này.
Bình Bình hết khóc rồi lại cười, không biết phải làm sao.
Thấy mọi người đã đi hết, Dương Đông lại gần nói: "Em bé cũng sắp chào đời rồi nhỉ."
"Đúng vậy, chỉ còn vài ngày nữa thôi." Trần Chính nói.
"Vậy cần phải chuẩn bị đồ đạc." Dương Đông nói.
"Em đã chuẩn bị đâu ra đó rồi." Trần Chính đáp.
Lúc này nụ cười của Dương Tịnh đột nhiên đông cứng, Bình Bình là người chú ý đầu tiên, liền nói: "Bà chủ, bà chủ hình như sắp..
sắp sinh rồi?"
Tiếp theo nghe thấy Dương Tịnh ôm bụng kêu đau.
Trần Chính hoảng hồn.
Dương Đông chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ, nên nhất thời không biết phải làm sao.
Bình Bình là người đầu tiên lao đến, nói: "Ông chủ, mau, mau đưa bà chủ đến bệnh viện, đến tìm mẹ em! Mau lên!"
~Lời tác giả: Spoil một chút, Lưu Tĩnh Minh sau này sẽ là người cứu Dương Tịnh một mạng..
Danh Sách Chương: