"Từ chức? Lại đùa em nữa à?" Dương Tịnh cười nói, cô cho rằng Trần Chính đang nói giỡn.
Trần Chính khom lưng bế Đinh Đinh Đang Đang, nhìn về phía Dương Tịnh, cười cười, nói: "Không đùa đâu..
nào, đi thôi, chúng ta về nhà."
Nói xong Trần Chính quay sang hỏi Đinh Đinh Đang Đang bằng một giọng nói ấm áp, hỏi bọn nhỏ hôm nay ở trường như thế nào, có vui không, rồi nâng bước đi về phía trước, vừa đi vừa trò chuyện.
Dương Tịnh đứng tại chỗ chưa kịp định thần, sau đó mới vội vàng dắt xe đạp đuổi theo, hỏi: "Trần Chính, anh thật sự từ chức rồi?"
"Ừm."
"Không đùa?" Dương Tịnh lại hỏi.
"Không đùa." Trần Chính đáp.
"Tại sao lại từ chức?"
Trần Chính quay đầu nhìn Dương Tịnh, nói: "Ba mẹ con em đã chịu quá nhiều oan ức thiệt thòi rồi."
Dương Tịnh ngẩn ra, cô không thể diễn tả cảm xúc trong lòng mình lúc này, cô biết bố Trần Chính cũng là cảnh sát, thậm chí còn là một cảnh sát tài giỏi, Trần Chính cũng không kém cạnh ông ấy, anh luôn được mọi người yêu mến và khen ngợi, hơn nữa công việc này tiền lương rất cao, sau này có nhiều cơ hội thăng tiến, ấy vậy mà anh lại quyết định từ chức.
Anh nói bởi vì ba mẹ con em đã chịu nhiều oan ức thiệt thòi rồi, trong nháy mắt cô liền hiểu ra, nếu Trần Chính tiếp tục làm cảnh sát, nếu Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng hay Tào Quân Lượng đem chuyện của cô và Trần Chính, chuyện của Dương Đông và Trần Kim Linh lan truyền ra ngoài, với thân phận là cảnh sát của anh chẳng những không thể ngăn cản tin đồn trong dư luận, ngược lại còn làm cho sự tình trở nên trầm trọng hơn, lúc đó cô và Đinh Đinh Đang Đang đều sẽ phải chịu sự công kích từ dư luận.
Cho nên anh mới quyết định từ chức, khi đó người ta sẽ nói anh từ chức là để nhận lỗi, chứng tỏ anh thừa nhận mọi lỗi lầm, thậm chí còn tình nguyện từ bỏ tương lai rộng mở phía trước để cưới được Dương Tịnh, khi đó ánh mắt của người khác nhìn ba mẹ con cô rõ ràng là hai màu khác nhau.
Người trước sẽ đâm chọc nói xấu, người sau lại khen cô gặp được người đàn ông tốt.
Trong lòng Dương Tịnh vô cùng cảm động nhưng cũng có cả đau lòng, mấy ngày nay Trần Chính rầu rĩ không vui, có lẽ là đang giãy giụa trước suy nghĩ liệu nên từ chức hay không.
"Mẹ, sao mẹ không đi nữa?"
Dương Tịnh nghe thấy tiếng gọi của Đinh Đinh thì mới bừng tỉnh, ngẩng đầu lên thì phát hiện Trần Chính đang ôm hai đứa nhỏ đứng đợi mình, cảnh phục đã được anh cởi ra, khoác trên người chiếc áo khoác màu đen đơn giản, cao lớn đĩnh đạc, hấp dẫn khó nói.
"Đang nghĩ gì vậy? Chúng ta về nhà thôi." Trần Chính nói.
Dương Tịnh lập tức dắt xe đạp chạy đến, đuổi kịp Trần Chính, trong lòng cô đang rất rối bời.
Không bao lâu sau, Trần Chính và Dương Tịnh đã đến phố Bắc, bởi vì phố Bắc cách nhà máy thực phẩm khá xa cộng thêm bờ vai rộng lớn lại ấm áp của Trần Chính, còn chưa về đến nhà thì Đinh Đinh Đang Đang đã ngả đầu lên vai Trần Chính mà ngủ ngon lành.
Trần Chính hỏi Dương Tịnh: "Mẹ con em đã ăn cơm trưa chưa?"
"Vẫn chưa, hôm nay nhà ăn vẫn chưa làm việc lại."
"Vậy cũng được, để bọn nhỏ ngủ trước rồi lát sau dậy ăn cơm."
"Vâng."
Hai người bế Đinh Đinh Đang Đang đặt lên giường, sau đó Trần Chính đi vào nhà bếp nấu cơm.
Dương Tịnh thay giày cao gót, khi cô vào nhà bếp thì Trần Chính đang chăm chú nhặt rau, Dương Tịnh bước đến nắm lấy tay anh, cười nói: "Trần Chính, sau này em nuôi anh."
Mặt Trần Chính lập tức đen như đáy nồi.
Anh quay sang nhìn Dương Tịnh, hỏi: "Chẳng lẽ trong mắt em, anh ngoài làm cảnh sát ra thì không làm được gì nữa à?"
Dương Tịnh bĩu môi, hừ, chủ nghĩa nam quyền.
"Bĩu môi cái gì?" Trần Chính hỏi.
Dương Tịnh lập tức quay sang, bày ra gương mặt thiếu đòn, nói: "Trần Chính, ngài thật lợi hại, ngài giỏi nhất, cái gì cũng làm được."
Dương Tịnh còn chưa kịp nói xong thì Trần Chính đã cúi xuống cắn lấy môi cô, đúng nghĩa là cắn.
"Đau, đau, đau." Dương Tịnh kêu lên.
Lúc này Trần Chính mới buông cô ra.
Dương Tịnh trừng mắt nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
"Đừng bày ra vẻ mặt ngây ngô đấy để dụ dỗ anh."
"Chẳng phải vì sợ anh buồn hay sao!" Dương Tịnh hậm hực che miệng nói.
"Buồn? Buồn cái gì?"
"Chuyện từ chức đó, làm cảnh sát là truyền thống của nhà anh còn gì."
Trần Chính dở khóc dở cười: "Gì mà truyền thống? Nhà anh cũng chỉ có mỗi anh và bố làm cảnh sát thôi, sở dĩ làm cảnh sát là vì nhân dân phục vụ.
Không làm cảnh sát nữa vẫn có thể phục vụ nhân dân mà."
"Phục vụ nhân dân bằng cách nào?" Dương Tịnh hỏi.
Trần Chính nói: "Trước đây chẳng phải em giải thích với anh siêu thị là gì sao? Anh cũng nghĩ rồi, nếu em và Đinh Đinh thích mở siêu thị như vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục hoạt động siêu thị Đinh Đang, nhưng không phải là siêu thị nhỏ Đinh Đang nữa."
"Anh có ý tưởng gì sao?" Dương Tịnh hỏi, quả thật hai từ siêu thị này là một bước đi hơi lỗi của cô, cô nhớ lại hình như đến tận năm 1990 hay 1991 gì đó thì siêu thị đầu tiên mới được thông qua bởi chính phủ Trung Quốc, nhưng nếu đã lỡ đâm lao thì theo lao, vậy cứ quyết định siêu thị đi, chính phủ ghi là năm 1990 đâu có nghĩa là năm 1987 chưa từng xuất hiện.
Chỉ là không ngờ Trần Chính lại nhớ kỹ như vậy.
"Em còn nhớ sự kiện trước năm 78 không?" Trần Chính hỏi.
Dương Tịnh hỏi: "Trước năm 78 sao?"
"Ừm, trước năm 78, nhà nước không ủng hộ việc kinh doanh buôn bán, thậm chí có thể nói là chèn ép, cho rằng kinh doanh chính là đầu cơ trục lợi, lợi dụng cơ hội giao thương để thực hiện những hành vi không chính đáng, tuy nhiên mấy năm trở lại đây, nhà nước bắt đầu quan tâm hơn đến nền kinh tế, chẳng những không chèn ép mà còn cổ vũ các doanh nghiệp trong nước phát triển.
Đất nước chúng ta đang trong giai đoạn cải cách nền kinh tế và cả văn hóa, bây giờ chính là giai đoạn mà các ngành công nghiệp bứt phá để vươn lên, vì vậy nếu nắm bắt được cơ hội trong giai đoạn này, có lẽ thật sự sẽ làm nên chuyện, như vậy có thể vì nhân dân mà đốc sức rồi.
Cho nên, anh muốn thử xem thế nào."
Trần Chính nói xong, Dương Tịnh ngây người, cô còn cho rằng Trần Chính ngoài cao to cơ bắp hơn người thường một chút, một cảnh sát thông minh lanh lợi, lâu lâu lại thích chọc ghẹo giở trò lưu manh với cô ra, nhưng cô không ngờ anh lại phân tích thời thế chuẩn xác đến vậy, còn vạch ra cả kế hoạch cho tương lai sắp tới, điều này khiến cho một người đến từ tương lai như cô còn cảm thấy không bằng.
Dương Tịnh không tự chủ được mà nói: "Trần Chính, anh thật tuyệt."
Trần Chính nghe xong thì cúi người ghé lại gần Dương Tịnh, lần này Dương Tịnh thông minh hơn, lập tức lấy tay che miệng lại.
Trần Chính cười rộ lên, nói: "Em có biết là động tác này của em giống hệt con gái anh không, đáng yêu chết người đấy." Nói xong, Trần Chính dường như nhớ đến chuyện vui gì đó giống như thế này, cười khúc khích đến bả vai cũng run lên.
"Cười cười cười! Cười cái quỷ gì." Dương Tịnh duỗi tay đánh Trần Chính.
Trần Chính chớp cơ hội, cúi đầu xuống, lại cắn vào môi Dương Tịnh, nhưng lần này anh không cắn thật, mà là nhẹ nhàng mút lấy cánh môi mềm kia, mãi đến khi Trần Chính không nhịn được ôm chặt vòng eo thon của Dương Tịnh, kết quả làm cho chậu nước bên kệ bếp bị đổ, toàn bộ nước bắn hết lên áo khoác của Trần Chính.
Lúc này anh mới chịu buông Dương Tịnh ra.
Dương Tịnh cười to khi thấy anh gặp họa.
"Em.."
Dương Tịnh cười chạy khỏi nhà bếp, nói: "Được rồi được rồi, không làm phiền anh nấu cơm nữa, em đi coi bọn nhỏ đây."
Nói rồi Dương Tịnh đi vào nhà chính, rẽ vào phòng ngủ, vừa bước vào phòng liền nhìn thấy một cái đầu nhỏ lộ ra từ trong ổ chăn ấm, hai bàn tay nhỏ nhắn đặt lên mặt, khuôn mặt trắng nõn tròn tròn, hai gò má hồng hồng bị bàn tay che lại, đôi mắt đen láy to tròn mơ màng nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
Dương Tịnh dựa người vào cửa meo một tiếng.
Đinh Đinh ngơ ngác nhìn Dương Tịnh.
Dương Tịnh tiếp tục kêu: "Meo, meo meo.."
Đinh Đinh cười rộ lên, đôi mi cong cong, chăm chú nhìn Dương Tịnh từ từ bước lại gần mình.
Dương Tịnh ngồi lên giường, ôm lấy Đinh Đinh đang nằm trong chăn, hỏi: "Sao thế? Đồng chí Đinh Đinh không quen biết mẹ sao?"
"Không phải ạ, tại con vừa mới thức dậy." Đinh Đinh xoa xoa đôi mắt nói.
Khi Dương Tịnh đang định thay quần áo cho Đinh Đinh thì Đang Đang nằm trong chăn cũng có dấu hiệu tỉnh dậy, thân hình bé tí của cô nhóc đang vật lộn với đống chăn dày trên giường, Dương Tịnh có linh cảm cô nhóc sắp bật khóc mất rồi, ngay lập tức vén chăn bông kéo Đang Đang ra ngoài, quả nhiên là sắp khóc nhè.
Dương Tịnh nhớ đến biểu cảm đa dạng của Đinh Đinh Đang Đang lúc trưa mà bật cười ra tiếng, khi ăn cơm đã kể cho Trần Chính nghe.
Trần Chính nói: "Có vẻ giường lớn quá, phải tập cho bọn nhỏ ngủ giường nhỏ thôi."
Dương Tịnh: "..."
Sau khi ăn trưa xong, Trần Chính dẫn Đinh Đinh Đang Đang đến thăm Dương Đông, Dương Tịnh không đi cùng mà cô lái xe đạp đến chỗ lò gạch của Lý Nguyên Phương, năm trước Lý Nguyên Phương có nói với cô là mùng tám đi làm lại thì đến chỗ anh ta một chuyến, Dương Tịnh cầm một số sổ sách và giấy tờ linh tinh, tính toán cũng sắp đến giờ vào ca lại, cô không quay trở về phố Bắc mà đến thẳng nhà máy thực phẩm Lợi Dân để đi làm, thời gian đến văn phòng khá chuẩn xác, công việc buổi chiều bắt đầu trong bận rộn.
Sau một hồi chăm chú làm việc, chị Hoàng quay sang hỏi: "Dương Tịnh, mười sáu này em kết hôn đúng không?"
Dương Tịnh cười nói: "Vâng."
"Vậy bao giờ mới chịu đưa thiệp mời cho chị đây?" Chị Hoàng cười nói.
"Vẫn còn tám ngày nữa mà chị, gấp gáp làm gì ạ?" Dương Tịnh cười.
"Phải chuẩn bị tiền mừng chứ."
Dương Tịnh cười nói: "Ngày mốt, ngày mốt em mang đến."
"Đúng rồi, son phấn, quần áo đã chuẩn bị xong hết chưa? Đám cưới tổ chức ở đâu? Tụi chị muốn uống rượu mừng của em lắm rồi đấy."
Dương Tịnh cười tươi, nói: "Đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi ạ, ngày mốt em đưa thiệp mời, đến lúc đó chúng ta lại nói tiếp."
"Được, à em nhớ tìm kế toán Trương xin nghỉ phép đấy."
"Vâng."
Buổi chiều hôm đó, Dương Tịnh đến chỗ kế toán Trương để nói về việc xin được nghỉ phép, nói rằng ngày nghỉ phép sẽ tính từ ngày mười, cô xin nghỉ nửa tháng.
Kế toán Trương không nói hai lời lập tức đồng ý, vặn hỏi Dương Tịnh thiệp mời đám cưới, nói rằng bà và chú Trương nhất định sẽ đến chung vui, Dương Tịnh mỉm cười nói lời cảm ơn, cuối cùng kế toán Trương thúc giục Dương Tịnh mau chóng đi làm việc, bà rất thích Dương Tịnh, càng thích năng lực và thái độ nghiêm túc trong công việc của cô.
Dương Tịnh cười gật đầu, sau đó rời khỏi phòng.
Sau khi tan tầm, Dương Tịnh vừa mới dắt xe đạp ra khỏi cổng nhà máy liền nhìn thấy Trần Chính đang đẩy chiếc xe đạp có hai chỗ ngồi đứng đợi cô, hai chiếc ghế nhỏ lúc sáng buộc trên xe đạp của cô nay đang được buộc trên xe đạp của Trần Chính, trên ghế ngồi có cả Đinh Đinh Đang Đang.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!" Hai nhóc con vừa nhìn thấy Dương Tịnh thì đôi mắt mở to, mở miệng gọi vang.
Dương Tịnh nhìn khung cảnh bình dị kia mà lòng ấm áp không thôi, vội dắt xe đạp đi tới, nói: "Đồng chí Trần Chính, đồng chí chăm sóc bọn nhỏ rất tốt đấy."
"Cảm ơn lời khen của đồng chí Dương Tịnh."
Dương Tịnh mỉm cười.
Trần Chính nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Dương Tịnh nói: "Em muốn đến khu trọ phía Tây, chị Lý chắc quay lại rồi, em có đặt thêm một số hàng hóa, muốn đến xem ở siêu thị còn thiếu những gì nữa, hai ngày sau em sẽ mang đến bổ sung, kinh doanh của siêu thị Đinh Đang đang khá ổn định, mặc dù chúng ta không sống ở đấy nhưng vẫn có thể giao cho chị Lý trông, chị Lý là người đáng tin cậy."
Trần Chính chần chừ một lúc, rồi nói: "Được, anh đi cùng em."
"Vâng."
Dương Tịnh và Trần Chính mỗi người lái mỗi chiếc xe đạp, đi về hướng khu trọ nhà họ Trần.
Đinh Đinh Đang Đang chưa từng nhìn thấy mẹ và chú cùng nhau lái xe bao giờ nên có chút thích thú, khi đến khu trọ phía tây, khung cảnh vô cùng quen thuộc dần hiện ra trước mắt, hai nhóc con vui vẻ chạy loạn khắp nơi.
Uông Lệ Mẫn nghe được âm thanh cười nói vui vẻ của Đinh Đinh Đang Đang, ban đầu còn tưởng bản thân bị ảo giác, đúng thật là Đinh Đinh Đang Đang rồi, bà lập tức không kiềm được niềm vui, thốt lên: "Đinh Đinh Đang Đang."
"Bà Uông ơi." Đinh Đinh chạy nhanh đến.
Mấy ngày nay Uông Lệ Mẫn vô cùng vô cùng nhớ Đinh Đinh Đang Đang, thật ra bà đã lén đến phố Bắc để nhìn hai đứa cháu nhưng chưa từng xuất hiện, giờ phút này có thể ôm lấy bọn nhỏ trong lòng thì xúc động muốn khóc, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trần Chính và Dương Tịnh, khuôn mặt đang tươi cười lập tức nhạt đi.
Trần Chính cúi đầu không lên tiếng.
Dương Tịnh gọi một tiếng dì Uông.
Uông Lệ Mẫn cũng biết mấy năm gần đây Dương Tịnh đã phải chịu không ít khó khăn, vất vả, bà thương Dương Tịnh hơn so với Trần Chính, Dương Đông và Trần Kim Linh nhiều hơn một chút, mở miệng nói: "Dương Tịnh đến rồi à."
"Vâng."
"Hôm nay Lý Vân cũng mới lên lại đấy."
"Vậy tốt quá, con đến đây để nói một chút chuyện với chị ấy."
"Đi đi." Uông Lệ Mẫn gật đầu.
Dương Tịnh đi vào siêu thị Đinh Đang cùng Lý Vân nói chuyện, Trần Chính đi theo Uông Lệ Mẫn hỏi: "Mẹ, Kim Linh thế nào rồi?"
"Ổn." Uông Lệ Mẫn nói với giọng lạnh tanh, ánh mắt chỉ nhìn Đinh Đinh Đang Đang.
"Hai ngày nay có gì mới không ạ?" Trần Chính hỏi.
Uông Lệ Mẫn không hề hé răng.
Trần Chính kiên nhẫn nói tiếp: "Con dự định sẽ tổ chức hôn lễ và tiệc rượu ở phố Bắc."
Uông Lệ Mẫn lúc này mới chịu lên tiếng: "Được, mười bốn tôi đến đó giúp đỡ."
Dù Trần Chính có nói gì nữa thì Uông Lệ Mẫn vẫn bày ra dáng vẻ hững hờ không quan tâm, mãi đến khi Dương Tịnh nói chuyện xong, chuẩn bị đi thì Uông Lệ Mẫn mới cùng Dương Tịnh nói thêm mấy câu, sau đó lưu luyến chào tạm biệt Đinh Đinh Đang Đang.
Trên đường trở về nhà, tâm trạng của Trần Chính có hơi chùng xuống.
Dương Tịnh an ủi: "Không sao đâu, sau này dì Uông nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta."
Trần Chính gật gật đầu: "Ừm."
Hai người đi được một lúc thì Trần Chính lên tiếng hỏi: "Ngày mốt anh trai em sẽ xuất viện."
"Sao vội thế?"
"Anh ấy nóng lòng muốn xuất viện, đơn cũng đã viết sẵn, hôm nay anh có đến chỗ Ủy ban hội của thôn Sơn Loan để nói chuyện này cho Lý chủ nhiệm nghe, nếu đơn được Ủy ban thông qua thì chuyện này sẽ dễ giải quyết." Trần Chính nói.
Dương Tịnh nói: "Vậy tốt quá, vừa hay ngày mốt em đã xin nghỉ phép để về lại thôn Sơn Loan, mười sáu kết hôn thì em quay lại đây."
Trần Chính nhíu mày nói: "Mười lăm về thôn không được sao?"
Dương Tịnh cười rộ lên: "Mười lăm là Tết Nguyên Tiêu mà, phải ở cùng với gia đình chứ, em cũng cần về nhà chuẩn bị một số thứ, chúng ta chỉ tách ra có năm ngày thôi mà."
"Mang Đinh Đinh Đang Đang theo luôn à?" Trần Chính nói.
Dương Tịnh rầu rĩ, hỏi xem bọn nhỏ tạm thời muốn đi với ai, hai nhóc con nhất trí nói đi với mẹ.
Trần Chính với vẻ mặt buồn bã.
Dương Tịnh nói: "Bọn nhỏ đi cùng em, đến mười sáu lại cùng em gả đến đây, như vậy không phải vừa hay sao."
Trần Chính miễn cưỡng đồng ý.
Mùng mười đến, Dương Tịnh đưa thiệp mời cho nhân viên trong văn phòng tài vụ và nhân viên ở phòng đối diện, sau đó tan làm, cô quay về nhà ở phố Bắc thu dọn hành lý, cùng Trần Chính mang theo đến bệnh viện dự định sẽ cùng Dương Đông quay trở về thôn Sơn Loan.
Kết quả khi đến bệnh viện, vừa mở cửa phòng ra thì thấy giường bệnh của Dương Đông trống không..
Danh Sách Chương: