• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Chú, chúng ta là muốn đi mua quần áo." Đang Đang trả lời.

Trần Chính nhìn Đang Đang mỉm cười, sau đó nhìn Dương Tịnh hỏi: " Đi mua quần áo sao?"

" Đúng vậy." Dương Tịnh cười đáp.

" Chú, chú nhìn xem Đang Đang có xinh đẹp không?" Đang Đang kéo kéo quần áo mới của mình khoe với Trần Chính.

Trần Chính cười, nhìn khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Đang Đang, nói: " Ừm, đẹp lắm!"

" Là mẹ mới mua cho con đó."

" Rất xinh đẹp."

" Hì hì." Đang Đang đưa tay nhỏ che miệng cười, nhưng vẫn lộ ra má lúm đồng tiền siêu dễ thương.

" Được rồi, Đang Đang lại đây mẹ ôm, để chú còn đạp xe vào sân." Dương Tịnh duỗi cánh tay tới.

" Dạ." Đang Đang gật đầu đáp lại.

Dương Tịnh đón lấy Đang Đang, nói: " Cảnh sát Trần, anh vào nhà đi, dì Uông vẫn luôn đợi anh trở về."

Trần Chính nhìn sâu vào đôi mắt Dương Tịnh, sau đó gật đầu: " Mọi người đi đường cẩn thận, nhớ chú ý an toàn."

" Được, cảm ơn anh, Đinh Đinh Đang Đang, tạm biệt chú đi con."

" Tạm biệt chú."

" Ừm, tạm biệt." Trần Chính nói.

Dương Tịnh ôm Đang Đang đi được hai bước thì đặt cô bé xuống, sau đó một tay trái dắt Đinh Đinh, tay phải dắt Đang Đang đi về phía trước, đi không bao lâu thì nghe được tiếng của Trần Chính ở phía sau gọi tên cô: " Dương Tịnh."

Dương Tịnh quay đầu lại: " Cảnh sát Trần, có chuyện gì sao?"

Trần Chính nhìn Dương Tịnh, muốn nói gì đó rồi lại thôi, một lát sau mở miệng nói: " Trở về sớm một chút."

" Được." Dương Tịnh cười, sau đó quay đầu, dắt theo Đinh Đinh Đang Đang đi trên con ngõ nhỏ.

Trần Chính vẫn đứng tại chỗ dõi theo, mãi đến khi nghe tiếng Uông Lệ Mẫn gọi: " Con trai, về rồi sao?"

Trần Chính lúc này mới hoàn hồn.

" Vừa về hả?"

" Dạ." Trần Chính đẩy xe đạp tiến vào sân, Uông Lệ Mẫn đi theo phía sau hỏi han, Trần Chính đơn giản trả lời.

Cùng lúc đó, Dương Tịnh cũng đã dắt Đinh Đinh Đang Đang ra tới đầu hẻm. Trước đó hai ngày, Dương Tịnh kiếm được gần một trăm đồng tiền lời từ chỗ Lý Phương Nguyên, cô có đi dạo một vòng Huyện thành, đối với nơi này có chút hiểu biết, đặc biệt là trang phục may mặc, cô cảm thấy cửa hàng Phùng Thanh là vừa mắt nhất, mặc dù ở thời đại này còn hạn chế nhiều thứ nhưng nhìn chung không thiếu ý tưởng sáng tạo.

Cho nên lần này mua quần áo, Dương Tịnh cũng đã xác định trước mục tiêu, dẫn theo Đinh Đinh Đang Đang đi thẳng đến cửa hàng thời trang Phùng Thanh. Cửa hàng này ở Huyện thành không chỉ bán quần áo trẻ em mà còn bán quần áo nữ nữa, phụ kiện, trang phục đầy đủ cả.

Dương Tịnh tìm một chỗ ngồi trong cửa hàng cho Đinh Đinh Đang Đang, hai đứa nhỏ thành thành thật thật, ngoan ngoãn ngồi đợi Dương Tịnh.

Còn cô đi dạo một vòng quanh tiệm, sau đó cô lưu loát chọn hai bộ quần áo và một đôi giày, tổng cộng hết 50 đồng, Dương Tịnh cảm thấy hơi đau ví, sau đó lựa thêm hai bộ quần áo cho Đinh Đinh Đang Đang, rồi đến quầy thanh toán, Dương Tịnh xách túi đến chỗ của hai đứa đang ngồi, nói: " Còn đắt hơn quần áo của các con nữa, chỉ mua có một chút đã tiêu tốn hơn 80 đồng, đau lòng quá, đau ví nữa."

" Mẹ, không sao đâu, tiền có thể kiếm lại được mà." Đinh Đinh an ủi nói.

Dương Tịnh nhìn chằm chằm Đinh Đinh.

" Mẹ sao vậy?"

Dương Tịnh ôm Đinh Đinh hung hăng hôn một cái, cười trêu đùa: " Con trai, mẹ rất thích nghe những lời này, bộ dáng lúc con nói câu này giống hệt một anh chàng đẹp trai vừa có phẩm vị vừa có tiền đó nha."

Đinh Đinh thẹn thùng ôm Dương Tịnh, khuôn mặt nhỏ chôn chặt vào cổ cô, ngượng ngùng mà nói: " Mẹ."

Dương Tịnh cười nói: " Được, được, đồng chí Đinh Đinh hay thẹn thùng, chúng ta đi mua đồ ăn thôi."

Ba mẹ con đến chợ liền cảm nhận ngay không khí Tết trung thu, người người nhà nhà đi mua đồ, cuối cùng cô cũng mua được gà, cá, thịt rau... sau đó xách bao lớn bao nhỏ đi tìm cửa tiệm để cắt tóc, tìm cả nửa ngày cuối cùng cũng tìm thấy một cửa tiệm cắt tóc thời thượng.

Dương Tịnh nhớ rõ bộ dáng của chính mình lúc vừa mới xuyên đến đây, khuôn mặt cân đối nhưng rất gầy, cổ cũng gầy, duy chỉ có tóc là tốt, mái tóc dài đen suôn mượt, nhưng phải làm việc hằng ngày nên thường xuyên phải búi tóc lên, dạo gần đây trời trở lạnh nên cô thả tóc xuống. Dương Tịnh không định làm bộ tóc xoăn theo xu hướng như của Tần Khả Khả, cô nói với nhà tạo mẫu tóc chỉ cần cắt một chút ở phần đuôi tóc và cắt tóc mái là được.

Dương Tịnh lớn lên xinh đẹp, ngũ quan cân đối, người thợ cắt tóc đơn giản tỉa phần tóc mái cho cô, hắn còn cảm thấy có phải cắt như vậy quá tùy tiện rồi không, thế nhưng kết quả khiến hắn hơi bất ngờ, cô gái trước mặt giống như khoác lên mình một bộ dáng hoàn toàn mới vậy, vừa xinh đẹp vừa nhu hòa lại thêm một chút hương vị của tuổi trẻ đầy sức sống, khiến cho người đối diện cảm thấy yêu thích ngay lần gặp đầu tiên.

" Đẹp không?" Dương Tịnh nhìn về phía Đinh Đinh Đang Đang hỏi.

" Đẹp, mẹ đẹp quá!" Đinh Đinh Đang Đang đồng thanh nói.

" Đẹp lắm!" Người thợ cắt tóc thật tâm khen ngợi.

Dương Tịnh hơi ngượng, gật đầu cảm ơn, sau đó mua một chai dầu gội ở tiệm cắt tóc, tiếp theo dẫn Đinh Đinh Đang Đang về nhà.

Hai đứa nhỏ vừa xách quần áo của mình, vừa ngẩng đầu nhìn Dương Tịnh.

" Nhìn đường cẩn thận nào." Dương Tịnh nói.

Đinh Đinh Đang Đang vẫn như cũ ngẩng đầu nhỏ nhìn cô, có lẽ bình thường Dương Tịnh đều buộc hết tóc lên thành một búi, nên nhất thời hai đứa nhỏ cảm thấy có chút mới lạ, cảm thấy như một người khác chứ không phải mẹ."

Dương Tịnh ngồi xổm xuống, nhìn hai nhóc, buồn cười hỏi: " Nào nhìn kĩ xem, nhìn xem có phải mẹ không?"

Đinh Đinh Đang Đang nhìn cô chằm chằm.

" Mẹ, mẹ xinh đẹp thật đấy." Đang Đang mở miệng ngọt ngào khen.

" Cảm ơn con." Dương Tịnh hôn lên má Đang Đang.

" Mẹ, mẹ đẹp quá, con thiếu chút nữa là không nhận ra luôn đó." Đinh Đinh nói.

" Hai đồng chí không chịu đi nhanh lên thì da sẽ càng ngày càng đen đó." Dương Tịnh nói.

" Được ạ, chúng ta đi nhanh thôi."

Dương Tịnh nhanh chóng dẫn hai đứa nhỏ trở về nhà trọ, ánh mặt trời cuối cùng cũng tắt, về đến sân trọ, các căn phòng cũng đã bắt đầu thắp đèn, tiếng nói chuyện, tiếng phi dầu, tiếng xào rau, tiếng radio phát ra, từng đợt hương thơm của bữa cơm chiều cứ thế thoang thoảng bay đến.

" Thơm quá."

" Oaaa, thơm quá đi."

Đinh Đinh Đang Đang đứng ở trong sân mà bụng kêu vang vì đói.

" Các con đi chậm cẩn thận lên cầu thang, mẹ đi thu quần áo, quần áo dính sương sẽ không tốt." Dương Tịnh nói.

" Dạ, con biết rồi." Đinh Đinh Đang Đang đáp ứng.

Đinh Đinh tay xách túi quần áo mới của mình đi lên lầu.

Đang Đang cũng ôm túi quần áo nhưng hướng về phía nhà chính của Uông Lệ Mẫn mà đi.

" Em gái, em gái." Đinh Đinh kêu: " Em gái, mau lại đây, anh đỡ em."

Không nghe được tiếng đáp lại, Đinh Đinh quay đầu thì không nhìn thấy Đang Đang đâu, xoay người liền thấy cô nhóc chạy về hướng nhà của cảnh sát Trần.

" Tiểu Đang Đang, lại nữa rồi." Đinh Đinh kêu nhưng cô nhóc vẫn không có ý định quay trở lại, Đinh Đinh có chút tức giận nói: " Đang Đang, con nhóc này, em lại đi đâu, mau cùng anh trở về! Đang Đang!"

Đang Đang tay ôm túi quần áo, quay đầu nói: " Anh, em muốn đi tìm chú, cho chú xem quần áo mới của em." Nói xong lập tức chạy đi.

" Tiểu Đang Đang! Anh mặc kệ em đấy!" Đinh Đinh tự mình đi lên cầu thang.

Vừa lúc Dương Tịnh ôm quần áo đã phơi khô từ trên tầng thượng đi xuống, hỏi: " Đinh Đinh, em gái con đâu?"

" Mẹ, em gái lại đi tìm cảnh sát Trần rồi."

Dương Tịnh thở dài một tiếng, con nhóc Đang Đang này, từ lúc ở Ủy ban thôn Sơn Loan gặp được Trần Chính thì đặc biệt ỷ lại vào anh, Dương Tịnh lắc đầu nói: " Thôi cứ để con bé chơi ở đó, mẹ đi nấu cơm trước, lát nữa nấu xong thì gọi con bé về ăn."

" Dạ." Đinh Đinh đáp ứng, đi theo Dương Tịnh vào phòng, tự mình chơi đùa.

Dương Tịnh vén tay áo, bắt đầu nấu cơm, vừa mới nấu được hai món thì cửa phòng có tiếng gõ cửa.

" Mẹ, con về rồi." Đang Đang ở ngoài cửa kêu.

Đinh Đinh hừ một tiếng: " Đang Đang, em còn biết đường mà về hả, anh không mở cửa đâu?"

" Anh, mở cửa cho em đi mà." Đang Đang năn nỉ.

" Em hứa đi, lần sau có nghe lời anh không, nếu không nghe lời, anh sẽ không mở cửa."

" Anh, em sẽ nghe lời mà."

Đinh Đinh lúc này mới chịu mở cửa, vừa mở cửa ra, Đinh Đinh liền kêu lên: " Mẹ ơi, cảnh sát Trần tới."

Dương Tịnh đang mặc một chiếc tạp dề màu xanh lam, tay vừa bưng một đĩa rau xào đặt lên bàn, thì nghe tiếng kêu của Đinh Đinh, hơi hơi nghiêng đầu, dùng tay vén tóc, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, cô cười chào hỏi: " Cảnh sát Trần, anh đến chơi sao?"

Trần Chính nhìn Dương Tịnh, mặt nóng lên, cũng may trời tối nên chắc không có ai nhìn thấy anh đỏ mặt.

" Vào đi." Dương Tịnh nói.

Trần Chính hơi ngẩn ngơ một lát, vội vàng buông Đang Đang ra: " Khụ! Không cần!"

" Trần Chính! Ăn cơm!" Uông Lệ Mẫn ở dưới lầu kêu.

" Tôi phải về đây." Trần Chính nhanh chóng xoay người xuống lầu, lúc ngồi ăn cơm cùng Uông Lệ Mẫn, hơi thất thần.

" Sao thế?" Uông Lệ Mẫn hỏi.

" Không có gì đâu ạ." Trần Chính trả lời.

Uông Lệ Mẫn cũng lâu rồi không cùng con trai ăn cơm, không khỏi nói chuyện hơi nhiều, nhưng Trần Chính dường như chẳng nghe vào câu nào.

Sau khi ăn cơm xong, Uông Lệ Mẫn dọn dẹp bàn ăn, còn Trần Chính thì ngồi ở phòng khách đọc báo, nghe tiếng nói chuyện của Đinh Đinh Đang Đang, là Dương Tịnh dẫn hai đứa nhỏ xuống lầu, ba mẹ con đi thẳng ra siêu thị Đinh Đang, Dương Tịnh phát lương cho Lý Vân còn có thêm tiền thưởng khiến cô ấy cực kỳ kích động.

Những người đến siêu thị mua đồ, Lý Vân càng thêm nhiệt tình.

Trần Chính ngồi trong nhà, không nghĩ tới Dương Tịnh mở siêu thị Đinh Đang làm ăn cũng rất tốt.

Một lát sau, có một vài đứa trẻ đến siêu thị mua đồ, sau đó cùng Đinh Đinh Đang Đang chạy nhảy chơi đùa đến mệt, Đang Đang nằm bò trên chiếc bàn trong siêu thị nhỏ, nói: " Mẹ ơi, con muốn đi ngủ."

Dương Tịnh nói chuyện với Lý Vân vài câu, như là có thể đóng cửa siêu thị nghỉ ngơi, sau đó ôm Đang Đang, dắt theo Đinh Đinh lên lầu.

Trần Chính ngồi trong phòng khách tiếp tục đọc báo, chờ đến khi Uông Lệ Mẫn đi ngủ, anh liền buông tờ báo đặt lên bàn, mở cửa đi ra ngoài, nhẹ tay đóng cửa lại, rồi sau đó lên lầu hai, hướng về phía phòng Dương Tịnh.

Lúc này Dương Tịnh đang ngồi ở đầu giường kể truyện cổ tích cho hai đứa nhỏ, Đinh Đinh mí mắt dần dần cụp xuống, rõ ràng là đã mệt rồi, âm thanh Dương Tịnh nhỏ dần nhỏ dần, Đinh Đinh cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ.

Cô đứng dậy, chuẩn bị rửa mặt đánh răng để đi ngủ, nhưng ngoài cửa phòng đột nhiên có tiếng vang nhỏ, trong lòng cô căng thẳng, phản ứng đầu tiên chính là Tào Quân Lượng?

" Dương Tịnh." Bên ngoài truyền đến âm thanh của Trần Chính.

Dương Tịnh thở phào một hơi nhẹ nhõm, mở cửa phòng ra, cười hỏi: " Cảnh sát Trần, trễ thế này còn có việc gì sao?"

" Ừm." Trần Chính gật đầu.

Có việc gì vậy? Dương Tịnh nghi hoặc, Trần Chính tìm cô có việc gì? Cô cũng không nghĩ ra giữa cô và Trần Chính có chuyện gì để nói? Nhưng vẫn cười hỏi: " Chuyện gì vậy?"

" Chúng ta lên tầng thượng rồi nói." Trần Chính nói xong liền xoay người đi lên.

Chuyện gì mà không thể nói ở đây, phải lên tầng thượng nói? Dương Tịnh có chút tò mò, nhưng cô vẫn khóa cửa phòng, cầm chìa khóa, đi theo Trần Chính lên lầu.

Cùng lúc đó, Tào Quân Lượng vừa từ bên ngoài trở về, liếc mắt liền nhìn thấy Dương Tịnh và Trần Chính đi cùng nhau, Trần Chính lên tầng thượng, Dương Tịnh đi theo phía sau, đã trễ thế này rồi, hai người họ muốn làm gì? Tào Quân Lượng không hề nghĩ ngợi, lén lút đi theo, đi tới tầng thượng nhưng không có ra khỏi cửa, chỉ đứng nép trong góc, nghe rõ đoạn đối thoại của Trần Chính và Dương Tịnh.

" Cảnh sát Trần, có chuyện gì sao? Gì mà trông anh thần thần bí bí vậy?" Dương Tịnh tò mò hỏi.

Trần Chính ngước đầu nhìn ngôi sao xa xa, mơ hồ còn nghe thấy tiếng chó sủa, im lặng một lát rồi mới quay đầu nhìn Dương Tịnh, hỏi: " Dương Tịnh, em không nhớ rõ anh sao?"

Dương Tịnh ngẩn ra, tình huống gì đây?

" 4-5 năm trước, thôn Hồng bị một trận lũ lụt, chuyện này em không nhớ sao?"

Dương Tịnh cúi đầu, cô không biết, chuyện này cô thật sự không biết.

4-5 năm trước thôn Hồng gặp một trận lũ lụt? Tào Quân Lượng ở phía sau cánh cửa tự hỏi, khi đó Dương Tịnh không phải đang ở nhà bà ngoại của cô ấy ở thôn Hồng sao? Có quan hệ gì với Trần Chính?

Tào Quân Lượng nhíu mày suy nghĩ liền nghe Trần Chính nói tiếp: " Khi đó, anh đi theo đồng đội vào vùng lũ cứu tế, bởi vì trận lũ quá mức nghiêm trọng, trong quá trình cứu viện, anh bị một thân cây quật ngã nên bị thương nặng, lúc đó thân thể không chịu đựng được nữa, cuối cùng ngất xỉu, bị nước lũ cuốn, trôi dạt đến gần nhà bà ngoại em, cũng may lúc đó bà ấy phát hiện nên đã cứu anh, đem về nhà chăm sóc gần nửa tháng thì mới có người đến đưa đi. Những chuyện này em đã quên hết rồi sao?"

Dương Tịnh rất muốn nói, con mẹ nó tôi có biết cái gì đâu, nhưng lại không thể nói được, chỉ có thể cúi đầu.

Trần Chính thấy cô im lặng, cho rằng cô vẫn nhớ, vì thế thở dài một hơi, nói: " Vì sao lại giả bộ không quen biết anh?"

Dương Tịnh không nói lời nào.

Trần Chính cũng trầm mặc, một lát sau, từ trong túi quần móc ra hộp thuốc lá và bật lửa, châm điếu thuốc, chậm rãi nhả khói.

Dương Tịnh đứng tại chỗ, suy tư một lát rồi hỏi: " Anh muốn tôi lên đây là để nói chuyện này?"

" Không phải." Trần Chính lập tức phủ định.

" Vậy......." Dương Tịnh ngẩng đầu nhìn về phía Trần Chính, Trần Chính nhìn thẳng vào mắt Dương Tịnh, đôi mắt sâu thăm thẳm, lại sáng ngời khó đoán, mở miệng hỏi: " Hai đứa nhỏ có phải con của anh không?"

Vừa nghe xong, Dương Tịnh trợn mắt cả kinh.

Phía sau cánh cửa Tào Quân Lượng cũng khiếp đảm không kém, Đinh Đinh Đang Đang là con của Trần Chính? Không thể nào, không thể có chuyện đó được.

___________________________________________________________________________

~ Lão Đường: queo quéo quèo queo ~~~~~ T.T

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK