• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: Lão Đường
"Chào anh, em tên Trần Chính." Trần Chính giới thiệu một cách thân thiện.
"Xin chào, tôi tên Dương Đông." Dương Đông nói.
Sau khi hai người chào hỏi, giới thiệu sơ qua về bản thân, Trần Chính lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, mở bao thuốc mời Dương Đông: "Anh về khi nào?"
"Vừa về hồi sáng." Dương Đông nhận lấy điếu thuốc, nói tiếng cảm ơn, thuận tay vắt điếu thuốc lên vành tai.
"Anh làm việc ở đâu thế?" Trần Chính hỏi.
"Đông Châu."
"Ở đấy có lạnh không ạ?"
"Lạnh."
Nghe Trần Chính hỏi vấn đề có lạnh hay không, Dương Tịnh liền chuyển sự chú ý tới quần áo trên người Dương Đông, mấy hôm nay trời lạnh, cô và Trần Chính đều mặt áo khoác dày, Đinh Đinh Đang Đang và Uông Lệ Mẫn thì đều mặc áo bông quần bông, Dương Đông chỉ mặc một chiếc áo khoác mùa thu và chiếc áo phông ngắn màu xám bên trong, Dương Tịnh cảm thấy đau lòng, vội nói: "Đừng đứng đây nữa, vào phòng thôi."
"Chúng ta vào phòng nói chuyện." Trần Chính và Dương Đông cùng nhau nói.
Trần Chính không ở phòng Dương Tịnh quá lâu, để lại không gian cho hai anh em họ nói hàn huyên, anh mang theo Đinh Đinh Đang Đang xuống dưới lầu chơi, nhân tiện phụ giúp Uông Lệ Mẫn làm cơm trưa.
Dương Đông nhìn Trần Chính rời đi, quay sang hỏi Dương Tịnh: "Cậu ấy làm gì?"
"Cảnh sát ạ." Dương Tịnh trả lời.
Dương Đông trầm mặc trong chốc lát, đưa tay sờ sờ điếu thuốc lá trên tai, hỏi: "Hai đứa thật sự muốn kết hôn?"
"Vâng, có chuyện gì sao?" Dương Tịnh hỏi.
"Em thật sự thích Trần Chính sao?" Dương Đông hỏi.
Mặt Dương Tịnh hơi nóng lên, xấu hổ nói: "Thích."
"Còn Tào Quân Lượng?" Dương Đông nhìn về phía Dương Tịnh hỏi.
Lại là Tào Quân Lượng
Dương Tịnh nghĩ đến chuyện chính Tào Quân Lượng đã tiết lộ chuyện nguyên chủ có con khi còn học ở Nam Châu khiến cho nguyên chủ phải sống trong cảnh bị chỉ chỉ trỏ trỏ trong suốt quãng thời gian đi học, vì thế trả lời: "Mọi chuyện qua lâu rồi, đã kết thúc từ hồi cấp ba."
Dương Đông trầm mặc một lúc, rồi hỏi tiếp: "Trần Chính có đối xử tốt với em không?"
"Có ạ, rất tốt." Dương Tịnh cười nói.
Dương Đông lại im lặng, lần này im lặng khá lâu, anh cúi đầu nhìn xuống mặt đất, bên tai vẫn nghe được tiếng cười giòn tan của Đinh Đinh Đang Đang dưới sân nhà.
"Chú ném bóng cao quá."
"Em gái, em nhặt bóng đi."
"Anh, đừng giành bóng của em, chú ơi.."
"..."
Dương Đông nghe tiếng nói cười khanh khách của bọn nhỏ, có vẻ bọn nhỏ với Trần Chính rất thân thuộc, đôi mày Dương Đông hơi giãn ra, anh gật gật đầu nói: "Anh tin vào sự lựa chọn của em."
Dương Tịnh sửng sốt, sau đó cười rộ lên.
Dương Đông yên lặng gật gật đầu, tựa như vừa đưa ra một quyết định trọng đại.
Đúng lúc này, dưới lầu vang lên giọng nói của Lý Vân: "Dương Tịnh ơi! Dương Tịnh!"
"Hình như có ai gọi tên em phải không?" Dương Đông đứng lên trước.
"Là chị Lý sống ở lầu dưới." Nói xong Dương Tịnh cũng đứng lên, đi ra hành lang, hỏi: "Chị Lý, có chuyện gì vậy ạ?"
"Phùng tiên sinh mới cho người đến nhắn là muốn 1000 cái bắp bung, bắp bung hình động vật, buổi chiều đến lấy." Lý Vân đứng ở dưới lầu nói vọng lên.
"Sao gấp vậy?" Dương Tịnh hỏi.
"Ừ, nói là bắp bung ở tiệm bán hết hàng rồi nên đang cần gấp." Lý Vân nói.
"Vâng, em biết rồi, em sẽ bắt đầu làm ngay." Dương Tịnh quay đầu nhìn về phía Dương Đông.
Dương Đông rõ ràng không hiểu chuyện gì.
Dương Tịnh nói: "Anh, có phiền giúp em một tay không?"

"Tất nhiên không phiền." Dương Đông dứt khoát trả lời.
Ngay sau đó Dương Tịnh dẫn Dương Đông đến căn phòng làm bắp bung, vừa vào phòng liền nhìn thấy chiếc máy, bên cạnh còn chất thêm năm sáu bao gạo cùng bắp hạt, ngoài ra còn có đường hóa học, mật ong, đường đỏ, đường trắng và nửa bao bột mì.
Dương Đông ngạc nhiên hỏi: "Dương Tịnh, chúng ta phải làm gì?"
"Làm bắp bung ạ." Dương Tịnh vừa lau chùi máy vừa trả lời.
"Làm bắp bung? Làm cho ai?"
"Chúng ta làm bán cho người khác." Dương Tịnh nói.
Dương Đông cực kỳ kinh ngạc.
Dương Tịnh quay đầu lại nói: "Anh, em đã mua chiếc máy này bằng số tiền anh cho, em có một người bạn có máy làm bắp bung nên em cùng cậu ấy hợp tác làm ăn, muốn kiếm chút tiền tiêu vặt rồi tiền mua quần áo mới cho Đinh Đinh Đang Đang, nhưng sau này xảy ra chút mâu thuẫn nên cậu ấy thôi không làm nữa, đúng lúc đó thì anh gửi tiền cho em, vì thế em mới quyết định sử dụng số tiền đó để mua cái máy này, trừ bỏ tiền mua nguyên vật liệu, dầu diesel..

thì vẫn có lãi."
Dương Tịnh nói xong càng khiến cho Dương Đông tròn mắt kinh ngạc, thật không ngờ chỉ một năm không gặp mà em gái anh lại bản lĩnh như vậy, anh thật sự hiểu quá ít về em gái mình, nghĩ lại Dương Tịnh còn dám làm chuyện lớn mật kia, thì bản lĩnh này thật sự là không quá.
"Anh ơi, tới giúp em với." Dương Tịnh nói.
"Giúp như thế nào?" Dương Đông lập tức xắn tay áo lên.
Dương Tịnh kéo một cái thùng bằng trúc dùng để đựng gạo ở chỗ chân tường qua, nói: "Anh, anh một đầu em một đầu, nâng bao gạo này lên."
"Em không cần khiêng, để anh làm." Dương Đông không cho Dương Tịnh cơ hội, nhanh chóng khiêng một bao xuống dưới, mọi việc đều nghe theo chỉ dẫn của Dương Tịnh mà làm, mức độ nhanh nhẹn so với Trần Chính là ngang tài ngang sức, Dương Tịnh không ngần ngại ở trước mặt Dương Đông lấy gạo, lúa mì, mật ong, đường hóa học cân chỉnh đúng tỉ lệ, thậm chí còn giải thích chi tiết từng bước cho Dương Đông nghe, Dương Đông nghe xong cũng không có phản ứng gì.
Dương Tịnh để Dương Đông khởi động máy, sau đó để Dương Đông tự tay tạo hình bắp bung.
Đến khi cơm trưa đã chuẩn bị xong thì Trần Chính chạy lại phòng gọi hai anh em Dương Tịnh dừng công việc để vào ăn trưa.
Dương Tịnh tắt máy, Dương Đông nhìn thành quả chất đống, tất cả những thứ này là do chính tay em gái anh làm ra, trong lòng Dương Đông bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tự hào, sau đó là đau lòng, đáng lẽ em gái anh phải được sống trong vòng tay yêu thương của bố mẹ chứ không phải làm những công việc tay chân thế này, mặc dù ba mẹ anh là nông dân, là người nhà quê nhưng họ chưa bao giờ có tư tưởng trọng nam khinh nữ, luôn nâng niu em gái trong lòng bàn tay, cứ nghĩ sau này em ấy sẽ được học cấp ba, rồi lên đại học như bao người khác, sau đó đi làm, có một công việc tốt, có một cuộc sống ổn định, nhưng đời nào như mơ, bố mẹ anh lần lượt qua đời, là do anh, do anh không có năng lực, hết lần này đến lần khác phải để em gái chịu oan ức, chịu khổ cực.

Nhìn vào thì thấy cuộc sống của Dương Tịnh rất tốt, nhưng để có được như bây giờ, nhất định là em ấy đã phải vất vả rất nhiều.
"Anh ơi, đi ăn cơm thôi." Dương Tịnh gọi.
Dương Đông bừng tỉnh.
"Mẹ!" Đinh Đinh Đang Đang không biết từ đâu chạy tới, lập tức thu hút sự chú ý của Dương Đông, anh nhìn hai đứa nhỏ không chớp mắt.
"Ai da, sao trán các con toàn mồ hôi thế?" Dương Tịnh cười nói.
"Mẹ ơi, con nóng quá đi!" Đinh Đinh nóng, muốn cởi áo ra.
"Không được, trời đang lạnh, cởi ra cảm lạnh thì phải làm sao?" Uông Lệ Mẫn từ trong bếp đi ra, thấy Đinh Đinh Đang Đang muốn cởi áo thì vội ngăn lại.
Dương Tịnh cười.
Dương Đông như cũ nhìn chằm chằm Đinh Đinh, sau đó là quay sang nhìn Đang Đang, mắt, mũi, miệng, cuối cùng dừng lại ở hàng lông mày thanh tú kia.
"Đây là cậu của các con, gọi cậu đi." Dương Tịnh cười nói.
Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau gọi: "Cậu!"
Dương Đông lập tức hoàn hồn, ngồi xổm xuống, hỏi: "Cậu ôm một cái được không?"
Đinh Đinh Đang Đang ngẩng đầu nhìn về phía Dương Tịnh, bởi vì Dương Tịnh có dặn rằng, mặc kệ là người quen hay người lạ, đều phải duy trì khoảng cách nhất định, đặc biệt là Đang Đang, phải luôn cảnh giác bảo vệ bản thân.

Chỉ có những người Dương Tịnh đồng ý mới có thể thường xuyên ôm hôn chúng, giống như Uông Lệ Mẫn và Trần Chính.
"Để cậu ôm một cái." Dương Tịnh cười nói.
"Vâng ạ." Đinh Đinh Đang Đang nói.
Dương Đông bế Đinh Đinh Đang Đang lên, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của hai đứa, hôn lên hàng lông mày trăng khuyết của Đang Đang.
"Cậu, cậu không thể hôn con đâu!" Đang Đang đột nhiên nói.
Dương Đông khựng lại.
Khuôn mặt nhỏ của Đang Đang vô cùng nghiêm túc, nói: "Chỉ có mẹ, có chú và bà Uông mới có thể hôn Đang Đang, cậu không thể hôn con, lần sau không được hôn nữa đâu nha."
Dương Tịnh nghe xong thì bật cười ra tiếng.

Trần Chính cũng cười, xoa xoa đôi má bánh bao của cô nhóc, nói: "Còn biết nói lần sau không được hôn nữa đâu nha cơ đấy."
Dương Tịnh cười nói: "Là em, đều là em dạy."
Trần Chính cười, Dương Đông cũng cười.
"Uông Lệ Mẫn cười nói:" Được rồi, chúng ta vào nhà ăn cơm.

"
" Ăn cơm ăn cơm thôi! "Đinh Đinh Đang Đang vẫn còn ngồi trên vòng tay của Dương Đông, hào hứng cả người nhốn nháo.
Dương Tịnh nói:" Anh, để bọn nhỏ xuống đi.

"
Lúc này Dương Đông mới buông hai đứa nhóc nghịch ngợm xuống.
Trên bàn có gà, có thịt, có cá, có trứng..

vô cùng phong phú, Dương Đông và Dương Tịnh đều cảm thấy quá nhiều, Uông Lệ Mẫn thì nói đều là người một nhà, không cần phải khách khí, nói một hồi lâu mới trấn an được Dương Đông.
Bởi vì là bàn vuông nên bốn phía là bốn cái ghế cho bốn người lớn, Uông Lệ Mẫn và Trần Chính cho hai đứa nhỏ ăn, vì thế Đinh Đinh ngồi trong lòng Uông Lệ Mẫn gặm đùi gà, Đang Đang thì ngoan ngoãn ngồi trong lòng Trần Chính ăn giò heo, còn Dương Tịnh và Dương Đông thì nhẹ nhàng ngồi ăn.
" Anh, anh ăn nhiều một chút.

"Dương Tịnh gắp một miếng thịt đặt vào bát cho Dương Đông.
Dương Đông có chút không được tự nhiên bởi vì Uông Lệ Mẫn và Trần Chính quá hiếu khách.
" Ăn đi ăn đi.

"Uông Lệ Mẫn thúc giục:" Ăn nhiều vào, dì hay nói Trần Chính gầy, con so với nó còn gầy hơn, ăn nhiều vào.

"
Dương Đông cười gượng gạo:" Vâng, cảm ơn dì Uông.

"
Ăn được một lúc thì Uông Lệ Mẫn mở miệng nói:" Dương Đông, con ở đây chơi mấy ngày đi.

"
" Không được dì ạ, lát nữa con sẽ quay về thôn Sơn Loan.

"Dương Đông nói.
Nghe Dương Đông nói xong thì Trần Chính và Dương Tịnh nhìn nhau một cái.
Uông Lệ Mẫn vừa lau tay cho Đinh Đinh vừa nói:" Về thôn Sơn Loan cái gì, ở đây chơi vài ngày có sao đâu, còn có, em gái con mấy ngày nay đầu tắt mặt tối, bận không kịp nghỉ, con ở đây phụ giúp con bé vài hôm.

"
" Đúng vậy.


"Trần Chính nói tiếp:" Ngoài làm bắp bung thì Dương Tịnh còn phải sắp xếp chuyện buôn bán trong siêu thị, rồi công việc ở văn phòng tài vụ, còn có giấy tờ sổ sách nhận làm thêm bên ngoài nữa, thật sự một mình lo không xuể.

"
Dương Đông nghe xong thì ngạc nhiên nhìn về phía Dương Tịnh, sao con bé làm nhiều việc đến vậy? Có phải vất vả quá rồi không.
Dương Tịnh gật gật đầu:" Anh ơi, tại bây giờ cũng cuối năm rồi, mấy ngày này khá nhiều việc.

"
Dương Đông im lặng một lúc, sau đó gật đầu nói:" Được rồi, khi nào em hết bận thì anh về.

"
" Cảm ơn anh.

"Dương Tịnh cười rộ lên, chuyển mắt nhìn về phía Trần Chính, cười híp mắt, nhưng phát hiện chân mình bị móc lấy, cô giật mình nhìn xuống thì thấy Trần Chính đang dùng chân để cọ vào chân cô.
Dương Tịnh ngước mắt trừng anh.
Trần Chính cong khóe miệng, ngồi ăn cơm một cách vô cùng nghiêm túc, mãi đến khi Uông Lệ Mẫn đứng dậy dọn dẹp thì Trần Chính mới buông Dương Tịnh ra.
Trong lúc dọn dẹp bát đũa, Dương Tịnh mới có cơ hội tiến lại gần anh mắng một câu:" Tên lưu manh nhà anh.

"
Trần Chính cười.
Gần đây Trần Chính rất bận, vừa ăn cơm xong đã phải quay về đồn ngay, vì thế anh chào Dương Đông một tiếng liền nhanh chóng đạp xe đi làm.
Dương Tịnh vẫn chưa làm xong bắp bung nhưng cô còn chuyện quan trọng hơn phải làm, vì thế cô để Đinh Đinh Đang Đang đi ngủ trưa sau đó nhờ Lý Vân và Dương Đông giúp mình làm bắp bung.
Lý Vân lập tức đồng ý.
Dương Đông thì càng vui vẻ hơn khi có thể giúp đỡ cho Dương Tịnh.
Uông Lệ Mẫn chủ động đến trông siêu thị.
Dương Tịnh đạp xe mới đi thẳng đến các cửa hàng quần áo trong huyện, may mắn là những chủ cửa hàng đều biết cách nắm bắt kinh doanh trong những ngày cận tết nên kiểu dáng quần áo đều mới mẻ hơn so với những ngày thường.
Dương Tịnh nhớ lại thân hình của Dương Đông, so với Trần Chính thì thấp hơn một chút, gầy hơn một chút, nhưng vẫn cao lớn rắn chắc, cô đi dạo qua không ít cửa hàng thời trang, nghĩ thầm, nếu không chọn được cái nào ưng ý ở đây thì cô sẽ đến thành phố Nam Châu để mua, may mắn cô nhìn trúng được một bộ quần áo trong cửa hàng thời trang Phùng Thanh, một chiếc áo khoác kaki màu đen có lót lông bên trong và một chiếc quần tây đen vải rất tốt, nhìn qua đều rất chất lượng và ấm áp, Dương Tịnh trả tiền và cầm túi quần áo mang về.
Dương Tịnh hoàn toàn không lo lắng về vấn đề kích cỡ, khi còn ở thế kỉ 21, cô thường xuyên đi mua quần áo cho bố và anh trai nên có thể xem là có khá nhiều kinh nghiệm, sau khi mua xong quần áo cho Dương Đông, cô không đi thẳng về nhà mà ghé sang chợ mua thức ăn.
Kể từ khi đính hôn, ba mẹ con Dương Tịnh ngày hai bữa đều ăn cùng Uông Lệ Mẫn và Trần Chính, bữa trưa còn lại thì ăn ở căn tin, cô đã lâu không xuống bếp, hơn nữa mấy ngày hôm trước, Uông Lệ Mẫn mua sắp đồ tết, thịt, cá, gà, bánh kẹo..

đều mua thêm phần cho ba mẹ con cô, nói cách khác chính là cô không cần phải một mình nấu nướng nữa, nếu muốn thì phải sau khi kết hôn với Trần Chính thì mới có cơ hội vào bếp tự nấu.

Nhưng mà lần này Dương Đông trở về, còn ở lại đây mấy ngày, ba mẹ con cô đã nhiều, bây giờ có thêm Dương Đông, ít nhiều có chút ngại ngùng.
Vì vậy, Dương Tịnh đã mua rất nhiều rau thịt, đồ ăn, định sẽ tự mình nấu cơm trong những ngày Dương Đông sống ở đây, sẽ cố gắng nấu thật nhiều món ngon cho Dương Đông.
Dương Tịnh đặt hết thức ăn mua được ở ghế sau, sau đó đạp nhanh về nhà, đúng lúc Phùng Vệ Cường cho người đến lấy bắp bung.
" Bà chủ Dương, hiệu suất lần này hơi bị nhanh đấy.

"Người nọ cười cười nói.
Dương Tịnh cũng cười trả lời:" Mọi người đang cần gấp mà, không nhanh sao được.

"
Người nọ cười xòa nói tiếp:" Ngày mai hai ngàn! "
" Không thành vấn đề! "Dương Tịnh đồng ý.
Khi dắt xe vào sân nhà họ Trần thì nhìn thấy Dương Đông đang sửa cái chân bàn trong siêu thị Đinh Đang, cái bàn đã cũ nên bị mục nát một chút, Dương Đông tìm một mảnh gỗ khác thay thế, ít nhất có thể sử dụng được một hai năm nữa.
Đang Đang đứng bên cạnh nhìn Dương Đông đóng bàn, hỏi:" Cậu ơi, tay cậu bị sao vậy ạ? Có đau không? Chảy máu cậu có khóc không? "
Dương Đông quay đầu nhìn Đang Đang, duỗi tay chọc chọc lên chân mày nhỏ của cô nhóc, nói:" Không đau, cậu cũng không khóc.


"
Dương Tịnh nhìn Dương Đông và Đang Đang nói cười với nhau, cô cũng mỉm cười, tay xách đồ ăn đi lên lầu, sau đó xuống dưới nói với Dương Đông:" Anh, lại đây! "
" Có chuyện gì? "Dương Đông hỏi.
" Anh lại đây đi.

"
Dương Đông đi theo Dương Tịnh lên lầu, sau khi lên lầu, cô cầm một lọ thuốc nhỏ, nói:" Anh rửa tay đi, rồi em bôi thuốc cho anh.

"
Dương Đông nhìn lọ thuốc trên tay Dương Tịnh, mở miệng hỏi:" Bao nhiêu tiền? "
" 5 hào.

"
" Đắt quá, trả lại được không.

Đừng lãng phí số tiền đó, tay anh qua một hai ngày sẽ tự lành lại thôi.

"
" Anh, bây giờ ngoài trời rất lạnh, anh còn giúp em làm việc nữa, lỡ bị lạnh quá mà nhiễm trùng thì rất khó coi, cửa hàng của em còn là cửa hàng bán đồ ăn vặt nữa.

"Dương Tịnh nói.
Lúc này Dương Đông mới không thể từ chối.
Đến khi Dương Tịnh lấy áo bông, áo khoác, quần tây ra đưa cho anh, Dương Đông trực tiếp ôm quần áo hỏi:" Em mua chỗ nào? "
Dương Tịnh hỏi:" Sao vậy ạ? "
" Anh mang trả lại.

"
Dương Tịnh:"...!"
" Quá lãng phí, giữ tiền mua quần áo cho em và Đinh Đinh Đang Đang đi, mua cho anh làm cái gì? "Dương Đông lật tìm nhãn mác ghi trên áo định đem đi trả lại.
" Anh! "Dương Tịnh kêu lên một tiếng:" Bây giờ em có tiền, có khả năng mua được những thứ này bằng tiền của mình mà.

"
Dương Đông thở dài một tiếng:" Tịnh Tịnh, anh thật sự không cần mấy cái này, đó giờ anh đều như vậy có làm sao đâu, hà tất phải tốn tiền vào việc không đáng.

"
" Vậy cái túi vải kia không phải toàn đựng quần áo cho em và Đinh Đinh Đang Đang sao? Nếu anh trả lại thì em sẽ không nhận nữa.

"Dương Tịnh nói.
Dương Đông không thắng nổi Dương Tịnh, đành quay người đi vào, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng:" Sao không mua cái nào rẻ rẻ một chút, mua đồ tốt như vậy làm gì? "
Dương Tịnh cười, anh trai cô ở thế kỷ 21 cũng giống như Dương Đông hiện tại, đều không thể lay chuyển được cô.
Sau khi Dương Đông mặc thử quần áo thì Dương Tịnh không cho anh cởi ra, Dương Đông đành mặc nó tiếp tục làm việc.
Uông Lệ Mẫn kéo kéo ống tay áo của Dương Tịnh nói:" Đúng là người đẹp vì lụa, anh trai con mặc quần áo mới vào một cái là khác hẳn ngay, chẳng thua kém gì Trần Chính."
Dương Tịnh cười.
Khi Dương Đông tạm thời làm xong những việc nặng thì cũng sắp ba bốn giờ chiều, anh suy nghĩ, nói chuyện với Dương Tịnh về việc anh muốn trở về thôn Sơn Loan.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK