"Chỉ cần cô tin tôi là được rồi."
Cô gái ngồi trên giường trả lời.
Hạ Vân Chi biết Thẩm Quý Hoà đang tránh nặng tìm nhẹ, cô cũng chẳng trả lời câu hỏi của nàng.
"Thẩm Quý Hòa, cô không tin tôi." Nàng thật sự không hiểu câu cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ là gì.
Thẩm Quý Hòa dùng ngữ khí hống con nít nói: "Hạ lão sư, tôi tin cô mà."
Hạ Vân Chi hừ một tiếng, nhấn mạnh: "Đừng có xem tôi như là một đứa con nít."
"Không cần dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với tôi," nàng nói, "Rõ ràng tôi lớn hơn cô tận 478 ngày."
Hóa ra Hạ Vân Chi là loại người có tính cách trẻ con như thế này à.
Còn nữa, có cần tính chính xác chênh lệch ngày sinh của nhau rõ vị không?
Thẩm Quý Hòa vui vẻ cười: "Biết rồi ạ, đều nghe Hạ lão sư ạ."
"Cô lại gọi tôi như vậy rồi."
Thẩm Quý Hòa miệng lưỡi trơn tru, lật mặt siêu nhanh mà sửa miệng: "Vân Chi. Tôi có thể gọi cô như vậy chứ? Gọi đầy đủ họ tên cô tôi cảm thấy hơi ngượng miệng."
Hạ Vân Chi khóe môi hơi giơ lên, ngữ khí lại vẫn lạnh lùng.
"Tùy cô."
Kỳ thật nàng muốn nói, Thẩm Quý Hoà, cô có thể gọi tôi bằng cái tên khác. Chỉ là cô quên mất tiêu. Mà bây giờ nàng cũng không muốn nhắc lại.
Hạ Vân Chi vẫn còn để ý một chuyện khác nữa.
"Cô cùng với Giang Cẩn, rất thân à?"
Thẩm Quý Hòa chỉ cho là đang tám nhảm, cùng Hạ Vân Chi nói: "Con bé là bạn của tôi, lúc trước coi như là đồ đệ đi. Trước kia tôi...... thời điểm vẫn còn trượt tuyết, con bé cùng với em trai đều là do tôi dạy."
"Cho nên cả nhà cô đều sẽ xem phim truyền hình của cô ấy à?"
"Mẹ tôi thích xem."
Hạ Vân Chi à một tiếng.
Thẩm Quý Hòa tinh tế nắm bắt được cảm xúc trong suốt đang lơ lửng trong không trung.
"Hạ Vân Chi, cô muốn nói cái gì?"
Hạ Vân Chi đúng lý hợp tình mà nói: "Không phải chuyện gì lớn, chỉ là theo tôi nghĩ, sau này cô sẽ dạy tôi trượt tuyết, có phải tôi cũng được xem là học trò của cô không?"
"Cái này......" Thẩm Quý Hòa không dự đoán được việc nàng để ý đến là chuyện này, cô ôn hòa mở miệng, "Nếu cô muốn, vậy thì welcome."
Hạ Vân Chi thật sự nghiêm túc tự hỏi.
Làm học trò của Thẩm Quý Hòa liệu có lời không?
Mặt lợi cũng có rất nhiều, mà mặt hại cũng không kém. Giống như — —
"Nếu xem tôi là học trò của cô, không phải bối phận của tôi là nhỏ nhất hả?"
Thẩm Quý Hòa cảm thấy nàng như vậy rất dễ ghẹo.
"Phải, tiểu sư muội."
Hạ Vân Chi tức thì cảm thấy không vui, nàng mím môi, nói: "Để tôi xem xét lại."
Hai người lại nói một số chuyện khác.
Hạ Vân Chi hỏi Thẩm Quý Hòa mấy năm qua cô trải qua thế nào, Thẩm Quý Hòa vẫn nói như thường lệ. Khi cô nói về khoảng thời gian đó, cô chưa bao giờ nhắc đến chuyện tồi tệ, mà chỉ nói những việc vặt vãnh hàng ngày. Kể ra như ông chú bà thím khi lấy hàng ship đôi khi sẽ cho cô một ít đặc sản từ quê lên như trứng gà ta hay dầu hạt cải mới ép, hoặc là những đứa nhỏ từ lúc còn nói chuyện chưa sõi cho đến bây giờ có thể trở thành những búp măng non nhanh gọn lẹ một mình đi lấy hàng ship cho ba mẹ.
"Nhân tiện, nghe này." Thẩm Quý Hòa đưa tay lên môi ra hiệu im lặng, đầu ngón tay hướng lên trên. Một lúc sau, âm thanh từng nốt dương cầm ngắt quãng từ trên truyền xuống chảy dọc khắp không gian.
Âm thanh tuy chưa trọn vẹn, mượt mà nhưng Hạ Vân Chi có thể nghe được ngay.
"Là 'Cá lớn'." Nàng có chút ngạc nhiên: "Đây là OST của một bộ phim tôi từng đóng trước đây."
"Gia đình Cố Tiểu Miêu sống ở tầng trên. Mẹ cô bé là mẹ đơn thân, một mình chăm sóc con bé và là một giáo viên dạy thanh nhạc. Cố Tiểu Miêu bắt đầu học chơi dương cầm từ hai năm trước, ngày nào cũng chăm chỉ luyện tập. Từ những nốt đơn giản cho đến bây giờ, coi như cũng có thể chơi được ra dáng ra hình.
"Con bé thích xem phim của cô."
"Em gái tôi thường xuyên tám chuyện về phim của cô với con bé."
Khi nói về chuyện này, vẻ mặt Thẩm Quý Hòa tràn ngập ý cười ôn hòa.
Hạ Vân Chi bị cô hút hồn, nhanh chóng dời ánh mắt, hỏi: "Vậy còn cô?"
"Hửm?"
"Cô thích không?"
Thẩm Quý Hòa giờ mới phản ứng lại được Hạ Vân Chi đang hỏi cái gì.
Trong nháy mắt, cô có một loại cảm giác như bị lão sư hỏi đến khi mình đang không chú ý bài vở.
Nói thật lòng thì cô chưa bao giờ xem phim của Hạ Vân Chi.
Cô cùng Thẩm Kỳ không giống nhau, cô không mấy hứng thú với phim điện ảnh lẫn phim truyền hình. Mỗi lần đi xem phim, cô đều bị Thẩm Kỳ kéo đi khi đang trong kỳ nghỉ sau đợt huấn luyện. Lần cuối cùng cô đến rạp chiếu phim là ba năm trước. Thẩm Quý Hòa không nhớ rõ mình đã xem những gì ở trong rạp chứ đừng nói đến việc bản thân đã xem phim của Hạ Vân Chi hay chưa.
Có lẽ cô đã xem qua nhưng chẳng đọng lại được gì hết.
Suy cho cùng, nếu nghĩ theo hướng khác, nếu Thẩm Kỳ đi xem phim, đảm bảo phim đó có liên quan đến Hạ Vân Chi.
Nếu buộc phải nói, Thẩm Quý Hòa cảm thấy mình có thể trả lời "đã xem qua", nhưng lại không thể trả lời "tôi thích" được. Nếu Hạ Vân Chi tiếp tục đi sâu vào chủ đề này, thì chắc chắn xấu hổ và sượng trân sẽ trở thành màu sắc chủ đạo của đêm nay.
Cũng may Hạ Vân Chi nhận ra sự xấu hổ của cô.
"Tôi cũng từng đóng phim truyền hình." Hạ Vân Chi nói: "Tuy rằng không nhiều, nhưng cũng có một vài."
Điều đó thậm chí còn làm khó Thẩm Quý Hòa hơn.
Hạ Vân Chi nhướng mi nhìn vẻ mặt cô, hỏi: "Cô chỉ xem phim truyền hình của Giang Cẩn thôi à?"
Thẩm Quý Hòa khai thật: "Xem nhiều vô cùng."
Giống như ủng hộ cổ vũ cho bạn bè thôi.
Thỉnh thoảng Thẩm Quý Hòa không có việc gì làm ở trạm liền sẽ xem phim của Giang Cẩn: Lấy laptop hoặc ipad mở phim truyền hình lên, tắt tiếng, để ở một bên, đôi khi sẽ ngó một chút.
Hạ Vân Chi không thấy vui trong lòngggg, nhưng lại không thể làm được gì Thẩm Quý Hòa hết. Thế là kéo chăn lên, lấy gối ở sau lưng ra chui vào chăn. Cả người biến hình thành con sâu bướm trốn trong chăn.
"Ngủ!"
Hạ Vân Chi nói.
Thẩm Quý Hòa thấy hành vi của mình như một đòn giáng mạnh vào lòng kiêu ngạo của Hạ ảnh hậu. Etou, Thẩm Quý Hòa thở dài, không biết phải làm sao. Cô lấy điện thoại để đó nãy giờ ra, search một số câu hỏi trên baidu.
—— Nếu muốn xem các tác phẩm của Hạ Vân Chi, nên xem từ đâu?
Thẩm Quý Hòa tham khảo rất nhiều câu trả lời, rồi nhanh chóng lập một list các phim cần xem. Tất cả các bộ phim điện ảnh và truyền hình trong đó đều có sự góp mặt của Hạ Vân Chi.
Cô nhìn ngọn núi nhỏ ở dưới mặt đất.
Đây không phải là con nít chứ là con gì?
"Hạ Vân Chi, cô có thể ngủ được trong đó hả?"
Giọng nói của Hạ Vân Chi vang lên từ bên dưới chăn.
"Có thể."
"Nóng không?"
"Không."
Nàng nhấn mạnh: "Tôi ngủ đây, đừng có nói chuyện với tôi đó."
Một lúc sau, nàng tự mình chui ra khỏi chăn.
"Thẩm Quý Hòa." Hạ Vân Chi quay người, hướng về Thẩm Quý Hòa nói: "Tôi diễn xuất khá tốt, nếu không có việc gì cô có thể xem qua. Tôi chọn kịch bản cũng rất tốt, tôi cũng là một người rất giỏi, yêu cầu đối với đoàn làm phim cũng rất nghiêm khắc, cho nên hầu hết phim nào cũng hay."
Cô đừng lúc nào cũng xem phim của người khác nữa.
Xem phim của tôi nè.
Hạ Vân Chi cho rằng mình đã theo bản năng trở thành diễn viên vì Thẩm Quý Hòa nhiều năm như vậy —— ít nhất đó nên là điểm khởi đầu ở trong lòng cô. Nhưng Thẩm Quý Hòa chưa từng nhìn lại, cũng không quan tâm đến. Hạ Vân Chi cảm thấy rất khó chịu. Chuyện này cũng không thể trách Thẩm Quý Hòa, bởi vì hiện tại cô cái gì cũng không biết. Giống như chuyện của Thẩm Quý Hòa vào ba năm trước, nàng cái gì cũng không biết.
Sàn nhà rõ ràng cách giường chưa đầy 50cm, nàng và Thẩm Quý Hòa ở trong căn phòng ngủ rộng hơn 10m2. Đây là lần gần nhất họ ở trong cùng một không gian nhỏ trong nhiều năm như vậy. Nhưng Hạ Vân Chi vừa nhận ra giữa nàng và Thẩm Quý Hòa có một khoảng cách rất lớn. Một vết nứt được tạo bởi thời gian và ký ức.
Đối với Thẩm Quý Hòa, nàng chỉ là một người vừa xa lạ vừa rắc rối.
"Thôi." Hạ Vân Chi nằm xuống, "Không thích cũng chả sao."
"Tôi sẽ xem." Thẩm Quý Hòa nói: "Lúc còn nhỏ tôi bận tập luyện, sau này không luyện nữa, suốt ngày lơ đãng, cũng chẳng xem gì mấy. Bất quá về sau tôi sẽ xem."
Suy tính đến việc ủng hộ cho bà chủ nhỏ tương lai của mình, Thẩm Quý Hòa chân thành tha thiết nói: "Phim của cô tôi đều sẽ xem hết."
"Tùy cô." Hạ Vân Chi dùng ngữ khí không thèm quan tâm nói, "Tôi thật sự buồn ngủ rồi."
"Ừ, ngủ ngon."
Hạ Vân Chi không trả lời, kéo chăn lên, che đi khóe miệng đang nhếch lên. Nàng ngửi chăn, mùi xà phòng tươi mát vẫn còn đọng lại nơi chóp mũi.
5024 ngày.
Cuối cùng nàng lại được sống cùng một phòng với Thẩm Quý Hòa.
Hạ Vân Chi ôm chặt chăn, hít sâu một hơi. Nếu có thể được ngủ chung trên một chiếc giường, nàng cũng có thể nghe thấy mùi của Thẩm Quý Hòa.
Nhất định nàng phải nhanh chóng hốt được Thẩm Quý Hòa về nhà.